Phần 57
Về tắm giặt đàng hoàng xong mà 2 ẻm kia vẫn chưa nấu xong. Lê la xuống chủ nhà xem tivi tí, tiện thể hỏi bà chủ vụ đêm hôm qua, bả không trả lời ngay mà lại hỏi ngược sao lúc đấy mày còn thức, tao ừ à, bả nói tiếp, có những chuyện mà nói ra người ta không tin, với lại cũng chả để làm gì, mày không phải nghĩ ngợi tò mò đâu. Bả không muốn nói đây mà, tao thì vẫn tò mò không thôi, cố mơi chuyện cho bằng được, tao hỏi liệu có liên quan gì đến bà cô không bác.
Bả chủ ngơ ngác nhìn quanh, không thấy ai thì mới nói, tao gặp thường xuyên, nói chuyện thường xuyên, nên không có gì mà tò mò đâu… Vkl. Đang hay thì ẻm du lịch gọi lên ăn cơm, bả chủ nhà thấy thế cũng hối lên, vậy là hết chuyện. Lên phòng 2 ẻm thì thấy mỗi du lịch, tao hỏi thư ký đâu, du lịch kêu đang tắm, tao lẩm bẩm thế gọi sớm lên làm gì, du lịch nhìn tao lạ lẫm, ẻ không nói gì.
Vài phút sau thì em thư ký đi ra, mặc cái váy 2 dây hoa hòe hoa sói rộng thùng thình, thấp thoáng cả nội y bên trong, tao nhìn qua rồi bảo cơm đi em. Ngồi ăn tao cũng không nói gì, chỉ ừ à mấy câu hỏi của các ẻm. Đầu óc vẫn lăn tăn chuyện Luật, chuyện Bắc Ninh, lại thêm cả chuyện Phấn, Em thư ký hỏi anh làm sao thế, hôm nay đi làm cũng cứ dày cái mặt, mấy đứa công ty hỏi em mà em chả hiểu chuyện gì, bọn nó kêu ở cùng nhà mà không biết à. Tao ăn nhanh cho xong bảo đang đến kỳ, không có gì đâu, vài hôm thì hết, nói rồi đứng dậy về phòng.
Nằm vẩn vơ nghĩ mấy thứ bi quan rằng Bắc Ninh liệu có hành động gì dại dột không, Luật với Bắc Ninh trước lúc mình đến có nói gì không, Luật không phải dạng vừa, không hề hiền lành, Bắc Ninh cũng thế, dù chị chị em em quý nhau nhưng động đến quyền lợi cá nhân là có vấn đề ngay, sóng ngầm lại càng đáng sợ.
Điện thoại đổ chuông, tao hy vọng là Luật, nhưng không phải, số lạ, khá đẹp. Tao nghe máy, phía kia giọng quen quen bảo ông bạn đang ở đâu, tôi đang ngồi cùng phấn, phấn hỏi tôi cái bất ngờ mà tôi nhắc lúc chiều đâu, tôi bảo bất ngờ không muốn đến, phấn bảo gọi bất ngờ đến đi, ông nói chuyện với phấn nhé.
Tao chưa kịp nói gì thì đầu kia đã nghe tiếng phấn cười cười nói nói, có lẽ phấn đang nghĩ thằng công tử cho phấn gặp đại gia hoặc người nổi tiếng nào đó chăng. Alo, ai đấy nhỉ, giọng phấn cất lên. Tao im lặng 1 chút, phấn nhắc lại tiếp, alo, anh là mr bất ngờ phải không, giọng nghe vẻ đầy tính ma mị. Tao thở dài rồi bảo, anh đây, anh vô tình gặp thằng công tử, nó rủ gặp em ôn kỷ niệm, anh không gặp, vậy thôi nhé, em vui vẻ đi.
Nghe bên kia tiếng phấn vang vang, ơ anh à, nghe em nói đã. Tao tắt máy luôn. Đm, thằng công tử kia muốn chơi đùa, phấn cũng muốn đùa chơi, 1 người vì vui, 1 người vì tiền, tao là vì tình, không hợp nơi hợp chỗ. 5 phút sau thì có điện thoại, tao lại cầm lên xem, là số của Phấn. Tao nghe máy, giọng phấn sắng sốt anh à, nghe em giải thích… Cảm giác như tao vẫn đang là người yêu Phấn ấy, tao nghĩ có đéo gì mà phải giải thích nhỉ, tao nói có chuyện gì không em. Phấn kêu em chỉ đi ăn cùng anh này là bạn bè đi ăn bình thường, tao bảo ừ anh biết, anh gặp nó từ chiều, em cứ ăn ngon miệng đi.
Phấn lại nói anh đừng hiểu sai. Tao trả lời cái đó không quan trọng đâu, sai hay đúng thì giờ mình cũng có ảnh hưởng gì nhau nữa. Mỗi người có cuộc sống riêng rồi, anh luôn tôn trọng em, đó là lý do anh không đến. Tao lại tắt máy. Đm, đang đau đầu vì tình đây rồi, thêm chuyện đẩu đâu nữa làm gì cho mệt.
…
Bật máy tính online, thấy chán, mở mấy bài nhạc, nằm vắt chân nghe nhưng không vào đầu lắm.
Cầm điện thoại muốn gọi cho Luật lại ngại ngại, thế beep nào lại bấm gọi Bắc Ninh. Bắc Ninh nghe máy, ẻm nói luôn anh liều thế, chị Luật bảo anh và em không được liên lạc với nhau cơ mà. Tao cười nhẹ nói, đấy là Luật nói với em chứ đâu nói với anh, anh gọi hỏi thăm tình hình luận văn, thứ 6 bảo vệ rồi phải không, Bắc Ninh bảo xong hết rồi, giờ chỉ nằm chờ lên thớt, chán hết cả người đây.
Bắc Ninh hỏi anh với chị Luật thế nào. Tao bảo không thế nào, chưa thấy gì cả, cứ kệ đi. Thôi anh hỏi thăm tí vậy thôi, rảnh thì đi gặp bạn bè vui chơi đi, sắp hết thời chơi rồi đấy. Bắc Ninh vâng dạ, bảo anh qua em chơi, tao từ chối ngay, đang bối cảnh này, không nên manh động.
Đéo biết Luật đã hết giận chữa, tao thì thấy áy náy, bây giờ nói chuyện với Luật thấy ngại ngại như kiểu mình ở bề dưới. Thôi thế thì nhắn tin vậy, tao nhắn là hết giận anh chưa người yêu ơi.
Luật nhắn lại kêu lại nhắn tin cơ đấy, tạm thời vẫn đang điều tra làm rõ, đồng chí vẫn bị tạm giam nhá. Vl Luật. Tao nhắn vài lời yêu thương nhớ nhung, Luật bảo đừng dùng khổ nhục kế làm gì vô ích, anh biết em là cử nhân Luật rồi phải không. Nghe giọng điệu Luật đã nhẹ nhàng rồi, tao nghĩ chắc dăm ba hôm nữa là lại bình thường, cơ mà cũng dở, Luật có lẽ không trách tao lắm vì nghĩ tao bị Bắc Ninh bẫy, Bắc Ninh cũng thú nhận thế, tuy nhiên nếu biết trước đây đã chim chuột với Bắc Ninh rồi thì câu chuyện lại khác. Còn việc với đám tiểu muội kia thì chắc Luật không thể biết được…
Luật nhắn anh nên thành khẩn khai báo đúng sự thật để hưởng sự khoan hồng. Tao dại đéo gì mà khai.
Ê à mấy bài hát não nề. Thằng công tử lại gọi điện, tao nghe, thằng lồn kêu phấn còn nặng tình với ông bạn lắm đấy, ông bạn có muốn xơi thì xơi đi không sau lại tiếc. Tao bảo tiếc cái nồi gì mà tiếc, để chim nó còn nghỉ ngơi nữa chứ, Thằng công tử cười khằng khặc, nó nói là nãy ăn xong rủ phấn đi chịch nhưng đéo được, có hỏi phấn thế thì làm sao để chịch được em, cho cái giá đi, phấn chỉ nói giá đắt lắm, chẳng có giá nào mua được 1 tình yêu cả, chính phấn đã phải trả giá rất đắt rồi nên phấn hiểu. Vậy là phấn vẫn yêu ông bạn vl.
Nhiệt độ ngày càng tăng, hình như đã đến đợt nóng đỉnh điểm. Ra công trường thực sự là 1 ác mộng, may là có vài lô đã đổ sàn tầng 1, vậy là có chỗ trú nắng. Nắng vàng hết mắt, những lúc này mới thấy rõ rệt sự khác biệt của dân xây dựng với dân văn phòng, trưa về văn phòng thằng nào thằng nấy mồ hôi nhễ nhại, mùi giày mùi tất, nhìn hình ảnh này chắc chả em nào bảo thích dân xây dựng nữa.
Công ty bên tao chỉ bắt đội kỹ sư mặc đồng phục thôi, các chị em với đội QS thì không phải mặc, mùa này các cháu coi công ty như sàn diễn. Đi ăn cơm thấy 1 dàn váy vóc, chân đùi, mông ngực, quả thật xua tan phần nào mệt mỏi nắng bụi công trường. Đôi chân của mụ 85 vẫn là thu hút, anh em kỹ sư ăn cơm, thấy mụ đi qua mà thằng đéo nào cũng nhìn, hình ảnh đấy trông buồn cười vl, thằng con trong người tao trỗi dậy với ý nghĩ, có lẽ phải banh cái háng kia ra kiểm tra mới được. Nghĩ vậy, thôi chứ giai đoạn này chưa có thời gian với lại cũng đang bị Luật kiểm soát hoặc theo dõi chưa biết chừng, đoạn này phải nằm im thở khẽ.
Em trà nước ngúng nguẩy mông, nhưng thấy bụng hơi nổi nổi, tao cũng hỏi luôn tình hình, ẻm toe ra cười bảo sắp cưới. Đm, tao hỏi liệu đẻ ra có mắt 1 mí, tóc xoăn. Con bé kêu anh vớ vẩn, chồng em hơi bị đẹp trai, tao bảo chồng em chắc gì đã là bố đứa bé. Ẻm chạy đấm lưng tao bình bịch, tao né người, vung tay, cũng chạm được phát vào mông. Cơ bản đéo có cảm giác gì.
Báo thư ký xin nghỉ phép thứ 6, ẻm kêu ok, nhưng mà chủ nhật anh có lịch trực đấy. Tao gật gù, trực thì trực, đi trực như đi chơi ấy mà. Tối thứ 5 gọi điện cho Luật, cũng bảo luôn mai em Bắc Ninh bảo vệ, đi xem chứ. Luật ngập ngừng kêu ẻ đang bận, chút em gọi lại cho nhé. Tao đoán chắc Luật ngại việc 3 người gặp nhau, sẽ khó nói chuyện lắm đây, kiểu này phải động viên và đả thông lại tư tưởng cho Luật mới được, tí sau thì Luật gọi điện kêu ở nhà không, em qua. Tao như mở cờ trong bụng bảo qua luôn đi. Trong đầu nghĩ chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu thôi…
Kẹo cao su đã nhai, chim cò đã rửa ráy kỹ, nghiêm túc ngồi mở vài bản vẽ cad ra rê rê chuột ra vẻ làm việc chăm chỉ. Thế beep nào hơn 40p trôi qua vẫn chưa thấy Luật đâu, thông thường từ đây sang đấy 40p đi buổi tối là tương đối thoải mái, tự nghĩ chắc ẻm bận gì đó chưa đi luôn, tao lại ngồi chờ tiếp. Cảm giác ngóng ngóng thấy bất an, ngó đồng hồ liên tục.
Hơn 9h, vậy là được hơn 1 tiếng rồi vẫn không thấy mặt Luật. Tao nóng ruột rút điện thoại ra gọi, không thấy nghe máy. Gọi tiếp cuộc nữa, vẫn không thấy nghe. Không biết có vấn đề gì không. Tao đi ra đi vào, sờ bao thuốc còn đúng 1 điếu, ra sân phơi châm thuôc hút, hết điếu lại quay vào. Mở fb tìm số spa gọi điện thì có ẻm nhân viên nghe máy kêu chị Luật đi ra ngoài rồi, tao hỏi đi lâu chưa thì bé trả lời đi được tầm 1 tiếng. Vậy là cũng gần khớp với lúc gọi điện cho tao. Tao lại gọi cho Luật, vẫn là những tiếng tút dài cộc lốc. Thấy ngột ngạt, xuống tầng rủ các em đi trà đá, ẻm thư ký đi luôn, du lịch thì đang ngồi facebook cười khinh khích kêu 2 người đi trước đi, tí nữa em ra.
Thời tiết nóng, quán trà đá đông nghịt, tao bê 2 cốc trà đá, gọi mấy điếu thuốc lẻ. Bảo em thư ký lấy đĩa hướng dương, xách chồng 3 – 4 cái ghế ra lấy 1 ghế làm bàn, ngồi cùng đám đông ồn ào náo nhiệt. Em thư ký hỏi chuyện, đại khái bảo thấy anh tâm lý bất an, có gì cứ chia sẻ.
Tao nhìn quanh liếc dọc 1 lúc, không thấy có em gái đẹp nào thì cũng mở lòng nói với em thư ký, tóm váy câu chuyện là trong 1 phút bốc đồng đang hôn nhau với em Bắc Ninh thì bị người yêu là Luật tóm ngay tại trận. Mấy hôm nay bị treo chim nên thấy bí bách bấn loạn trong người, phát tiết ra vẻ khó chịu bên ngoài.
Em thư ký nghe xong nhìn tao với ánh mắt nghi ngờ kiểu bán tín bán nghi, tao nhấn mạnh là những điều anh vừa kể đều là sự thật. Trong bụng nghĩ đương nhiên đó là sự thật, chỉ là chưa đủ hết chuyện thôi. Em thư ký bảo đến chịu anh, cũng đáng đời thôi, cơ mà em Bắc Ninh thế thì cao thủ quá, em cũng chẳng hiểu sao việc beep gì phải giở trò đó để tranh dành người yêu nhỉ, anh cũng có gì xuất sắc đâu mà phải làm thế.
Đệt mợ con này, tao kể ra để mày chia sẻ, để mày cho lời khuyên chứ có phải để mày xỉa xói đâu. Tao liếc nhìn qua, khẽ thở dài than, thôi thì chả yêu nữa thì thôi. Có lẽ giải tán hết, cho đỡ mệt đầu. Em thư ký nhoẻn cười bảo như em đây chả yêu đương gì, thấy khỏe, tao quay sang nhìn ẻm, ngồi tư thế 2 khuỷu tay chống gối, cắn hướng dương, lại vô tình ép ngực lại, qua cái cổ áo trái tim, thấy khe sâu hút hút…
Ngồi chém gió với em thư ký nhưng trong lòng vẫn đau đáu, thi thoảng lại ngó điện thoại xem Luật có gọi nhỡ hay nhắn tin gì không. Chẳng thấy gì. Gần 10h thì về, em thư ký vẫn lèo tèo mãi chuyện em trà nước sắp cưới, bụng đã to. Tao nghĩ kệ mẹ nó, như thế là bình thường, cưới về mà mãi đéo to bụng mới bất thường, đáng lo. Về nhà oánh răng rửa mặt xong thì thấy có điện thoại, là Luật gọi, Luật hỏi nhẹ nhàng anh ngủ chưa, tao bảo chưa, làm gì mà gọi trăm cuộc không nghe máy, Luật bảo em để trong cốp xe, em qua Bắc Ninh, ngồi nói chuyện mãi giờ mới xong.
Tao bảo thế qua đây đi. Luật kêu muộn rồi, em về luôn, mai anh đừng đi được không, ý em là anh đừng đi xem Bắc Ninh bảo vệ được không. Tao hơi bất ngờ vì câu hỏi, tao hỏi ngược lại là có chuyện gì. Luật nhấn mạnh, em muốn anh không đi xem Bắc Ninh bảo vệ có được không, em sẽ đi và em không muốn anh gặp Bắc Ninh nữa, anh trả lời có hay không thôi. Tao buột miệng nói được, nếu em muốn thế, dù gì cũng là người yêu và mình lại là người có lỗi, trong thâm tâm tao thì lúc này chiều theo mọi yêu cầu của Luật. Nghe tiếng Luật hihi bảo em qua anh 1 tí nhé. Tao bảo ừ.
Lại lục kẹo cao su để nhai, nhai liền 2 cái. Gần 10p sau thì Luật gọi bảo mở cổng cho em, tao xuống mở luôn, dắt xe hộ Luật, đm SH có khác, nặng vl. Lên Phòng, không chờ Luật kịp ý kiến, tao chốt cửa, chỉ nói 1 câu anh nhớ em quá rồi ôm hôn ngấu nghiến, Luật cũng đáp lại hết mình, rồi nhanh chóng bung hết quần quần áo áo, đóng ầm ầm, nghe tiếp bẹp bẹp nhóp nhép, nước rớt xuống cả nền, đéo đỡ nổi, 5 – 6p out mẹ mất. Xong 2 đứa nằm ôm nhau, không cả mặc quần áo. Luật bảo lần này em tha thứ cho anh, từ giờ cấm lăng nhăng, để em biết thì đừng trách, với Bắc Ninh thì anh tránh xa ẻm ý ra, đây là yêu cầu của em, anh có đồng ý không.
Tao cười cười nói tối nay ngủ đây nhé, Luật bĩu môi nói trả lời đi, tao gật đầu, em muốn gì anh cũng đồng ý. Nằm mân mê hỏi Luật sang đó nói những gì với Bắc Ninh, Luật bảo 2 chị em nhắc lại chuyện từ trước đến nay rồi chốt lại là Bắc Ninh phải dứt khoát với anh, Bắc Ninh nói nhưng nếu anh vẫn gặp vẫn chủ động nói chuyện thì sao. Luật nói rồi ngước qua nhìn tao, tao giả vờ thản nhiên hỏi em kể tiếp đi, Luật nói em bảo với Bắc Ninh việc đấy để chị lo. Anh đừng có mà xí xớn.
Tao bóp bóp nắn nắn nói, nhưng mà mai anh lại xin nghỉ phép rồi, ngày tốt nghiệp nó chả nhẽ lại không đến, Luật cương quyết không là không, mai em sẽ đi, sẽ gửi lời chúc mừng giúp anh là được chứ gì. Tao đành chịu, trong lòng áy náy lắm, nhưng cũng biết cãi lại thế nào được. Ngậm ngùi trong lòng, dồn nén áy náy xuống con chim, đêm đó 3 nháy.