Phần 2
Cười hớn hở rồi chị Huyền đưa cho tôi xem cái di dộng có hình con gái. Công nhận là con gái chị xinh, cái xinh mơn mởn của tuổi mới lớn. Trông Huyền giống mẹ như đúc, đặc biệt là cái miệng rộng với cái lông mày.
Nghía qua cái ảnh rồi tôi bảo:
– Xinh giống mẹ thật đấy, học lớp mấy rồi chị?
– Học lớp mười hai rồi, thế có muốn gọi chị là mẹ vợ không đấy?
– Thôi em chịu, hì hì.
Nói chuyện với nhau một lúc rồi chúng tôi về. Thấm thoát thêm hai tháng nữa trôi qua, tôi thì ra trường rồi còn chị cũng đã chuẩn bị thi xong hai chị em cũng thỉnh thoảng liên lạc. Cho đến một hôm cuối tuần, tôi nhận được điện thoại của chị.
– A lô Hùng à? Dạo này làm gì rồi em?
– À em vẫn đi làm linh tinh thôi, có bằng rồi nhưng mà chưa nơi nào nhận cả. Chị có công việc nào cho em làm với.
– Ờ! Chiều rảnh qua địa chỉ này chị bàn công chuyện nhé, nhân thể khao em một bữa chị thi đỗ bằng lái xe.
– Vâng ạ!
Tôi về cái phòng trọ ẩm thấp của mình, kiếm một bộ gọi là tươm tất sau đó đợi đến chiều qua chỗ chị Huyền bảo. Nó là một nhà hàng sang trọng lắm, mới bước vào đã được nhân viên chỉ chỗ rồi. Vòng qua mấy cái hành lang thì mới đến chỗ chị Huyền đang ngồi.
Hơi lạ vì chỉ có mỗi chị Huyền ngồi đó chứ chẳng có ai cả, tôi mỉm cười ngồi xuống rồi hỏi:
– Sao có mỗi mình chi thế này, anh nhà chị đâu?
Thấy tôi chị Huyền cười tủm tỉm mà nói:
– Anh nhà chị bận liên miên, hơn nữa liên hoan rồi, hôm nay mời mỗi mình em thôi!
– Được thế thì vinh dự quá.
Tôi với chị Huyền gọi món ăn rồi tiện thể bàn công chuyện. Hôm nay chị Huyền mặc cái đầm hai dây để lộ bờ vai trần đẹp vô cùng.
Không biết có dùng hàng độn không nhưng chị mặc cái đầm này tôi thấy hai cái bầu vú thì căng tròn lên to lắm. Ngắm một chút thôi nhưng tôi vẫn không để lộ cho chị Huyền biết. Chị Huyền khẽ hỏi:
– Thế đã xin lái được ở đâu chưa em?
– Chưa chị ạ, lấy bằng rồi nhưng chưa xin được, chị có chỗ nào cho em vào lái với.
Chị Huyền cười nói:
– Lái thì có chỗ thôi về lái xe cho chị luôn.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Chị có bằng rồi còn bảo em về lái cho chị làm gì nữa.
– Chị mới mở thêm hai phân xưởng nữa với lại đã hợp đồng được một phân xưởng trong khu công nghiệp, đang hoàn thiện để đưa vào sản xuất nên đi lại nhiều, chị lái nhiều chị mệt lắm. Về lái cho chị sau này không lái nữa thì lái cho công ty.
Tôi cười nhăn nhở bảo:
– Được thế thì còn gì bằng.
Nói chuyện awnn uống một lúc lâu thì tôi xin phép chị về. Hôm sau đến công ty nhận công việc. Hôm sau tôi đến công ty của chị. Nó khuất trong một con đường nhỏ vắng người đi lại chứ không phải ở một phố đông đúc gì cả.
Bảo vệ hỏi tôi thì tôi bảo có hẹn với giám đốc nên được vào luôn. Qua cái hành lang được trang trí khá tươi mát bởi gần chục cái chậu cây cảnh cao quá thắt lưng thì tôi mới thấy cái phòng giám đốc nằm cuối đó.
Gõ cành cạch vào lớp kính mờ thì có tiếng vọng ra.
– Vào đi em!
Tôi mở ra thì thấy chị Huyền đang bàn bạc với thư ký nữ mấy chuyện làm ăn. Nhìn thư ký nữ có phần còn xinh hơn chị Huyền nữa. Mặc bộ đồ công sở nên cái áo sơ mi trắng ôm gọn người cái bầu vú lồng lộng trong cái áo lót màu hồng cánh sen.
Tôi ngồi ghế đợi độ hai ba phút thì thư ký xin phép cầm giấy tờ ra ngoài. Chị Huyền quay sang tôi mỉm cười nói:
– Đúng giờ đấy nhỉ.
– Em tuy chời bời nhưng ghét đi muộn lắm, cái gì cũng phải chuẩn.
Chị Huyền nghe thấy vậy thì bảo:
– Hợp tính chị đấy.
Tôi hỏi thêm.
– Thư ký chị xinh thật đấy? Em tưởng chị phải có thư ký nam cơ ai ngờ cũng thư ký nữ à?
Chị Huyền thấy tôi hỏi thế thì bảo:
– Em còn ngố lắm, thư ký là nữ thì hợp nhất vì đôi khi đi tiếp khách, rồi bàn công chuyện thì nữ có ưu điểm hơn nam đấy.
Tôi gật gù hiểu ra vấn đề thì chị Huyền bảo:
– Thôi bây giờ xuống phòng nhân sự với chị. Có mang hồ sơ không để mấy em bên đấy làm luôn cho vào công ty.
– Dạ có ạ!
Tôi đưa hồ sơ cho chị Huyền rồi mỉm cười. Mặc dù tôi cũng thuộc dạng ăn chơi nhiều, nhưng kiểu quê mùa thì không lẫn vào đâu được.
Thấy tôi có vẻ gượng gạo thì chị Huyền nói:
– Đưa hồ sơ xong thì lái xe đưa chị đi một số chỗ nhé.
– Vâng ạ!
Tôi vâng dạ như thệ khiến chị Huyền tủm tỉm cười trêu tôi rồi dẫn tôi xuống phòng nhân sự, làm hợp đồng rồi hơ sơ mất khoảng nửa tiếng thì tôi đưa chị Huyền đi công chuyện. Lúc học lái xe thì chị Huyền trông rất bình thường nhưng vào công ty thì chị ăn mặc khác hẳn.
Một bộ váy hồng nhạt kiểu cánh sen thôi nhưng có lẽ được thiết kế riêng, vừa đẹp vừa sang trọng, đi dạ hội cũng được mà đi làm cũng nghiêm túc.
Lái con Audi A5 cùng chị qua khu công nghiệp rồi vào xem xưởng đã lắp ráp máy móc thế nào rồi tôi lại đưa chị vào trong phố.
Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện. Chị Huyền bảo:
– Ăn mặc tuềnh toàng thế này sao được, vào mấy shop công sở chị mua đồ cho.
Tôi cười hì hì bảo:
– Thôi chị ạ! Tiền lương sao đủ mà mua mấy cái đó!
Chị Huyền thấy tôi nói thế thì bảo:
– Gớm! Chị tặng, không trừ vào tiền lương đâu mà lo.
Tôi cười thì chị hỏi tiếp:
– Thế có bạn gái chưa?
Tôi cười trêu lại:
– Theo chị thì em có chưa?
– Cái kiểu lẻo mép như thế này thì có đầy rồi đúng không nào. Chắc là cũng đưa khối em lên giường rồi chứ gì?
Tôi cười không nói gì thì chị Huyền lại nói tiếp:
– Thế thấy em Tuyết thư ký của chị thế nào?
– Xinh xắn, trắng trẻo, sắc sảo trong công việc. Nói chung là ổn đấy nhưng mà em không dám với tới đâu.
– Có gì mà không dám cứ liều đi?
– Đấy là chị bảo em liều đấy nhé, không được hỏng việc là kệ đấy!
– Ờ được rồi, chị vun cho!
Tôi cười thì chị Huyền bảo tiếp…
– Thế nhìn mới đánh giá có vậy thôi à? Chắc tiếp xúc nhiều với em ấy thì mới biết được nhỉ, em ấy là kém em năm tuổi đấy.
– Vậy mà trông già dặn nhỉ. Nhỡ em ấy có người yêu rồi thì sao?
– Làm gì có! Quân của chị thì chị phải biết chứ. Thế đánh giá em ấy thế nào nữa, qua cách nói chuyện với chị!
Tôi cười nửa đùa nửa thật bảo:
– Cách nói chuyện thì có vẻ hiểu biết, biết việc mình làm, không tò mò gì cả nhưng có vẻ dâm dâm hì hì! Nhìn tướng đấy em biết là dâm dâm rôi.
Nghe tôi nói thế thì chị Huyền khúc khích cười bảo:
– Dâm thế nào mà bảo là dâm?
– Thì thế nào nữa? Lông tay dài này, lông mày nữa, cộng thêm với cái má hồng như thế thì chắc là nước nhiều phải biết.
Thấy thì chị Huyền cười to rồi bảo:
– Eo nói bậy thế không biết nữa? Ai dậy em cách ăn nói thế?
– Thô nhưng nó thật chị ạ? Mà em ấy hai năm rồi, với lại trông người ngợm vú vê thế kiểu gì chẳng chén chán chê các anh rồi.
Chị Huyền cười rồi nói:
– Nó thì cũng chỉ có ba bốn người bạn trai thôi, vào công ty chị làm được ba năm, mới vào thì còn bỡ ngỡ nhưng chị đào tạo thấy ổn. Mà cái mồm của em dẻo quẹo thế này tán em nó thử xem nào. Tiện thể tí qua coi chỗ ở của em sao nhé.
Tôi cười bảo:
– Em thuê trọ thôi, chỗ trọ tồi tàn lắm chị ạ!
– Lái xe cho giám đốc sao thế được, để chị qua chỗ con bạn chị thuê cho một phòng mà ở tạm. Nó có nhiều căn hộ cho thuê lắm.
Nói xong thì tôi với chị Huyền qua mấy shop quần áo mua đồ cho tôi. Tôi thì thích ăn mặc kiểu bụi bụi nhưng bây giờ phải quần tây sơ mi nên nó cứ thế nào ấy.
Thay đồ xong thì chị Thủy bảo:
– Đấy, ăn mặc thế này nó mới đúng chất dân văn phòng chứ. Ăn mặc kiểu kia chỉ để lái xe tải thôi em ạ.