Phần 54
Chiều, thôi miên gọi điện, vẫn là chuyên huyễn hoặc, ẻm bảo tối nay anh phải qua nhà Bắc Ninh đi, vì tình trạng này thì mức độ ảnh hưởng đến Bắc Ninh đang tăng dần, dễ bị trầm cảm. Tao nghe giọng có vẻ nghiêm trọng nên cũng ậm ừ, tắt máy xong tao gọi Bắc Ninh luôn hỏi han vài câu, Bắc Ninh bảo em thấy bình thường, không có gì khác lạ cả, thấy rất thoải mái mà. Tao tự dưng nghĩ những sự bình thường thường đang ẩn chứa mối bất thường to lớn. Đang như vậy mà thấy thoải mái bình thường thì đó chính là sự bất thường, kiểu như mùa đông là phải lạnh, năm nào cũng lạnh mà năm nay không lạnh thì đó chính là bất thường, có thể mùa hè năm sau sẽ cực nóng…
Chiều đi làm về tắm giặt nhanh chóng rồi xuống giục các em nấu cơm nhanh để ăn, thế mà cũng phải chờ dài cổ 6 rưỡi mới có cái bỏ vào mồm, tao ăn uống qua loa cho xong rồi gọi điện cho Bắc Ninh hỏi ở nhà không anh qua chơi. Bắc Ninh bảo qua đi, tao qua luôn. Ở gần nhau nên không ngại đi, ở xa như Luật nhiều lúc lười đi vl. Bắc Ninh đang nằm xem phim, tao cũng lân la mò lên nằm cùng, vừa ăn xong được nằm là thoải mái nhất.
Bắc Ninh cũng quá quen với việc tao tự ý nằm giường của ẻm rồi nên cũng tỏ vẻ khó chịu gì, chỉ nói im cho em xem phim nhé. Nghĩ trong đầu, em coi thường anh quá rồi, anh vì muốn giúp em mới qua chứ đâu phải qua để chim chuột mà phải rào đó thế. Tao ra sân đứng hút thuốc, gặp hàng xóm của ẻm, 2 vợ chồng trẻ, cũng tầm 30 chứ chả trẻ lắm, vợ rửa bát, chồng phơi quần áo, tao chào hỏi làm quen thì gặp ngay đồng môn, lão cũng dân xây dựng, đi công trường nhiều rồi giờ về làm tư vấn thiết kế cho chủ đầu tư. Thế là 2 anh em chém gió chuyện nghề chuyện nghiệp, lão phơi xong thì rủ ra trà đá, tao đi luôn.
Dường như dân công trình thằng nào cũng hào sảng thoải mái thì phải, lão khề khà kể chuyện đủ thứ, kể cả gái gú, cờ bạc rượu chè, lão bảo vừa hôm qua đi ăn với nhà thầu rồi đi hát có em xinh vkl mà gạ ẻm đi qua đêm em đéo đi, ẻm đó lão lần nào đi vào quán đó cũng gọi, chăn suốt không được. Tao cũng trải lòng nói chuyện ngày xưa em yêu 1 đứa ở tuyên quang xinh lắm, cũng làm nghề vịn nhưng quyết không đi khách. Lão bảo ơ con bé hôm qua tao hỏi cũng tuyên quang khéo lại người yêu cũ mày, tao chợt mông lung bảo nó tên X, người cao cao, da trắng, giọng nói dễ nghe… Lão vỗ đùi kêu thế đúng mẹ nó rồi, nó đi xe LX màu trắng phải không. Ơ địt, chả nhẽ thế.
Lão bảo đm tao còn có số nó đây này, tao hỏi đâu em xem, nhìn số lạ lạ đéo phải của phấn tao thấy mừng mừng, cho rằng người giống người thôi chứ phấn đang làm kế toán tài chính đéo gì cơ mà. Lão kia bảo để anh gọi nó nhé, lão gọi luôn, bên kia nghe máy lão nói vài câu ong bướm, đại khái em đi chơi cùng anh được không, anh không thích ngồi trong quán hát, lão bật loa ngoài, tao nghe giọng, đm đúng là phấn, tao gật đầu, lão lồn kia lại nói anh đang ngồi với người yêu cũ của em, em không đi chơi với anh thì đi ôn lại tình xưa với chú ấy không, tao ra hiệu bảo đừng đùa quá trớn thế, nói vài câu thì phấn bảo bận nên tắt máy.
Lão hỏi đúng à, tao gật đầu, đầy cay đắng, vậy là phấn vẫn không thể thay đổi, chia tay lâu rồi tao không còn nuối tiếc gì tình yêu đấy nữa, nhưng tao tiếc cho phấn, thực sự tiếc…
Lão bô bô kể tiếp ẻm này anh quen lâu rồi, có 1 đợt ẻm ấy nghỉ làm dài dài, hình như mới đi làm trở lại cách đây mấy tháng thôi, thấy bảo cũng học xong đại học rồi cơ đấy, nhưng chắc đi làm vất vả đéo chống được, nghề này ngồi mát ăn bát vàng, tháng làm vài chục củ, thoải mái ăn chơi.
Tao thấy khó chịu, tao bảo em yêu em ấy từ hồi sinh viên, lần mới gặp gần đây em ấy bảo nghỉ rồi, không ngờ… Lão bảo nghỉ thế đéo nào, nhan sắc đang rực rỡ, có nghỉ cũng phải chờ lúc hương sắc phai tàn, đủ vốn đủ lời. Tao không nói gì, chém gió vài câu nữa thì về.
Bắc Ninh hỏi anh sang chơi với em hay là chơi với hàng xóm thế, đi đâu ngồi cả tiếng không về. Tao cười trừ, đang khó chịu trong lòng vụ phấn, tao bạo mồm bảo tối nay anh ngủ lại đây mà, Bắc Ninh nhíu mày kêu ơ hay, anh làm cứ như nhà anh không bằng, ai cho ngủ mà ngủ, tao bảo anh ngủ lại để giúp em, em đang bị ám, không có anh thì em bị điều khiển đấy, hôm trước em bị mộng du em có biết không, Bắc Ninh cười ha hả kêu thôi ông ơi, chém vừa thôi, có chuyện gì thì nói ra, đừng lý do vớ vẩn mà đòi ngủ lại.
Tao thở dài, chắc ẻm đéo tin đâu thật. Tao bảo thế các cụ em nghe tiếng nói nọ kia em không sợ à, Bắc Ninh tỏ vẻ suy nghĩ trả lời, đúng là có sợ, nhưng em ở 1 mình suốt có sao đâu, chỉ sợ lúc đấy thôi xong lại hết mà. Tao chẳng biết nói thế nào nữa, tao gọi điện cho thôi miên kể lại tình hình không ngủ lại được đâu, thôi miên bảo anh cứ ở đấy, em với bạn em tí nữa sẽ qua, chắc là có cách giải rồi…
Tao quay vào, bỗng Bắc Ninh ngồi 1 nhìn lên nói, anh cho ai đấy, tao bảo gọi cho thôi miên, thôi miên bảo qua đây có chuyện muốn nói, Bắc Ninh bỗng gắt anh gọi nó sang làm gì, bảo nó về đi.
Thấy thái độ khang khác, tao nhìn Bắc Ninh, thấy mặt em thờ ơ vô cảm. Tao hỏi em sao thế, Bắc Ninh lại nói anh bảo nó về đi, ai cho nó sang đây, em không muốn gặp nó. Tao chưa hiểu chuyện gì nên lại hỏi ơ sao thế, em và thôi miên có vấn đề gì à, Bắc Ninh cúi mặt xuống chỉ nói không được để nó qua đây.
Đệt mợ, có vấn đề rồi. Tao ra ngoài sân, định sang gọi vợ chồng phòng cạnh sang xem thế nào mà nhà đấy đóng cửa rồi, đéo muốn gọi. Tao lại quay vào phòng bảo anh không hiểu chuyện này là thế nào nhưng anh nghĩ thôi miên có thể giúp em, Bắc Ninh không nói gì, vẫn gục đầu vào gối, tay ẻm run run, tao cảm giác có sự giằng xé.
Tao định tiến lại kiểm tra thì nghe tiếng xe máy phi vào cổng, giọng thôi miên vang lên, nó kia kìa anh ơi, tao quay ra thấy 1 thằng đẹp trai vl, đẹp trai thật đứng cùng thôi miên. Thằng đấy mở mồm nói không kịp rồi. Nghe giọng trầm trầm êm êm. Thôi miên chào tao rồi hỏi có chuyện gì, tao kể lại đoạn vừa rồi, thôi miên bảo vào xem Bắc Ninh đã, Bắc Ninh ngồi dậy, mặt tỉnh bơ bảo ơ bà lại đến à, nghe giọng thân thiết không hề giống như khi nãy.
Thôi miên chỉ gật đầu rồi lại đi ra, thì thầm to nhỏ gì với thằng đẹp trai kia, thằng đẹp trai kia cũng ừ ào rồi thì thầm lại. Đm, có cái đéo gì mà phải bí mật thế, tao đứng như người thừa, thấy khó chịu vl, tổ sư, cái đéo gì mà công năng đặc dị, có kiếm được tiền không, chén được hoa hậu không, nhí nhố. Tao bảo thôi miên là thôi anh về đây, mai còn đi làm, thôi miên nhìn tao rồi quay sang nhìn thằng đẹp trai, tao kệ mẹ, tao vào bảo Bắc Ninh là 2 người kia có thể giúp em thoát khỏi sự ám ảnh, anh về đây, có gì cứ gọi anh.
Bắc Ninh ngơ ngác chưa kịp nói gì thì tao đã đi ra cửa, tao quay xe nổ máy chuẩn bị vít ga đi, thằng đẹp trai cất tiếng anh bạn chờ đã, tao hỏi có vấn đề gì à, thằng kia cười mỉm bảo anh bạn liên quan gì với Bắc Ninh, tao nghe thấy ngứa tiết bèn bảo tôi phạm tội gì à hay Bắc Ninh phạm tội gì, ông là cảnh sát à, ở đội nào, phòng nào. Thôi miên dường như biết ý tao khó chịu, ẻm giật giật tay tao bảo anh, đây là bạn em, tao bảo ừ, anh chỉ hỏi thế thôi mà.
Đm đéo biết công năng gì mà tỏ vẻ bí ẩn rồi cao cao ngạo ngạo, tao thấy không vừa mắt, tao hỏi tiếp có vấn đề gì không, không có thì tránh ra tôi về cái, mai còn đi cày. Thằng đẹp trai lắc đầu rồi đứng tránh đường, tao đi ra cổng, thôi miên gọi với theo bảo chờ đã, em có chuyện muốn nói. Tao nói cụt lủn “Lên xe”. Thôi miên trèo tót lên, đi ra đầu ngõ tao dừng lại bảo em nói đi, thôi miên cười bảo dỗi à, tao bảo không dỗi, ngứa mắt khó chịu, thôi miên lại nói ghen à.
Tao thở dài, ghen đéo gì. Thôi miên mời bảo đấy là bạn em, cũng có thể coi là sư phụ em đấy. Tao chả quan tâm, tao bảo em chỉ nói thế thôi à. Thôi miên lại cười hihi bảo hôm nay làm sao thế, cười cái nào. Tao nhe răng chứ không cười, thôi miên kêu cười gì mà như muốn ăn thịt em thế. Tao bảo được thế còn gì bằng, nhưng tóm lại là thế nào, nhanh anh còn về ngủ. Thôi miên trầm ngâm nói vẫn cần sự trợ giúp của anh, cần anh giữ sự bình yên cho Bắc Ninh thì bọn em mới làm được, tao vẫn đéo hiểu, tao bảo tóm lại anh cần làm gì, thôi miên nói anh ở bên Bắc Ninh tối nay, bọn em cũng ở đây luôn.
…
Tao phản đối, đéo được, mai anh còn đi làm. Thôi miên nhìn tao trân trân bảo anh có muốn giúp bạn anh không, tao nhìn lại, đm sợ gì, thôi miên mẹ đi xem sao, tao nhìn thẳng vào mắt ẻm, thấy bắt đầu chóng mặt, đm, đéo sợ, tao đưa tay vít mẹ đầu ẻm vào gần tao và tao hôn, hôn mạnh, xem hôn nhau mở mắt thì sao. Thôi miên bất ngờ, không kịp làm gì, tròn mắt ra, tao thấy nhẹ nhõm hẳn, tiếp tục hôn, ôm chặt, này thì thôi miên…
Tưởng thế nào, té ra hóa giải công năng đặc dị của em chả có gì khó khăn, dị với chả nhân, tao hôn ngấu nghiến, thấy thôi miên cũng mềm người, 1 hồi lâu tao mới nhả ra, thôi miên ngơ ngác nói anh làm trò gì đấy. Tao cười nhẹ bảo em thử lại đi, thôi miên hỏi thử gì, tao bảo thử cái gì mà sức mạnh tinh thần tập trung vào đôi mắt đấy, thôi miên đấy.
Ẻm ngước lên nhìn tao, tao lại nhìn vào mắt ẻm, chả thấy hoa mắt chóng mặt gì nữa, bỗng thôi miên quay mặt đi than khẽ “hỏng rồi”. Ẻm chạy quay lại vào trong ngõ vào nhà Bắc Ninh mà không nói với tao câu nào, tao gọi với theo hỏi ê có chuyện gì thế, không thấy ẻm trả lời. Thấy dường như có gì bất ổn, tao quay xe lại phóng vào…
Thằng đẹp trai đang đứng trong phòng nói chuyện với Bắc Ninh, không rõ chuyện gì, thôi miên chạy vào thì thầm vào tai thằng đó rồi 2 đứa đi ra ngoài, thằng lồn nhìn tao bảo tưởng anh bạn về rồi, tao nhìn nó, đm, lại có cảm giác hoa mắt chóng mặt, nghĩ bụng thằng beep này cũng biết thôi miên à. Không đỡ được đành phải quay mặt đi, nhìn sang thôi miên thì chính thôi miên lại né tránh ánh mắt của tao, tao hỏi có chuyện gì mà em chạy vội vã thế, thôi miên kêu không có gì đâu. Thôi miên lại quay sang thằng đẹp trai hỏi có thấy gì không anh, thằng kia lắc đầu.
Bắc Ninh trong phòng đi ra hỏi 3 người đứng bàn tán gì thế, tao trả lời mà cũng là hỏi lại, tối nay anh ngủ đây nhé. Bắc Ninh không nói có mà cũng chẳng bảo không, ẻm kêu anh hâm à. Tao quay sang cười cười hỏi đểu 2 pháp sư có ở lại không, thằng đẹp trai nhíu mày nói tôi không phải pháp sư. Tao bảo à ừ, thế thì 2 siêu nhân.
Thằng đẹp trai quay sang thôi miên hỏi cậu này là người em kể với anh đây hả, thôi miên gật đầu, thằng đẹp trai lại quay sang tao nói vô sư vô sách chứ chả có năng lực gì đâu. Tao đéo hiểu bọn nó đang nói gì nhưng tao biết là nó đang chê tao, tao nhìn mắt nó, nó lại nhìn mắt tao, đm thằng beep, tao lại thấy choáng váng, chả nhẽ lại dùng bài hôn, mà đéo ai lại đi hôn nó, tao chợt nghĩ không hôn nó thì có thể hôn thôi miên, sợ đéo gì. Trong lúc choáng váng ấy tao lại quay sang thôi miên, kéo em lại vào hôn ẻm, thôi miên lại bị 1 phen bất ngờ không kịp chống trả, nghe thấy tiếng thằng đẹp trai kêu ơ cái thằng này.
Tao kệ mẹ, chụt chụt thêm vài phát thì bị em thôi miên vùng ra, tao lại quay sang nhìn thằng đẹp trai, thấy mặt nó có vẻ tức giận lắm. Tao cười ha hả bảo mày thôi miên lại hộ tao cái, nó nhìn tao chằm chằm như muốn lao vào, tao thấy bình thường, haha, thế là hóa giải được rồi. Tao đi vào, Bắc Ninh nhéo tai kêu anh làm trò gì đấy đồ mất nết. Tao giả vờ trầm ổm nghiêm túc nói em không hiểu được đâu, đó là cách hóa giải di hồn đại pháp của mấy vị kia, Bắc Ninh cười bảo cái gì mà di hồn đại pháp, chỉ nhảm nhí là giỏi.
Thằng đẹp trai gắt lên tiếng Đi về rồi nó quay xe luôn, thôi miên còn lấn cấn, nó lại gắt tiếng nữa về thôi. Thôi miên trèo lên xe, vẫn quay lại nhìn tao, ánh mắt mềm mỏng lắm.
2 pháp sư đi về, tao bảo Bắc Ninh vào phòng. Tao ngồi nghiêm túc rồi bảo những thứ huyễn hoặc em nghe thấy đều là ảo giác vớ vẩn, chả có ma mãnh gì hết, em phải tin như vậy nhớ chưa, hãy tập trung vào học hành, cuộc sống, tình yêu, có quá nhiều thứ phải nghĩ, đừng xem phim kinh dị nọ kia làm gì dễ bị ám ảnh. Tự tin và lạc quan lên nhé.
Bắc Ninh cười nhẹ bảo em thấy bình thường mà, thi thoảng sợ tí rồi thôi, em vẫn yêu đời vẫn tung tăng, anh không phải lo cho em. Anh chịu khó qua chơi với em là được. Tao đang định bảo ôi thời gian đâu mà chịu khó, thời gian chịch nhau với Luật còn phải tranh thủ kìa, nhưng thôi, không nên nói như thế lúc này. Ngồi thêm 30p nữa thì tao về.
Gần về đến nhà thì thôi miên gọi điện, ẻm bảo khi nãy anh làm mất mặt em, tao bảo anh xin lỗi nhưng thấy cách đó hóa giải được năng lực bí ẩn của bọn em nên anh làm liều, thôi miên cười hỏi anh vẫn bên Bắc Ninh à, anh làm hỏng chuyện rồi, bạn em không giúp nữa đâu. Tao bảo anh về rồi, không giúp thì thôi, anh thấy chả có vấn đề gì, cùng lắm anh cho Bắc Ninh về ở cùng anh. Thôi miên lại cười, không đơn giản thế đâu bố, bố có ở cùng cả đời được không…
Tao kiên quyết bảo nhảm nhí quá, anh không tin đâu. Thôi miên kêu vâng anh không tin thì tùy anh nhé rồi ẻm tắt máy. Tao về nhà, lên phòng online ngắm gái, gác chuyện huyền ảo sang 1 bên, gần 11h thì đi ngủ. Vừa tắt máy tính xong thì thôi miên gọi điện bảo anh online đi, em vừa on thì thấy anh off, tao hỏi có chuyện gì nói luôn cho xong, ẻm bảo cứ online, cái này nói khó giải thích.
Đm, lại bật. Online thì thôi miên pm luôn bảo em nói điều này anh đừng giận em nhé. Tao đang muốn đi ngủ nên ngắn gọn trả lời cứ thoải mái đi. Thôi miên gõ 1 hồi, tao đọc từng dòng, từng dòng, ôi đệt, hóa ra toàn là kịch à. Thôi miên và Bắc Ninh quen nhau từ trước, không rõ quen kiểu gì, xong phát hiện ra tao là bạn chung trên fb thì 2 đứa nó bàn luận về tao, rồi Bắc Ninh bảo Bắc Ninh thích tao, yêu tao nhưng không dám nói vì tao đã có người yêu, thế là bọn nó nghĩ ra trò này mục đích để tao thường xuyên ở bên Bắc Ninh, kiểu lửa gần rơm lâu ngày bốc cháy. Thật vãi loằn.
Tao hỏi thế còn vụ thôi miên, vụ sư phụ đẹp trai của em thì sao. Ẻm kêu đúng là ẻm có theo học khóa thôi miên, thằng đẹp trai cũng học cùng khóa đấy, anh ấy đang tán tỉnh ẻm, em nhờ anh ấy đóng kịch luôn với ý định chốt lại sẽ phán là tối nào anh cũng phải sang chơi với Bắc Ninh, nhưng chưa hết kịch thì anh phá đám. Té ra là thế, tao lại hỏi sao em không diễn tiếp mà kể với anh, ẻm bảo ẻm thấy nên dừng lại được rồi, tình yêu đẹp khi nó đến 1 cách tự nhiên…
Tối ngủ ngon vl, chả thấy mộng mị gì nữa, mấy hôm vừa rồi mộng mị là do suy nghĩ nhiều quá đến mấy thứ huyễn hoặc rồi tưởng tượng linh tinh, thấu hiểu mọi chuyện rồi thì chả có gì phải nghĩ, chỉ thấy buồn cười vì mình hôn ẻm thôi miên làm thằng kia tức điên và bận lòng 1 chút về cái tình cảm của Bắc Ninh dành cho mình.
Hôm sau đi làm, đến điểm đón, thấy mụ 85 đã chân dài váy ngắn đứng chờ, tao hỏi đi đâu đứng đường sớm thế, mụ bảo dùng từ cho cẩn thận, ai đứng đường, tao bảo xin lỗi, đứng vỉa hè. Mụ nguýt bảo vớ vẩn, nay lên sớm đi cùng ông hàn làm thủ tục gì ấy, tao bảo bà biết tiếng hàn à, mụ kêu ờ thằng này, bằng vai phải lứa với chú à mà chú xưng hô thế.
Tao bảo tha không xưng anh là may rồi đấy. Đùa nhau khúc khích 1 hồi thì bọn đực kỹ sư đến, thấy gái thằng nào cũng xun xoe, tao lại nhìn chằm chằm vào đùi mụ bảo mặc thế này đi xe máy có lộ hàng không, mụ kêu lộ cho bọn nó lác mắt cho vui.
VKL Thời tiết bắt đầu nắng, công trường bụi bặm, đi 1 vòng về mà mồ hôi nhễ nhại, mấy thằng cởi giày cởi tất chân thối um, tao phải kêu gào thằng nào chân mùi đề nghị thường xuyên thay tất, mấy thằng già mồm cãi đi giày suốt kiểu gì chả có mùi, tao rút chân ra đưa lên mũi hít hít bảo chân tôi đéo bao giờ mùi, quan trọng là phải giữ vệ sinh, thay tất, vẫn mùi thì phải thay lót, dùng sản phẩm khử mùi… Các chú nghe xong gật gù cho là phải. Bản chất làm gì có ai muốn ngửi mùi này.
Buồn 1 cái là cả đội công trường có mỗi tao hút thuốc, nhiều lúc rủ bọn nó ra uống trà đá mà ngồi tí bọn nó đứng dậy, hút thuốc 1 mình thật buồn. Chiều, lão cùng nhóm biệt thự bảo tối sinh nhật con lão, về uống beer, ôi sinh nhật con cũng là lý do cho anh em nhậu, ừ thì beer, ngại beep gì. Xe về điểm đón trả, mấy thằng qua nhà lão, lão thuê 1 cái chung cư cũ gần đây, qua đến nơi lên phòng thì thấy chả có ai, lão bảo tối mới sinh nhật, giờ anh em mình xuống quán kia làm vài hồi đã.
Đm, thế gọi đéo gì là sinh nhật nữa, nhưng thôi, cứ uống đi vậy. 4 thằng cà kê đến 7h tối, say lướt khướt, chả nhớ gì đến sinh nhật cháu, uống xong nhấc hết đít ra về, tao cũng chả rõ ai là người trả tiền nữa. Về nhà nằm lăn luôn lên giường, nhớ mang máng em thư ký gọi xuống ăn cơm, cơ mà không dậy nổi, ngủ 1 mạch đến đêm mới tỉnh dậy, thấy ngứa ngáy khó chịu, phải đi tắm phát mới được…
Không rõ là mấy giờ, nhưng vừa tắm tao lại vừa nghĩ thế cái vụ tiếng cười và lời nói lẩm bẩm mình nghe tiếng thì sao, cũng là ảo giác ư, rồi giấc mơ của mình, rồi hình ảnh đêm hôm trước bất chợt nhìn thấy khi mưa gió sấm sét. Tao tự cho đó là ảo giác, nhưng thực sự chưa thuyết phục lắm, những ảo giác đéo gì mà rất thật. Tắm táp xong thấy tỉnh táo, chờ tóc khô thì mới ngủ tiếp được, ra ngoài sân phơi làm điếu thuốc.
Từ sân phơi nhìn xuống tứ bề đều thoáng đãng, thấy có cái ghế nhựa, tao kéo ra ngồi, gác chân lên lan can. Trời gió mát, trăng muộn vẫn còn, nhìn bóng trăng mà đoán thì chắc khoảng gần 2h. Ngõ này không hiểu sao đoạn đường qua cổng chủ nhà trọ lại không có điện, tối mù mịt, nhìn về phía keangnam, cẩu tháp đèn pha sáng rực tạo góc phản sáng càng khó nhìn phía dưới.
Tao nheo mắt nhìn kỹ phía cổng xem liệu cái hình thù hôm trước liệu là cái gì, nay có trăng nhìn cũng thấy mờ mờ được nhưng không rõ lắm, cảm giác tò mò bao trùm, tao vào lấy cái đèn pin công trường mà công ty phát cho, đèn này bé tẹo mà siêu sáng, rót xa vãi, thấy em thư ký kêu mua bên hàn đã là hơn triệu 1 cái, tao cầm ra rót thẳng xuống cổng, không thấy hình thù gì.
Nghĩ chắc chắn hôm trước có thể là do túi rác hoặc cái chổi gì đó thôi, hết điếu thuốc, đi vào, cảm giác thấy gợn gợn, tao quay ngoắt lại đi ra, nhìn xuống cổng thì thấy bóng đen vụt qua, là bóng đen, nếu trời tối đen thì có thể không thấy gì nhưng có trăng mờ mờ nên thấy rõ bóng đen. Tao bật đèn chiếu xuống, không thấy đâu nữa, tao nghĩ bụng chả nhẽ trộm, lại chiếu đèn vào khóa cổng thấy vẫn khóa, lia quanh sân thấy xe máy vẫn cả 1 đống đấy.
Bỗng nghe tiếng mèo kêu ngoao ngoao thảm thiết, tao đưa đèn 1 lượt, ngay chỗ cổng thấy 1 con mèo trắng mắt phản sáng xanh lét. Đm là mày à mèo, nhưng đéo phải, nãy tao thấy là bóng đen, mà bóng đen to đùng chứ không phải bé như con mèo. Lại chiếu đèn thêm 1 lượt nữa không thấy gì khác thường, tao đi vào ngủ.
Nằm lăn bên nọ lăn bên kia mãi không ngủ được, bật quạt thì lạnh mà tắt thì nóng, hì hục 1 lúc đành phải dậy bật quạt, mở cửa sổ cho thoáng mát, vừa mở cửa sổ thì lại thấy tiếng mèo kêu liên hồi, ngó xuống đường thấy rõ bóng đen khi nãy đứng ở cổng, tao căng mắt ra nhìn, bóng đen đứng đúng ở vị trí bóng mờ ảo hôm trước, tao vào lấy đèn soi xuống, đm lại không thấy gì, tiếng mèo kêu cũng im bặt. Vkl, cảm giác rờn rợn, tao lại đóng cửa sổ.
Vốn đéo tin mấy thứ này nhưng đây là mình nhìn thấy, nếu không rõ ràng thì tò mò lắm, tao cầm đèn, bật điện cầu thang và đi xuống hẳn sân, tiến về phía cổng, soi đèn thì không thấy gì, rót xuống đấy thì thấy có dấu vết thẫm như dấu giày dép dính nước đi theo chiều từ cổng đi ra phía đường, đang soi soi thì con mèo trắng khi nãy chạy qua, nó đứng cách tao 1 đoạn 5 – 7m kêu ngoao ngoan, mẹ kiếp, giật cả mình. Quay vào, vừa quay mặt lại xoay cả đèn theo thì ánh đèn chiếu ngày vào 1 bóng người trắng toát…