Phần 44
Gần 11h lên giường, trằn trọc chưa ngủ được, gọi điện cho tóc vàng trêu tí, vì tối dám từ chối lời rủ rê của sư huynh này mà đi với thằng beep. Tao giả vờ hỏi han, tóc vàng than thở đủ đường, bảo như shit, biết vậy đi chơi với huynh. Tao bảo thế giờ đi chơi luôn, tóc vàng kêu muộn rồi, bố mẹ muội không cho đi đâu, à mà nếu ăn đêm gần nhà thì được…
Tao lại thái độ đéo đi nữa. Tao bảo ăn đêm không tốt, mà cũng muộn rồi. Thôi ngủ đi cho sớm, tao tắt máy luôn. Vừa tắt được vài giây thì tóc vàng gọi lại, ẻm kêu huynh đang đùa muội đấy à, biết muội đang ấm ức nên cố tình trêu phải không, tao bảo đúng thế, vì tội dám từ chối ta, hehe. Tóc vàng bảo túm lại muội đang ức chế, huynh đưa muội đi ăn gì đi, từ ngày đi làm đến giờ chưa khao mời bữa nào. Ngày xưa làm gia sư mà có lương cũng còn khao, bây giờ đi làm có tiền là quên tình quên nghĩa rồi. Vãi cả nón, tự nhiên tóc vàng tuôn ra 1 tràng văn chương ở đâu không biết, rất có phong phạm của tao. Tao thở dài bảo thôi, muộn rồi, có gì sáng mai đi ăn sáng nhé, tóc vàng phụng phịu gì đấy không rõ.
Nằm ngủ được 1 lúc thì thấy có tin nhắn, quờ tay mắt nhắm mắt mở nhìn thì là tin nhắn của em thôi miên, anh ngủ chưa. Tao bấm gọi luôn, giọng ngái ngủ hỏi có việc gì, thôi miên kêu chưa ngủ à, đi ăn gì đi. Đệt, ẻm này đúng là dân tổ, chắc quen sống về đêm hay sao không biết. Tao bảo muộn rồi, lười đi lắm, ngủ thôi. Thôi miên kêu đi ăn rồi em kể cho nghe 1 bí mật, tao hỏi bí mật gì, thôi miên nói liên quan đến người yêu anh. Vãi, thôi miên làm sao mà biết được Luật nhỉ, tao hỏi người yêu nào. Thôi miên trả lời mỹ nhân đi cùng anh lần offline đấy, anh lại nhiều người yêu thế cơ à.
Hóa ra em thôi miên vẫn cho rằng mỹ nhân là người yêu tao. Tao đã hơi tỉnh táo, cũng hơi tò mò, đúng là nhiều khi chết vì tò mò. Tao bảo thế ăn ở đâu, thôi miên bảo ra vòng xuyến cầu giấy đi. Anh qua đón em, em đứng đầu ngõ ở đường láng luôn. Ừ thì đi, tao vùng dậy, nhìn đồng hồ, 0h15. Mặc quần áo, phóng xe ra đến chỗ hẹn, gọi điện thì thôi miên kêu anh đến rồi à, chờ em vài phút.
Đúng vài phút thì thấy thôi miên đi ra, tao chở ẻm ra chỗ cầu giấy. Tầm này quán vẫn đông, trai gái đủ cả, tao không để ý lắm, hỏi thôi miên làm chén rượu cho ấm nhé, thôi miên kêu tùy anh. Gọi ít đồ lằng nhằng, gọi luôn 2 bát miến, cơ bản tối ăn phở cũng nhanh đói, ăn vèo phát xong bát miến mới nhậu tiếp. Tao không hỏi mà thôi miên tự nói, em kể thì anh đừng sốc nhé, tao bảo cứ kể đi, miễn là sự thật.
Thôi miên nhìn nhìn tao rồi nói, em bắt gặp mỹ nhân đi nhà ghỉ với thằng nào ý. Tao buột miệng trả lời, thì kệ xác nó đi. Thôi miên tròn mắt, ơ anh với mỹ nhân chia tay rồi à. Tao mới nhớ ra bảo anh không tin. Làm sao mỹ nhân lại như thế được. Thôi miên im lặng 1 lúc rồi nói, khi nãy em định bảo cho anh rồi nhưng anh bận làm thám tử, em chưa kịp nói, về nhà em nghĩ mãi nên mới quyết định nói cho anh biết, em nghĩ anh nên biết để cư xử cho phù hợp, anh tin hay không thì tùy, em cũng quen cái thằng vào nhà nghỉ cùng mỹ nhân.
Tao cơ bản thì không có tình cảm gì với mỹ nhân, chỉ là thấy ẻm đẹp thì bị thu hút thôi. Chuyện em ấy đi nhà nghỉ với thằng kia thì cũng bình thường, có thể là người yêu của ẻm. Đấy là tao nghĩ thế, nhưng thôi miên nghĩ khác, thôi miên nghĩ mỹ nhân đang lừa dối tao. Tao thở dài, vẻ mặt trầm ngâm. Thôi miên nói tiếp, thằng kia cũng không ra gì đâu. Tao liếc nhìn thôi miên dò xét rồi hỏi, em quen biết thằng đấy thế nào. Thôi miên im lặng không nói, tao rót chén rượu, cụng ly, cả 2 uống hết, đôi mắt thôi miên nhìn xa xăm, ẻm bảo thằng kia cũng là chơi trên room yahoo…
Thôi miên kể tiếp, đại khái quen biết thằng đó qua yahoo, thằng lồn nói chuyện dễ nghe, tán tỉnh gái không chừa đứa nào. Bản thân thôi miên cũng bị nó tán tỉnh, cũng đi chơi với nhau vài lần, gọi là có phát sinh tình cảm, tuy nhiên một ngày đẹp trời thôi miên đi chơi với thằng lồn thì bị người yêu thằng lồn bắt gặp, cãi nhau 1 trận, sau con bé người yêu kia còn gửi ảnh 2 đứa chúng nó hôn hít nhau các thứ cho thôi miên, từ đố thôi miên có theo dõi, hack được nick yahoo thằng lồn thì phát hiện nó nhăng nhít cả 4 – 5 đứa cùng lúc. Thôi miên bảo em nói cho anh biết là để anh biết và cũng là để anh cảnh bảo mỹ nhân. Tao nghe kể xong mà cũng toát mồ hôi, hóa ra thánh chăn gái trong truyền thuyết là có thật sao.
Tao bảo thôi miên là tao không phải người yêu mỹ nhân, chỉ là bạn bè bình thường thôi, tuy nhiên nếu đúng thằng kia lăng nhăng thật thì có chứng cứ gì không gửi lại cho tao để tao gửi cho mỹ nhân. Thôi miên gật gù bảo thảo nào thấy thái độ của anh với mỹ nhân lần đi offline không giống người yêu. Hình như anh có tình cảm với em tóc vàng khi nãy mình theo dõi, tao liếc qua mặt thôi miên bảo, em có con mắt tinh đời lắm. Uống nhâm nhi tí rượu rồi tao bảo thôi đi về, cảm ơn em vì thông tin hữu ích cho bạn anh. Thôi miên hỏi cảm ơn xuống thế thôi á, tao bảo thế muốn sao nữa, thôi miên hiha cười bảo để em nghĩ, tạm thời cho anh nợ. Chở thôi miên về, cũng thả ở đầu đường.
Thôi miên bảo con người anh thú vị đấy. Tao đi về, ngẫm nghĩ mãi mà đéo hiểu cái thằng tao thú vị ở chỗ nào, lẽ ra câu nói đó phải là tao dành cho thôi miên mới đúng. Ẻm quả là 1 người rất thú vị…
Sáng hôm sau 8h mới dậy, loanh quanh không biết làm gì lại ngồi online. Nhớ chuyện hôm qua, tao gọi điện cho mỹ nhân bảo rảnh không thì online đi anh có điều muốn nói. Mỹ nhân ok kêu em chưa dậy, chờ em tí. Kiểm tra tin offline thấy thôi miên gửi cho đống ảnh thằng lồn hôn hít con người yêu cũ, chụp màn hình cả các tin nhắn đong đưa trên yahoo của thằng kia mà khi ẻm hack được.
Mỹ nhân online, tao cũng chả rào trước đón sau làm gì mà thông tin luôn là anh có mấy thông tin hữu ích cho em, em xem đi nhé. Tao gửi lại toàn bộ luôn cho mỹ nhân, mỹ nhân không trả lời gì, nửa tiếng sau thấy mỹ nhân gọi điện, hỏi anh lấy thông tin đấy ở đâu, tao trả lời bừa anh lúc nào cũng quan tâm đến em, chỉ là em không để ý thôi, anh định im lặng nhưng anh không thể im lặng được hơn nữa, anh nghĩ em phải biết những điều này, đầu dây bên kia òa khóc, tắt máy. Có lẽ nên như thế.
Cứ khóc đi em, khóc nhiều thì mới bản lĩnh lên được, khóc nhiều thì mới có sức mạnh vượt qua những nỗi đau sau này còn phải trải…
Tóc vàng sáng nick, tóc vàng pm luôn bảo ê cái lão kia, hẹn sáng nay mà sao vẫn ngồi online đấy.
Tao trả lời láo, dám gọi huynh thế à, tóc vàng bảo vẫn ức chế đây, không qua thì đừng huynh muội gì hết. Tao hỏi tóc vàng ăn sáng chưa, ẻm kêu chưa, vừa ngủ dậy. Tao bảo thế thay đồ đi anh qua đón. Đang đói, đi ăn gì cho lại sức cũng được vậy, vừa được miếng lại vừa được tiếng…
Gần nhà, đi nhanh, qua đến nơi tóc vàng còn chưa mở cửa. Tao không gọi điện mà cứ đứng chờ, 10p sau tóc vàng mới gọi điện hỏi anh đến chưa, tao bảo chờ ngoài này chục phút rồi. Tóc vàng mở cửa, bảo đến sao không gọi. Tao bảo gọi thì cũng phải chờ, gọi làm gì.
Ăn sáng xong đi cafe luôn. Tóc vàng bắt đầu kể lể, tao tuy đã biết rõ nội tình nhưng vẫn phải đóng giả à, ờ, sao tệ thế… Tóc vàng kể xong thì mặt dài thượt than 1 câu cuối. Tại huynh. Tao trố mắt không hiểu tại tao chỗ nào. Cũng không thắc mắc làm gì cho mệt. Tao hỏi dạo này còn chơi với giữa và mỹ nhân không thì tóc vàng kêu giữa thì đi học ngày nào chả gặp, mỹ nhân thì ít gặp, lâu rồi không gặp. Tao định kể chuyện mỹ nhân để mua vui nhưng lại thôi, cũng là chuyện riêng tư, không buôn làm gì. Ngồi tí thế mà đã gần 11h, tao bảo thôi về chứ, tóc vàng kêu chán lắm, đi chơi cho khuây khỏa đi, tao ừ, phi xe 1 mạch về nhà trọ tao. Tao bảo về đây gọi giữa với bọn Lái, Sau qua nhậu nhé…
Buổi trưa này thì gọi đéo gì, có nhậu cũng phải để tối, cơ mà về nhà trọ là chả có lý do gì tóc vàng từ chối. Đấy là tao nghĩ như thế, nhưng thực tế không như mình nghĩ. Về đến nhà trọ thì tóc vàng hỏi có ai ở nhà không huynh, tao bảo không, mỗi mình, chúng nó về quê cả rồi. Tóc vàng nhe nhởn cười, thế huynh định làm gì muội à, muội sợ lắm. Địt mẹ, sợ làm mà nghe giọng gợi vkl. Tao bảo thế thôi để huynh chở muội về. Tóc vàng bảo vâng, muội không phải là Giữa đâu huynh. Đm, lại nhắc chuyện này. Tao khó chịu chở tóc vàng về nhà em luôn, ẻm hihi kêu tối lại đi chơi nhé, tao làu bàu bảo lên fb mà tìm, ta không phải trai facebook. Tóc vàng dậm chân thình thịch, tao đã phóng đi xa rồi.
Về nhà gọi điện cho Luật than chán, than buồn, than cho phải phép thôi chứ bận rộn vl, chả rảnh lúc nào ấy chứ. Thiu thiu ngủ thì mỹ nhân gọi điện, bảo muốn gặp hỏi cho rõ, tao bảo em tin hay không thì tùy, mỹ nhân kêu không được, em phải gặp anh hỏi, tao bảo thế thì qua nhà anh đi, mỹ nhân kêu anh ở nhà đấy. Tao ngủ 1 giấc, cơ bản thì đéo phải việc của mình.
Chuông điện thoại, là mỹ nhân gọi. Ơ ẻm qua thật sao. Tao nghe máy, mỹ nhân bảo anh xuống mở cửa đi Tao xuống luôn, thấy mỹ nhân mắt đỏ ngầu, chắc là qua 1 phen tinh thần sóng gió rồi đây. Lên phòng, tao bảo anh đoán em sẽ rất sốc, mỹ nhân hỏi sao anh nói vậy, tao cười nói người xinh đẹp như em có lẽ quen được theo đuổi và phũ bỏ người khác, chắc em không nghĩ bản thân mình bị lừa tình.
Mỹ nhân nhìn tao, mắt rưng rưng rồi òa khóc. Tao cứ để ẻm khóc, khóc đi cho nhẹ lòng. 1 lúc sau tao mới nói tiếp, em nên vui mừng vì nhận ra sớm. Mỹ nhân nín dần, ẻm hỏi tiếp sao anh biết những thông tin này, tao bảo anh đã nói anh luôn dõi theo em mà, mỹ nhân phì cười bảo không đùa lúc này đâu. Tao cười trừ. Động viên ẻm vài câu là cho qua chuyện đó đi, đã yêu sâu đậm chưa. Mỹ nhân trả lời chưa yêu gì lắm nhưng thấy bị lừa nên ức chế phát khóc.
Ngồi tào lao bí đao linh tinh cho ẻm quên đi, ngó đã hơn 4h rồi. Mỹ nhân bảo thôi em về, cảm ơn anh nhé, tao tiễn ẻm xuống, đúng là mỹ nhân đẹp thế này mà bị lừa tình thì thật quá đáng tiếc. Nhưng không hiểu sao ngay bản thân tao cũng thấy không phát sinh tình cảm tình yêu với mỹ nhân. Khác hẳn Phấn, phấn cũng đẹp, tao đã từng yêu phấn, rất yêu…
Tối, nhàn nhạt. Không nghĩ ra trò gì chơi, ngồi ngắm gái mãi cũng chán. Bỏ máy tính đó ra trà đá ngồi cho khuây. Nhìn các cháu trẻ trẻ tung tăng lại làm mình hồi tưởng 1 bầu ký ức sinh viên. Thời gian trôi đi nhanh thật. Mông lung suy nghĩ thì Bắc Ninh gọi điện hỏi anh đang ở đâu, tao bảo đang trà đá bên ngoài, Bắc Ninh bảo về đê, em vừa xuống… Ồ hay, đỡ buồn rồi.
Về nhà thấy Bắc Ninh đã ngồi tròn trước máy tính của tao, đang đọc đọc. Tao bảo ê toàn tin nhắn riêng tư bí mật đấy. Bắc Ninh bảo bí mật gì, toàn gái nhắn tin vớ vẩn. Tao phải lảng chuyện hỏi sao xuống giờ này, à mà Bắc Ninh chuyên có kiểu xuống buổi tối thật. Bắc Ninh kêu nghe tin anh về Hà Nội cô đơn nên em xuống chơi với anh đấy, nói xong còn nháy mắt.
Đm, đùa với anh à, tao lại gần bảo em có thích câu dẫn anh không. Choàng luôn 2 tay qua cổ, Bắc Ninh á 1 tiếng bảo anh muốn chết à. Mẹ, câu này nghe mòn cả tai. Bắc Ninh đứng dậy bảo em đang ở chung phòng với người yêu anh đấy. Tao chém thế thì càng kích thích chứ sao. Mình vụng trộm tí đi. Chỉ là nói bông đùa tí, ai ngờ Bắc Ninh cúi đầu, đỏ mặt. Tao tiến lại định ôm phát cho vui nhưng thấy màn hình máy tính buzz buzz vài tiếng, tao quay lại ngồi máy tính tiện mồm nói thôi em về phòng đi. Ý định là bảo ẻm về phòng rồi tao sang trêu. Nghe 1 tiếng thở dài ở đâu, tiếng cười hihi và tiếng nói anh khá lắm. Tao quay đầu lại, Luật đang đứng ở cửa phòng…
Tao giật mình, hú hồn. Bắc Ninh về phòng ẻm, Luật lại ngồi gần tao, Luật hỏi anh bớt ngay cái thói trêu hoa ghẹo bướm đấy đi. Tao bảo anh đùa thôi mà, Luật kêu anh đùa nhưng nhiều lúc đối phương tưởng thật, em cũng chết vì cái đùa của anh đấy. Tao cười trừ, mon men ôm éo Luật.
Luật bảo may cho anh là em không phải chứng kiến cảnh đau lòng, không thì… Tao hỏi không thì sao, Luật kêu không thì anh hết đường mà đi công trình. Đêm đó lại làm đôi cuốc, chỉ thương em Bắc Ninh ở bên phòng bên kia có khi nước chảy ròng ròng mà không làm sao được.
Tao gần như là người nghiệm thu toàn bộ công việc ở công trường. Mùa này không nắng, ra ngoài cũng thoáng người, nhiều hôm vào văn phòng thấy 3 bố kia đang đánh đế chế mới vãi lều. Rảnh quá thì phải. Cái cách làm việc ghi chép cẩn thận của tao sau lần trước giải trình với chủ đầu tư thì đã bị nhà thầu nắm được. Nhà thầu không dám lèng mèng mà có vẻ lựa tao lắm, tao lại càng phải cẩn thận hơn, nó rủ đi uống nước 1 mình cũng đéo đi. Có lẽ như thế lại đéo phải là hay…
Một ngày gió lạnh. Giám đốc trẻ xuống công trường họp, rồi bảo tao về văn phòng Hà Nội làm, đợt này bên thiết kế nhiều việc. Tao ban đầu không nghĩ gì, theo sự điều động phân công của lãnh đạo thôi. Tối hôm đó mấy anh em ăn bữa chia tay, lão xồm lại phọt ra tin tức là nhà thầu tạo sức ép lên chủ đầu tư, chủ đầu tư ép xuống bảo thay tư vấn viên đi, chắc tại do chú cứng quá mà. Tao ngỡ, đm, tưởng chỉ làm sai mới chết, ai ngờ làm đúng cũng chết là thế đéo nào. Lão xồm bảo thôi, chú về làm thiết kế cho nhàn thân. Tao thở dài, cay ra phết, cảm giác như vừa trải qua một sự thất bại.