Phần 82
Trưa Sếp bảo mọi người ra nhà hàng ăn, tao lên xe đi cùng Sếp còn mấy anh em đi xe máy. Trên xe cùng hỏi han ăn ở công trình có vấn đề gì không, em Hóa Đơn thì ngó ngang ngó dọc bảo anh xuống công trường có vài hôm mà đã đen hơn 1 chút rồi. Tao bảo thế ăn thua gì, có chỗ còn đen hơn ấy. Nó nhéo tao phát. Hôm nay đơn thuần là Sếp xuống thăm công trường thôi nên hắn bảo ăn xong, nước nôi xong thì về luôn.
Tao bảo cứ từ từ, anh về nhà trọ nghỉ ngơi xong thì về cho đỡ mệt, trưa nắng thế này đi lại cho vất. Hắn gật gù, 3 bọn tao về nhà trọ còn 4 anh em kia ra công trường luôn. Nhà trọ này mấy anh em kia ở cũng ý thức cao nên khá sạch sẽ, nhà 2 tầng có 3 phòng ngủ, thông thường thì 4 ông chia nhau 2 phòng, từ hôm tao xuống thì tao nằm 1 mình 1 phòng còn lại.
Pha ấm chè, hút điếu thuốc tao chỉ Sếp vào phòng tầng 1 là phòng của ông thủ kho và lão kỹ sư 83 bảo anh vào ngả lưng tí đi. Em Hóa Đơn thì tao bảo lên phòng của anh mà nghỉ, anh ra công trường luôn. Khi nào về thì cứ kéo cửa xếp lại, không phải khóa. Nó bảo anh dẫn em lên chứ em biết phòng của anh là phòng nào… Thế là ý đéo gì, nhà bé con con chứ có phải chung cư đâu mà.
Thôi thì dù sao em cũng bõ công xuống đây, chắc là để thăm tao là chủ yếu chứ mấy thằng kia thì thăm nom đéo gì. Tao đưa lên phòng, bật điều hòa đàng hoàng rồi bảo chăn với gối vẫn có mùi cơ thể anh đấy, ôm mà tưởng tượng nhé. Em nó lại nhéo phát nhưng đéo bỏ tay ra, nó nói nhỏ em nhớ anh, nhìn tao mà mắt nó rưng rưng ra ấy. Nó nói tiếp xa anh mấy hôm em mới thấy nhớ anh nhiều thế nào, rằng ngày nào lên văn phòng cũng nhìn chỗ ngồi của anh, mấy hôm anh không ở văn phòng không khí trầm lắng lắm… Tao không nói gì, ôm nó, tao cảm nhận thấy sự chân tình. Nó nói tiếp:
– Có lẽ em yêu anh thật rồi.
Em Hóa Đơn là mẫu người hiện đại, sống đơn giản, cư xử hồn nhiên. Tao thực sự cũng có quý mến em tuy nhiên hôm chịch em thì thấy em có vài hình xăm bé bé chỗ bụng, bẹn. Tao thì dị ứng với dân chơi, bình thường thì qua cách trang điểm, ăn mặc rồi mua sắm các thứ tao cũng đoán đoán em dân chơi rồi, sau biết là nhà em giàu, ở 1 mình 1 căn chung cư tao lại càng nghĩ hơn, việc tiêu tiền hay sang chảnh đéo bàn nhưng tao sợ nhất đụng vào dân bar sàn bay lắc, dù chỉ để vui tao cũng dị ứng.
Ôm em, trong đầu suy nghĩ miên man mà tay thế đéo nào đã đang xoa mông rồi. Tao hỏi em có hay đi bar không, nó trả lời sao anh hỏi thế, trước thì em cũng hay đi cỡ tháng 1 – 2 lần. Mấy tháng nay chưa đi lần nào vì có rủ vài lần nhưng mấy con bạn nó bận, hôm đứa nọ bận hôm thì đứa kia bận nên không đi được. Có vẻ tao bóp mông nó hơi đau nên nó thôi không ôm lưng nữa, đưa tay choàng lên cổ tao, mặt ngước nhìn hỏi:
– Anh thích đi bar không, cuối tuần về đi nhé, em rủ mấy đứa bạn để giới thiệu anh luôn?
Ơ hay, con này, cho là mày yêu tao thì tao đã bảo yêu mày đéo đâu mà giới thiệu. Tao trả lời là trước có đi 1 vài lần nhưng không thấy hợp nên không đi lần nào nữa.
Nó kể có nhiều bar nhiều phong cách khác nhau mà, cuối tuần em dẫn anh đi đảm bảo vui. Tao bảo cơ bản anh không thích sự ồn ào, với lại anh không có tiền, đưa em đi cộng mấy đứa bạn em nữa lõm mẹ của anh nửa tháng lương thì vỡ mồm. Nó cười hì hi bảo em mời anh được mà. Tao lại chai mặt trả lời của mời lần này là của nợ, anh lại phải mời em lần sau, chung quy là vẫn tốn tiền.
Nó nũng nịu bảo em mời anh cả đời cũng được. Vkl say tình nói láo là đây. Cho là nhà mày giàu, rất giàu đi nữa thì định ăn bám bố mẹ cả đời chắc, giống như Vợ Sếp, nhà đại gia mà 2 vợ chồng tất tả cũng chỉ có con atis, vợ vẫn đi xe máy. Nếu thật nhiều tiền thì phải khác tí chứ. Thấy tao im không nói gì em Hóa Đơn lại bảo. Lương em chỉ = 1/3 của anh em cũng biết, nhưng bố mẹ em đầy tiền, tháng nào em chả xin. Nghĩ bụng đương nhiên là tao biết cái đó rồi, lương mày đéo đủ tiền son phấn, nhưng ý tao là không thể ăn bám cả đời.
Nghĩ vậy thôi nhưng đéo nói ra làm gì. Có phải vợ đéo đâu mà đi tính hộ nó. Kệ mẹ. Xoa xoa bóp bóp, hôn hôn hít hít tì thấy nàng cứ đê mê tao bảo làm tí nhé.
Ẻm không nói gì, tao cởi vài cúc áo, luồn tay vào ngực em mà xoa, bóp. Công nhận sướng, mịn màng, thơm thịt. Nhưng tao chỉ dừng lại ở đó và bảo để cuối tuần anh về, giờ thời gian ngắn quá. Lúc này em mới mở mắt nụng nịu cố hôn chụt tao phát nữa. Nói thật là cũng máu lắm đấy nhưng đang buổi trưa, người ngợm ở công trường về không được sạch sẽ cho lắm, thêm nữa là vội vàng không sướng.
Tao thích chịch xong phải được nằm mân mê ôm ấp đến khi nào chán mới thôi cơ. Qua 1 hồi dâm dục thì cũng tỉnh người, tao đóng cúc áo lại cho em không quên bóp bóp thêm vài cái nữa. Phải nói lại là công nhận em thơm thịt. Tao bảo em nằm nghỉ đi để tao ra công trường nhưng nó đéo nghe, bảo anh ở đây nói chuyện với em khi nào Sếp về thì anh mới được đi. Ừ thì chiều mày tí. Em ấy ton hót kể chuyện về mấy đứa bạn em, đều chưa có người yêu, mấy đứa hay đi cùng nhau, đi mua quần áo hay đi siêu thị đều rủ nhau.
Tao buột miệng hỏi thế bọn đấy đều nhà giàu như em à, nó bảo hồn nhiên, Vầng, đều là bạn cùng quê Hạ Long, có đứa nhà còn giàu hơn nhiều. Vcl, đất Hạ Long nhiều người giàu hay là bọn giàu nó chơi với nhau. Em còn mở điện thoại cho em ảnh, facebook mấy đứa bạn. Công nhận, toàn em ngon. Xem xong tao bảo thôi bar thì anh không thích đi nhưng lúc nào em rủ hội bạn em đến nhà em chơi thì anh qua, nhớ dặn các nàng ăn mặc sexy vào nhé.
Em lại nhéo tao phát bảo vớ vẩn, sexy để làm gì rồi lẩm bẩm thôi em chả dại xong lại tin bạn mất bồ thì toi. Đm hình như mặc nhiên nó nghĩ tao đã là người yêu của nó thì phải. Tao cũng đéo thèm phân bua nữa làm gì. Một lúc thì Sếp cũng dậy, gọi om sòm tên em Hóa Đơn bảo về. Em Hóa Đơn mò xuống bảo tao vẫn đang ngủ, thì phải, nãy tao dặn là cứ kéo cửa rồi về. Cũng tinh ý phết, dẫu sau thì mối quan hệ của bọn tao cũng chỉ bọn tao biết, để Sếp biết thực ra là không hay.
Nghe tiếng kéo cửa, nổ xe, các vị đã về Hà Nội. Lúc này đã là 3h chiều. Lười không muốn ra công trường nữa nên tao gọi cho ông thủ kho bảo hôm nay cháu đi chợ nấu cơm cho.
Lâu lắm rồi tao không nấu cơm, chắc phải tính bằng năm. Xách xe ra chợ, sớm quá đéo bán gì, hỏi qua các bà thì bảo tầm 4h trở đi mới họp. Tạt vào quán cafe ngồi cho mát, gặp ngay 1 ông kỹ sư tổng thầu với bà phiên dịch đang ngồi, tao vào ngồi cùng luôn.
Hỏi chuyện vài câu thì bà phiên dịch sinh năm 81, đi xuất khẩu lao động 8 năm. Mới về nước và cũng mới đi làm phiên dịch. Quê ở Hưng Yên. Nhìn kiểu người thì bà này thuộc dạng cặp bồ với hàn thì đúng hơn lao động đéo gì. Thấy móng chân móng tay sơn đủ màu, mắt môi xăm tỉa tót cẩn thận. Ngực tấn công mông phòng thủ. Nhìn đầy nét cáo già. Hỏi chị có chồng chưa thì bảo có rồi nhưng bỏ rồi, có 1 đứa con 6 tuổi đang ở quê với ông bà ngoại. Giờ đang thuê trọ 1 mình ở Hà Nội, ở cũng khu Trung Hòa thì phải, đi theo Hàn nên cũng sáng đi tối về.
Thằng kỹ sư kia thì tao đéo quan tâm, hỏi vài ba câu nhưng đéo nhớ nó trả lời thế nào. 2 Đứa chắc là tay Hàn sai đi mua cái đéo gì đó nên té tạt cafe cafao câu giờ.
Tao xin số điện thoại 2 người. Hơn 4h tao nhấc đít đi chợ, chợ vùng quê nhưng cũng nhiều đồ ăn phết mà toàn thực phẩm tao không biết chế biến. Thôi thì cứ nấu lẩu là dễ nhất. Tao mua 2 con vịt, ít sấu, rau cỏ, đậu, lạc… Tối làm món vịt om sấu, đây là món tủ của tao, vịt om sấu nhưng để trên nồi nhúng rau như ăn lẩu. Tối về mấy anh em chú cháu ăn uống húp sùm sụp khen ngon, đéo biết khen thật hay khen lấy lệ nhưng tao đoán là khen thật vì đây là món tủ của tao mà.
Uống rượu giữ sức vì mai vẫn đi làm nên 5 người hết có 1 lít. Vừa mồm. Xong xuôi mấy thằng ku kỹ sư trẻ rủ đi trà cháo nhưng thôi, tao lên phòng. Lướt facebook ngắm ảnh bạn của em Hóa Đơn, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, con nào cũng sang chảnh, người ngon, ảnh bikini các thứ đủ cả. Nếu mà được 3 – 4 đứa này cùng em Hóa Đơn trần chuồng lăn lộn thì sướng biết mấy, dâm đãng nghĩ vậy cho vui thôi chứ tao không phải thể loại thác loạn thế.
Lúc này quãng gần 9h tối. Có điện thoại, Vợ Sếp gọi. Giọng hơi gấp gáp hỏi Sếp về chưa, hôm nay bảo đi công trường mà giờ vẫn chưa thấy về đến nhà. Gọi điện thấy tắt máy. Tao bảo về từ 3h chiều rồi mà. Cứ bình tĩnh để tao thử gọi.
Tao tắt máy và gọi cho Sếp, thuê bao… Tao gọi cho em Hóa Đơn hỏi có về cùng Sếp không và đang ở đâu, em Hóa Đơn bảo có, đang đi ăn tiếp khách cùng Sếp. Ơ hay, từ lúc đéo nào em là người đi tiếp khách thế không biết, tao bảo sao em lại đi tiếp khách là thế đéo nào, giọng hơi khó chịu 1 chút. Em bảo là chị phiên dịch của lão Hàn gọi cho Sếp bảo lão Hàn muốn mời Sếp và tao đi uống rượu. Thế là Sếp bảo em đi cùng cho vui, có em với Sếp với lão Hàn với chị phiên dịch thôi, ông người Hàn cứ hỏi anh đâu, muốn uống rượu với anh. Chắc tưởng anh ở Hà Nội. Anh ghen hay sao thế, hihi.
Lại hihi cái loằn, tao chỉ không thích lẫn lộn công việc như vậy, kế toán là kế toán, tiếp khách là tiếp khách. Tao bảo lần sau em đừng đi tiếp khách kiểu này nữa, anh không thích. Em bảo vâng nhưng cố giải thích thêm là có chị phiên dịch bên tổng thầu cũng đi mà, ý nó giải thích là có cả phụ nữ đi nên không lo kiểu vớ vẩn.
Biết thế đéo nào được, đi với con phiên dịch đó còn đáng lo hơn, với lại độ dâm dê của bọn Hàn lồn thì tao biết rồi, mấy thằng Hàn sang đây chúa dê gái. Tay giám đốc Hàn thì già già cũng có vẻ lịch sự nhưng đéo biết đường nào mà lần. Tao bảo em tóm lại là lần sau đi ăn kiểu đó không được đi, trừ khi có mặt anh. Tao biết tính cách Sếp tao, hắn không phải người đê tiện cũng không phải kiểu lấy nhân viên làm mồi nhử.
Rủ em Hóa Đơn đi có khi chỉ là rủ vui hoặc có người đi cùng cho có tí thể diện thôi, nếu tao ở Hà Nội thì chắc chỉ rủ tao đi cùng thôi. Tao gọi lại cho Vợ Sếp bảo Sếp đi ăn với tổng thầu, chắc máy hết pin. Việc phát sinh theo mong muốn từ phía đối tác nên không kịp báo với chị. Chị cứ yên tâm. Bà ấy ok rồi cũng chuyện dăm ba câu, đại khái là cũng như em Hóa Đơn bảo lúc chiều là mấy hôm vắng tao văn phòng kém vui.
Tuy nhiên đéo nói là nhớ tao như em Hóa Đơn, bà này kín kẽ. Nói như thế tức là cũng có ý là nhớ tao rồi. Tuy nhiên nhớ có nhiều hình thức lắm, có thể là nhớ thương, có thể đơn thuần là nhớ vì thấy thiếu… Tao cũng không ảo tưởng sức mạnh làm gì nữa nói bâng quơ hết tuần thì em lại về Hà Nội, chị dặn chúng nó không được gầy đi tí nào, nếu gầy chỗ nào là em vỗ cho sưng lên, cả chị cũng thế nhé. Tắt vội máy.
Hehe Làm một cuộc nữa gọi cho bà phiên dịch cho chắc, thì đúng là đang đi đớp với nhau thật. Bà giải thích là có lúc nào đấy em nói chuyện với ông Hàn là về Hà Nội em mời ống ấy đi uống rượu nên hôm nay ông ấy bảo chị gọi cho bên công ty em rủ đi uống rượu. Chị gọi cho giám đốc bên mày, đéo thấy mày đâu ông ấy cáu ầm lên là nó ở công trường sao không bảo tao để tao hẹn hôm khác. Hóa ra là muốn uống rượu với mày. Chị hiểu nhầm mẹ mất, xin lỗi mãi.
Ra là thế. Tao bảo chị nói giúp em là tối chủ nhật em mời lão đi nhậu nhé. Giai đoạn này phải tiếp cận tay Hàn này càng nhiều càng tốt, ghi điểm càng nhiều càng tốt sẽ là lợi thế lớn trong đợt đấu thầu sắp tới. Yên tâm mọi chuyện thì đi ngủ. Trong cơn mơ mơ màng màng thế đéo nào lại mơ là mình loằng ngoằng chịch bà phiên dịch tổng thầu, xong em Hóa Đơn biết được giận dỗi các kiểu. Đúng là giấc mơ, cái đéo gì cũng có thể xảy ra trong giấc mơ.