Phần 9
Một đôi mắt thoáng buồn sau hàng mi kia, một chút ký ức còn đọng lại trong tôi, tôi là ai, tôi là thằng khốn nạn nào. Tôi là ai trên con đường lặng lẽ đó, lạnh… thật lạnh quá lạnh lẽo đối với một thằng như tôi. Nghiêng người quay sang nhìn cơ thể đó, gò má hồng hào phờ phạc, vậy tôi lại ngủ với một người đàn bà nữa rồi. Trách móc gì quá khứ khi tôi là thằng chẳng ra gì, thì tôi có thể phán xét người đàn bà đang nằm cạnh tôi đó. Tiền có thể khiến một người đàn bà phải bán rẻ thân xác mình đến vậy sao, nó chỉ là một tờ giấy thôi mà sao nó lại có quyền lực đến thế. Ngoài kia Sài Gòn đã chìm vào lặng yên rồi…
10h đêm…
Từng hồi chuông điện thoại vang lên từng hồi nơi đầu giường, cạnh tôi là một người phụ nữ đang im lìm trong giấc ngủ…
– Alo – tôi cố nói thật nhỏ…
– Đm sướng quá đéo chịu ra à – thằng tuấn vang vọng bên tai tôi…
– Mày lấy xe tao về nhà đi, tao về sao…
– Ừ mê con đó rồi à thằng lờ ồn…
– Ừ biến đi…
Tắt cái máy điện thoại rồi đặt lên đầu tủ, quay lưng nhìn sang người đàn bà đó nở một nụ cười nhạt, tôi đưa tay kéo cái chăn lên đắp ngang ngực tôi và người đó. Và thiếp đi trong mơ màng…
Một bàn tay nhẹ nhàng lay tôi, âm thanh mờ màng nhưng trong trẻo của người con gái miền nam lọt vào tai tôi…
– Anh ơi…
Tôi cố gượng mình nhấp nháy đôi mắt nhìn Quỳnh Nga, người đàn bà vừa qua đêm với tôi…
– Gì thế…
– Dạ trời sáng rồi anh…
– Ừ…
Quấn cái khăn trắng rồi bước vào phòng tắm, ngâm mình trong dòng nước ấm này tôi mong nó sẽ gột rửa tội lỗi đêm qua của tôi, nhưng tôi có tội gì nhỉ, bản năng thôi mà, bản năng của một thằng đàn ông, vã lại tôi cũng đầu có làm gì to tát đâu mà phải sợ nhỉ, tiền trao cháo múc thôi mà. Chỉ là một cuộc mua vui của thằng bạn cho tôi thôi, chẳng có gì to tát, chẳng có gì tội lỗi cả.
Nghĩ vẩn vơ một lúc cũng bước ra khỏi phòng tắm, Quỳnh Nga vẫn ngồi trên cái giường đó nhìn tôi cười tít mắt, một ý nghĩ thoáng qua trong tôi rồi cũng lặng im theo tiếng ồn ào ngoài kia…
– Gì thế sao còn ngồi đây – tôi hỏi…
– Dạ em đợi anh…
– Có việc gì à…
– Dạ không có, chỉ muốn ra cùng anh thôi…
– Không sợ à…
– Sợ gì anh…
– Thì em không sợ bị scandal hay gì à…
– Có gì mà phải sợ anh…
– Ừ tùy…
– Dạ…
– Mà anh đưa em đi ăn sáng được không? 9h em có show rồi…
– Ừ…
Mặc chỉnh tề quần áo xong, tôi sánh vai cùng Quỳnh Nga bước ra khỏi phòng, một mùi hương thoang thoảng bay trong gió qua mũi tôi, một ý nghĩ lóe ngang trong đầu tôi. Xe đưa thằng tuấn lờ rồi, lấy gì đưa em đi ăn ta, ngượng ngùng một lúc thì tôi cũng gạt qua một bên, tính tiền phòng xong tôi với nhỏ bước ra phía ngoài lấy xe.
– Xe anh đâu…
– Anh đưa bạn rồi…
– Dạ vậy đi xe em nha…
– Ừ sao cũng được…
Dắt con lead to đùng ra, tôi cầm lái còn nhỏ thì ngồi ngang một bên đằng sau ôm lấy eo tôi, lúc này người khác nhìn vào nhìn thì chúng tôi chẳng khác gì là một đôi tình nhân cả, nhưng liệu họ có hiểu được sự thật bên trong.
– Em muốn ăn ở đâu – tôi hỏi…
– Dạ đâu cũng được…
– Vậy ăn lề đường chịu không…
– Dạ…
Tôi chạy một lúc rồi tấp vào một quán cơm bình dân bên lề đường, dường như lúc này em là trung tâm của mọi đôi mắt thì phải, mà cũng đúng thôi em quá đẹp mà, ai mà chẳng nhìn. Gạt bỏ cái ý nghĩ đó sang một bên tôi chọn một bàn trong góc cạnh tường. Em vẫn như thế vẫn cười tít mắt nhìn tôi, vẫn hồn nhiên như một cô bé tuổi teen vậy.
– Ăn gì – tôi hỏi…
– Dạ bún riêu đi anh…
– Ăn cơm đi, ăn bún thì no gì – tôi nói…
– Dạ – em cười…
– Ừ…
Lúc này một người phụ nữ tầm 30 tuổi chắc là chủ quán của tiệm bước chậm lại hỏi…
– 2 Vợ chồng ăn gì? – Người đó cười…
– 2 Phần cơm…
– Vâng có ngay…
Cái từ 2 vợ chồng ăn gì đó tôi đã từng có, cũng đã từng hạnh phúc và chia xa với người đó, anh nhớ em, nhớ thật nhiều Quyên à.
Chợt đưa ánh mắt lên nhìn em, em nhìn tôi ngượng ngùng…
– Người ta bậy quá ha anh…
Sao… sao nó giống quá, vẫn câu nói đó khiến tim tôi tan nát, vẫn cái vẻ mặt ngượng ngùng đó. Đau tôi cảm nhận được hàng triệu con kiến đang gặm nhấm tim tôi…
– Ừ…
Ăn uống xong xuôi tính tiền, tôi lại cằm lái và hào theo dòng người…
– Em diễn ở đâu…
– Dạ xxx…
– Ừ…
Nhấn gas vút theo dòng người chen chút kia và đến điểm hẹn, đưa em đến chỗ tôi gửi xe xong đưa cho nhỏ…
– Thôi anh về…
– Dạ. Mà anh về bằng gì…
– Anh đón taxi…
– Dạ anh về…
Lúc này cũng gần 9h tôi đón xe về nhà và gọi xin nghỉ việc, về đến nhà tôi nhấn chuông… bính bong… từng hồi chuông vang lên đều đều trong ánh nắng ban mai của buổi sáng, vẫn không có ai… bổng tôi tự cười một mình sáng là con nhỏ đi học rồi còn đâu mà ra mở cổng, đúng là lú lẫn thật rồi. Tôi lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa rồi bước vào nhà, vừa vào trong con mèo ú ịch đã kêu meo meo lên dồn dập từ trên lầu. Một linh cảm xấu qua đầu tôi, tôi nhanh chân chạy lên phòng con nhỏ, con nhỏ ngả nhào dưới đất, mồ hôi nhễ nhại… tôi hoảng hốt chạy lại bên cạnh đỡ con nhỏ, tôi sờ trán nhỏ thì nóng hừng hực, tôi nhanh chóng bế con nhỏ xuống dưới nhà và gọi taxi đưa nhỏ đến bệnh viện…
…
Nằm gật gà gật gù bên cạnh giường bệnh của con nhỏ, tiếng quạt quay ro ro trên trần nhà, xung quanh là tiếng gió rít qua khung cửa sổ, triệu ký ức cứ ùa về như những ngày đó, bế em trên tay chạy từng bước chân nặng trĩu trong ngày mưa gió lọng, miệng thì cứ kêu rằng cố lên em, sắp đến rồi, từng giọt nước mắt giàn dụa ra vì cái vẻ mặt của em lúc đó, anh thở phì khi đưa em đến bệnh viện, ngủ gà ngủ gật bên tay em, nắm chặt tay em vị sợ một người nào đó sẽ mang em đi mãi mãi về nơi phương trời khác, nhưng nó cũng đã là sự thật rồi chứ có phải là ảo mộng hay gì đâu. Bật dậy bàng hoàng sau một cơn ác mộng của những ngày mưa. Con nhỏ vẫn nằm đó chìm trong giấc ngủ êm đềm, thật sự, thật sự tôi không hiểu tại sao con nhỏ lại thích nhịn đói để chờ tôi về ăn cơm mặc dù tôi đã đặt bức thư lại cho nó, đưa đôi bàn tay chai sạn vén mái tóc của con nhỏ qua một bên sau khi một cơn gió thoang thoảng là bù xù tóc nhỏ, tiếng điện thoại rung lên nhè nhẹ trong túi quần…
– Alo…
– Mày đang ở đâu đó, uống cà phê…
– Thôi bữa khác đi tao bận rồi…
– Ừ vậy thôi…
– À mà mày ở đâu tao đem xe qua…
– Khỏi mày chạy đi, tối chạy qua nhà tao…
– Ừ…
– Ừ…
Bước lạch cạch trở lại vào phòng, đôi mắt to tròn nhấp nháy, từng lông mi cao vút nhìn tôi, nhìn gì, nhỏ có biết là tôi đã lo lắng đến chừng nào không, biết tôi như được sống lại một lần nữa khi bác sĩ nói là nhỏ không sao không. Tiếng gió vẫn vi vút theo không gian đang khựng lại…
– Ở đó đi, để tôi đi mua cháo cho ăn…
Bỏ lại con nhỏ trong căn phòng im lặng như tờ đó, tôi bước ra khỏi bệnh viện, xin đường một lúc tôi cũng qua được bên kia, tiến vào một tiệm cơm bên đường ghé vào mua một phần cháo nóng cho con nhỏ rồi mang lên phòng.
– Ăn đi – tôi thổi cho ngụi rồi đút cho con nhỏ…
– Ừ…
Từng ngụm cháo qua đi rồi cũng cạn, lấy một cốc nước lọt cùng với mấy viên thuốc của ông bác sĩ già đưa cho tôi lúc nãy, tôi đưa cho con nhỏ và nói…
– Uống đi…
– Không, đắng lắm…
– Uống nhanh, không uống sao xuất viện…
– Ừm…
– Ừ…
Con nhỏ uống xong rồi đôi mắt lim dim nhìn tôi như con mèo vẫn còn đang ngáy ngủ, tiếng lăn bánh của những chiếc xe ngoài phòng, tiếng hối hả của mấy người bác sĩ khi có một ca nào đó nhập viện, tôi ngồi đó tựa mình vào tường nghỉ vu vơ, con nhỏ thì cũng nằm đó không nói gì, vẫn tiếng chuông của chiếc điện thoại quen thuộc, tôi bước ra ngoài rồi nhấc máy…
– Alo…
– Em trân nè, sao hôm nay anh không đi làm…
– Hôm nay anh bận…
– Ừm vậy hả, em qua nhà anh được không…
– À em đừng qua, hôm nay anh không có ở nhà…
– Ừm vậy thôi…
– Ừ bye em…
Một đám cô cậu học trò với tâm trạng sốt ruột đang inh inh trước mặt tiến lại phía tôi, một cô bé dừng lại nhìn tôi và hỏi…
– Tuyền nó ở phòng nào vậy anh…
Tôi không nói gì rồi chỉ tay vào trong, tôi ngồi phịch xuống hàng ghế nhựa gần đó, ngẫm nghĩ, tôi là ai… tôi là gì trên thế giới này, tôi là thứ gì trên con đường đó. Vẩn vơ vô định một lúc thì mở mắt bừng tỉnh, trong đó vẫn tiếng xì xào hỏi hàng của đám bạn con nhỏ, tôi thì ngồi đó vọt cái điện thoại không làm gì…
Một cô bé bước ra rồi ngồi cạnh tôi gương mặt thẫn thờ rồi gượng cười một cái…
– Giờ nó sống chung với anh à – cô bé hỏi…
– Ừ…
– Anh là bạn trai nó hả…
– Không…
– Vậy anh là gì của nó…
– Không là gì cả…
– Ừm…
– Ừ…
– Mà anh nè, anh chăm sóc nó dùm em được không…
– Đó giờ anh chẳng chăm sóc ai được cả, thân anh còn lo chưa xong nữa là…
– Anh biết gì về gia đình nó hông…
– Không…
– Vậy em kể anh nghe được chứ…
– Ừ tùy em…
– Ba mẹ nó ly dị với nhau, giờ nó đang sống với mẹ nó, nhưng mẹ nó thì lại cặp với một thằng 20 – 21 tuổi à, ba nó thì là tổng giám đốc của công ty xxx, chỉ gửi tiền hàng tháng cho nó thôi, còn việc học hành gì cũng đều hông quan tâm hết anh à…
Cô bé kể với tôi rất nhiều thứ, và cả hai nói chuyện rất lâu, tôi cũng hiểu được một chút ít về con nhỏ này, cũng khổ nhỉ, ba mẹ không quan tâm thì buông mình vào bar vũ trường nhỉ, tụi trẻ con bây giờ đúng thật là. Tôi tựa mình ra phía sau cái ghế lắng nghe con nhỏ kể chuyện, chắc con bé này là bạn thân của con nhỏ thì phải, hèn chi hiểu con nhỏ này quá trời luôn, từ gia đình đến rễ má cái gì con bé này cũng biết, nói chuyện một lúc thì tôi cũng biết con bé này tên Trinh, cũng là con của một gia đình cỡ bự ở cái đất Sài Gòn này, hèn chi ăn mặc toàn hàng hiệu, còn riêng tôi thì chỉ cứ biết cười mép nghe con nhỏ kể chuyện, bây giờ thì trời cũng đã tối, từng ánh nắng cũng đã dần tắt theo thời gian, đám bạn của con nhỏ cũng đã ra về chỉ còn riêng mỗi cô bé Trinh ở lại, hít hà cái bộ đồ một lúc thì tôi cũng đâm ra hiểu rằng là, tôi hôi chua quá.
– Em ở đây coi nó một lúc dùm anh, anh về tắm cái…
– Dạ anh đi…