Phần 17
Hôm nay, đi làm về, tôi thấy Trâm đang nấu thức ăn, vẻ mặt rất vui, thoáng chút ưu tư.
Từ phía sau, tôi ôm eo em và hít hà không khí.
– Canh chua cá gì đây? Ôi thèm chết mất.
– Anh hư quá.. người đầy mồ hôi kìa, đi tắm đi, em dọn cơm hiii.
Tôi tung tăng chạy đi tắm, ra ngoài cơm canh đã chuẩn bị sẵn, rất nhiều thức ăn ngon.. tôi tung tăng ngồi xuống, ăn rồi lại xuýt xoa từng món.
– Ôi hôm nay là ngày gì anh không nhớ nhỉ ? Sao lại được ăn ngon thế này ? Ngày nào cũng được vậy thì hay quá.
– Hiii, em chỉ cười.
Buổi tối, sau khi đánh răng, tôi lên giường, sáng mai tôi còn công việc để làm, tính ngủ sớm để khỏe khoắn tinh thần. Em đang tắm, sống chung mới biết, em có thói quen luôn tắm trước khi đi ngủ.
Ánh đèn phòng tắm hắt ra, rồi lại phụt tắt, tôi đang thiu thiu đi vào giấc ngủ thì bỗng em ôm tôi từ phía sau. Người em mát lạnh hương thơm tỏa ra thơm ngát mũi tôi.
Quay người lại, tôi ôm em vào lòng, hít hương thơm từ tóc em… tay tôi luồn vào chiếc áo ngủ mỏng tanh của em, đồi núi không có phòng vệ, bàn tay tôi say sưa giày vò khu đồi núi, môi lại tìm môi, lưỡi lại tìm lưỡi.
Tay tôi di chuyển xuống dưới, qua lưng quần, vẫn là nhà không đồi trống, tôi xoa đám rừng rậm, khẽ lấy ngón tay kéo nhẹ như muốn nhổ đám rừng cây kia, em quằn quại sau mỗi cú nhổ của tôi.
Đưa miệng qua cổ, rồi đến hai bình sữa, tôi say sưa nút bình, hai hạt đậu được lưỡi tôi chăm sóc tối đa.
– Ư.. e…m ….t..hích, ngậm tôi đi anh..
Tay tôi đã nằm trên hạt đậu thần ở khu chữ V, xoa nhẹ, em uốn người, lắc theo điệu xoa của tôi
– Ư.. em …a..a…
Tôi nhả bình sữa, chuyển miệng đến khu trung tâm, hít vài hơi như hút đi sự thơm tho từ nơi đó phát ra, đã ướt đẫm, tôi đưa một tay lên bình sữa, nhào nặn, miệng bắt đầu tấn công hạt đậu thần.
– Ư a…an…h ơi… em…. y…ê…u anh.
Như cuồng loạn hơn sau mỗi tiếng rên của em, tôi gia tăng sức tấn công lên hạt đậu thần, tay vẫn ra sức nhào nặn bình sữa.
Em cong người lên, gồng cứng và đưa tất cả tinh túy vào miệng tôi sau những cú hẩy, dòng nước thần cứ thế tuôn ra
– A..a….chết….e…m r..ồi…
Rơi phịch xuống nệm, em thở hổn hển, em đưa tay xuống đưa vào trong quần đùi của tôi, nắm lấy chú lính căng cứng kia, vuốt nhẹ thứ nước sệt được tiết ra trên đầu, em sờ xuống hai hòn bi rồi lại đưa lên.
Em ngồi dậy, cởi bỏ tất cả những thứ vướng víu, của tôi và em. Em ngồi xuống, cầm chú lính, sờ, em thở khì khì vào chú lính của tôi, làm tôi như sắp chết tới nơi.
Chẳng hiểu em suy nghĩ điều gì ? Em hôn lên đầu chú lính, cúi xuống ngậm vào, rồi làm động tác vào và ra, tôi tê điếng cả người. Cảm giác lúc này, thực hơn cảm giác của Thu đã làm cho tôi, chắc lúc đó tôi xỉn…
Gần 5 phút sau, sự nóng ấm, ma sát, lưỡi của em nữa. Tôi gồng người lên, cong lại và bắn ra tinh túy của tôi, mạnh nhiều… Em vẫn ngậm y nguyên, không còn vào ra, em nuốt xuống, từng ngụm… từng ngụm…, tôi nghe rõ được tiếng ực..ực… đang phát ra từ cổ họng em.
Tôi nằm đó, thở dốc, chưa bao giờ tôi ra nhiều như thế, mạnh như thế…
Em nằm đó, ôm tôi, tay vẫn chưa rời khỏi chú lính, mặc dù anh lính đã gác súng đi nghỉ, nghịch, vuốt…
– E..m em muốn.
Em thì thầm vào tai tôi.
Như liều xuân dược, anh lính lại cầm súng chiến đấu, thẳng đứng và hùng dũng. Tôi quay qua, lại ngậm hạt đậu trên đồi vắng của em, tách hai chân…
Thằng nhỏ đã nằm ở đầu đường, tôi vẫn ngậm hạt đậu, cắn nhẹ, day nhẹ, thằng nhỏ rà xuống hạt đậu thần, rồi lại rà lên… Em như không còn sức mà chống cự…. cong mông lên đế sẵn sàng đón nhận tôi.
Em đưa tay, để thằng tôi đúng chỗ tôi cần tiến quân, tôi khẽ hẩy mông dứt khoát, thằng nhỏ đã tiến sau vào bên trong, chưa đụng đầu vào cái gì, nhưng hai bên… hai bên nóng và ấm quá… lần đầu tiên tôi được cảm nhận cảm giác này, mọi thứ như muốn…..
– Hự ..ư. …a…
Tôi nhắp nhẹ, rất đều, rất nhẹ, vẫn ra vào một tốc độ đều đặn, em nằm dưới, hai tay giăng ngang, nắm lấy ra nệm, túm chặt lại, đầu em lắc qua lại thường xuyên hơn, em nhắm mắt….
– Ư..a… anh ..ơ..i, em hạnh phúc….em yê..u anh… hư…hư…
Mỗi tiếng hư là mỗi lần tôi thúc thằng nhỏ vào trong, mỗi lần thúc cảm giác của tôi lại tăng lên, nhạy cảm hơn, thúc giục hơn…
Nhịp nhắp của tôi đã tăng, nhanh dần lên, dần lại nhanh hơn nữa.
– Ư.. nha..nh lê…n anh… em… em….
Trâm lại sắp đến nữa. Trâm thúc giục tôi…
Tôi như trẻ bị đuổi đánh, cảm giác trào dâng, tôi tăng hết tốc độ có thể, mông tôi di chuyển liên tục, chú lính vào ra một cách thần tốc….
Tôi cảm thấy cơ hai bên phía trong như mút lấy đầu chú lính, cảm giác ùa tới.
Ư…em… em… sắp….a….a…
Nhanh hết cỡ, tôi nhắp thêm khoảng 10 cái, rồi chống 1 nhát cuối thật mạnh vào trong.
Á..a…..em….chết….e…m …hư…..
Người tôi rung lên, người em cũng thế, em cũng rung lên, các vòng cơ phía trong lồn em ôm chặt lấy chú lính, lực hút như gia tăng, tôi cảm thấy em ra thứ nước gì đó, ấm, bọc lấy chú lính của tôi, tôi không còn giữ được nữa, giật liên tục. Nhiều hơn lần trước, liên miên.. cứ liên miên.
Tai tôi ù đi, mắt tôi nhắm chặt… Em ôm tôi, ôm chặt cứng
Ư.. emm.. ra….em …ra……..a…..a……
Lần thứ hai em co giật, tinh túy của tôi bắn mạnh quá, lại gây cho em cảm giác lần thứ hai này…..
Em ôm tôi chặt cứng….
Tôi như anh lính bị bắn, tôi mệt, vẫn ôm như vậy, chú lính vẫn ở trong, em vẫn ôm tôi thật chặt.
Tôi thoáng nghe em nói gì đó, không rõ lắm
– E…m…. xi…n l…ỗi
Sau đó em đứng dậy, vào nhà tắm rửa ráy, ánh sáng đèn nhà tắm lại hắt mạnh ra, tôi cảm giác em đang khóc.. tôi cũng chẳng biết…
Em giặt khăn lau anh lính cho tôi, tôi mệt quá, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Tôi ngủ đã bao lâum tôi cũng chẳng biết, trời vẫn chưa sáng, tôi thoáng nghe gì đó, tiếng động…. nhỏ thôi….. rồi tôi lại chìm vào giấc ngủ….
Khi bật dậy khi tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên, vươn vai mở mắt, điều đầu tiên tôi cảm nhận được, em đã không có ở trên giường.
Định thần một lát, tôi bước xuống, mở cửa nhà tắm, không có…
Tôi đi ra, nhìn cửa chính, ổ khóa đã được mở móc trên khóa cửa. Trâm đi mua thức ăn à, tôi thoáng nghĩ qua…
Rồi tôi đi làm thủ tục, đánh răng, rửa mặt….
Vẫn không thấy Trâm quay về, sáng nay tôi có công việc gấp nên không chờ được, chắc em đi chợ mua nhiều thứ.
Tôi lấy bộ quần áo em gấp sẵn để ở giá ủi đồ, nâng chiếc áo lên, một cái gì đó rơi xuống. Tôi cảm thấy bất an, cúi xuống nhặt lên, mở ra…
Hàng chữ của em, chữ tròn trịa, nét chữ mà tôi đã quá quen thuộc…
Tôi không còn cảm giác nữa, mắt tôi cay, đỏ lên rồi chảy hai hàng nước… chân tôi khụy xuống, đầu gối chống xuống nền nhà, ngồi thụp xuống… tất cả giác quan và cảm giác của tôi như không còn hoạt động, trừ đôi mắt….
Cảm giác vô vọng…. dâng lên ……
Anh !
Hãy cho em gọi từ thân thiết đó thêm một lần nữa.
Cảm ơn cuộc đời đã mang anh đến bên em, từ lần chết hụt, từ những thế võ thuật, từ những đồng tiền, từ tấm lòng của anh dành cho em. Giá như anh đừng như thế, tim em sẽ không thế này…
Anh quá tốt với em, anh hy sinh tất cả mọi thứ cho em, anh đã mất quá nhiều, máu của anh cũng đã đổ vì em, ruột gan anh đứt từng đoạn cũng vì em, em làm sao để ở bên anh được đây …
Em biết, em biết nếu em ra đi, anh sẽ buồn nhiều lắm, nhưng rồi cũng sẽ qua thôi anh nhé, em sẽ cố gắng để làm lại cuộc đời, cố gắng trở thành người tốt trong xã hội, chỉ là em không thể mang lại điều tốt cho anh, không thể mang lại cho anh sự trong trắng, không thể… nhiều thứ lắm anh à !
Em biết ! Sau khi đọc lá thư này anh sẽ buồn lắm, em biết anh sẽ không chấp nhận thế này đâu. Nhưng, em xin anh, em xin anh, hãy cho phép em ra đi, hãy cho phép một người khác, một người yêu anh hơn, trong trắng hơn, có thể mang lại cho anh nhiều thứ hơn ngồi ở vị trí đó. Em là người không xứng đáng.
Nếu anh hận em thì đừng bao giờ tha thứ cho em anh nhé, em sẽ chấp nhận điều đó, nếu sau này có ai có thể yêu thương em để em có thể gửi tấm thân dơ nhớp này, em sẽ kể về anh con em nghe, cháu em nghe, em sẽ dạy dỗ tất cả con cháu để được như anh, một người…….
Anh đừng tìm em nhé, em sẽ ở đâu đó trong cuộc đời này để quan sát anh, dõi theo anh, em sẽ ra đi, em sẽ ra đi khi anh có hạnh phúc mới, một hạnh phúc vẹn toàn…. Khi đó em sẽ mãi ra đi, mãi xa anh…
Anh hãy cho bé Thu một cơ hội, đó là người con gái tốt, yêu anh, và trong trắng….
Gửi anh những lời của người con gái từng là của anh, sau này không ở bên anh, nhưng em mãi là của anh… Em yêu anh nhiều hơn những gì em muốn nói.
Vĩnh biệt anh !
Tôi vẫn đi làm, nhận xong công việc, tôi thực hiện công việc bằng tất cả những khả năng của mình, cố gắng dùng công việc để không nghĩ tới điều đã xảy ra.
Điện thoại tôi rung lên…
– Alo, em nghe đây anh
– Chú mày đang ở đâu ?
– Dạ ! em đang ở phòng SV.
– Chú lên phòng anh, anh muốn nói chuyện…
Là anh P.
Gõ cửa, bước vào phòng, anh P ngồi đó, nhìn tôi, suy nghĩ gì đó….
– Chú và Trâm có chuyện gì ?
Tôi giật thót mình, ngay cả ngày tôi còn chưa mở miệng nói chuyện với ai ngoài lý do công việc.. sao anh P lại biết ???
– D..ạ…
– Chú cứ nói, hãy coi anh như người trong nhà..
– Trâm để lại cho em lá thư.. rồi ra đi bỏ em … rồi..
Mắt tôi đỏ hoe như muốn khóc sau câu nói này.
– Ừ ! Trâm đã nói với anh.
– Trâm, tôi nhảy dậy khỏi ghế, lao đến bàn anh P.
– Ừ, sáng nay, rất sớm, Trâm đến nhà anh, bấm chuông cửa, xin gặp riêng anh. Trâm nói với anh, Trâm sẽ cố gắng làm lụng để trả số tiền mà anh đã cho chú vay, em tôi nói hãy đối xử tốt với chú mày….
– Trâm… – Tôi chẳng biết phải nói gì ?
Ngồi thịch xuống ghế, suy nghĩ ….. rồi tôi đứng dậy.
– Anh P về chuyện tiền bạc, em không thay đổi chủ kiến, em sẽ vẫn trả đều cho anh theo thỏa thuận, còn chuyện của Trâm nếu có gặp, anh từ chối nhận giúp em. Anh giúp em nhé ?
– À.. ừ, chuyện này thì không có gì.
– Vậy em xin phép.
– Ừ.
Anh P nhìn tôi quay lưng ra khỏi phòng, lòng cũng chùng lại, đến là lạ, cái thằng sao nhiều sóng gió thế.
Ngày hôm sau ! Tôi gửi lên phòng Nhân sự một đơn xin… tôi muốn ra làm việc tại chi nhánh ngoài Hà Nội.
Đơn xin của tôi được duyệt và rất hoan nghênh, chi nhánh mới không có nhiều kỹ thuật viên lành nghề và thạo việc, tôi ra đó cũng là cơ hội để training nhiều thứ cho các nhân viên tại chi nhánh.
Như đã định, tôi lại bay ra Hà Nội sau khi gói gém tất cả đồ đạc, không từ biệt ai, đặc biệt là Thu, em đang đi công tác nên không biết chuyện của tôi….
Chi nhánh của tôi nằm trên đường Kim Ngưu, gần khi chợ Mơ. Tôi thuê một phòng trọ trong dãy nhà trọ cũng trên đường Kim Ngưu, cách chi nhánh 15 phút đi bộ. Hàng ngày tôi thường uống CF tại một quán trên đường Thanh Nhàn, ngồi trong góc, cà phê đen, không đường….
Sự bỡ ngỡ dường như không có, chi nhánh từ ngày thành lập, một tay tôi kiến thiết và chỉ đạo lắp đặt, các anh em nhân viên rất hồ hởi với tôi. Tuy vậy, tôi lại quay lại nếp sống cũ, vẫn bất cần đời…. chẳng nói chuyện với một ai ngoài lý do công việc, chẳng đi đâu với ai, không tham gia tụ tập, nhậu nhẹt, tôi tự nhốt bản thân mình với những bản báo cáo, những chi tiết dự kiến….
Tôi không mở lòng cho bất kỳ cô gái nào khác, tôi không quan tâm đến đàn bà….
…