Phần 73
Làm giám sát khá nhàn, tao cũng không lạ lẫm gì về quy trình hay các thủ tục. Sau thời gian đầu thăm dò thì thái độ của nhà thầu rất hợp tác, đây là công trình tư nhân, không giống kiểu nhà nước như hồi mới ra trường nhà thầu với chủ đầu tư khăng khít. Tao được biết chủ đầu tư có quan điểm là không tiếc tiền nhưng đồng tiền bỏ ra phải xứng đáng, đề nghị bên giám sát đảm bảo chất lượng tốt nhất cho công trình. Nhà thầu không dám ho he gì, gần như bọn tao bảo gì là nhà thầu thực hiện cái đó với thái độ rất đàng hoàng, có thể là do giá hợp đồng cũng cao.
Thằng làm cùng tao phụ trách mảng cơ điện, tao phụ trách xây dựng, hạ tầng. Chỉ sau vài tuần làm việc thì thằng sếp hàn không có gì phải phàn nàn về cách làm cũng như kiến thức của tao, vậy là câu chuyện giữa tao và sếp hàn chỉ là hút thuốc nào đậm, thuốc nào nhạt, rượu ở đâu ngon, gái ở đâu đẹp. Mỗi 1 tuần làm báo cáo tiến độ chất lượng 1 lần gửi cho lão để lão gửi cho chủ đầu tư, thế là xong, còn lại thì tùy ý tao tung hoành ở công trường. Lê la chán ở nhà thầu xong lại về văn phòng ngồi online chat chit.
Xóm tao thuê trọ đã full, hôm đi làm về thấy phòng bên cạnh mới dọn đến, tao sang hỏi thăm, thấy 2 đứa con gái trẻ măng, chắc chỉ 20 tuổi là cùng. Câu chuyện làm quen thì được biết 2 cháu mới học xong trung cấp, đi làm công nhân, quê đâu tận lạng sơn thì phải, mà là người dân tộc gì đó không phải Kinh. Đúng là gái bản có khác, 2 đứa khiêng đồ cứ phăm phăm, xem ra khỏe mạnh lắm.
Tao đi ăn cơm bụi rồi về, thấy 2 ẻm vẫn đang hì hục dọn dẹp. Tao lại sang nói chuyện, đang đâu thấy điện thoại các ẻm có chuông, giật cả mình, cũng là chuông iphone, tao chợt nghĩ thế đéo nào giờ iphone rẻ thế à. Tao hỏi qua loa là sành điệu quá nhỉ, 2 đứa nhìn nhau cười kêu hàng tàu mà anh, tao bảo cho xem tí nào, ô đệt, ngoại hình như iphone mà bên trong vuốt vào nhìn khang khác. Đệt, bọn tàu giỏi thật đấy, kiểu này thích lấy le với gái cứ làm vài cái iphone tung của này để túi áo oách phải biết.
Về phòng chat chit, em yêu quái nhắn tin hỏi anh có đi học ôn thi không. Tao bảo ôn gì, ẻm kêu ơ không ôn thì thì vào mắt à, thi cao học vẫn phải thi toán, giải tích các thứ cơ mà. Mẹ, nhắc mới nhớ, hình như tháng 6 mới thi thì phải, tao bảo anh đi công trình rồi, thôi chắc không thi cao học nữa đâu.
Yêu quái kêu ơ hay, người tình mỳ tôm của em bỏ em thật à. Hỏi han một hồi chốt lại ẻm kêu cuối tuần về qua em xem mặt mày đi rừng thế nào nhé. Tao nghĩ bụng về Hà Nội bị Bắc Ninh xích mẹ nó mất luôn còn có thời gian mà đi chắc.
Đúng là trời chiều lòng người, đến cuối tuần thì Bắc Ninh dặn anh nếu về thì cứ qua phòng em nghỉ ngơi, em về quê ăn cưới chắc sáng thứ 2 mới lên được. Tao ừ ào bảo chán thế, cả tuần không gặp nhớ em lắm, Bắc Ninh bảo tuần sau em bù nhé, đằng nào tuần này cũng đang bị, hihi. VKL hihi. Trời mưa, công trường nghỉ, tao ngồi online cả ngày, 3 thấy trò đốt thuốc khói mù mịt trong văn phòng, thằng nhà thầu sang gõ cửa mà tí ngạt thở, nó kêu trời mưa, công trường tổ chức mời 3 ông tvgs đi nhậu cho tăng tình đoàn kết. Tao gật đầu trước cả sếp bảo ok. Lão nhà thầu bảo sẽ gọi taxi đi lên thành phố ăn cho đàng hoàng. Đệch, xác định lên đấy lại gái gú là cái chắc.
Thời tiết mát mẻ, lại mưa, uống rượu ngon thật, hôm đó uống khí thế, có 14 người mà uống hết 6 lit rượu và 1 thùng beer. Uống xong vẫn chưa thấy say gì cả. Tay chỉ huy trưởng nhà thầu bảo đổ bộ vào quán hát. Lão sếp hàn bọn tao có vẻ ngại bảo thôi nó về trước, về Hà Nội kẻo muộn.
Nài vài câu không được nên để lão về. Còn lại quẩy tưng bừng trong quán hát, nhìn các em nhân viên cũng đến khổ, hết thằng này ôm lại đến thằng kia mó, miệng vẫn phải cười tươi. Xong thì cũng gần 11h, tao đi taxi về thẳng nhà trọ luôn. Lịch kịch lên phòng, người nồng mùi rượu, thấy 1 em lạng sơn chạy ra cửa hỏi anh về muộn thế, tao ậm ừ rồi vào phòng nằm lăn ra giường ngủ, quên cả chốt cửa, tắt điện.
Đang ngủ thì có cảm giác cứ giật giật, tao khẽ mở mắt, đm, con bé phòng bên đang moi moi ví với điện thoại trong quần bò của tao. Tao lại để túi trước nên chật, khó rút ra. Tao túm lấy tay bảo em làm gì đấy. Con bé giật mình ơ ơ. Tao bảo định móc ví à, con bé mặt tái mét kêu em không.
Đm, tao tỉnh người, sờ túi thấy điện thoại, ví vẫn nguyên. Con bé kêu em xin anh, em xin lỗi. Địt cụ, ranh cắp con đã ý định bố láo thế này, không chấp nhận được, không thể ở cùng bọn ăn cắp này được. Tao bảo láo lếu, gọi chủ nhà, báo công an đến mới được. Con bé quỳ xuống nói nhỏ em xin anh ạ, em biết lỗi rồi, em đang cần tiền quá nên mới như vậy, anh đừng báo để em còn đi làm, em mới xin được việc thôi ạ, em xin anh, anh muốn gì em cũng được nhưng đừng báo công an.
Tao nhìn con bé cũng có nét tội nghiệp. Tao thở dài rồi nói thôi được. Bây giờ lên giường cởi hết quần áo ra. Con bé lại ơ, tao dằn mặt nói không thì lên công an, con bé dạ dạ đừng anh, nói rồi nó đứng dậy lại giường ngồi, tao hỏi đã quan hệ bao giờ chưa, con bé kêu rồi ạ, tao hỏi tiếp bao nhiêu lần rồi, nó bảo không nhớ, nhiều rồi ạ. Tao phì cười. Bảo thôi về đi, tóm lại anh không thích ở cùng bọn ăn cắp, tốt nhất em tìm chỗ khác mà chuyển đi cho đỡ phải chạm mặt nhau. Con bé dạ dạ rồi về phòng. Tao đi ra chốt cửa. Đm, ranh cắp con láo thật.
Cầm điện thoại xem, vl, 3h sáng rồi, thế mà nó vẫn còn rình mình để móc ví hay sao. Tỉnh giấc, đéo ngủ nổi nữa, nằm lê la cố đến 5h sáng thì dậy tắm giặt, tắm giặt xong vào cầm điện thoại đã thấy tin nhắn của sếp hàn kêu hôm nay tao không xuống công trường nhé. Đệt, chăc hôm qua say quá chứ gì, đã thế tao cũng nghỉ mẹ luôn buổi sáng cho xong.
Dặt dẹo đến 7h thì xách ba lô đi ăn sáng. Xong ra bắt xe về Mỹ Đình luôn. Lên xe gọi điện cho Bắc Ninh hỏi em vẫn ở quê hả, kêu vâng, em về từ tối qua, anh có về Hà Nội không, tao bảo có, đang trên xe rồi, chắc anh qua mấy thằng bạn chơi, Bắc Ninh vâng dạ, nhẹ nhàng, ngoan ngoãn, hình như học phong cách của Phấn thì phải. À đúng, nhắc đến phấn mới nhớ, tao gọi luôn. Phấn nghe máy, tao bảo anh về Hà Nội chơi mà không có chỗ trú chân, phấn cười bảo chỗ em luôn sẵn lòng chào đón, tao hỏi thật hay đùa, phấn bảo thật chứ đùa gì, anh không nhớ chỗ em có đến 3 phòng ngủ sao, lúc nào anh về. Tao bảo tầm 9h về đến Mỹ Đình, phấn kêu ok 9h em ra đón…
Phấn đúng hẹn. Chân dài, váy ngắn, LX trắng ra đón. Tao ngồi lên xe bảo dùng nước hoa gì mà thơm thế. Phấn phụng phịu bảo lão công tử tặng em đấy. Tao chột dạ, nới ta ra khỏi eo em, tao hỏi em yêu tên đó rồi à. Phấn cười, phấn kêu làm gì mà đề phòng ghê thế, yêu đâu mà yêu, chả hiểu sao tự dưng đợt đó nó lại tán tỉnh em sau bao lâu không gì, hóa ra là anh xui nó tán phải không.
Tao cười trừ, vừa đi phấn vừa kể em không hợp với kiểu người đó đâu, hắn công tử Hà Nội, có chăng chỉ là trêu đùa hời hợt, em đâu phải phấn của ngày xưa nữa, em muốn những mối quan hệ nghiêm túc. Tao lại siết chặt vòng eo, tao hỏi anh có nghiêm túc không, phấn hihi, anh không xếp vào thể loại gì, ôm vừa thôi kẻo tắc thở. Về phòng phấn, gặp mấy người lạ, phấn bảo có vợ chồng anh chị cùng công ty em mới đến ở tầng 1, cho ở cùng cho vui anh ạ.
Tao gật đầu chào hỏi xã giao rồi lên phòng. Phòng cũ ngày xưa của tao với thằng thông, vẫn thế, có được gắn thêm mấy khung ảnh với trăng sao nọ kia. Phấn rót nước mời tao, phấn kêu hôm nay Bắc Ninh về quê nên mới qua đây chứ gì. Tao tí sặc, sao chuyện này phấn cũng biết. Phấn như đoán được thắc mắc nên nói luôn, em với Bắc Ninh giờ hơi bị thân nhau đấy nhé.
Vl, lại thân nhau kiểu Bắc Ninh với Luật xong rồi cái gì chúng nó cũng biết, chỉ mỗi tao không biết gì. Tao uống hết cốc nước thì nằm dài ra giường, ngồi xe mỏi lưng, tao bảo phấn đấm lưng cho anh phát, phấn kêu hihi còn lâu, nói vậy nhưng vẫn leo lên đấm bẹp bẹp, vừa đấm vừa hỏi chuyện công trường…
Tao hỏi phấn dạy gì mà Bắc Ninh giờ nó nhu mì lắm, phấn kêu có dạy gì đâu, chị em chat chit với nhau toàn bàn về anh, em trêu nó là yêu chung 1 người nhưng không xung đột như bọn mình đúng là hiếm. Tao ngoái đầu ra hỏi em vẫn yêu anh ư. Phấn mỉm cười, có bao giờ em nói hết yêu anh chưa, chỉ là em biết chúng ta chỉ dừng lại ở bạn thân, rất thân thôi. Tao lại úp mặt vào gối, hỏi bựa 1 câu, bạn thân có được làm gì không, phấn hihi làm gì thì làm, đừng để Bắc Ninh biết. Đệt, lại còn nói thế nữa. Tao thiu thiu ngủ.
Đến trưa phấn mới gọi dậy đi ăn. 2 Đứa đi quán cơm bụi, cảm giác giống ngày xưa 2 đứa hay đi, thấy vui vui. Ăn xong phấn bảo chiều em phải lên công ty có việc, đúng ra sáng phải đi thì chiều được nghỉ nhưng sáng đón anh nên chiều phải đi, anh cứ ở nhà nghỉ nhé, chắc em cũng về sớm thôi. Tao ậm ừ, đằng nào thì tối nay cũng ngủ lại chỗ phấn. Phấn thay đồ đi làm, thay xong ra còn bảo anh xem bộ này đẹp không, tao ngó nhìn, mẹ kiếp, thấy trong lòng tiếc tiếc, phấn đẹp thật.
Phấn đi làm, tao nằm gác chân xem facebook. Thấy yêu quái đang đi like dạo, tao pm hỏi cafe tí không mỳ tôm, vừa về Hà Nội không có ai chơi, ẻm kêu anh đang ở đâu, tao bảo cầu giấy, ẻm kêu qua chỗ em đi, tao trả lời không có xe, ẻm bảo thế thì thôi. Mẹ, thôi thì thôi, tao lướt lướt fb tiếp, chục phút sau thấy yêu quái pm hỏi ơ thế thôi thật à, tao gõ chả thôi thì gì, ai đi bộ hay đi xe ôm đi cafe chắc. Yêu quái hihi bảo thế 30p nữa ra đầu đường đi chị qua, chị là chị nhường cậu đấy nhé.
Mẹ con ranh dám xưng hô bố láo, vả cho tung mông giờ…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Được cái bọn trẻ khá tác phong, tao chưa kịp ra ngõ thì yêu quái gọi điện bảo em đang ở gần trường quốc gia rồi, tao ok, chỉ địa chỉ ngõ. Ra đến nơi đã thấy cháu đang ngồi trên xe chống 2 chân thẳng tắp, tì khuỷu tay vào đồng hồ, cầm điện thoại bấm bấm. Tao đi ra ú òa làm em giật mình. Tao bảo chào chị yêu quái, chị muốn chết không. Yêu quái toe miệng cười kêu lên xe đi ku em.
Tao trèo lên xe, yêu quái lại nói ơ định ngồi sau thật à, tao bảo em phải ngồi sau chị để còn lái máy bay chứ. Yêu quái ha hả cười bảo xuống ngay.
Chở yêu quái vòng ra Mỹ Đình, vẫn là quán cafe quen ấy. Hỏi han linh tinh đủ thứ xong ẻm rủ bảo đi ôn thi cao học cùng đi, đi học giờ mà không có chàng em thấy thiếu thiếu, kém động lực lắm.
Tao thở dài, học hành beep gì nữa, người yêu cũ thì bỏ spa đi mỹ rồi, cũng chả hứng thú gì nghề kinh doanh, nhìn mấy thằng quần đen áo trắng chém gió văng nước bọt mà không thiện cảm mấy.
Yêu quái kêu em cũng không thích học đâu mà trường bắt học, thôi đành vậy. Ẻm hỏi thế giờ yêu ai rồi, tao bảo nhiều quá không nhớ, trong đó có cả em. Yêu quái giơ ngón tay thối lên miệng làm khẩu hình chữ fuck you. Tao túm mẹ tay lại, ẻm giật về mấy cái không được, ẻm lấy đà giật mạnh, tao bỏ tay ra, ẻm mất đà rụt tay về đổ nguyên cốc sinh tố vào đùi, tao cười ha hả, ẻm đỏ bừng mặt bảo bắt đền anh đấy, ẻm lấy giấy vuỗi vuỗi lau lau rồi xị mặt có vẻ dỗi thật, tự dưng đứng dậy đi về luôn. Tao vội vào trả tiền nước rồi đi theo em, không kịp, ra đến cửa thì ẻm đã đi được chục m rồi.
Tao lắc đầu cười một mình.
Đi bộ thong dong buổi trời cuối xuân, thấy nhàn nhạt, không biết bên trời Tây Luật có thích thú gì không, mấy lần định hỏi Bắc Ninh nhưng lại thôi không dám hỏi, sợ Bắc Ninh nghĩ mình còn vương tình cũ thì không hay. Nhớ ra em thư ký, gọi điện hỏi ẻm ở nhà không qua chơi tí, ẻm kêu không ở nhà, đang đi luyện thi toeic, công ty mới có chế độ đạt chứng chỉ tiếng anh sẽ tăng lương 1 triệu.
Ẻm kêu cứ qua đi có em du lịch ở nhà đấy, du lịch chia tay bạn trai rồi, có ý định gì thì vào xơi đê. Bố con hâm. Thế là không có chỗ nào đi, nghĩ hay là vào xem phim, ở công trường lâu ngày chả biết rạp phim có gì mới, vậy là tiến về phía Garden. Đang đi thì thấy còi xe pip pip, quay lại nhìn, là yêu quái. Yêu quái lên bảo em không thể tha thứ cho anh dễ thế được, phạt anh mời em đi ăn.
Tao cười toe, tưởng gì, tao bảo đi xem phim trước nhé, yêu quái gật đầu cũng được. Vào rạp phim, tao dắt tay ẻm vào, nhìn tình cảm gớm. Ngồi cạnh nhau, thấy cảm giác lạ mà quen, quen mà lạ, yêu quái mang hình bóng của Luật, kiểu vô tư, cá tính, tao quay sang nhìn ẻm, ẻm cũng bất chợt nhìn tao, tao lảng tránh nhìn lại màn hình, bỗng thấy bờ môi mềm chạm vào má, tao lại quay sang nhìn yêu quái, ẻm cười thật duyên nói nhìn anh đáng yêu lắm…
Đm, là tỏ tình hay thế nào đây. Tao ra hiệu ghé sát tai vào, tao nói rất nhỏ, anh có người yêu rồi em ạ. Yêu quái cũng ra dấu bảo tao ghé sát tai vào, ẻm cũng thì thầm, thế thì có sao đâu anh…
Thất bại, quả thật là 1 sự thất bại, tao đã cố gắng lắm để yêu quái khỏi cho tao vào tầm ngắm, tao đã mệt mỏi với yêu đương rồi, nhưng sự cố gắng ấy đã là vô nghĩa. Xem hết phim, tao dùng đến sách lược cuối cùng là chạy trốn. Tao giả vờ nghe điện thoại rồi bảo có chuyện gấp, lỡ hẹn với em hôm nay, để hôm anh anh mời đi ăn sau nhé. Yêu quái cũng tỉnh bơ bảo ok, nợ nhớ trả là được.
Tao về phòng Phấn nghỉ ngơi, không nỡ hút thuốc trong phòng con gái nên nằm 1 lúc tao lại ra ban công ngồi. Chỗ quen thuộc ngày xưa, thấy nhớ thằng Thông, nhớ nâu, nhớ đen, đương nhiên có 1 chút chút nhớ Luật. À còn cô học sinh gần nhà đây nữa, đợt rồi xem ảnh đã thấy cưới mẹ rồi, cưới cũng đếu mời mình gì cả. Rồi nhớ đến bọn tóc vàng, Giữa, mỹ nhân… Dòng hồi ức gãy gọn bởi tiếng chuông điện thoại. Chạy vào phòng lấy điện thoại, là Bắc Ninh gọi, Bắc Ninh hỏi đang ở đâu, tao bảo đang ở nhà cũ ngày xưa bọn mình ở, Bắc Ninh kêu á, biết ngay mà, lại qua nàng phấn chứ gì.
Tao bảo ừ, qua trông nhà hộ thôi chứ không làm gì đâu, phấn đi công việc không ở nhà. Bắc Ninh hỏi han vài câu vớ vẩn rồi hỏi lúc nào anh đi, tao bảo chắc chiều mai hoặc sáng ngày kia. Ẻm bảo rồi, tối về phòng em mà ngủ nhá. Cậu dặn dò đầy hàm ý.
Tao cũng định thế, phấn là bạn thân thôi, nếu cứ chịch chịch mãi này thì bao giờ mới hết thân được, phải để cho ẻm lấy chồng chứ. Nghĩ là làm, tao xe tờ giấy viết vài dòng để trên giường rồi xách ba lô đi. Không muốn nhắn tin gọi điện hay đúng hơn là không dám, không nỡ, không nỡ làm phấn buồn…
Tắm giặt xong thấy đói đói, gọi điện cho vài thằng bạn, không gặp được thằng nào. Thôi về nhà nằm tự kỷ. Mẹ kiếp, chừng 11h đêm đó nghe tiếng vợ chồng phòng cạnh dã nhau, tao tự hỏi Bắc Ninh cứ thế này thì chịu thế đéo nào được nhỉ, nghe rõ mồn một. Tầm 12h nằm trằn trọc không ngủ được, hé cửa cho khói thuốc bay, thế beep nào thấy phòng cạnh cũng lạch xạch mở cửa, rồi tiếng dắt xe máy, tao tò mò giờ này còn đi đéo đâu, nghé qua khe cửa, đéo phải là vợ chồng nhà hàng xóm, là thằng nào lạ hoắc.
Thảo nào từ chiều đến giờ cứ thấy đóng cửa im ỉm bên trong. Hay bọn này chuyển nhà rồi, bọn khác đến mà tao không biết. Nằm ngáp ngáp lười nghĩ, chốt cửa rồi ngủ. Đm, đang thiu thiu thì nghe tiếng xe máy bình bịch, chắc là thằng beep khi nãy về. Đúng thế, tao nghe tiếng mở cửa rồi dắt xe vào trong. Yên tĩnh trở lại, mãi mới vào giấc ngủ.
Điều thú vị là sáng hôm sau thức giấc, mở cửa ra thấy bà vợ hàng xóm đang phơi quần áo. Thấy tao mụ giật mình hỏi ơ chú qua từ lúc nào. Tao bảo em về từ chiều tối qua, say rượu nằm ngủ như chết giờ mới dậy được. Thấy nét mặt mụ khẽ rung động. Tao thầm chửi, Đmm con tiện nhân.
Định bụng là thôi việc người ta thì kệ mẹ nhà người ta, những nghĩ chồng mụ cũng là dân xây dựng, cứ thấy tức anh ách, tao hỏi anh nhà chị đâu rồi nhỉ. Mụ có vẻ dè chừng nhưng vẫn trả lời lão đi công tác tận nha trang, nghề xây dựng các chú cứ bay như chim ấy. Tao bảo vâng, em cũng đang công trình, cuối tuần mới về thăm nom người yêu được đây, hôm nay về thì lại đúng ngày nó về quê, không biết ở nhà nó có tòm tem gì không. Tao thấy bẹt phát, mụ đánh rơi cái quần lót. Mụ cúi xuống nhặt, tao nhìn xuyên qua cổ áo, quả ngực lủng lẳng xem ra là có nét thời gian quá rồi.
Mụ đứng dậy phơi tiếp và nói chị thấy Bắc Ninh ngoan mà, con bé sống biết điều lắm. Tao nửa đùa nửa thật bảo chị để ý giúp em, nếu mà phát hiện ra lèm nhèm thì em về khâu bím. Mụ phì cười rồi lại đỏ mặt. Tao vào trong nhà thay quần áo, đi ăn sáng.