Phần 56
Không biết bao lâu sau thì Luật thôi khóc, Luật ấm ức hỏi 2 người như thế với nhau từ bao giờ. Tao bảo hôm nay lần đầu, chưa kịp gì thì em đến. Luật hỏi ý ẻm là 2 người yêu nhau từ bao giờ, tao bảo chưa yêu bao giờ, Luật mới ngước mắt nhìn tao. Có lẽ Luật định hỏi kiểu chưa yêu sao lại như thế, nhưng lại thôi, có lẽ vì chính với Luật tao cũng đã từng trải qua cảm giác ấy khi yêu Hải Dương, cái đó gọi là cảm xúc nhất thời.
Luật không nói gì nữa. Tao hỏi sao em qua không báo trước, Luật trả lời báo trước để 2 người biết mà né phải không. Tao im, bình thường có thể trêu trêu đùa đùa đùa được, nhưng giờ còn đâu tâm trí nữa, tao chấp nhận mọi lời cạnh khóe, trách móc, thậm chí là chửi mắng của Luật. Cả 2 đều im lặng thêm 1 lúc, Luật mới hỏi không chủ ngữ vị ngữ rằng có chắc chắn là 2 người không có tình cảm.
Tao gật đầu bảo đúng hơn là không có tình yêu. Luật bật lại luôn, chưa yêu rồi sẽ yêu, tao cũng trả lời nhanh Anh yêu em, mỗi em. Luật có vẻ giãn mặt ra 1 chút, Luật bảo lời nói của anh chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tao gật đầu bảo anh biết, nhưng anh vẫn phải nói, anh không muốn thanh minh, nhưng anh vẫn muốn em biết anh yêu em, chỉ mỗi em.
Luật thở dài, có điện thoại, Luật rút máy nghe, chắc cửa hàng gọi, Luật bảo chị chưa về được, có gì chiều em qua, đầu dây bên kia nói gì không rõ mà Luật gắt gỏng, đã bảo chiều qua rồi mà, không làm thì thôi. Tao dò xét khuôn mặt Luật rồi nói bừa 1 câu, thái độ thế là mất khách đấy, Luật buột miệng trả lời mất khách còn hơn là mất người yêu, dường như nhận ra câu nói vừa rồi là quá dễ dãi với tao, Luật lại nghiêm mặt hỏi Bắc Ninh qua đây từ khi nào, tao thành thật nói cũng mới được hơn 30p thì em đến. Luật nghĩ nghĩ bảo thế sao nó nói đi gặp thầy gì gì đó, nó rủ em qua anh để trưa đi ăn mà…
Giờ lại là lúc tao quay sang hỏi Luật, Bắc Ninh hẹn em qua đây á, Luật vâng, nó bảo qua đây đi ăn trưa, lâu lắm “nhà mình” không tụ họp. Đệt mợ nó, thế thì đúng rồi, nếu đéo có vụ thôi miên thì tao cũng không nghĩ đến việc bị bẫy, nhưng đã qua vụ thôi miên, tình tiết phức tạp thế em Bắc Ninh còn làm được thì việc này có khó gì. Tao mở miệng than, anh bị bẫy rồi.
Luật nhìn tao nói bẫy cái gì, háo sắc, đa tình, lăng nhăng, tức chết mất, mới có xa cách nhau mấy hôm đã đổ đốn thế này rồi. Tao nghe giọng của Luật có vẻ nhẹ nhõm hơn, tao tranh thủ ngọt nhạt mấy câu, Luật bảo không thể tin anh được nữa, sẽ điều tra rõ ràng chuyện này cho ra nhẽ, Luật đứng dậy đi về, tao với nắm lấy tay ẻm bảo dù sao anh cũng là người có lỗi, anh chỉ biết xin lỗi em thôi, em chia tay anh cũng đành chịu. Luật kêu buông tay em ra, không dễ dàng như thế đâu… Luật đi về, tao đứng trên tầng nhìn qua cửa sổ, SH màu đen, bóng lộn…
Lòng rối bời, đm, tao thấy thấy vọng về Bắc Ninh quá, tự dưng có cảm giác căm ghét ẻm ấy vô cùng. Tao gọi điện, Bắc Ninh nghe máy, tao hỏi luôn em bẫy anh phải không. Bắc Ninh không trả lời, tao hỏi lại với giọng gắt thêm 1 chút là nói đi, em bẫy anh phải không. Bắc Ninh nói nhỏ tí rằng em xin lỗi, em yêu anh. Nói xong ẻm tắt máy luôn, tao gọi lại, thuê bao…
Bù đầu, em thư ký lên gọi xuống ăn cơm, bước xuống như người mất hồn, không nói câu nào, hục đầu ăn 1 bát cho xong việc rồi lại lên phòng luôn. 2 Ẻm thấy thế cũng không dám hỏi. Tao gọi điện cho Luật, Luật không nghe máy, tao gọi đến 4 – 5 cuộc vẫn không thấy nghe. Chán. Đi lang thang trà đá nghĩ vẩn vơ, âu cũng tại mình, nếu mình kiên định không chén Bắc Ninh lần trước thì nó có bẫy cũng chả được, nghĩ cũng may vì lúc ấy chưa xoạc, chưa cởi quần, có thể coi là tình tiết giảm nhẹ, hy vọng thẩm phán Luật sẽ xét đến cho. Nghĩ mãi cũng chưa ra cách giải quyết thế nào, mò vào quán net, thấy có đội đang đánh đế chế, tao xin đánh cùng, mấy chú sinh viên cũng đồng ý, chia lại kèo để chơi, vậy là hết buổi chiều.
Tối, ăn xong tao lại lên sân phơi ngồi, thấy cô đơn, trống trải vl, cảm giác khó chịu hơn cả cái hồi chia tay phấn, giống như kiểu bị rơi từ lưng chừng núi xuống rồi bị mắc vào cành cây, đung đưa đung đưa chờ rơi xuống chết mà lại vẫn có hy vọng ai sẽ thấy cứu hoặc cố gắng bám víu bò lên được. Thà Luật phang phập chửi bới bảo chia tay mẹ đi có khi còn xác định cho nhẹ lòng.
Đang hút dở điếu thuốc thì Luật gọi điện, Luật bảo đã gặp mặt nói chuyện với Bắc Ninh rồi, Bắc Ninh thừa nhận có ý chia rẽ 2 người, Bắc Ninh nói vì yêu anh nên mới làm như vậy. Tao bảo luôn thì thế, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Luật bảo em chưa nói hết, Bắc Ninh tiết lộ là anh còn lằng nhằng với mấy đứa muội muội gì đó phải không.
Đm, Bắc Ninh quyết tâm phải dìm tao hay sao không biết, tao hết hơi giải thích rằng không có gì, mấy đứa đấy lâu lắm rồi không gặp mà, Luật có vẻ không tin vẫn hỏi, có phải 2 đứa đợt mua quần áo đấy không, tao bào đúng, Luật kêu thế thì chết, nó cũng toàn mỹ nhân, tao nói giọng thật thà rằng bọn nó gái Hà Nội, giàu đẹp, ai thèm để ý đến anh, em không phải lo.
Luật lại hỏi ngoài ra còn ai nữa khai nốt đi, tao không biết nói thế nào nữa, nhưng xem ra để cứu vớt cuộc tình thì bây giờ phải chân thật mà khai hết. Tao bảo có thêm tóc vàng, thôi miên nữa, bỗng nghe giọng nói bên cạnh kiểu vãi, cả thôi miên á, nghe giọng quen quen, hình như tiếng Bắc Ninh. Vậy tức là Luật và Bắc Ninh đang ở cùng nhau và Luật bật loa ngoài.
Tao bèn quay sang xỉa xói về phía Bắc Ninh, tao bảo anh không ngờ Bắc Ninh lại làm như thế, trước kia Bắc Ninh cũng từng nói thích anh rồi nhưng anh coi đó là tình bạn bè thân thiết, anh không nghĩ Bắc Ninh lại dâm đãng khiêu khích anh. Đm, đúng như dự đoán, nghe giọng Bắc Ninh hét lên bảo em khiêu khích bao giờ, chính anh ấy khều chân em. Tao tắt máy luôn…
Đoán là Luật và bắc ninh sẽ đang ở phòng Bắc Ninh, vì người muốn điều tra là Luật, Luật phải đi chứ không thể gọi Bắc Ninh đến để điều tra được. Nghĩ vậy tao phi luôn qua phòng Bắc Ninh. Tất nhiên tao phải để xe tít ở quán trà đá bên ngoài rồi đi bộ vào rình. Lúc này khoảng 8h, đúng như dự đoán, thấy sh đen của Luật ở sân, cửa phòng khép, phòng bên cạnh thấy khóa cửa tắt điện, chắc không ở nhà.
Tao đứng nép ngoài cửa nghe ngóng, đang thấy Luật hỏi Bắc Ninh rằng em với anh ấy đã có gì chưa…
Hồi hộp vl, Bắc Ninh mà khai đã quần nhau 1 trận rồi thì xác định vỡ thớt. May sao nghe tiếng Bắc Ninh nói có mấy lần động chạm vô tình thôi ạ, em biết lỗi rồi, do em sai, chị đừng trách anh ấy. Tao thở phào. Lúc sau Luật nói nhưng cái lão đấy sợ còn lăng nhăng ngoài khác nữa, tiếng Bắc Ninh chen vào chắc không đâu ạ, em thấy đợt này hay qua em chơi mà cũng không có điện thoại hay chat chit liên lạc gì, nhưng dù sao chị cũng nên để ý, em sợ nhất cái mụ phấn ý, còn 1 đứa nữa cũng xinh lắm, nói không phải chứ 2 đứa đấy xinh hơn chị em mình.
Luật nghĩ nghĩ rồi kêu 2 người ấy chị đã gặp, thôi được rồi, tóm lại bây giờ chị muốn em rõ ràng, chị rất quý em nhưng việc này không thể mập mờ được, chị muốn em dứt khoát với hắn ta, em có làm được không. Không thấy Bắc Ninh nói gì, Luật hỏi tiếp em không làm được à, hay để chị nhường hắn cho em. Lúc này mới nghe tiếng Bắc Ninh lí nhí em xin lỗi, rồi nghe tiếng Bắc Ninh khóc. Luật bảo em nghĩ cho kỹ đi, chị không để mất anh ý đâu, và tình yêu tay 3 cũng chẳng có gì hạnh phúc. Tao nghe đến đây đoán là sắp hết chuyện nên lẻn ra cổng, đi bộ sâu vào trong ngõ đứng chờ, khoảng 5p sau thì thấy xe Luật ra cổng phóng đi.
Bỗng thấy thương Bắc Ninh. Sắp bảo vệ tốt nghiệp rồi, lẽ ra không nên để xảy ra chuyện này, tính cách Bắc Ninh khá ngang bướng, hiếu thắng, không dễ gì mà chịu thua Luật, tao nghĩ tao mới là người cần dứt khoát với ẻm, nhưng thời điểm này ẻm sắp tốt nghiệp, gì thì cũng là 1 dấu mốc lớn, có nên dáng 1 đòn tâm lý mạnh cho ẻm không.
Nghĩ lại ngày xưa thằng thông phát hiện em Đen xyz, nó vẫn gắng gượng chờ ẻm tốt nghiệp xong mới nói, tao phân vân quá thì có điện thoại, chính là Bắc Ninh gọi, giọng nói còn nghèn nghẹn, Bắc Ninh bảo chị Luật mới qua đây, chị ý nói em không được qua lại với anh nữa, em không biết mình có thể làm được không anh ạ. Tao nghe xong thì bảo trước mắt em lo vụ tốt nghiệp đi, mọi chuyện để sau tính, tao nghe tiếng khóc rõ ràng, Bắc Ninh mếu máo nói không nên lời rằng em yêu anh, em không muốn xa anh. Đm, thấy đau lòng thật.
Tao tắt máy, đi bộ vào phòng Bắc Ninh, tao bảo anh ở ngoài cũng nghe hết rồi, em không cần phải như thế, anh là người lăng nhăng, không đáng để em phải làm vậy, Bắc Ninh ôm chầm lấy tao mà khóc, 1 lúc mới nín, ẻm nói em biết em là người thứ 3, thật không đúng, nhưng người thứ 3 cũng là con người mà anh, em cũng có trái tim, em cũng biết yêu, biết nhớ. Đến đây thì tao không còn lý lẽ gì để nói nữa, đúng vậy, ai cũng có quyền tự do yêu đương, hay như tuyên ngôn của cụ Hồ thì còn quyền mưu cầu hạnh phúc. Xét cho cùng Bắc Ninh không có lỗi gì cả, lỗi lầm có lẽ nằm hết ở tao.
Tao chỉ biết im lặng, Bắc Ninh gục vào vai tao mà cực nức…
1 lúc lâu sau thì có tiếng xe máy đôi vợ chồng phòng bên về, Bắc Ninh thôi không ôm nữa mà lại giường ngồi. Tao bảo em nghỉ ngơi đi, anh về đây, xe anh vẫn để quán trà đá, Bắc Ninh im. Tao đi ra cửa, vừa ra thì gặp lão chồng, lão cười khà khà hỏi han, tao đang chán cũng không có tâm trí trêu đùa, lão bảo ra trà đá tí không, tao bảo đi, em để xe ngoài đấy, lão hỏi sao để xe xa thế, tao đéo trả lời.
Lão đổ đốn này cũng hay được đi nhậu nhẹt. Tao hỏi đi đâu về sớm thế, Lão bảo lâu lắm mới đưa vợ đi ăn uống tụ tập bạn bè buổi, đi cùng vợ nên không có chương trình 2, chả về sớm thì làm gì. Lão nhìn tao nói tiếp tối qua anh vừa gặp người yêu chú ở quán hát, tao ngước nhìn lão, vẻ mặt lão đầy nét đê tiện, chắc đang nghĩ về em phấn. Tao nói người yêu cũ, không phải người yêu bây giờ, Lão kêu ừ thì cũ. Hôm qua ẻm ấy quẩy, nhìn ẻm quẩy mà cứng hết cờ him, lão sếp anh cũng định sơ múi nhưng có vẻ đéo ổn, con này khó thật đấy.
Tao đang chán nản nên buột miệng câu, khó đéo gì, cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền, anh bảo sếp anh đấm mạnh tay vào xem. Lão đê tiện nhìn tao ngơ ngác, có vẻ như không nghĩ tao trả lời vậy. Lão bảo chú nói thật chứ, chú cũng tốn nhiều tiền với ẻm đấy à. Tao lắc đầu, ngày xưa khác, ngày nay khác, ngày xưa yêu tao thì là tình yêu sinh viên, ngày nay em đã đi làm rồi bỏ, đã chạm vào yếu tố kinh tế rồi, có sự tính toán rồi, cứ mạnh tay sẽ ổn thôi. Lão lại khà khà kêu để bảo sếp thử, anh đéo có tiền mà chi đậm, vợ biết nó cắt. Lão về trước, tao rút điện thoại ra gọi phấn, nghe giọng alo anh à, ngọt ngào lắm, tao bảo sắp tới có mấy thằng nó sẽ chi đậm tiền để chiếm hữu em đấy, cố lên nhé…
Tao nói xong tắt máy, Phấn gọi lại tức thì, phấn hỏi anh nói thế là sao, tao cũng chẳng ngại ngần gì mà bem luôn, anh thất vọng về em quá, anh vẫn luôn băn khoăn việc ngày ấy chia tay em nhưng đến giờ anh thấy thế thật hợp lý, em không bao giờ bỏ được nghề ấy. Phấn hỏi lại giọng thờ ơ, nghề gì, tao buột miệng nói nghề gái, gái nhảy. Phấn cười, nghe tiếng cười đầy chua xót, phấn bảo anh phán xét thế nào cũng được, nếu anh thấy xấu hổ vì đã từng yêu người như em thì thôi, cứ coi như chưa từng gặp gỡ đi, anh cứ sống cuộc sống của anh, em sống cuộc sống của em, thế nhé. Tao thở dài, ừ cũng đéo liên quan gì nhau nữa, kệ mẹ nó thôi. Mãi sau này tao mới biết hoàn cảnh éo le của phấn, và tại sao đoạn này phấn không thể rũ bỏ việc ngành…
1 ngày mệt mỏi, đau đầu yêu đương, tao muốn giãi bày, muốn tâm sự, nhưng không có ai, không biết tâm sự với ai. Tao treo stt thê lương trên yahoo, đăng 1 vài dòng đầy tâm trạng trên fb, bật máy tính, nghe nhạc buồn rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Đêm, mở mắt tỉnh dậy, khoảng sáng nhạt qua khung cửa sổ đủ để biết là mình đã mở mắt, văng vẳng đâu đây tiếng trẻ con nhà ai khóc, nghe não nề, ảm đạm. Một giấc ngủ mơ hồ, dậy thấy đầu óc tỉnh táo lạ thường, playlist nhạc buồn đã hết, vậy chắc cũng phải hơn 2h sáng rồi, vớ lấy bao thuốc lại đứng cạnh cửa sổ hút, thấy yêu Luật, thấy thương Bắc Ninh và thấy buồn về phấn, rít liên tục mấy hơi, tự dưng có ý nghĩ buông bỏ, thôi thì chẳng yêu đương, chẳng nghĩa tình cho nhẹ lòng, thanh thản.
Bật máy tính, thấy tus trên fb 1 rổ comment, toàn lời động viên hỏi han sáo rỗng. Qua yahoo, có mấy cửa sổ chat, 1 của Luật, Luật bảo đi ngủ sớm đi, chuyện này mai em sẽ xử lý anh sau, đừng thức khuya, giữ gìn sức khỏe. Cửa sổ nữa của thôi miên, hỏi han tràn lan đại hải, rằng thì là mà thứ 6 nhớ nghỉ phép đi xem bọn em bảo vệ, bọn em ở đây chắc ám chỉ nó và Bắc Ninh, Cửa sổ thứ 3 là của tóc vàng, lâu lắm mới thấy tóc vàng pm, tóc vàng hỏi huynh có chuyện gì, lâu lắm không gặp, muội cũng đang chán quá, rảnh đi cafe nhé huynh…
Tao bỏ qua, lướt facebook 1 hồi, thấy Bắc Ninh đăng cái ảnh cổ tay bị cứa chảy đầy máu, tất nhiên là ảnh mạng thôi, nhưng tao cũng thấy ái ngại, mẹ, biết đâu nó nghĩ quẩn thật thì to tội.
Tao dặn lòng đợt này phải để ý mới được. Bỗng tóc vàng pm bảo huynh vẫn online à, tao bảo vừa tỉnh dậy, muội làm gì on muộn thế, tóc vàng kêu không ngủ được, bắt đầu than buồn kể khổ, tao phán 1 câu chắc đét luôn là muội thất tình chứ gì, bị lừa xong phắn à, tóc vàng gửi hình sao huynh biết. Đèo mẹ, bọn mày ngoài chán vì tình thì còn vì cái beep gì nữa, tao bảo huynh cũng đang rồ tình đây, tóc vàng hỏi chuyện, tao bảo để khi nào gặp thì kể, giờ buồn ngủ rồi. Tóc vàng kêu thế hẹn trong tuần này tụ họp huynh muội đi nhé, cả trăm năm rồi không gặp huynh, tao ờ ừm rồi tắt máy, leo lên giường ngủ. Quay bên nọ trở mình bên kia chưa vào giấc thì có tiếng mèo kêu, vẫn là mấy tiếng ngoao ngoan ghê rợn, tự dưng nghĩ hôm nay hình như mới đúng ngày giỗ bà cô gì đó của chủ nhà…
Nghĩ thế thôi chứ tầm này sợ đéo gì, đầu óc đang rồ tình, chả xoắn gì. Cố nằm nhắm mắt để ngủ thì nghe tiếng lạch cạch ở cổng, sợ có trộm, tao vùng dậy cầm đèn pin khẽ khàng mở cửa ra sân phơi nhìn xuống, thấy cửa chủ nhà mở, ánh điện trong nhà sáng nhạt, chắc là bật đèn hắt, thấp thoáng bóng bà chủ nhà đang mở cổng, rồi bả đứng yên tao nghe tiếng lầm rầm hình như bà đang nói chuyện với ai, đứt quãng, 1 lúc sau thấy bà đi vào, bật điện sáng cả nhà cả sân rồi thắp nhang thì phải, ngử thấy mùi khói. Tao đi vào, chả nhẽ chuyện này có thật. Tao lên giường ngủ, nghĩ bụng có gì mai hỏi lại bà chủ cho đỡ tò mò.
Đi làm, công việc vẫn đều đều như vậy, tao phiền lòng nên cũng ít nói hơn, không trêu đùa nữa. Sự khác biệt của tao có vẻ dễ nhận biết, ra về tao lại ngồi gần mụ 85 chân đẹp, tao không nói gì mà chỉ ngửa cổ nằm nhắm mắt, mụ 85 hỏi ốm à, tao bảo không, mụ nói tiếp sao nay nhìn uể oải thế, tao không trả lời, mụ cũng không hỏi nữa.
Lái xe phanh gấp, tí nữa thì đập mặt vào ghế trước, cả xe úi chà, bác tài chửi đm thằng kia đi ngu như chó. Tao ngó nhìn, phía trước có xe 4 chỗ hình như rẽ không xin nhan. Bác tài thò đầu ra cửa xe chửi tiếp, thằng 4 bánh dừng xe, đỗ chặn xuống cũng ngoác mồm chửi mắt ông mù à, không thấy xin nhan à, tao nghe giọng hơi quen, thò cổ ra hóng, tao ngồi ghế trong, mụ 85 ngồi cạnh cửa sổ, tao vươn ra ngó, tay lại hơi chạm vào ngực mụ 85, mụ vỗ đét phát làm tao giật mình, trượt tay xuống túm ngay vào đùi mụ, mịn thật, quá là mịn, tao bỏ tay ra, nhìn xuống thấy vết 5 ngón tay in hằn trên đùi trắng của mụ, mụ kêu nhìn gì, có gì mà hóng.
Bác tài mở cửa xe xuống xe chửi nhau với thằng lái xe 4 bánh, cả xe xôn xao bảo thôi bác ơi kệ nó, không va chạm là được rồi. Nhưng đéo ăn thua, tao nhảy xuống xe xem có gì để còn can ngăn chứ mấy ông lái xe dễ táng nhau lắm, nhìn thằng lồn đi xe 4 bánh phong cách công tử, đm, đúng là thằng ngày trước đóng phấn, tao ra can ngăn, cũng đéo nhận người quen làm gì, thằng lồn lại nhận ra tao bảo ơ, ông bạn, đi xe này à, tao gật đầu, nó bảo vẫn nhớ tôi chứ, tao cũng gật đầu, thằng lồn công tử kêu lão già, nể mặt ông bạn nên tha cho lão, lần sau đi thì chú ý cái mắt vào, đừng có dán măt ngắm gái nhá.
Bác tài thì chửi thằng ranh con, lần sau mà đi thế bố tông chết cụ mày. Tao bảo thôi ông ơi, đi vào lái đi muộn rồi. Thằng công tử đi, bác tài cũng lên. Lên xe lão cứ ngồi phân tích đúng sai, tao lướt nhìn đùi mụ 85, bảo 1 câu nhỏ chỉ đủ mụ nghe tiếng, mịn thật. Mụ quay mặt ra đường, không nói gì, hình như khẽ cười thì phải.
Về điểm trả khách, tao xuống lấy xe máy, vừa đi được vài chục met thấy còi xe bóp inh ỏi phía sau, tao nghĩ thằng dở nào không biết, tao đi nép sát vào lề đường, vẫn thấy còi bấm, tao ngoái lại nhìn, ô đm là thằng lồn công tử. Nó ga lên đi ngang hàng tao, hạ kính, sủa ăng ẳng rằng ông bạn, rảnh không làm cốc beer. Đm, quen biết đéo gì, beer lồn, nghĩ vậy nhưng vẫn nói tôi bận lắm, về muộn giờ hết cơm ăn. Thằng lồn khà khà kêu vào làm cốc beer đi, tôi muốn hỏi chuyện về phấn.
Tao bảo thế trà đá thôi, tao phóng lên thêm đoạn, tại ngay quán trà đá vệ đường, thằng lồn cũng dừng xe rồi vào quán. Nó vẫn cái vẻ lịch sự rút thuốc lá ra mời, tao bảo tao cũng có rồi rút thuốc ra châm, nó cũng châm. 1 lúc nó bảo ông bạn đang làm ở đâu, việc ổn chứ, tao trả lời nhàn nhạt rằng cũng tạm, đủ ăn đủ tiêu, toàn đưa gái về phòng nên không tốn tiền nhà nghỉ. Thằng công tử cười ha hả kêu sướng, tôi ở cùng ông bà già, tốn tiền nhà nghỉ quá. Tao cười bảo chơi mẹ luôn trong xe kìa, thằng công tử tròn mắt nhìn tao thốt lên đm ông cũng có ý nghĩ đấy à, giống tôi vãi, mấy lần định chịch trong xe nhưng sợ đen, gái vào đen.
Tao vốn chỉ thuận mồm nói thế chứ nghĩ đéo gì, có ô tô đéo đâu mà nghĩ, tao làm ngụm trà, rít hơi thuốc, phả khói mù mịt. Thằng công tử kêu sau đợt đấy ông với phấn thế nào, tao bảo chia tay luôn chứ thế nào nữa. Nó cười cười kêu tiếc nhỉ, có khi tại tôi mà làm vỡ tình yêu của 2 người, đm, không biết nó nói châm chọc hay nói thật, tao đéo trả lời gì. Thằng lồn nói tiếp, em phấn giờ vẫn làm nghề đấy, ông có biết không. Tao bảo sao mày biết, nó trả lời luôn tôi vừa gặp hôm trước, vẫn ngon lắm, tôi gạ đi nhưng nó không đi, xem ra bây giờ còn chảnh hơn ngày trước…
Tao hơi tò mò, tao hỏi ngày trước ông chén được mà giờ không được à. Thằng công tử kêu ừ, ngày đấy là tôi tán nó, suốt ngày theo đuổi, tặng quà các thứ, có hôm nó đi làm về muộn tôi đón về rồi mới chén được, xin lỗi ông bạn nhé. Tao bảo không sao, chuyện qua rồi, có thay đổi được đéo đâu.
Thằng lồn hỏi thế ông bạn thì sao, tao hỏi sao là sao, thằng kia nói ý tôi làm sao để chén, tao bảo tôi ở trọ cùng, rồi chuyển thành ở trọ gần, em ấy yêu tôi, chén, thế thôi. Thằng công tử trố mắt bảo thật á, vl thế, không mất gì à, tao gật đầu, tao bảo ẻm còn cho tôi vay tiền nhưng tôi không cầm.
Thằng kia kêu phục ông vl, làm sao mà tán được nó thế. Tao cười bảo tôi bị nó tán chứ có tán đéo gì nó, có là gọi là duyên thôi. Thằng công tử lại than thở bảo tôi đầu tư bao nhiêu, mới ăn được có mấy lần thì dính phốt với ông, thế là mất toi bao công sức. Hôm rồi gạ ẻm nó đi qua đêm ôn lại kỷ niệm mà nó chối, tôi ra giá luôn, ẻm kêu ẻm không cần tiền.
Thật vãi chưởng. Tao lại nói lại câu, thử rất nhiều tiền xem có được không, nó cười. Thằng lồn xin số tao bảo lúc nào rảnh gặp uống beer, tôi thấy quý và phục ông vl. Nó còn kêu hay tối nay tôi mời ông đi hát, vào gọi em phấn ra phục vụ xem sao. Tao nghĩ thật lố bịch, dù gì tao cũng không coi thường phấn, việc nào đi việc đó, làm vậy khác gì coi khinh ẻm. Nhưng thằng lồn đã rút mẹ điện thoại ra gọi rồi, hình như gọi cho phấn…
Thằng công tử nói xong là làm luôn. Chắc chỉ vài hồi chuông thì phấn nghe máy, thằng lồn cũng huỵch toẹt là em rảnh không đi ăn với anh, anh có 1 bất ngờ dành cho em đấy, ôi xời hôm nay em nghỉ làm đi, đi với anh coi như đi làm, sòng phẳng luôn nhá. Ừ, ừ, thế cũng được, em tự đi hay anh đón, ok, thế nhé.
Thằng công tử nói chuyện điện thoại xong vừa cười vừa bảo ok, đi ngay, gì thì tôi vẫn là khách hàng vip mà. Tao bảo thôi, tao không đi đâu, không muốn gặp lại làm gì nữa. Thằng công tử nhìn nhìn dò xét hỏi có thật ông không muốn gặp? Tao gật đầu nói, với ông có thể phấn chỉ là một người con gái qua đường hoặc 1 cái gì đó ông muốn chinh phục, tóm lại chỉ là trò chơi, tôi thì khác, tôi đã đi cùng phấn 1 đoạn đường tình yêu, dù chia tay đi nữa tôi vẫn dành cho phấn sự trân trọng nhất có thể.
Thằng công tử thở dài, rít vài hơi thuốc rồi bảo ông nói đúng, tôi xác định với phấn là để chơi, không phải để yêu, tôi 1 lần nữa xin lỗi ông và có lẽ cũng phải xin lỗi phấn, đã phá hỏng tình yêu của 2 người. Tao nói bâng quơ chuyện cũ rồi không nhắc làm gì, đứng dậy ra về…