Phần 6
Đầu năm học lớp 11, tôi và Trâm vẫn vậy, vẫn yêu nhau, tình yêu của thời học trò đằm thắm, trong sáng, chí ít là cho đến lúc này, tôi vẫn không có ý nghĩ gì đen tối, thứ tôi dành cho Trâm vẫn là sự trong sáng, tình yêu chân thật.
Chiều hôm đó, sau khi học xong tiết thể dục, Hoàng chạy ra gọi tôi.
– Ê mày, ông anh tao ngày mốt cưới vợ, mày xuống chơi nha, có cần mời thiệp không ?
– Ặc, tao làm đéo gì có tiền mà đi.
– Tiền bạc gì, xuống phụ với tao rồi nhậu nhẹt đó mà.
– Ờ ! Vậy sáng mốt tao xuống.
Sáng chủ nhật, tôi dậy sớm, tôi đã dặn Trâm về kế hoạch hôm nay của tôi nên tôi không sang chở Trâm đi chơi.
Đến nơi, tiệc cưới chưa tổ chức, rạp đã được dựng từ đêm hôm, và thử đàn trống cho đến sáng.
9h sáng, đồ ăn được bên dịch vụ chở xe mang đến, tôi phụ dọn ghế, bàn, trải khăn, và đưa đồ ăn lên bàn…, tới giờ khách khứa tới nhiều, tôi chạy lăng xăng lấy bia, lấy đá, đưa lẩu lên bàn…
2h chiều, chỉ còn khoảng 3 bàn ngồi lai rai nhâm nhi, chủ yếu là mấy ông bạn già của thằng Hoàng, ngồi lải nhải hoài không chịu về, còn lại là dàn nhạc, với mấy người phụ…
4h mọi thứ đã được dọn dẹp xong, bên dịch vụ dọn thêm 4 bàn để người nhà đãi khách trong nhà rồi cũng chở đồ dơ về.
6h tôi chạy vào nhà của Hoàng để tắm rửa chuẩn bị cho một cuộc nhậu của người trong nhà, anh em bà con dòng họ…
9h tôi đã là ngà say, do thấm mệt từ sáng đến giờ nên tôi nhanh say, ở quê đãi tiệc thì dùng bia, còn ngồi trong nhà toàn chơi rượu gạo, nên lúc này tôi đã là ngà cả rồi. Hoàng đi ra, khoác vai tôi nói, đi uống CF với tao cho đỡ vã rồi tao chờ mày về, quán CF nằm dọc quốc lộ 26.
Ngồi trong quán, Hoàng nói với tôi
– Thằng Tâm nó về từ chiều, mẹ chưa gì đã trốn.
– Chắc nó mệt mà.
– Mệt đíu gì, lâu lâu có 1 ngày mà, đợi chút tao gọi nó ra.
– Thôi, nhà nó đường khó đi lắm, mày cũng say mẹ rồi, khỏi kêu chi.
– CC tao phải lôi nó ra, chơi kiểu đó khó sống với tao lắm..
Tôi tặc lưỡi, không cản được thằng này rồi, nó nổi tiếng là gàn dở mà. Hoàng đứng dậy, lảo đảo đi ra cổng lấy xe. 20 phút sau Hoàng chở thằng Tâm ra. Ngồi xuống ghế nó bắt đầu tấp:
– ĐM mày, có một ngày thôi mà mày trốn chui trốn lủi.
– Tao về tưới cà mà ông cố, nhà tao đang tưới, tao phụ mày sáng tới đó thôi, ông già tao tưới từ đêm qua đến trưa rồi, tao phải về phụ chứ.
– Đéo lý do lý trấu gì hết mày, tha cho mày lần này, lần sau còn có nữa tao oánh chết cha mày.
– Rồi .. rồi. Có lồn gì đâu mà nóng như chó cằn càn
– ĐM tưởng tao không nghe đó hả mày
– Hề h..ề, Tâm cười trừ.
10h30 tôi đã thấm mệt, cơn buồn ngủ cứ kéo đến.
– Ê Hoàng, tao buồn ngủ rồi, để tao vào trong điện cho ông già tao xuống rước, mày xỉn rồi, tí chở thằng Tâm về cẩn thận rồi cũng về ngủ đi nha.
– CC xỉn đéo gì có mấy ly, tao chở mày về.
Đứng dậy với dáng vẻ siêu vẹo, Hoàng lấy xe, ngồi lên rồi chở tôi về, thời đó chưa có luật đội mũ bảo hiểm…
Đi đến con dốc, đầu con dốc là nghĩa trang Hoàng kéo ga mạnh phóng lên con dốc, chẳng biết có phải vì xỉn không ? Nhưng cả tôi lẫn Hoàng đều không thấy ánh đèn xe từ trên đầu dốc, chạy gần mép vạch phân làn, gần như ở giữa đường. Khi đến đầu dốc, tôi thấy chiếc xe tải đang lao xuống, Hoàng vẫn giữ tay lái thẳng góc với chiếc xe như muốn lao vào xé nát tôi ra vậy.
Giật mình, cảm giác lạnh sống lưng tràn đến, tôi hét to:
– Hoàng, xe lớn kìa mày, né vào trong đi.
Hoàng như không nghe lời tôi nói, khi xe Honda còn cách chiếc xe tải khoảng chục mét, Hoàng như mới nhận ra điều đó, bè lái thẳng qua bên trái, đâm vào bên kia đường, điều gì đến cũng phải đến, chiếc xe tải thắng gấp để giảm tốc độ, nhưng cũng không được bao nhiêu so với khoảng cách quá gần như thế.
Rầm ! Tôi cảm thấy một chấn động mạnh, thân thể tôi văng ra khỏi xe, bay thẳng vào lề đường, lăn lộn phải hơn chục vòng, từ đầu, tay, chân của tôi bê bết máu do trầy xước. Chiếc xe tải lao xuống gần nửa dốc mới thắng đứng lại được.
Không gian lúc này im ắng quá, tối thui, tôi cố mở mắt ra, máu từ trên trán tôi chảy qua cả mắt làm nhòe đi tầm nhìn của tôi. Cố chịu đau gượng dậy, cánh tay trái của tôi đau buốt, không biết đã gẫy hay trật khớp nữa, chạy cà nhắc ra phía chiếc Honda nằm chỏng chơ, nhìn xung quanh, tôi không thấy thằng Hoàng đâu cả. Như điều gì đó dự báo, tôi lao nhanh về phía chiếc ô tô.
Lúc này, người dân hai bên đường cũng chạy ra, người cầm đèn bin, người cầm đèn măng xông chạy về phía chiếc xe tải đang đậu. Đầu tôi như tê đi, không dám nghĩ điều gì.
Vừa chạy lại, tôi thấy mọi người bu quanh, người tặc lưỡi, người thì chạy ra ngoài không dám nhìn cảnh tượng bên trong, tôi lao vào nhìn quanh, rồi mới để ý ánh đèn mọi người đang soi xuống gầm xe tải, tôi lao tới, bất chấp cái tay đang bị phế của mình.
Nó thấy hoàng nằm trong gầm xe, cánh tay phải bị cây trục xoay đà cuốn gần như tới nách, mặt dập nát, chân cũng không còn nguyên vẹn, máu vẫn chảy ra từ mặt, tay, và cổ của thằng Hoàng. Tôi như chết điếng tại chỗ, một lúc sau, tôi lao vào, gào lên thảm thiết:
– Ai …gọi cứu … thương với… huuu, gọi cứu.. thương… giúp với… Hoàng ơi, mày tỉnh lại đi.
Vài người bên ngoài xì xào bàn tán:
– Chắc đang say mà chạy xe đây mà, tội nghiệp quá.
– Con ông Dung ở xóm dưới đây mà.
– Ai chạy đi kêu ông Dung cái…
Tai tôi như ù đi, lao vào gầm xe, ôm lấy Hoàng, muốn kéo thằng Hoàng ra nhưng không được, tôi ngồi đó, khóc thật to, ngồi trên vũng máu vẫn đang chảy….
Không biết bao lâu sau, ba tôi, bác Dung cũng đến, mẹ nó cũng vậy, cả 2 lao vào gầm chung với tôi, khóc lóc…
– Hoàng ơi ! sao …mày.. thế này.. Hoàng ơi !
Mẹ nó ngất rồi lại tỉnh…
Hình như có tiếng xe của công an, chắc cảnh sát giao thông…. Giờ đây tôi không còn biết gì nữa, không để ý gì nữa.
Sau khi khám nghiệm xong, hôm sau Công an cho gia đình Hoàng mang xác về để liệm và chôn cất, tôi luôn đi theo, vẻ mặt thất thần, cánh tay trái cũng đã được bằng bó lại, chỉ bị trật vai…
Tôi ngồi đó, trong góc nhà, giữa nhà kia là cái hòm của Hoàng… tôi vẫn thất thần lắm, mặt trắng bệch, hôm qua đến giờ tôi đã ăn gì đâu, cũng chưa ngủ được một khắc nào.
Trâm cầm ổ bánh mì đưa cho tôi, ngồi bên cạnh tôi, không nói gì, Trâm cũng khóc thút thít…
Đám tang diễn ra nhanh, chôn ngay ngày hôm sau vì thân thể Hoàng không còn toàn vẹn, để lâu không được, khi di quan đến nghĩa địa, lúc thả hòm xuống huyệt, tôi ngồi đên đám đất mới đào, cúi lạy, tôi khóc… tôi hét lớn:
– Hoàng ơi ! Tao… xin… lỗi… mày…
Trâm cũng ngồi đó, khóc to chung với tôi, hoàn cảnh này khiến cả dòng họ nhà nó thương tâm, ai cũng khóc….
Đất đã lấp lên rồi, chưa xây gì cả, tôi vẫn ngồi đó, một vài người vẫn ở lại, đốt nốt thứ này thứ kia cho Hoàng.
Tôi ngồi trước cái bia, khóc.
Trâm cũng ngồi đó với tôi, khóc chung với tôi….
Sau sự kiện đó, tôi trở nên trầm tính hơn, lúc nào tôi cũng dằn vặt về cái chết của Hoàng, lúc nào tôi cũng …
Trâm chính là niềm an ủi tôi, khuyên nhủ tôi và ở bên cạnh khi tôi buồn. Thời gian thi học kỳ 1 cũng đã tới, tôi vượt qua với mức điểm không tệ. Trâm thì học càng ngày càng giỏi, xinh xắn hơn, con gái mà. Vào tuổi trổ mã này sẽ thay đổi theo từng ngày.
Trâm không còn dùng mấy loại áo lá như năm ngoái nữa, thay vào đó là mấy loại áo dây, tại sao lại nói về mấy cái thứ này ??? Vì ngày nào tôi cũng chở Trâm mà, sự thay đổi từng ngày khiến tôi không thể không để ý. Ngọn núi đã dâng cao hơn, có vẻ tròn hơn, nhìn Trâm lúc này vẻ cân đối đã gần như hoàn chỉnh.
Sau khi thi học kỳ xong, lớp tôi đi dã ngoại ở Ea Giêng, xa nhưng cảnh trong đó lại thơ mộng, cảnh nghèo khó của đồng bào dân tộc trong đó khiến tôi cảm thấy mủi lòng, tôi mua mấy bao kẹo ở tiệm dọc đường, đi đến nơi nào có con nít tôi đều cho mỗi đứa một viên… đứa nào vẻ mặt cũng hớn hở.
Vì đi trong ngày nên đi từ rất sớm, khi leo lên tới Suối Trong thì đã 10h. Nước trong khe núi chảy xuống, đọng lại trên khoảng lõm của khoảng núi tạo thành một cái hồ nhỏ, nước trong nhìn thấy tận hòn đá dưới đáy, nước mát vô cùng.
Mấy người con gái phụ dọn đồ ăn ra, mấy đứa con trai chạy đi kiếm củi về đốt lên đám lửa gần bờ suối, không dám đốt xa sợ gây ra cháy rừng.
Sau khi hò hét, ăn uống no say, mấy thằng con trai rủ nhau đi sâu hơn vào bên trong xem cảnh và tìm trái cây… Trâm chạy ra nói với tôi
– Mấy bạn nữ muốn tắm ở hồ nhỏ , anh dẫn mấy bạn nam đi chơi đi ha, Trâm nheo mắt với tôi
– Oe đã thế, em tắm đi cho anh ngắm với, lâu rồi ….
– Anh……
– Hì ì … đùa thôi đó mà, để anh hốt hết tụi nó đi.
Tôi lên khơi mào vào kéo mấy bạn nam đi vào rừng chơi, thằng Lâm chạy theo tôi, vẻ mặt nửa ngu nửa khôn nói :
– Tao nghe rồi nha, mày để tụi nó đi đi, mày với tao quay lại nhìn lén cho đã mắt.
Nghĩ đến người yêu tôi cũng ở đó, sao lại dễ dàng để cho người khác chiêm ngưỡng như vậy.
– Mày biến thái hả ? Hôm nay lại dòm lén con gái tắm ha, lộ 1 cái thì lên cung trăng mà sống có con.
– Hê hê… Không ai biết thì có sao đâu.
– Ừ ! Bọn nó mà biết thì mày quá trời sao nha, thôi đi đi bố, ham hố gì.
Nói rồi tôi và thằng Lâm cũng đi nhanh để đuổi theo nhóm. Tôi đi sau cùng để đánh dấu đường đi trong rừng cho cả nhóm, việc đi rừng với ông chú trở thành một thói quen, bước vào là phải đánh dấu đường đi để còn trở ra.
Đi được khoảng 500 mét sâu vào trong rừng, lúc này ánh sáng xung quanh cũng đã yếu dần bởi các tán cây. Bỗng nhiên tôi nghe tiếng hét của các bạn nữ, tiếng la thất thanh vang lên rồi tắt trong khoảng rừng rậm. Biết có chuyện gì đó chẳng lành, có khi nào đang tắm thì có thằng nào lên thấy rồi làm chuyện gì không ?…. Tôi nói
– Tụi mày ngồi đây.. nha, tao chạy lại xem có chuyện gì… đừng đi lung tung, không đánh dấu là lạc không ra được đó.
Rồi tôi lao đi như tên bắn theo các dấu vải tôi đã đánh dấu trên đường đi, thở hồng hộc khi về gần đến, tôi nằm xuống sát giờ đá phía trên dòng suối và bò dần tới, lắng nghe… và trườn dần tới
– Ghê quá à, tôi chết chưa ? Trâm quăng nó xuống dưới đi, nhìn ghê chết đi được.
Lúc này tôi vừa bò đến đầu đỉnh, nhìn qua khe lá xuống quang cảnh tôi nhìn thấy là 1 bầy tiên nữ, mỗi người chỉ còn lại nội y trên thân thể, đang lùa nhau về một chỗ như để né cái gì đó, ngoài kia Trâm đang lấy cây khều con rắn đã chết tươi từ lúc nào, chắc do cô nàng đập chết quá, nhìn con rắn nước, tôi chợt hiểu ra vấn đề. Lúc này, tôi mới để ý đến từng người trong lớp đang ngồi tụ lại một chỗ, con rắn nước được quăng xuống dưới, các bạn nữ cũng ùa ra phía Trâm, trắng, xanh, đen, hồng, đủ loại màu sắc. Thằng nhóc đã nổi sóng gió đòi quyền tự do rồi, chật cứng trong quần.
Nó nhìn ngắm một lúc nữa, rồi thầm so sánh các bạn khác với Trâm, có vẻ như Trâm phát triển cân đối hơn cả, trừ nhỏ Lan mập mà thôi …
Biết không thể ở đây lâu, tôi nhẹ nhàng lùi lại, nhẹ nhàng như khi tôi bò lên đó vậy. Ra khoảng cách khá xa có thể đứng lên, tôi đứng lên đang định nhẹ nhàng rời đi thì ….. trời hại tôi, đúng là trời hại mà, tôi đạp phải một cành cây mục dưới lớp lá
Rắc…. tiếng cành gẫy rất to, tôi hoảng hồn, muốn đứng cả tim, không suy nghĩ gì cả, lấy hết sức chạy thật nhanh ra khỏi đó, lần sâu vào con đường mà lúc nãy tôi đi. Cắm đầu chạy khoảng 200 m, tôi ngồi xuống thở hồng hộc, rồi nhịp bước nhẹ nhàng đi bộ đến chỗ mấy đứa con trai đang đợi.
Tìm kiếm không được kết quả gì, mấy quả dại không thể ăn.. cả đám con trai theo tôi lò dò đi trở ra.
Gần đến nơi, tôi đánh tiếng sợ các cô tiên đang phơi phới dưới kia
– Mấy bà đâu rồi, tụi tui về rồi nè…….. tôi la lên.
– Dưới này nè.
Đi xuống dưới, mấy cô tiên đồ đạc đã chỉnh tề, duy cô nào cũng ướt ở hai vị trí quan trọng, hehe chỉ có tôi là hiểu nhất vì sao.
– Sao ? Trong đó có gì ăn ko ?
– Chẳng có gì ngoài cây cối, thôi 3h rồi đó, mấy bà thu xếp đi rồi rút, để tối nguy hiểm lắm.
Cả nhóm lò dò đi ra khỏi rừng, trở về con đường mòn và về lại Huyện, sáng đi thì hào hứng, chiều về mệt mỏi kinh, tôi chở Trâm phía sau, đạp xe mà thở hồng hộc. Bỗng Trâm hỏi tôi:
– Lúc nãy em nghe thấy có tiếng cây gãy… chắc ở đó có người, bọn em sợ quá.
– Oh vậy hả, trả lời bâng quơ cho câu nói của Trâm rồi tôi im lặng.
– Là anh phải không ?
– Hử ! Sao là anh ?
– Anh nói dối em đi, em giận đó.
– À..à.. hiii, tại anh nghe có tiếng hét, sợ có chuyện gì nên anh quay lại xem, thấy không có gì nên anh đi đó mà..
– Vậy là anh thấy hết rồi ?
– Thấy gì ? – Tôi giả ngu.
– Anh … này.
Một cái nhéo vào hông đau điếng
– Sướng ha, thấy nguyên … một lớp luôn..
Trâm nói giọng giận dỗi:
– Trời ! Là anh lo lắng nên quay lại thôi, thấy không có gì thì anh đi mà, đâu có nhìn ngắm gì đâu…. Chỉ là màu mè quá… đủ màu cả… ha..aa
– Đáng ghét….
Lại thêm một cái nhéo nữa được thêm vào hông tôi, đau thấu trời… Cả lớp đạp về gần tới huyện, tiếng nói chuyện lao nhao huyên náo cả con đường. Bỗng có mấy thằng đi xe Dream chạy vượt lên, lạng lách rồi giơ tay vỗ vào mông của nhỏ Thắm, nhỏ với thằng Lâm đang đi ngoài cùng. Thằng Lâm bực tức buông vài câu chửi
– ĐM mày có ngon thì đứng lại đi, biến thái.
Không hiểu mấy thằng ngồi trên xe có nghe không, rú ga lao vọt tới phía trước cho đến lúc mất hút. Tưởng chuyện qua đi, nhưng khoảng 20 phút sau cả một đám khoảng hơn 10 đứa, trên tay cầm gậy gộc kiểu như gậy dân phòng vậy, có 2 đứa cầm mã tấu, chạy ngược chiều đến rồi chắn đường cả nhóm. Tụi tôi xuống xe, xáp gần lại.
Tôi nhanh chóng thả xe ra, nói với Trâm:
– Em kéo mấy bạn nữ ra sau mấy bạn nam đi.
– Dạ.
Trâm chạy ra sau, xe đạp quăng tứ tung, Trâm kéo mấy bạn nữ tập trung thành nửa bán nguyệt, vòng bên ngoài là mấy cu cậu nam trong lớp.
– Bọn mày muốn gì ? – Thằng Lâm lên tiếng.
– Không nói gì.
Thằng tóc nhuộm đỏ lúc này lao tới, nắm cổ áo của thằng Lâm, đấm cho nó 1 cái, đang tính giơ tay đấm cái nữa thì tôi lách đến, chấn vào bụng thằng tóc đỏ một gối, văng ra một khúc, thằng tóc đỏ đứng dậy nhìn tôi.
– Mày khôn hồn thì biến chỗ khác, tao xử thằng chó chửi bậy này là đủ.
– Có bản lĩnh thì 1 chọi 1 tiến lên từng thằng, tao tiếp tụi mày.
– CC việc đéo gì ? Tụi mày lên đánh chết mẹ nó cho tao.
Sau câu nói đó cả mười thằng ùa về phía tôi, mấy thằng trong lớp cũng nhanh chóng tụ lại, cùng tôi đánh đấm, vì tay không chọi với gậy gộc, nên một lúc sau đứa nào cũng gần như bầm tím mình mẩy, tức điên người, tôi lao lên thằng gần nhất, tung quyền nắm hai ngón vào yết hầu tôi, tay trái giật lấy cây gậy, không quên tặng cho thằng kia một cú đá.
Có gậy trong tay, tôi đánh hăng lên hẳn, không còn thủ thế nhiều, tôi sử dụng tất cả kỹ năng để đánh vào chỗ hiểm của bọn ka, khớp chân, mắt cá, hạ bộ, chỉ trừ đầu là không đánh. Mấy thằng cầm gậy có vẻ ăn đòn thấm, lùi về phía sau, hai thằng cầm mã tấu lao lên, chém vù vù về phía tôi, đưa gậy lên đỡ, nhát chém nào cũng lún sâu như muốn chẻ cây gậy ra vậy.
Cũng may là đúng lúc đó thì mấy ông dân phòng chạy đến giải tán, hốt mấy thằng bên kia, hốt luôn cả tôi lên công an huyện.
– Em đi xe anh về nha ! Anh có người chở về rồi ha..a..
– Rồi có sao không ?
– Không sao đâu, yên tâm, tôi cúi xuống, hôn một cái lên trán của Trâm rồi quay ra phía mấy ông dân phòng, ngồi lên xe về đồn..
Tới nơi, tôi được bàn giao cho một ông công an mặc đồ xanh lá cây, ngồi xuống bàn, ông ta đập bàn hỏi
– Mới nhiêu lớn đã tập tành đánh nhau, nhà ở đâu ?
– Nhà con ở Huyện đây chú.
– Con ai ?
– Ba L.
– Vậy mày là thằng H đó hả ?
– Dạ.
– Sao lại đánh nhau ?
– Dạ tụi con đi chơi về, tụi tôi ghẹo mấy đứa con gái, rồi quay lại gây sự, con chỉ phản kháng thôi chú.
– Thiệt không đó ?
– Dạ thiệt mà.
– Cả lớp con ai cũng thấy mà chú.
– Ừ để tao điều tra thêm.
Một ông khác, dắt tôi đến một căn phòng, bảng màu xanh ghi 2 chữ Phòng 1….
Khoảng 1 tiếng sau, cửa phòng bật mở, người đàn ông lúc nãy dẫn tôi ra lại nơi ông chú mặc áo xanh lá cây. Ba tôi đã ngồi đó từ khi nào.
– Ba… – Tôi chỉ nói được bao nhiêu đó.
Ba tôi cũng không nói gì, nhìn tôi rồi lại quay lại nói chuyện với ông chú kia, có vẻ rất thân thiết, sau đó dẫn tôi về…
– Có bị sao không ?
– Dạ không ba.
– Ừ, bữa sau thấy cầm dao búa thì lo mà thủ thân, đừng có anh hùng rơm rồi mang họa, nghe chưa ?
– Dạ.
Trên xe chỉ đối thoại bao nhiêu đó, về đến nhà, Trâm đã ngồi đợi tôi ở nhà, mắt đỏ hoe chắc mới khóc.
– Anh sao rồi ? Có sao không ?
– Không có gì đâu ? Sao lại khóc, anh đã dặn rồi mà, mít ướt thế
– Tự nhiên muốn khóc thôi.
…
Rồi cuộc sống lại trở về nếp êm đềm như cũ, tôi và Trâm thường ngồi nói chuyện với nhau ở đoạn suối sau Trạm nước máy của huyện, ở đây nước chảy trong mát, có nhiều cây đại thụ xả bóng mát, xa xa cũng có vài ô ruộng được trồng lúa nhìn rất đẹp.