Phần 51
8h30 đã thấy Bắc Ninh gọi điện hỏi anh ở đâu qua đi, tao bảo đang cafe với bạn, hay em qua cafe luôn, Bắc Ninh hỏi địa chỉ quán rồi kêu thế tí em qua nhé. Tao bảo lại với thôi miên là đứa bạn anh kể nó chuẩn bị qua đây, thôi miên gật gù. Tao hỏi chuyện thôi miên học hành, nghề nghiệp, ẻm cười nói chưa xác định rõ, ra trường thì xin việc ở Hà Nội, không được thì về quê ăn bám.
Hỏi đá sang chuyện yêu đương, thôi miên cười nói chán rồi anh ạ, trải qua vài ba mối tình chả đi về đâu, giờ chán yêu rồi, chờ nhân duyên đến thì cưới cho xong. Đang nói chuyện thì thấy Bắc Ninh đi vào cửa quán, tao đứng dậy hú tiếng rồi vẫy vẫy tay, Bắc Ninh nhìn tao cười tươi bước đến, bỗng đâu ẻm đứng khựng lại nhìn vào thôi miên, nét mặt sầm xuống, tao quay sang nhìn thôi miên thì thấy thôi miên cũng đang trừng mắt nhìn Bắc Ninh. 2 Đứa cứ thế im lặng cỡ 15 giây thì Bắc Ninh quay đi, tao gọi, ẻm không thưa mà cứ thế bước đi ra ngoài quán.
Tao đứng dậy định đi theo hỏi xem có chuyện gì thì thôi miên bảo kệ bạn ấy đi anh, tí nữa bạn ấy sẽ quay lại thôi, tao lại nhìn thôi miên, thấy vẻ mặt em cũng chùng xuống 1 chút. Tao ngồi xuống hỏi có chuyện gì thế, không thấy thôi miên trả lời, mắt ẻm đang hướng ra phía ngoài cửa quán chăm chú. Tao châm điếu thuốc, uống hớp nước, hút xong điếu thuốc vẫn không thấy động tĩnh gì, thôi miên cũng trầm ngâm như vậy.
Dụi tàn thuốc, nghe thấy tiếng thôi miên lẩm bẩm, ơ nó vẫn không quay lại à. Tao hỏi nó là ai, thôi miên trả lời là cái người đi cùng bạn anh ấy, tao ngơ ngác bảo có ai đi cùng bạn anh à, anh có thấy ai đâu. Thôi miên kêu anh không thấy nhưng em thấy…
Định mệnh, chuyện beep gì thế không biết. Tao vốn không tin vào mấy thứ kiểu này, thậm chí cho là nhăng cuội, nhưng đây là đang theo dõi, dù không nhìn thấy, không hiểu nhưng đang theo dõi câu chuyện. Châm thêm điếu thuốc, rít vài hơi thật sâu, nhả khói mù mịt bỗng thấy thôi miên thốt lên tiếng “kia rồi”, tao nhìn ra cửa thấy Bắc Ninh đang đi vào, thôi miên lại lẩm bẩm ơ nó đâu rồi.
Bắc Ninh vào đến nơi nói xin lỗi em để quên túi xách ngoài xe, ra tìm mãi không thấy, hóa ra chú bảo vệ cất giúp, Bắc Ninh quay sang nhìn thôi miên bảo chào chị nhé. Tao kéo ghế cho Bắc Ninh ngồi, tao bảo 2 đứa chắc bằng tuổi nhau, tao giới thiệu tên tuổi tí. Bắc Ninh gọi nước xong thì thôi miên bỗng hỏi, người đi cùng bạn khi nãy đâu, Bắc Ninh hỏi lại ở cậu nhìn thấy à, đấy là bạn tớ đi về rồi mà.
Thôi miên nhíu mày nói không phải, người mà đi cùng cậu vào đây khi nãy ấy, Bắc Ninh ngơ ngác quay sang nhìn tao, tao cũng đéo hiểu gì bèn nói lại: Chuyện trước kia em kể với anh là hay nghe tiếng nói văng vẳng xúi giục nọ kia, dạo này em thấy thế nào, có gì bất thường không.
Bắc Ninh quay sang nhìn thôi miên rồi lại nhìn tao, ý như là chuyện đó là chuyện bí mật. Tao cười bảo bạn này cũng không tò mò gì đâu, em cứ nói đi, có ai quen nhau đâu mà lo. Bắc Ninh thở dài rồi nói Thỉnh thoảng vẫn thế, lúc có lúc không, như hôm nay chẳng hạn, bọn em đi chơi, lúc anh gọi, em muốn về gặp anh nhưng cứ có người xúi bảo không được về, xong đến lúc bạn em rủ về thì em mới về được.
Tao quay sang nhìn thôi miên. Thôi miên nhìn Bắc Ninh hỏi khi ngủ bạn có hay mơ gặp ai đó không, bạn có nhìn rõ người đó không. Bắc Ninh gật xong lại lắc, rồi kể thỉnh thoảng mơ linh tinh cũng thấy 1 bóng hình quen nhưng không tài nào nhìn rõ ra là ai. Thôi miên lại hỏi thế có lúc nào thấy hoàn toàn thoải mái, thư thái, không bị ảnh hưởng gì hay suy nghĩ linh tinh gì không. Bắc Ninh gật đầu bảo có, ví dụ như lúc này, thấy đầu óc nhẹ nhõm.
Đệt, tao hỏi thôi miên có vấn đề gì em nói ra luôn cho nhanh, anh thấy mơ hồ quá. Thôi miên bảo em chưa chắc chắn. Thôi miên lại nhìn Bắc Ninh rồi hỏi tiếp, tớ hỏi cái này bạn trả lời đúng nhé, mấy năm gần đây bạn có yêu ai sâu đậm không. Bắc Ninh lại quay sang nhìn tao rồi mới lắc đầu, bảo có nhiều người tán tỉnh nhưng không hiểu sao không thấy thích ai. Thôi miên nhăn mặt bảo vô lý nhỉ, Bắc Ninh nói khẽ khẽ tiếp là thực ra thì tớ có thích 1 người, nhưng là từ lâu rồi…
Quán cafe mở nhạc nhẹ không lời, tiếng guitar mộc mạc giản dị nhạc trịnh công sơn. Ánh đèn màu mờ mờ khiến người ta căng mắt mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh, hôm nay quá vắng vẻ lạ thường, nhân viên cũng ngồi bàn lễ tân pha chế tít mãi phía cổng, trời cuối xuân đầu hạ, buổi tối còn hơi lành lạnh.
Tao vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào, chỉ ngờ ngợ là có điều gì bất thường ở Bắc Ninh mà thôi miên đã nhận thấy rồi thì phải. Tao cười cười hỏi Bắc Ninh là sao ngày trước em bảo em thích anh từ lần gặp đầu tiên mà, Bắc Ninh hì hì cười thì đúng là thế mà, người em nói đến chính là anh đấy, mỗi tội anh có coi em ra gì, thật là buồn quá đi, Bắc Ninh nói kiểu nửa đùa nửa thật nên tao cũng chả biết thật hay đùa. Thôi miên trầm ngâm rồi nói bản nhạc không lời này hay quá, vậy là chuyển chủ đề nói chuyện sang âm nhạc, sở thích âm nhạc của thôi miên khá giống tao, nhạc trẻ thì chỉ thích đan trường cẩm ly, nhạc vàng thì quang lê, mạnh quỳnh, trường vũ…
Câu chuyện lại quay sang 1 hướng khác, chủ yếu nói về nghề nghiệp, công việc tương lại. Nửa tiếng sau thì thôi miên kiếu ra về, tao ơ ơ thì thôi miên bảo gặp anh sau nhé, tao hiểu ý, thôi miên bảo à tí Bắc Ninh chở anh về giúp tớ nhé. Bắc Ninh gật. Thôi miên về rồi Bắc Ninh hỏi bạn anh hơi kỳ quặc nhỉ, tao bảo ừ, nhưng thú vị phết đấy, nó biết làm thôi miên thì phải. Tao cứ gọi là thôi miên cho dễ hình dung, còn theo tao nghĩ thì phải gọi là công năng đặc dị cho chuẩn.
Bắc Ninh lại hỏi thêm quen bạn ấy bao giờ, khi nào, hoàn cảnh quen thế nào, có tình ý gì không. Chết mẹ, dường như chịch 1 phát là phải gánh 1 đống trách nhiệm thì phải, tao phải trả lời rành mạch hết các câu hỏi của Bắc Ninh, Bắc Ninh lần này không còn lấy Luật ra dọa nữa, có khi nào ẻm cho rằng mình có quyền để nạt tao rồi chăng.
Bỏ qua chuyện khó hiểu lúc nãy vì tao nghĩ có thể vì lý do gì mà thôi miên không tiện nói trước mặt Bắc Ninh, ẻm ý sẽ nói lại với tao sau. Ngồi thêm lúc nữa tầm hơn 10h thì tao bảo về thôi, Bắc Ninh kêu để em chở anh về, tao ừ, nghĩ bụng rằng ngồi sau ôm eo cho sướng, đi 1 đoạn thì tao có điện thoại, là thôi miên gọi, thôi miên bảo anh về chưa, chú ý đi đường cẩn thận nhé, đừng để Bắc Ninh lái xe.
Tao hỏi sao thế, có chuyện gì sao, thôi miên nói cứ nghe lời em đã rồi em giải thích sau, tao ngước lên lên nhìn, ơ Bắc Ninh đang lái sang phần đường bên trái, tao gọi gọi này này em, không thấy Bắc Ninh nói gì, phía xa xa là xe tải đang chạy ngược chiều, tao gắt lên em sao thế, Bắc Ninh vẫn im lặng, đm không thể nhảy xuống được, tao vươn 2 tay ra phía trước nắm lấy 2 bàn tay ẻm cầm ghi đông, phía kia xe tải nhấn còi inh ỏi, thấy bàn tay Bắc Ninh cứng đờ, lạnh giá, tao cố lạng lái sang bên phải, nhưng không thể giảm được ga, Tao thực sự mất bình tĩnh, xe vẫn lao đi lạng lạng, tao thò tay phải vào ổ khóa tắt máy, tay trái vẫn ở ghi đông bẻ lái làm mất cân bằng, theo phản xạ tao với bóp được phanh bên tay trái, xe đổ xòe ra đường… trong phút chốc xe tải sượt qua, lái xe thò đầu chửi muốn chết à, nhìn lòng đường vệt phanh của xe tải đen xì, kéo dài, khét lẹt…
Gió cuốn mây trôi, ánh trăng bàng bạc chiếu rõ mấy hình thù mây kỳ dị vởn vơ xung quanh. Tao nằm ngửa mặt lên trời, thấy chân ê ẩm, hình như bị xe máy đè lên, đầu óc choáng váng. Bỗng thấy 1 gương mặt thò ra ngay trên, tóc xõa vào vai, là Bắc Ninh, Bắc Ninh sốt sắng anh, anh có sao không, tao nhắm mắt lại định thần rồi mở mắt ra, tao bảo không sao, chắc là vẫn sống. Vài người đi đường dừng lại dựng hộ xe, hỏi han các thứ, tao quay sang nhìn Bắc Ninh hỏi em có sao không, Bắc Ninh bảo em không sao, may là xe tải họ phanh kịp, tao bảo sao em đi kiểu gì thế, Bắc Ninh kêu em nghe thấy tiếng bảo rẽ trái đi, em tưởng là anh bảo. Đm, lúc đấy tao đang nói chuyện điện thoại mà. 1 người đi đường nhặt điện thoại đưa cho tao, con điện thoại cùi bắp này vẫn ổn, không sứt mẻ tí nào.
Bắc Ninh dắt xe vào vệ đường, tao tập tễnh đi vào vỉa hè, cảm ơn mọi người bảo không sao. Ngồi ở vỉa hè mới ngó chân ngó tay, bị sát chút ở đầu gối tay, chân thì xe đè vào hơi đau nhưng chắc không sao. Nhìn Bắc Ninh không chút sứt mẻ nào hết, có lẽ ngồi trước chủ động hơn chăng, mà cũng đéo phải, lúc đấy Bắc Ninh còn đang ngơ ngơ cơ mà. Tao có điện thoại, cầm lên nghe, vẫn là thôi miên, nghe giọng ẻm có vẻ lo lắng lắm, ẻm hỏi anh có sao không, nãy đang nói chuyện bỗng thấy dừng rồi nghe tiếng ầm ầm, anh ngã xe à, tao ậm ừ, nói sơ bộ rằng Bắc Ninh tự dưng mất lái, may là anh đỡ được, xước sát tẹo thôi. Thôi miên hỏi bị chỗ nào, tao mô tả qua loa, thôi miên bảo cứ ở đấy em qua luôn.
Nãy đéo đau, giờ thấy đau hơn, Bắc Ninh chạy quanh hỏi hỏi han han rồi kêu em đưa anh đi chụp chiếu xem có sao không. Tao bảo thôi không sao đâu, nhưng khi nãy đầu óc em vẩn vơ đi đâu ấy. Bắc Ninh nghĩ lại bảo rõ ràng em nghe tiếng bảo đi sang trái đi, không phải là anh sao, tao bảo lúc đó anh đang nghe điện thoại mà, Bắc Ninh tròn mắt rồi bảo chắc em thần kinh mất rồi, mặt lộ rõ vẻ sợ sệt, chắc em cũng đoán ra là giọng nói vẫn bám theo em bấy lâu. Tao bảo em không phải sợ, sợ gì, lại đây ôm cái cho đỡ sợ nào, Bắc Ninh ngồi sụp xuống, tao đưa tay choàng qua khoác vai ẻm.
Nghĩ nghĩ suy suy, chả nhẽ chuyện ma mãnh là có thật sao.
Thôi miên đến, kêu ngã xe có sao không mà tình củm thế. Tao bỏ tay khỏi vai Bắc Ninh, dơ lên chỉ chỉ vào chỗ xước, thôi miên nhìn bảo chỉ thế thôi chứ, tao chỉ chỉ xuống chân, thôi miên bảo mồm miệng có bị sao không, tao bảo không, thôi miên cười nói thế mà chỉ trỏ, không biết nói à. Thôi miên nhìn nhìn qua Bắc Ninh rồi bảo thôi đi về nhà đã, để em chở Bắc Ninh, anh đi xe được chứ, tao gật đầu. Về phương diện huyễn hoặc này tao mù tịt, lại trải qua 1 cơn hoạn nạn nên mọi sự tuân theo sự sắp đặt của thôi miên. Tao đi trước, dẫn về phòng của Bắc Ninh, lúc này đã hơn 11h, ngõ vắng, xóm trọ của Bắc Ninh tối om, phòng bên cạnh thấy khóa cửa ngoài, chắc là về quê hay đi đâu rồi.
Về phòng, điện sáng, tao kéo quần lên thấy chỗ chân hơi sưng tí, Bắc Ninh lấy dầu đưa tao, nghĩ lại vẫn rợn, may là không sao. Thôi miên đưa mắt nhìn quanh phòng 1 lượt rồi lại ra cửa đứng ngó nghiêng, tao mặc kệ, tập trung xoa dầu, mồm nói cảm ơn em nhé, không thì khéo tèo. Lòng bỗng căm giận cái huyền ảo bỏ mẹ gì kia, đm rảnh háng quá lại hại người hả, tao ngồi xe mà vẫn dám manh động, đúng là không coi ai ra gì rồi. Bắc Ninh thay quần áo xong đi ra lại ngồi cạnh tao nhìn ngó, xác nhận tao không có vết gì nữa mới nói việc này kỳ lạ thật. Tao bảo lần trước anh khuyên em đi xem bói toán em đã đi chưa, Bắc Ninh kêu em đi rồi, thôi miên đứng ở cửa cũng quay ngoắt lại hỏi thế thầy nói gì. Bắc Ninh kêu chả nói gì, phán yêu đương hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi, tao phì cười, nghĩ bụng thầy nói thế là chuẩn, với ai cũng chuẩn.
Nhìn lên thôi miên thì nét mặt em bình thường mà gật đầu, xem ra ưng ý với câu trả lời đó, ẻm nói chắc thầy không nhìn ra được, không phải ai cũng nhìn được. Tối nay tớ ngủ đây được không Bắc Ninh, chỗ tớ đóng cửa sớm, giờ về chắc không vào được, tao đang định nói lần trước nửa đêm em vẫn rủ anh đi ăn để kể tội mỹ nhân được mà nhưng nhanh chóng gặp ánh mắt của thôi miên, tao hiểu có ý ngầm nào đó nên lại ngậm miệng. Bắc Ninh quay sag nhìn tao, ý rằng thôi miên là bạn lạ, mới gặp 1 lần, không muốn cho ở lại, tao bèn bảo muộn rồi, anh cũng ở lại được không.
Thôi miên phì cười nói nhỏ tát nước theo mưa. Đm, đúng là con gái, sâu sắc có thừa nhưng nhiều lúc vẫn nghĩ nông cạn quá, tao ở lại thì đương nhiên là Bắc Ninh mới đồng ý cho thôi miên ở lại. Hoặc là cũng có thể thôi miên không biết chuyện tao với Bắc Ninh thân thiết hơn bạn bình thường. Bắc Ninh nghe tao nói xong thì bảo ok, nhưng anh đừng làm gì bọn em nhé, vkl em…
Đêm ấy, nhiều thứ vượt qua sức tưởng tượng của tao vào thời điểm đó…