Phần 76
Tao có thời làm ở 1 công ty tư nhân nhỏ nhỏ. Quy mô tầm 20 người. Công ty nửa nạc nửa mỡ, chồng làm giám đốc, vợ thì đéo biết giữ chức gì thấy suốt ngày cũng lên văn phòng ngồi. Có hôm còn cho cả đứa con tầm 2 – 3 tuổi lên. Tao thuộc dạng nhân tài do người quen giới thiệu, giám đốc mời đón về làm đàng hoàng. Văn phòng chỉ có tao, 3 đứa nữ kế toán kiêm hành chính nhân sự và mụ vợ giám đốc. Tay giám đốc trả lương cho tao bằng 3 đứa kia cộng lại. Giờ giấc của tao đéo bị đứa nào quản.
Có lẽ vì thế nên mụ vợ thấy khó chịu với tao, 1 vài tuần đầu thì nó giữ thái độ lạnh lùng chỉ chào hỏi thông thường, sau đó thì nó còn quay ra truy hỏi những hôm tao đến muộn kiểu sao em đến muộn thế? Đi muộn phải báo chứ. Được cái 3 đứa kế toán biết tao là giám đốc mời về nên bọn nó thái độ vẫn vui vẻ, cộng với toàn thanh niên trạc tuổi nhau nên cũng dễ hòa đồng. Còn tao với vị thế là vào để giúp công ty chứ đéo phải vào để làm thuê nên cũng chỉ trả lời cho xong là tắc đường, ngủ quên…
Tất nhiên nếu cứ lông bông thế mà đéo có tác dụng gì thì chả phải con vợ mà tay giám đốc cũng ngán. Thời gian này tao chủ yếu là sửa mấy cái bản vẽ lăng nhăng, lên biện pháp thi công cho đội dưới công trường triển khai, công việc đơn giản nên cũng đéo chứng tỏ gì được cái vai trò. Tao vào công ty được khoảng hơn tháng thì có dự án, đại khái là có 1 thằng tổng thầu nó đang cần thầu phụ.
Bọn tổng thầu là đơn vị Hàn Quốc. Trước kia thì Sếp tao cũng có làm vài ba gói lặt vặt dưới 1 tỷ với bên này rồi. Tao với ông giám đốc (cứ gọi là Sếp cho ngắn) cũng lên gặp tổng thầu. Vcl, qua buổi giới thiệu thì nôm na rằng thằng tổng thầu trúng 1 gói nhà xưởng + hạ tầng xung quanh. Nó chia ra làm 5 gói nhỏ bao gồm phần nhà xưởng chính, phần hạ tầng giao thông cảnh quan, phần các nhà phụ trợ, và phần điện – nước… Gói nhà xưởng chính thì đéo ăn được vì to và liên quan đến kết cấu thép, hầm bể phức tạp.
Gói điện nước thì đéo có chuyên môn. Khi thằng người Hàn bên tổng thầu hỏi bên tao là mày có khả năng làm gói nào. Sếp tao lúc ấy đéo biết trả lời thế nào vì công ty hắn chỉ quen làm phụ của phụ, gọi là B mấy phẩy ấy, mà toàn công trình dăm bảy trăm triệu. Mấy gói này khá to và có vẻ quá sức của hắn, thế là quay sang tao hỏi:
– Theo chú mình có thể làm gói nào?
Tao trả lời:
– Gói nào cũng làm được.
Giám đốc cười trừ.
Tao quay sang nói chuyện với thằng Hàn xẻng đúng thế luôn. Đại khái là bên các ông chưa có khối lượng cụ thể, chưa có thuyết minh dự án nên hiện tại bên tôi không thể trả lời được. Ông cho chúng tôi tài liệu để chúng tôi về bóc tách rồi trả lời được không? Bọn tổng thầu EPC nên nhận gói gọn với chủ đầu tư, giờ đến khi nó chia ra các gói nhỏ thì đéo có khối lượng chi tiết.
Nó bắt bọn thầu phụ tự phải bóc tách ra và báo giá làm thầu. (Thiếu chuyên nghiệp vl phải không). Thằng người Hàn nghe vậy gật gù, thực ra là nó mừng vl vì tự nhiên có thằng làm khối lượng chi tiết và báo giá cho, ít nhất có cái để tham khảo. Tao điều tra sơ bộ biết biết bọn tổng thầu này năng lực kém, chủ yếu nhận việc nhờ mối quan hệ rồi băm nhỏ ra cho thầu phụ làm, nó đứng trên quát tháo và cắt %
Thế là tao với Sếp ôm ít bản vẽ dự toán của thằng tổng thầu về ngâm cứu. Đúng ra là 1 mình tao ngâm cứu thì đúng hơn, tổng thầu 2 yêu cầu 1 tuần sau các thầu phụ phải báo giá. Nếu bóc khối lượng chi tiết thì 1 mình tao làm đéo kịp được, mà phải vừa vẽ triển khai cụ thể mới bóc được.
Tao báo Sếp là để 1 mình tao làm thì 1 tháng cũng đéo xong, tao đề xuất báo giá ước lượng theo m2. Sau 3 hôm làm giải trình nọ kia thì ra 1 cái báo giá 8, 2 tỷ cho phần các nhà phụ trợ. Hai anh em rủ nhau lên nộp báo giá. Gặp thằng hôm trước, đưa báo giá, nó bóc ra xem rồi hỏi sao bọn mày làm thế này, tao yêu cầu làm chi tiết cơ mà. Tao giải thích luôn là không thể kịp được và giá của tao là dựa trên cơ sở rồi. Nó bảo thôi bọn mày đi về đi. Về thì về, tao để ý thấy thằng Sếp nhìn tao bằng ánh mắt khác rồi.
Hôm sau lên công ty con vợ nó chắc cũng biết chuyện, tao chào còn đéo trả lời lại. Đm, không thích thì tao nghỉ, việc đéo gì phải mặt nặng mày nhẹ thế. Đến trưa đang định ra gặp Sếp báo xin nghỉ thì Sếp ra gặp trước rủ đi uống rượu. Kêu dạo này căng thẳng quá, đi uống rượu cho thư thái đi. Đi thì đi, đéo biết là lão có ý gì, hay là ra uống rượu nó đuổi khéo mình cũng nên.
Tao với Sếp với 3 đứa kế toán ra làm 1 mâm, thế đéo nào tuyệt nhiên Sếp không nhắc gì đến công việc…
Sau hôm đấy tao lên công ty đọc báo cho hết ngày, như kiểu mình bị thất bại ấy, cảm giác đéo được sĩ diện cho lắm nữa. Sếp thì đưa vợ lên văn phòng, bắn bi thuốc lào rồi đi mẹ đâu đéo biết. Nói qua 1 chút về Vợ Sếp. Vợ Sếp chắc tầm 8x đời đầu, có 1 thằng cu tầm 3 tuổi thi thoảng đưa thằng cu lên văn phòng ngồi, 2 mẹ con léo nhéo đéo ra thể thống công sở gì hết.
Nhan sắc đánh giá là trung bình khá tuy nhiên có vẻ là nhà có điều kiện nên trắng trẻo, thơm tho, quần áo váy vóc đẹp. Mấy đứa kế toán thì bảo Vợ Sếp dễ tính mà, công việc chủ yếu là cầm quỹ cho chồng, các chi tiêu, trả tiền cho nhân công… nọ kia thì Vợ Sếp giải quyết. Ngoài ra thì hầu như không can thiệp gì về nghiệp vụ.
Thế đéo nào vì vài đồng lương trả cho tao cao hơn mức thông thường hay sao mà cứ thái độ lạnh nhạt với tao. Tao thì đéo phải tự khen đâu nhưng nếu tao thích thì tao tán cả 3 con kế toán kia 1 lúc bọn nó cũng vui, văn phòng có mỗi tao con trai. Thi thoảng ra bựt dây áo ngực với vỗ mông mấy đứa kế toán là bình thường, ban đầu bọn nó cũng ngườm nguýt nhưng mãi thì thành quen.
Lúc nào Vợ Sếp không ở đấy chạy ra véo mông em này, giật áo em kia vui phết. Mấy lần tao thử nhắn tin rủ đi chơi thì đứa đéo nào cũng ừ. Chuyện về 3 đứa kế toán này còn nhiều thứ linh tinh, có thời gian sẽ kể tiếp. Quay lại mụ Vợ Sếp. Mấy hôm đấy lên mặt cứ dày như cái thớt, tao kệ mẹ. Rồi cũng đến hôm bước ngoặt, thằng Hàn tổng thầu gọi Sếp tao bảo lên gặp, 2 anh em lên thì thằng Hàn lồn bảo là bọn mày giảm giá đi.
Sếp lại quay sang nhìn tao. Tao trả lời giảm thế nào. Nó bảo hiện tại chưa có bên nào nộp báo giá (đúng theo ý nghĩ của tao chắc là đéo làm kịp) nên bọn mày cần giảm giá để tao báo cáo cấp trên gấp vì chủ đầu tư yêu cầu thi công gấp. Tao đéo cần hỏi ý kiến Sếp mà trả lời luôn. Bọn tao có thể giảm 200 triệu. Giảm nữa thì sẽ rất khó cho biện pháp thi công các các chi phí phụ trợ khác.
Thằng Hàn bảo ngồi chờ đấy, nó vào nói chuyện với Sếp nó. 1 lúc nữa ra nó bảo là bọn mày giảm thêm 200 triệu nữa thì ok. Tao trả lời là không được, tao có kinh nghiệm làm với bọn hàn chúng mày nhiều rồi, bọn mày rất hay thay đổi phải đập đi đập lại mà không tính phát sinh. Nó cười ha hả rồi bảo ok. Chém gió thêm vài câu thì thằng Hàn bảo bọn mày về chuẩn bị làm hợp đồng đi, dự án này cần làm gấp, bọn mày cần làm gấp công trình tạm trước.
(Sau này tao vô tình biết được đơn giá bọn tổng thầu nhận với chủ đầu tư qua 1 thằng người việt của tổng thầu thì giá phần phụ trợ nó nhận được là gần 12 tỷ, giao 3 lại cho bọn tao có 8 tỷ thì nó ăn đến ~30% mới vl. Nhưng kệ mẹ vì giá tao báo cũng là món lời quá lớn cho thằng Sếp rồi) Địt mẹ thằng Sếp tao đéo hiểu câu chuyện gì vì tao nói chuyện bằng tiếng Anh. Đi ra xe nó hỏi tình hình thế nào, tao bảo ok rồi anh, giảm giá 200 triệu, về làm hợp đồng. Lão Sếp đơ mẹ luôn. Chuyện vui của tao ở công ty bắt đầu từ đây…
Đúng là đàn bà. Hôm sau lên công ty thấy không khí trang trọng vl, cả vợ chồng nhà Sếp, mấy đứa kế toán mặt tươi như hoa. Tao vừa lên cái thấy mụ Vợ Sếp chào hỏi nay lên sớm thế em. Đéo biết hỏi thật hay hỏi đểu vì đúng là lên sớm hơn các hôm khác nhưng vẫn là muộn so với giờ quy định. Đành cười trừ lại bảo tắc đường ạ. Thấy mụ cười tươi lắm chứ đéo dày mặt như mọi lần, tao có chút gì đó nói thật là chưa quen với cái thái độ này nên đéo nói gì nữa vào chỗ ngồi. Sếp sai mấy đứa kế toán pha chè rồi gọi ới tao qua làm chén chè đã. Sáng ra đã chè chè củ cặc, nhưng thôi đã gọi thì ra, làm chén chè điếu thuốc cho tỉnh táo vậy.
Cũng nói qua về Sếp tao tí cho bọn mày nắm được dễ hiểu chuyện hơn, hắn sn 79, đi lên từ tổ đội, công ty thành lập cũng được 7 – 8 năm rồi, chuyên làm B vài phẩy.
Cũng đi vừa học vừa mua cái bằng đh tại chức. Chí hướng có vẻ lớn nhưng đéo biết xoay sở thế nào thành ra cứ lặt nhặt mấy hạng mục nhỏ nhỏ. Doanh thu 1 năm cỡ trên dưới 10 tỷ. Đéo biết lời lãi bao nhiêu nhưng thấy cũng mua nhà, xe đủ cả. Vợ chỉ ăn với làm đẹp, chăm con. Tính cách ông này theo kiểu việc đéo gì cũng làm, lãi ít cũng làm, năng nhặt chặt bị. Tao thấy thế cũng rất đáng nể rồi, đi lên từ 1 người công nhân đéo mấy ai được như vậy.
Tao rót mỗi thằng chén chè, quay sang hỏi Vợ Sếp chị có uống không, làm chén cho ấm bụng. Mụ chỉ cười, đm hôm nay mới đúng là nhìn cận cảnh và trực diện, thấy mụ cũng xinh ra phết, da trắng, mi dài. Nhìn thẳng mặt mụ làm mình đứng hình mất mẹ nửa giây. Phải quay sang Sếp luôn:
– Anh định triển khai thế nào vì bên kia yêu cầu gấp đấy.
– Anh làm với bọn này nhiều lần rồi, lần nào nó chẳng bảo gấp. Thôi hôm nay cứ check choác hợp đồng xong lên ký, ký xong tối công ty mình đi ăn mừng đã. Lâu lắm mới có cái hợp đồng lớn, đợt vừa rồi mọi người cũng áp lực.
Mình nghĩ trong đầu, vãi cả lâu lắm, tôi xem hồ sơ năng lực của công ty có bao giờ thấy công trình nào quá 1 tỷ đâu. Hơn nữa làm đéo gì mà mừng sớm thế, công trình càng to càng nhiều thứ phải lo, sắp xếp vật tư máy móc nhân công thế nào, liệu thanh toán có dóc không… Nhưng thôi kệ mẹ, tao là nhân viên ăn lương, Sếp bảo đi ăn thì cứ đi thôi, bận tâm nhiều làm đéo gì.
Cả ngày hôm đấy 2 thằng làm mấy ấm chè, chém gió tào lao chán chê đủ thứ trên đời. Hợp đồng thì mấy đứa kế toán làm theo form hết rồi, ký xong thì nó lên nộp rồi lại cầm bản ký về thôi. Nói chuyện nhiều mới thấy lão Sếp này cũng am hiểu nhiều thứ lằng nhằng phết, từ Thủy Hử đến Anh hùng xạ điêu, truyện đéo nào cũng biết, lão kể là cả 2 vợ chồng đều thích mấy truyện đó nên có thời gian thì đọc, hoặc lúc đi ngủ thì nghe.
Cũng nhã ra phết. Tối hôm đấy đi ăn, tao vẫn nhớ ăn ở cái quán gì khu Trung Hòa, quán chuyên hàn quốc. Nói chung ăn uống đéo ra gì, rượu mang vào thì nó tính tiền nên đéo mang, học đòi bọn hàn xẻng gọi rượu sơ chu pha với bia ken uống, rượu nhạt uống mãi cũng say. Ăn uống xong đi hát, mụ Vợ Sếp rủ tao hát song ca chim trắng mồ côi, Sếp thì có lẽ vui 4 quá cứ lăng xăng vác cốc beer mời từng người.
Bọn tao hát, Vợ Sếp khoác tay tao, nghĩ đơn giản thôi nhé bọn mày, kiểu chị em thôi, mụ hơn tao 3 – 4 tuổi tao cũng không hỏi chính xác. Nhưng khi phê vào rồi có vẻ người ta bạo dạn và dễ thông cảm chia sẻ hơn, tao cũng ngại bòi gì mà không khoác eo bà, rồi rờ rờ xuống mông, đéo thấy phản ứng gì. Chỉ thấy cứ ông ổng ơi lý chàng ơi em thương mà em đợi. Hát xong lại về chỗ uống beer tiếp. Qua khoác vai khoác em mấy em kế toán. Hôm đấy Sếp gọi cả đội công trường về nên đông, hơn chục người, nhảy nhót tưng bừng. Cũng là vui. Vui quá tao say, chỉ nhớ mang máng là lên xe Sếp lão chở về nhà lão ngủ. Gay cấn là vì đây…
Đêm tỉnh dậy, khát nước vl. Cái giống say rượu nằm mơ ngủ cũng mơ là đang được uống nước lạnh. Ngồi dậy dụi mắt đéo biết mình đang ở đâu, hình như là ở nhà Sếp vì nhớ mang máng Sếp đưa về. Nhìn đồng hồ gần 3h sáng. Đm vợ chồng thằng này cho mình nằm ở ghế sofa. Ở dưới nền nhà thấy có cái chậu nhưng sạch lắm, chắc mình chưa nôn. Đang nằm phòng khách, tao đoán cứ đi vào trong là bếp, quả đúng là bếp thật, mà bếp thì ắt hẳn có tủ lạnh.
Mở tủ lạnh ra thấy có mấy lon cocacola, đã vl, ực luôn. Đỡ khát rồi lại ra ghế nằm mới để ý nhà, nhà Sếp chắc cỡ 40m2, bề ngang 4m, sâu chừng 10m, tầng 1 chỉ có phòng khách và bếp, 1 nhà vệ sinh. Lúc ấy cũng đéo rõ là nhà mấy tầng, sau này mới biết là 4 tầng. Mô tuýp cơ bản của nhà Hà Nội, đất hẹp, xây cao. Đồ đạc nội thất thấy theo phong cách giản dị, gọn gàng.
Nằm được 1 lúc thấy cồn cào ruột, đm bị say lại rồi. Y như rằng quay ra nôn thốc tháo, may mà có cái chậu vẫn đây. 1 lúc sau bơ phờ bỗng nghe tiếng bước chân đi từ trên tầng xuống, hóa ra là Vợ Sếp. Chắc là nghe tiếng tao gọi huệ nhiều quá nên dậy. Mụ vào tủ lạnh lấy chai nước lọc ra, vỗ vỗ vào lưng tao bảo uống đi.
Tao cầm tu hết nửa chai, vừa uống xong được 30s lại nôn tiếp, gụ gập. Bà Vợ Sếp luống cuống, lúc này mới ra bật điện phòng. Đèn sáng, tao nằm ngửa trên ghế, nhìn bà này mặc cái váy ngủ 2 dây màu nâu nhạt, lúc này chỉ thấy đùi thon, trắng, có khe ngực. Nhưng cơ bản là đéo có hứng thú gì vì nôn say mệt quá.
Tao nói nhỏ:
– Xin lỗi phiền anh chị quá, chị gọi giúp em taxi em về ạ.
Mụ ấy bảo:
– Không sao, anh nhà chị cũng say ngoắc cần câu nằm trên kia kìa, hôm qua mấy anh em chú uống hăng quá. Chú cứ nằm nghỉ đi, sáng chị nấu ăn xong thì về.
Mụ này chắc đéo ngủ được nữa hoặc là nằm cạnh chồng say đéo ngủ nổi nên tao thấy không lên tầng mà chui vào bếp làm đéo gì ấy. Tao mệt nên nằm ngủ tiếp. Tỉnh dậy lần 2, ngó đồng hồ là 4h30 thấy đèn ở bếp vẫn sáng, tao lại mò vào lấy nước, lần này tao tỉnh táo hơn rồi. Chắc lúc này nôn hết ra nên đỡ mệt. Vào thấy bà Vợ Sếp đang lụi hụi làm hành tỏi đéo gì ấy, tao hỏi:
– Ơ chị chưa ngủ ạ?
– Ừ chị không ngủ được, chị nấu nồi cháo sáng mấy anh em ăn.
Tao trả lời:
– Thôi em về giờ ạ, chắc hôm nay em xin nghỉ.
– Gớm chú nghỉ có bao giờ xin đâu mà hôm nay lại xin.
Mụ vừa nói vừa cười, rạng rỡ vl.
– Khu này chị thấy hay có taxi hãng nào ạ?
– Em cứ nghỉ đi, sáng chị gọi cho.
Tao bảo:
– Chị mở cửa giúp em, em ra ngoài hút điếu thuốc cho tỉnh táo ạ.
Bà ấy mở cửa, tao ra ngoài. Ngõ nhà Sếp cũng khá rộng, ô tô đi thoải mái, đéo biết lão để xe ở đâu, chắc nhà chật đéo có chỗ để phải đi gửi rồi. Gần 5h sáng, trời nùa thu nên vẫn tối om. Túc tắc thấy đôi người đi đường rồi. Đứng hút xong điếu thuốc, hít thở không khí trong lành thấy tỉnh táo hẳn thằng người ra, thằng lớn thằng bé đều tỉnh. Tao đi vào, gặp đúng cảnh bà Vợ Sếp đang cúi nhặt mấy cái vỏ tỏi, vỏ hành rơi ra nền nhà. Nhìn thấy cái gì thì chắc bọn mày cũng biết rồi, tao không mô tả vì chuyện này tao kể là linh tinh về 1 phần cuộc sống chứ không phải thiên về tình dục.
Tao đứng dừng hình, bà ý ngẩng mặt lên thấy tao, rồi bà ấy cúi mặt xuống nhìn ngực mình, chắc cũng nhận ra có gì đó không ổn nên đứng vội dậy nói.
– Chị nấu xong rồi, để tí cho nó nhừ, em cứ ra phòng khách chờ tí, để chị lên gọi anh dậy.
– Ui xào, anh say rượu chị cứ để anh ngủ thêm đi, gọi giờ chắc gì đã dậy.
Tao ra phòng khách, vớ cái điều khiển tivi đặt trên bàn bật bừa lên xem. Vài phút sau thấy bà ấy đi ra, đã thay quần áo rồi, bỏ bộ đồ ngủ mà mặc bộ ở nhà, kiểu bộ áo phông bó bó 1 chút, quần ngố dài đến gối. Bộ này chỉ hở mỗi rốn chứ chả hở cái l gì nữa. Tao cũng đéo để ý. Bà ấy ngồi ghế, rót nước bảo tao uống, bảo chờ tí tầm 6h cháo như thì gọi chồng dậy rồi ăn. Tao ậm ừ cho qua chuyện hỏi bâng quơ:
– Chị hình như không thích em thì phải?
– Sao cậu hỏi thế?
– Thì em thấy trên công ty chị lạnh nhạt với em quá.
Bà ấy mỉm cười nhẹ bảo:
– Tính chị thế, chưa quen thì chị ít nói chuyện chứ không có gì đâu.
Nghĩ bụng thế bố đéo ký được hợp đồng thì chắc đéo bao giờ mày quen bố đâu nhỉ. Đéo nói gì nữa, xem tivi. Thế bòi nào kênh HBO đang chiếu phim gì của Mỹ.
Đến cảnh thằng sát thủ đéo gì ấy đang bị cảnh sát truy nã, trốn về thăm người yêu, hôn hít, cởi đồ… Tao vô tình quay sang nhìn bà ấy, thấy bà ấy cũng đang nhìn tao, mặt ửng đỏ. Nói chung là rạo rực phết, nhưng tao vẫn còn lý trí phải nói lảng:
– Phim bọn Mỹ hay có cảnh gợi tình thế này nhỉ, phim Hàn Quốc thì hầu như cảnh hôn cũng chả có.
Bà ấy ậm ừ. Đéo hiểu đang nghĩ gì. Đm 1 lúc sau lại có cảnh như vậy, tao giả vờ đứng dậy đi ra cửa hút thuốc. Hút tầm nửa điếu thuốc thì thấy ngán nên vứt, tao đi vào lại ngồi ghế nhưng cũng đéo để ý mà ngồi cạnh bà ấy luôn, thật là đéo để ý gì đâu nhé vì ngồi chỗ này thì nhìn thẳng vào tivi nên dễ xem hơn. Lại im lặng ngồi xem, lúc sau thế đéo nào thấy nặng nặng vai, té ra mụ này ngủ gật dựa vào mình.
Tao nín thở, tim đập thình thịch nửa muốn lay bà ấy dậy nửa không muốn. Chả may 6 chồng nó dậy nhìn thấy thì vỡ mồm, nhưng lúc ấy lại đéo muốn đẩy ra. Đấu tranh dằn vặt 1 hồi thì lý trí cũng thắng con chim, lay lay bà ấy dậy bảo chị ơi chị lên nhà nằm nghỉ đi cho đỡ mệt ạ. Bà ấy mở mắt bảo không sao, chị không mệt. 4 mặt nhìn nhau, chỉ 1 chút nữa là tiến đến nụ hôn.
Nhưng không, tao vừa hút thuốc xong, sáng dậy đã đánh răng đéo gì đâu mà hôn. Nhưng không hôn không có nghĩa là đẩy ra, nhẹ nhàng tao ôm bà ấy, bà ấy cũng ôm lại, gục vào vai tao. Ngực bà ấy tì vào. Lúc này thì đúng là đéo chịu nổi, tay tao bắt đầu thám hiểm mông, rồi luồn dần lên ngực. Không thấy sự phản kháng. Vừa xoa xoa bóp bóp được mấy cái thì nghe tiếng kẻng keng keng của mấy bà lao công thu rác. Nhìn đồng hồ đã gần 6h rồi… Tiếng kẻng thu rác đánh thức lý trí. Tao giật mình đứng dậy bảo mỗi câu em về đây ạ, rồi đi thẳng.
Lững thững đi bộ ngoài đường tự gõ vào đầu mấy phát, xém chút nữa là đánh mất mình rồi.