Phần 5
Đang thất thểu đi về nhà, tôi bỗng nghe tiếng gọi từ phía sau, một chiếc Honda dừng lại người bên tôi… là Trâm và ba của cô ấy.
– Anh đi đâu đây ? Sao lại dắt bộ.
Nhìn qua bộ dáng lấm lem đất của tôi, Trâm có vẻ nhận ra điều gì đó ở chân phải đang khập khiễng của tôi, quay sang nói với ba
– Ba về trước đi, con tí con về với anh H nhé.
– Ừ vậy ba về trước nhé.
Trâm quay lại, mắt đã hơi ướt.
– Anh mới đi đâu về vậy, sao lại đi khập khiễng thế kia ?
– À…à.. chuyện này…. Đi về đi tí anh nói cho nghe
Vậy là Trâm lên chở tôi, chiếc xe đạp thể thao dàn ngang có hơi khó khăn cho Trâm, nhưng được tôi ngồi đằng sau làm tựa, Trâm ngồi lên yên rồi bắt đầu đạp chở tôi về, ngồi sau, ôm eo Trâm, tôi hít hít mùi hương từ tóc Trâm đang lòa xòa bay bay vào mặt tôi, thoảng trong mùi hương đó, còn mùi hương khác, mùi hương của xử nữ …. Tôi cảm thấy hạnh phúc…
Về đến nhà tôi, Trâm dắt xe vào nhà, mở cửa cho tôi.
– Em đợi anh chút nha, anh đi tắm đã, dơ quá.
– Vâng.
Tôi đi tắm, đứng dưới làn nước của vòi sen, tôi cảm thấy thoải mái, làn nước mát cả vào mặt tôi làm với bớt đi cơn đau từ sườn và ống chân. Tắm xong, tôi lên phòng khách, Trâm đang ngồi đó, có vẻ chờ đợi tôi.
– Anh nói đi ! Sao lại thế ?
– À..à, em nhớ cái thằng lớp 12 cứ lẽo đẽo theo em ở trường không ?
– Nhớ, ảnh đánh anh à ?
– Không ! Là đánh nhau.
– Vậy là sáng anh nói dối em ?
– Ừ ! Anh không muốn em lo lắng.
– Anh đánh thắng ổng à ? Ổng là Nhất đẳng Karate mà ?
– À..à.. tại hên thôi.
– Xí ! Không tin, dễ hên quá ha ?
– Thiệt mà ha.a.a.
– Không tin, anh nói dối, anh cũng có võ sao ?
– À.. cái này…
– Cái này sao ? Anh còn nói dối em không chơi với anh luôn.
– Ặc ! Không có, chỉ là anh học Thái Cực quyền từ nhỏ nên…
– Hả ! Anh học võ từ nhỏ ? Sao anh không cho em biết ?
– À.. Thì có hỏi đâu mà nói. – Tôi lè lưỡi ra làm mặt xấu
– A..a… không chịu, anh dấu em…
– Thì giờ nói rồi mà
– Không chịu, em cũng muốn học, anh dạy em đi.
– Ặc, xung dữ.
– Kệ, học để sau này trị anh.
– Trời vậy không dạy đâu ha.a..
– Ghét ! em không chơi với anh nữa, em về đây.
Nhón mông đứng dậy, làm vẻ giận dỗi, Trâm xăm xăm đi ra cửa
– Rồi … rồi, chỉ … chỉ được chưa ?
Thay đổi thái độ 180 độ, nụ cười trên vẻ mặt của Trâm hiện ra, quay đầu chạy lại ôm tôi, cánh tay Trâm ôm qua bả sườn của tôi siết lại, chợt tôi cảm thấy nói đau lên..
– Ui da ! Cái sườn mới bị lĩnh đòn xong đó, đau quá, thả anh ra đi
– Hả ! Anh bị đánh ở sườn nữa hả ?
Nói rồi, Trâm vạch áo tôi lên, vết bầm trên sườn chứng tỏ điều tôi nói là thật.
– Anh để dầu gió ở đâu ? Để em thoa cho.
– Trên bàn học anh có một chai đó.
Trâm chạy vào lấy rồi cởi áo tôi ra, thoa cho tôi, tôi nhìn Trâm làm công việc này mà thấy mủi lòng, thấy hạnh phúc, tự nhiên muốn ôm Trâm quá, tôi vươn tay ra, ôm Trâm vào lòng, nhìn xuống khuôn mặt đỏ ửng bên dưới, tôi đặt một nụ hôn vào môi Trâm, tôi liếm qua môi, lách lưỡi vào trong, đụng hàm răng rồi cố dùng lưỡi cạy hàm răng đó ra, như hiểu được điều đó từ lần trước, Trâm cũng nhẹ nhàng há miệng ra, rồi lưỡi lại tìm lưỡi.
Nó cảm nhận miệng của Trâm ngọt quá, cái thứ nước kia cũng ngọt nữa, lần thứ hai hôn nhau kể từ lần trước, tôi đang bay trong cảm xúc dâng trào. Trâm đẩy tôi ra, lấy tay khẽ đấm vào ngực tôi, rồi lại áp mặt vào ngực tôi, im lặng không nói gì.
Thế là thứ hai tuần sau đã đến, như đã hứa tôi sẽ dạy Trâm Thái Cực, tôi không dạy Trâm Thái Cực ứng chiến như Chính Tông, chỉ sử dụng để bổ trợ thân thể, khỏe khoắn và phòng thủ. Thái Cực Huyền Tông (một nhánh của Thái Cực này chính là các bài Dưỡng sinh mà các cụ hay tập ngoài công viên).
Cho dù là tập bất cứ Nhánh nào của Thái Cực, 2 thế thủ Kinji và Kaori đều có cả, Thái Cực lấy cân bằng làm tâm điểm, chân phải khỏe và giữ cân bằng tuyệt đối cho cơ thể, vì vậy ban đầu các bài luyện chân cân bằng là rất cần thiết, vào những buổi chiều, tôi đều bắt Trâm đứng tấn Kinji để luyện độ dẻo dai của chân.
2 tháng sau, tôi bắt đầu cho Trâm đấu thử để luyện độ nhanh nhạy trong phản ứng, hôm nay tôi bắt Trâm phải thủ thế để tôi tấn công.
Tôi lao đến đưa nắm đấm vào thẳng mặt của Trâm, không dùng lực, chỉ dùng sự nhanh nhạy, Trâm đưa tay lên nằm lấy bàn tay tôi, xoay tròn vào kẹp thế vào nách, khẽ kéo tôi tới và xoay người vật tôi ra sau, tôi coi như mình là người không biết võ, cứ để cho Trâm đánh từ đầu đến cuối, cho đến khi vật ngã tôi ra, tay Trâm vẫn cầm tay tôi…
Tôi nằm đó nhìn Trâm, cô gái này đã cứng cỏi hơn ngày xưa nhiều, độ ngộ học của Trâm cũng khá cao, 2 tháng có thể sử dụng thuần thục 1 bài quyền của Thái Cực là điều đáng vui.
Tôi khẽ kéo tay của Trâm, dùng thêm một ít thế của Thái Cực, Trâm bị bất ngờ nên không có cách để chống cự, cả thân người đổ ầm lên người của tôi nằm dưới, tôi thò tay cù léc hai bên sườn của Trâm.
– Phạt … này, phat.. này, cái tội luyện tập mà dám vật anh mạnh như vậy…. đau chết người rồi.
Vừa nói tay tôi vẫn liên tục cù léc Trâm. Cười phá lên trên người tôi, Trâm cũng vùng vằng để né tránh bàn tay của tôi, chính vì thế, bàn tay của tôi đôi lúc lại không còn nằm ở sườn, nằm ở đâu đó trên ngọn đồi, mềm mềm, chỉ là vẫn phải qua lớp áo lá … cứ như vậy tôi trở lên đen tối hơn, chủ động tấn công vào hai ngọn đồi chưa ai khai phá này, như nhận ra điều đó, Trâm đánh mạnh vào ngực tôi, nũng nịu.
– Anh…. xấu…. xa, anh… đen …tối
– Ha.a..a.
Nó kéo Trâm xuống, đặt tay sau gáy Trâm, ghì đầu Trâm xuống và hai đứa lại hôn nhau, hôn say đắm, hôn như chưa từng được hôn, tôi lật Trâm lên trên vẫn giữ nguyên vị trí của 2 môi, tay tôi vuốt vẻ trên 2 ngọn đồi vắng, Trâm đưa tay lên, nắm lấy cổ tay tôi, ghì lại, như không cho tôi làm điều xấu xa đó, nhưng tôi nào có buông tha, vẫn cứ dùng lực để tham quan 2 ngọn đồi, Trâm cũng không còn kéo tay tôi nữa, chỉ là vẫn nắm cổ tay tôi……
Chuyện cứ thế diễn ra cho đến hết năm học lớp 10, không có sự kiện gì quan trọng xảy ra….