Phần 21
Ngồi cạnh Trâm ở chợ Rẫy, cầm cánh tay em, tôi hối hận quá… hối hận…., cầm cánh tay băng bó chằng chịt, tôi chảy dài hai hàng nước mắt…
Em mở mắt, nhìn tôi…. tôi nhìn em …
– Chúng ta đổi chỗ rồi….tôi mỉm cười với em….
Em ra viện, với những vết thương còn chưa lên da non, sau khi truyền máu sức khỏe em đã tốt hơn.
Em lại về ở chung với tôi, em chưa nói với tôi câu nào, kể từ hôm đó…
Để em nằm lên giường, tôi sốt sắng đi giặt khăn, đưa cho em lau mặt. Em nhìn tôi, nước mắt lại rơi…
Hàng ngày, mỗi buổi sáng, đều chính tay tôi, thay băng, vệ sinh vết thương và quấn băng lại cho em. Mỗi lần như thế, em chỉ khóc… em chỉ nhìn tôi, em vẫn chưa nói với tôi gì cả…
Như mọi ngày, tôi lại vệ sinh vết thương cho em, tôi nhẹ nhàng hết mức có thể để em không bị đau. Em nhìn tôi lại tiếp tục khóc… tôi giật mình khi em bỗng nhiên nói chuyện với tôi.
– E..m…
Em lại khóc.
– Em .. xin lỗi anh !
Tôi ôm em vào lòng..
– Không cần nữa, em đừng nói gì cả.. cứ ở bên anh là được.
Em lại khóc càng to hơn,
– Em đã làm khổ anh nhiều quá,
Tôi lấy tay đưa lên má em, vuốt những giọt nước mắt.
– Ừ! Em đã làm khổ anh nhiều.
Dừng lại một chút, tôi lại nói.
– Sau này, em còn muốn xa anh không ?
– E..m !
– Sao nào ?
– Em cảm thấy, làm như vậy, anh thiệt thòi nhiều quá.. em.. em không mang đến được điều gì cho anh cả…
– Em ngốc quá, tâm hồn và thứ điều khiển cơ thể, sao em cứ mang chuyện đó ra để nói với anh, em trong mắt anh đâu có dơ bẩn gì ? Em còn tinh khiết hơn nhiều người, thậm chí tinh khiết nhất. Nếu lúc đó, anh giành giật lấy em chỉ để giữ cái không đáng giá đó, rồi mẹ em mất đi, em mang tội bất hiếu… anh thế nào để giữ được em ?. Nếu có trách, chỉ trách anh vô dụng, không thể làm gì lúc đó mà thôi. Em cao quý còn không hết sao lại đổ tội lỗi lên đầu em ?
Dừng lại tôi lại nói
– Lần trước, em làm cho anh rất buồn, anh tỏ hết tấm lòng mình với em, vậy mà em vẫn vậy, em từ chối tấm lòng của anh, anh còn tưởng em có người khác không còn muốn ở bên anh nữa…..
– Không ! không… cả đời này, em sẽ không có ai khác… em yêu anh !
– Em phải hứa với anh, từ nay, đừng làm vậy với anh nữa… được không ?
– Vâng !
– Không tin, lần trước em cũng vậy mà đi, không tin, không tin …. tôi lắc đầu
– Không, lần này là thật, lần này là thật, xa nhau rồi em mới biết, không có anh, em không còn là em nữa.
– Ừ ! Anh tin em lần nữa vậy
– Thôi anh đói rồi đây, em làm gì cho anh ăn nhé, làm bữa ăn như hôm em ra đi ấy, rất ngon, ăn xong rồi em đi nữa không ?
– Đánh chết anh… còn chọc em.
Bỗng em dừng đánh tôi, em ngồi im và nói với tôi
– Em có chuyện muốn nói với anh
– Ừ ! anh nghe
– Nhưng….
– Sao ?
– Anh đợi một chút.
Em chạy ra ngoài, sau đó đi vào
– Anh chờ chút nhé !
Tôi chẳng hiểu ra làm sao cả.
Nửa tiếng sau, Thu cũng đến, vali, đồ đạc lỉnh kỉnh… Nhìn cả 2 đang bưng đồ đạc vào phòng, tôi chẳng hiểu thế nào cả.
– Anh còn đứng đó, cái đồ vô vụng anh.aa…a cái vali nặng quá
Trâm hét lên với tôi, sực tỉnh tôi chạy ra, khiêng cái vali vào phòng, rồi tôi nhìn cả hai, chẳng hiểu.
Trâm ngồi xuống, rót nước cho cả ba rồi nói
– Em và Thu đã nói chuyện với nhau lúc ở Bệnh Viện
– Ừ ! Tôi lắng nghe
– Từ nay Thu sẽ ở đây, e..m.. và Thu sẽ đều là Vợ của anh, tuy nhiên, trên giấy tờ sau này, Thu sẽ là vợ chính thức của anh….
Trâm nói xong, mím môi ngồi đó.
Tôi hết sức bất ngờ, rồi quay sang hỏi Thu.
– E..m thì sao? Em chấp nhận như thế ư?
Thu bẽn lẽn.
– Vâ..ng
Tôi tát cả hai người, mỗi người một cái tát, tôi tức giận cực độ. Sau đó tôi nói với từng người, bắt đầu từ Thu
– Thu, em có biết làm như thế là em ngu ngốc không, em lấy cái cơ sở nào để đến cùng anh đây ? Trâm có thể nhường nhịn em vì hoàn cảnh của cô ấy, nhưng nếu anh chấp nhận như thế, anh coi Trâm là gì ? Coi em là gì ?
Dừng lại rồi tôi lại nói:
– Cuộc sống của em vẫn còn toàn vẹn lắm, em yêu anh có thể chỉ do sự thương hại anh, hoàn cảnh của anh, có thể như vậy, anh chưa bao giờ tỏ thái độ chấp nhận em, thậm chí còn ngược lại, hắt hủi em. Em đến với một người như thế, em có hạnh phúc sao ?
Tôi lại nói
– Em và Trâm đã nghĩ kỹ càng chưa ? Nếu em làm vợ chính thức của anh trên giấy tờ, vậy con của Trâm và anh sẽ đặt họ theo ai, lấy họ mẹ, để đi học người ta hắt hủi là con hoang sao, sau này lỡ anh có thành tài, có gia sản, đến lúc nhắm mắt con cái sẽ thế nào, hai em sẽ thế nào, giành giật nhau à, hai em tính tới đó chưa ?
Lại tiếp:
– Anh không mong mình hai tay hai vành khuyên, anh đã nói với em lần trước, nếu anh không thể giải tỏa được mình thì anh sẽ không đến với em.. không được.. em hiểu anh không ?
Quay sang Trâm, tôi lại nói.
– Còn em, anh đã xem em là vợ anh từ lâu, nếu có kết hôn kể cả hình thức hay thủ tục anh vẫn sẽ chọn em, anh nói rồi, 8 năm trước anh đã chọn và mãi vẫn thế. Anh biết câu nói này sẽ tổn thương đến Thu, nhưng anh phải nói.
Tôi nói tiếp
– Em đứng ở cương vị của mình, em có bao giờ nghĩ cho Thu chưa ? Nếu sau này anh hoặc cô ấy hối hận thì phải thế nào, sự trong trắng đối với em rất quan trọng, lúc đó ai sẽ đến với cô ấy đây ?
Tôi im lặng rồi nói.
– Giờ phút này, anh sẽ nói rõ với cả em và Thu, anh đã lựa chọn và anh không thay đổi, nếu anh thay đổi được ở giờ phút này, vài năm sau, hay sau này anh sẽ thay đổi vì một ai đó, quan trọng hơn anh không làm điều đó với Thu được, với Thu anh có cả lòng tôn trọng với tình yêu cô ấy dành cho anh, nhưng để có tình yêu nồng thắm thì anh chưa làm được.
– Nếu lời nói này tổn thương đến Thu, vậy em yên tâm, anh sẽ không chọn cả hai, bất kể ai trong hai em… anh sẽ ra đi…
Thu khóc nấc lên trước những câu nói của tôi. Trâm cũng thế, hai người ôm lấy nhau, khóc nấc lên…
Tôi đứng dậy đi ra cửa, quay đầu lại tôi nói:
– Đêm nay hai em cứ suy nghĩ với nhau, anh ra ngoài một chút rồi sẽ về, không cần lo lắng cho anh.
Tôi bâng quơ đi ra, đi bộ hồi lâu, tôi đứng trước cổng trường Cao Đẳng CNTT trên đường Trịnh Đình Thảo, ngồi ở quán CF sinh viên, bỗng tôi nhớ thời gian đầu tiên tôi và Trâm cùng là sinh viên… thời gian ấy vui vẻ biết mấy, tôi không phải suy nghĩ nhiều như hôm nay.
Lại đi bộ trở về phòng, tôi mở cửa bước vào, trước mắt tôi là hai thiên thần, đang ôm lấy nhau ngủ trên giường, chắc khóc mệt rồi… cũng khuya rồi…
Tôi lui cui, lấy đồ đạc xuống góc phòng, trải cái chiếu, tôi nằm xuống đầy suy tư….
Nửa đêm, tôi đang say ngủ, bỗng phát hiện cậu nhỏ bị ai đó lôi ra.. tôi phân vân đang định vùng dậy… thì mới phát hiện, tôi đã bị khóa Akadoc, thế khóa của Thái Cực, nếu đã nằm vào thế bị động của thế khóa này thì khó có thể vùng dậy, cho dù có học quyền pháp Chính Tông đi chăng nữa.
Bất lực tôi nói.
– Trâm, em muốn làm gì đây ?
– Anh ăn hiếp hai tụi em, đêm nay em và Thu sẽ làm cho anh khô cạn mà chết… hiii
Chưa kịp nói thêm, thằng nhỏ bị nắm lấy, đưa vào nơi nào đó ấm lắm, khẽ bị cọ đau, đó là miệng, miệng của Thu.
– A…a.. Thu em…em… không được vậy đâu…a..a…
Sau mỗi câu nói của tôi, Thu lại càng tăng nhanh tốc độ, tôi cứng đờ cả người, cơ thể và thằng nhỏ, cả cảm giác cũng phản bội tôi, dào dạt đến, dâng trào, lại như lần trước, Thu nuốt gọn không để lại manh giáp nào.
Trâm nằm dưới, thò tay điểm lên huyệt Trung Phủ, Bễ Quan, thò tay xuống dưới hai hòn bi của tôi, điểm lên Huyệt Hội Âm, huyệt Hội Âm là huyệt kích thích tiềm năng tình dục. Các huyệt khác là để làm giảm lực tay và chân của tôi.
Tôi như đờ đi cảm giác ào ạt về còn hơn lúc nãy, Trâm thả lỏng tôi ra không còn khóa nữa, tay chân tôi gần như vô lực nằm đó, lại là Trâm, tiến đến khu chữ V dùng tay lay động anh lính ra trận, lại một đợt kích thích bằng miệng nữa.
Tôi nằm đó chịu trận…
– Ư… ư.. anh chết mất, tha cho anh … a…a… Ưm
Thu lúc này leo lên lấp đầy miệng tôi bằng khu rừng rậm, Thu quỳ trên mặt tôi, hướng khu rừng rậm đến miệng tôi…. Bản năng thúc đẩy, tôi không còn tự chủ được từ khi Hội Âm bị điểm nữa, nâng đầu lên tôi đưa lưỡi rà lên hạt đậu thần rồi chui vào hang.
Lúc này cả phòng toàn tiếng rên rỉ đầy nhục dục…, Trâm đã ngồi lên hông tôi, để thằng lính đáng chết kia chui vào hang và lại chui ra theo nhịp nâng của em.
Trâm vặn vẹo như muốn giết chết tôi bằng cảm giác đó, nàng nâng lên xuống liên tục, hơi thở mệt nhọc hơn
– Hộc… hộc… cho chết anh…. Chết anh….
Rồi Trâm tăng cao nhịp độ, cong người lại:
– Á..á…..a… em…. Em…. Em ra…….a……
Tôi hết chịu nổi, cảm giác tràn về ghê quá, tay chân tôi vô lực, tôi oằn mình lên, phóng thêm một đợt các chất tinh túy nữa.
– A…a…. ôi ! chết mất….
Lúc này theo tiếng rên của tôi, Thu cũng ra…
– Ư ..ư… chết em, rồi ..e…m….. a…….
Một đợt chất tinh túy kia tràn vào miệng tôi, tôi cố đớp hơi, Thu càng đè mạnh hơn khu rừng xuống mặt tôi, tôi không thở được… nước tràn vào họng… tôi phải nuốt hết, nuốt nhanh như sắp chết đuối vậy.
Thu ngã ngang ra, thở… tôi đớp hơi như người sắp chết.
– Hộc…. hộc….a….a.. hai em tính giết người sao, chết người… chết người rồi….
Phía dưới Trâm đã rời ra khỏi thân hình tôi, cả ba nằm trên sàn, cùng thở….
Thu đi vào nhà tắm, giặt chiếc khăn, quay lại cầm anh lính của tôi, lau chùi…
Sự mát lạnh của nước làm tôi như muốn chết đi sống lại, anh lính lại có phần muốn cầm súng sau hai lần hy sinh.
Trâm nằm nhích lên, đưa miệng vào tai tôi:
– Anh thế nào, đêm nay anh phải hủy đi trinh trắng của Thu, đừng để Thu chủ động làm việc đó.
Trâm lại cười gian.
– Hội Âm của anh đã được điểm, nếu anh còn không chịu, em sẽ điểm Huyền Âm của anh, coi như Thu chịu khuất tất vậy.
Thu ngồi đó, vẫn lau chùi cho thằng nhỏ của tôi, chẳng nói gì….
– Thu ! – Tôi gọi em
– Dạ! – Thu trả lời.
– Em chấp nhận vậy sao, sau này em không hối hận chứ ?
– Em không hối hận, em và chị sẽ không hối hận.
– Uhm ! Vậy được, Trâm em giải huyệt cho anh, anh muốn tự mình…..
Như cảm thấy ngại, tôi im lặng trong đoạn sau.
Các huyệt chân tay tôi được giải, ngồi dậy, tôi nhanh chóng điểm ngược lại các huyệt của cả hai nàng, hai nàng lại quay về trạng thái của tôi lúc nãy, nằm đó vô lực.
Trâm oán trách:
– Anh tiểu nhân, anh không giữ lời…
Thu thì lần đầu tiên bị cảm giác này, mắt đỏ lên, chực chờ như muốn khóc, nhưng bóng tối che đi điều đó, chỉ là giọng nói thể hiện…
– Anh ! anh lại từ.. chối em sao ? Không có anh em cũng không muốn sống nữa…
Tôi buồn cười quá, chưa gì hai nàng đã nghĩ nhiều thế… tôi để hai nàng nằm đó, lấy ít muối, pha ly nước chanh muối. tôi đỡ hai nàng dậy đưa cho hai nàng, mỗi người vài ngụm, tôi nói
– Hai em đã ra rồi, anh cũng vậy, phải uống chút chanh muối, nếu không ngày mai sẽ có ba cái xác chết vì kiệt quệ trong phòng này…. Xem cái không gian này có chừng hơi dâm đãng nhỉ ?
Tôi tự hỏi một mình như vậy rồi đứng dậy cất ly nước chanh. Hai cô nàng đỏ ửng mặt sau câu hỏi của tôi… chẳng ai trả lời…
Tôi quay lại, giải huyệt cho Trâm rồi nói
– Em đi rửa đi, chảy ra sẽ dơ lắm…
Tôi quay qua Thu, nói nhỏ vào tai em…
– Kích thích chút xíu nhé, em sẽ thấy tuyệt vời hơn.
Vòng tay xuống hội âm, điểm nhẹ, Thu oằn mình lên, cái cảm giác này của Thu tôi đã biết. Cúi xuống lại tiếp tục tấn công rừng rậm, Thu đã bị cảm giác tấn công, đụng tới đâu, oằn mình tới đó.
Tôi đứng dậy, đi đến toilet, ra sau cánh cửa, nắm lấy tay Trâm nói nhỏ vào tai
– Em đã chấp nhận thì không được tự ti, giữa hai em anh đều yêu như nhau, xem trọng như nhau kể từ bây giờ. Ra ngoài nào…
tôi kéo tay Trâm ra ngoài, Trâm mỉm cười với câu nói của tôi…
Thu đang nằm đó, oằn oại, chờ đợi… tôi cúi xuống, tiến vào khu chữ V, để anh lính đúng cửa hang động. hạ mình để miệng ngay tai em và hỏi.
– Bây giờ, em hối hận vẫn còn kịp, em thấy sao ?
– Ư… yêu.. em … yêu em… đi anh… em không.. hối hận…. ư ư….
Sau câu nói đó, em hơi nâng mông lên, tôi lựa đúng thời điểm nhắp nhẹ để anh lính không đi trượt… lần thứ 3 nên tôi rất bình tĩnh, không còn nhạy cảm nữa.