Phần 1
Cơn mưa đổ xuống tầm tã trên đường, làm cho tầm nhìn gần như không nhìn thấy gì. Tôi cố nhìn ra ngoài cửa kính xe. Mẹ tôi ngồi ghế bên cạnh và đang chăm chú nhìn những vũng nước lầy lội. Chốc chốc, bà lại quay đầu để nhìn ra phía sau xe trong vài giây, rồi lại nhìn ra phía trước.
“Chắc là họ vẫn ổn.” Mẹ lẩm bẩm.
“Ồ, không ai bị gì đâu mẹ.” Tôi nói với mẹ, hy vọng là mình đúng.
Cả gia đình tôi đang lái xe lên ngôi nhà lều trên núi trong chuyến đi nghỉ dưỡng này. Bố, chị và bà dì của tôi cùng với bé Na, em gái bé nhỏ của tôi, đang ở trên chiếc xe khác đang chạy phía sau xe tôi. Gia đình tôi có hai chiếc xe.
Khi cả nhà khởi hành lúc sáng sớm nay, trời đã mưa lâm râm. Nhưng mưa trở nên nặng hạt rồi kéo dài lê thê, mưa suốt buổi sáng khiến cho việc lái xe biến thành một thử thách thực sự.
Ngừng xe lúc 12 giờ trưa, chúng tôi đổ xăng và quyết định ăn cơm trưa. Tại quán ăn, dì nói với mẹ là muốn giữ bé Na trong chặng cuối, vì chỉ còn không tới nữa tiếng nữa là đến nơi. Dù bé Na chỉ mới 3 tháng tuổi, họ không ngờ sự chia tách giữa hai mẹ con sẽ làm hại mẹ tôi ra sao. Nóng lòng muốn đến nhà lều sớm, hai mẹ con tôi lên xe đi trước. Chúng tôi không nhìn thấy đèn pha của chiếc xe kia kể từ lúc đó…
Liếc nhìn đồng hồ, tôi thấy đã hơn một giờ trôi qua tính từ lúc chúng tôi rời khỏi quán ăn.
“Con thấy chỗ quẹo rồi.” Tôi cho xe chạy chậm lại.
“Chắc là vậy.” Mẹ nói khi tôi lái xe ra khỏi đường chính để chạy vào một con đường nhỏ hẹp tối tăm.
“Lái xe cẩn thận nhé Tân.” Mẹ nhắc nhở, nhìn tôi đang chăm chú lái xe xuống làn đường hẹp. “Nếu xe bị mắc lầy, chắc chắn mình sẽ không thoát khỏi mấy đống bùn này đâu.”
“Mẹ nói đúng.” Tôi cười gượng với vẻ lo lắng.
Chiếc xe len lỏi trên con đường bùn lầy lội đến khi gặp một cây cầu ọp ẹp bắc qua dòng suối nhỏ. Dừng xe lại, tôi bước ra ngoài và băng qua mưa để đến cây cầu rồi nhìn xuống. Con suối này lúc bình thường thì dòng nước chảy lặng lẽ và chậm rãi, nhưng giờ giống như là một dòng sông sâu chảy siết và đầy bùn nên đục ngầu. Nhìn chằm chằm vào dòng nước xoáy cuộn tối tăm bên dưới, tôi quan sát sự gia tăng của dòng nước đang xô đẩy những trụ cầu chống đỡ. Chúng trông khá mỏng manh, nhưng dường như chịu được sức mạnh của dòng sông.
“Con thấy sao?” Tiếng mẹ vọng đến từ phía sau tôi.
“Cái gì?” Tôi giật mình, không biết mẹ đã đi đến sau lưng tôi.
“Con nghĩ cây cầu có chịu nổi không?”
“Ơ… chắc là được” Tôi lẩm bẩm. “Mẹ có thấy vậy không?”
“Theo mẹ thì ổn đó.” Mẹ nói khi bước lên cây cầu và rụt rè nhảy lên xuống để thử. “Có vẻ đủ chắc.”
“Được rồi, để thử xem nào.” Tôi hét to lên để át tiếng ồn của dòng nước đang chảy xiết bên dưới cầu.
“Trời ơi, mẹ bị ướt hết rồi.” Mẹ mỉm cười vẻ mệt mỏi khi hai mẹ con trở lại xe. “Mẹ không thể chờ để đến nhà lều nhóm lửa.”
“Nào, đi nào.” Tôi nói, gạt cần số và lái xe từ từ chạy lên cầu.
Cây cầu cũ như thể đang ôm giữ mình khi chiếc xe nhích từng phân một về phía trước. Cầu dài chỉ khoảng 8 mét, nhưng phải mất vài phút lái xe cẩn thận mà cũng chỉ mới leo qua ba phần tư đoạn đường xuyên qua nó.
Sau đó, cùng một lúc, không hề cảnh báo, hai mẹ con tôi cảm thấy cây cầu lắc lư và dịch chuyển theo cùng.
“Ôi trời ơi,” Mẹ hét lên. “Cầu đang sập!”
Khi cảm thấy cơn lảo đảo đầu tiên, tôi lập tức nhấn ga. Trong một khoảnh khắc dài đáng sợ, cảm giác như cả chiếc xe và cây cầu đang rơi xuống làn nước lạnh giá bên dưới. Nhưng vào giây phút cuối, lốp xe bám lấy những tấm ván gỗ và bắn chiếc xe sang bên kia con suối một cách an toàn.
Không ai trong hai mẹ con tôi nói gì khi chiếc xe gầm lên chạy xuyên qua vài phân cuối cùng để đến bờ bên kia. Sau đó, ngay khi hai bánh trước chạm vào mặt đất vững chắc, chúng tôi cảm thấy phần sau xe lảo đảo và trượt sang một bên. Thời gian như dừng lại. Nín thở, chúng tôi cầu nguyện đến khi chiếc xe cuối cùng cũng qua được cây cầu và chạm xuống mặt đất. Ngay khi hai bánh xe sau vừa rời khỏi cầu, cây cầu bị gãy sập và rơi xuống nước. Thần may mắn chắc đang ở cùng chúng tôi. Tôi thầm nghĩ như thế.
Tôi phanh xe lại, cố giữ chiếc xe không rời khỏi con đường để chạy vào bùn. Sau khi trượt đi vài mét, chiếc xe cuối cùng đã ngừng lại chỉ cách con đường vài phân.
Tôi ngồi bất động, mấy ngón tay của tôi bấu chặt vào vô lăng trong vài phút. Cuối cùng, tôi quay sang nhìn mẹ. Mặt mẹ trắng bệch, ngồi nhìn chằm chằm ra ngoài, khi mưa vẫn đang rơi tầm tã. Quay sang nhìn tôi, mẹ mỉm cười yếu ớt.
“Trời ơi, suýt chút nữa thì…” Mẹ thở hổn hển.
“Mẹ nói lại xem.” Tôi nói với mẹ.
Sau vài phút, khi hai tay ngừng run rẩy đủ để mở cửa xe, tôi đẩy cửa xe và bước ra ngoài cơn mưa như trút nước. Tôi đóng sầm cửa lại, nhìn sang thì thấy mẹ tôi cũng ra khỏi xe từ cửa bên kia.
Cả hai mẹ con tôi đều run rẩy khi trở lại nơi chỉ trong khoảnh khắc trước đó là cây cầu bắc qua con suối, giờ thì không còn gì ngoài một vài mảnh vỡ, phần còn lại đã bị vỡ tung ra khỏi dòng nước lạnh lẽo bên dưới. Trụ cầu gãy là bằng chứng duy nhất cho thấy có một cây cầu đã từng ở đó.
“Chỉ chậm vài giây thôi là mình đã bị cuốn trôi.” Tôi lẩm bẩm, cảm thấy như bị chôn chân. “Ơn trời, may mắn quá.”
Không ai nói gì trong giây lát, khi cơn mưa đang đổ xuống người chúng tôi. Lặng người, hai mẹ con tôi chăm chú nhìn xuống dòng nước đục ngầu tối tăm đang chảy bên dưới.
“Ơ… ồ, xe bố con tới rồi kìa.” Mẹ đột nhiên thốt lên.
“Đi lấy điện thoại gọi nhanh lên mẹ!” Tôi hét lên khi bắt đầu vẫy tay điên cuồng, cố ngăn họ dừng lại trước khi lái xe vào con suối.
Mẹ quay lại, lao qua làn mưa đến chỗ chiếc xe. Tôi cũng chạy theo mẹ để phụ giúp tìm điện thoại, huơ tay liên tục về phía bên kia suối. Mở cửa, mẹ lao vô trong đào bới đống đồ. Mở ví ra, thọc tay vô trong lôi ra chiếc điện thoại.
Mẹ nhanh chóng chọn số rồi đưa nó lên tai mình.
“Thôi nào, chết tiệt chưa, trả lời đi nào.” Mẹ lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào chiếc xe của bố đang từ từ tiến đến phía đối diện con suối.
“Mẹ đó hả?” Chị tôi cuối cùng cũng trả lời.
“Ừ. Ơn trời con đã bắt máy. Cầu bị sập rồi!” Mẹ hét lên.
“Vâng, con với bố đã thấy thằng Tân vẫy tay rồi nên bố cho xe chạy chậm lại.”
Không ai nói gì trong một lúc khi lê bước về phía chiếc xe của mình.
“Ơ, giờ thì sao hả mẹ?” Tôi hỏi, cả người ướt đẫm nước mưa khi tôi trượt người vào dưới vô lăng.
“Mẹ không biết nữa.” Mẹ lẩm bẩm, cố nghĩ cách phải làm gì.
Rõ ràng là những người còn lại trong gia đình tôi không thể qua con suối bất kể lúc nào. Họ có thể dễ dàng quay lại và nghỉ ngơi qua đêm. Nhưng tôi và mẹ đã bị bỏ rơi. Cũng còn may, dù vẫn đang cho bé Na bú nhưng mẹ có mang theo nhiều sữa bột cho đứa bé. Nhưng cầu sập và trời vẫn đang mưa, mẹ không biết sẽ rời xa đứa em gái bé bỏng của tôi trong bao lâu. Hai mẹ con tôi đang có đủ thức ăn, nên có thể đến nhà lều và ở lại đó đến khi ai đó tìm ra cách đưa chúng tôi trở lại bên kia suối.
Mẹ trao đổi với chồng mình trong vài phút. Đã 1 giờ chiều, cuối cùng thì bố đồng ý quay xe lại. Họ sẽ qua đêm và trở lại cho chúng tôi biết kế hoạch sau đó.
Tắt điện thoại, mẹ giải thích những gì đang xảy ra cho tôi biết. Chấp thuận với mẹ, tôi nhìn vào gương chiếu hậu và quan sát trong lo lắng khi thấy bố tôi đang từ từ quay đầu xe rời khỏi con suối ở bờ bên kia. Phải mất một hồi lâu, cuối cùng thì xe bố tôi đã hướng trở ra phía đường lộ và biến mất dưới cơn mưa xối xả.
“Giờ chỉ còn lại mẹ con mình.” Mẹ cười toe toét.
“Đành vậy chứ biết sao giờ.” Tôi trả lời, từ từ cho xe lăn bánh.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi và dừng xe lại ở phía trước nhà lều, cả hai mẹ con tôi ngồi nhìn cơn mưa như trút nước xuống mui xe. Thời gian đến nhà lều mất nhiều thời gian vì tôi phải cho xe chạy rất chậm trên con đường lầy lội.
Khi tôi nhìn ra ngoài thì thấy dường như cơn mưa trở nên nặng hạt hơn trước.
“Mẹ có biết cơn mưa bão này sẽ diễn ra trong bao lâu không?” Tôi nhoẻn miệng cười với vẻ mệt mỏi.
“Mẹ không biết, nhưng phải tìm hiểu xem mưa nhiều như thế này còn lâu hơn nữa không.” Mẹ tôi trả lời.
“À, chắc là con muốn bắt đầu tìm xem có cặp đôi động vật nào trong trận mưa lớn như thế này.” Tôi cười toe toét.
“Đặc biệt là khi mẹ đã có một cặp… um… vú mẹ đang bắt đầu đau nhức đây.” Mẹ thở dài.
“Mẹ nói gì?” Tôi hỏi, không tin những gì mình vừa nghe.
“Đừng có làm bộ như thế.” Mẹ mắng tôi. “Đã gần 5 tiếng đồng hồ từ khi mẹ cho bé Na bú, giờ hai vú của mẹ đang gần đầy sữa nên đau nhức.”
“KÌA MẸ.” Tôi lắp bắp, đỏ mặt lên. “Mẹ đang làm con xấu hổ đấy.”
“Thôi được rồi ông Xấu hổ ạ.” Mẹ cười to tiếng rồi mở cửa xe ra. “Ra ngoài xe lấy đồ đem vô nhà lều đi.”
Tôi bước ra ngoài mưa, biết ơn vì bất cứ điều gì có thể che giấu khuôn mặt đỏ thẫm của mình. Mặt tôi nóng quá, tôi tưởng như có thể cảm thấy hơi nước bốc lên từ đó. Tôi không thể tin nổi những gì mẹ tôi vừa nói. Dù sao thì bà ta là mẹ tôi và tôi không chuẩn bị để nghe những câu nói khiêu gợi của mẹ. Dừng lại một lúc, tôi đứng dưới mưa và suy nghĩ về vú mẹ. Ý nghĩ về cặp vú của mẹ, to lớn và sưng phồng vì chứa đầy sữa, đã gửi một cơn rung động hứng thú, đang lao vút vào đầu tôi. Lạnh run người, tôi nhìn lên trời và để cho những giọt nước mưa lạnh lẽo bắn tóe vào mặt, hy vọng nó xóa sạch những suy nghĩ không tinh khiết của mình.
Cuối cùng, tôi nhìn sang và thấy mẹ tôi đang đứng sốt ruột chờ đợi phía sau xe. Thật đáng xấu hổ, tôi chạy quanh xe, mở khóa và bật cửa sau xe. Hai mẹ con nắm lấy nhiều nhất có thể và mang đồ vào trong nhà lều. Chất đồ đạc vào hiên nhà, tôi chạy nhanh trở lại xe trong khi mẹ mở khóa cửa nhà lều.
Sau lần chuyển đồ đầu tiên, tôi bảo mẹ ở lại trong nhà trong khi tôi vội vã tới lui chiếc xe để đem đồ vô nhà. Mất khoảng 10 phút dưới cơn mưa để tôi lấy hết đồ trên xe đưa vào trong nhà lều. Ít nhất thì tôi cũng đã làm cho tâm trí thoát khỏi những gì mẹ tôi đã nói trong một lúc.
Khi bốc dỡ đồ đạc, mẹ sắp xếp chúng thành từng đống. Sau lần chuyển đồ cuối cùng, tôi vào trong nhà lều, đóng cửa lại và bỏ vài món đồ lên bàn.
“Va li của con nè Tân.” Mẹ đưa cho tôi cái túi. “Thay đồ nhanh lên đi kẻo chết cóng bây giờ. Sau đó con nhóm lửa trong khi mẹ đi thay đồ nhé.”
Tôi đá văng đôi giày lầy lội ra khỏi chân, lướt qua hành lang trong đôi vớ ướt để đến phòng tắm của nhà lều. Đóng cửa phòng tắm, tôi nhanh chóng lột đồ và lau nước mưa. Tôi cảm thấy như sau khi bị tắm trong cơn mưa lạnh, thật may, đã giữ cho tôi không còn nghĩ đến mẹ và vú mẹ.
Nhưng giờ đây, nhìn mình trong gương, những suy nghĩ đen tối bất ngờ quay trở lại. “Mẹ trông ra sao khi trần truồng nhỉ?” Tôi cuống cuồng tự hỏi. Tôi ước gì có thể ở phía bên kia chiếc gương, tàng hình, khi mẹ tôi vào đây thay đồ. Tôi không thể tin nổi cặp vú của mẹ trở nên to lớn như thế nào khi mẹ sinh bé Na.
Đỏ mặt vì xấu hổ, tôi không thể ngăn nổi con cặc của mình đang từ từ cương phồng lên. Tức giận với những ý nghĩ bẩn thỉu như thế, tôi lau khô tóc và lấy ra một cái quần đùi rộng và một cái áo len. Một sự kết hợp kỳ lạ, tôi nghĩ, nhưng sau khi nhóm lửa sưởi ấm, tôi biết căn nhà lều này sẽ ấm áp như thế nào.
Căn nhà chỉ có 4 phòng đúng nghĩa, 2 phòng ngủ, 1 phòng tắm và 1 phòng kết hợp giữa nhà bếp và phòng khách. Lò sưởi làm bằng đá to, nó sẽ làm cho toàn bộ căn nhà ấm hơn trong khoảng một giờ, nếu tôi nhớ không lầm.
Bước ra khỏi phòng tắm, tôi thấy mẹ đang nôn nóng chờ tôi thay đồ xong.
“Đến phiên mẹ.” Mẹ nói khi đi tới phòng tắm. “Mẹ tưởng con chết cóng ở trong đó rồi chứ.”
“Trông mẹ như con chuột bị chết đuối vậy đó.” Tôi cười khúc khích khi mẹ tôi đi ngang qua, mái tóc ướt của mẹ như trát vữa trên đầu và quần áo thì vẫn đang nhỏ giọt.
Nhưng dù bị ướt sũng và bối rối vì lội trong mưa, trông mẹ vẫn dễ thương. Dễ thương. Đúng thế, từ này dường như được tạo ra cho mẹ, Tôi thầm nghĩ, khi đi nhóm lửa. Phải, mẹ tôi xinh đẹp, nhưng không phải là một vẻ đẹp phi phàm. Dễ thương. Đúng, mẹ là như thế. Nhưng phải nói là rất dễ thương mới chính xác. Vóc dáng của mẹ, thon thả và quyến rũ sau khi mang thai, trông thật tuyệt vời với lứa tuổi của mẹ.
Sau đó, tự mắng mình vì nghĩ về mẹ theo cách ấy, tôi chuẩn bị nhóm lửa.
Tôi nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi sen khi cố nhóm lửa. “Tại sao mẹ lại cần phải tắm nhỉ?” Tôi tự hỏi. Mẹ đã tắm mưa rồi. Lạc trong suy nghĩ, đột nhiên tôi nhận ra mình đang tự hỏi mẹ trông sẽ như thế nào khi đứng trần truồng dưới làn nước. Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc lẻn tới phòng tắm để nhìn trộm qua lỗ khóa, nhưng quyết định chống lại ý nghĩ đó và trở lại việc nhóm lửa.