Phần 28
Rồi thì Hà Nội lại trở về với nét thường nhật của nó khi được lấp đầy với sinh viên, người đi làm từ các tỉnh khác về. Dòng người ùn ùn đổ về thủ đô, đéo hiểu sao Hà Nội càng ngày càng đông, tao thấy đông hơn nhiều so với hồi tao mới xuống. 4 năm rồi, 4 năm với thủ đô rồi, 4 năm chứng kiến từng tòa nhà cao tầng mọc lên, những công trình mà tao nhớ hồi năm nhất bị các thầy nhồi rằng sau này các em sẽ là người xây dựng những tòa nhà đó, xây cao, cao mãi. Ừ thì cũng mơ mộng, thấy cũng tự hào nhưng đéo hiểu sao càng ngày càng nhận thấy nghề xây dựng bị mang tiếng xấu, nào là rượu chè gái gú, nào là rút ruột công trình, thành ra nhìn về tương lai cũng hoang hết cả mang.
Sang kỳ 2 có mấy đồ án môn học, nghe các bậc đàn anh bảo học hết năm 4 là có thể kiếm tiền bằng nghề rồi. Thế mà mấy ông anh đấy học 6 năm rồi vẫn đéo thấy đi kiếm tiền bằng nghề, thỉnh thoảng gặp trên trường chào nhau các bố vẫn cười bảo trả nốt môn này anh lấy bằng, 2 năm rồi vẫn nốt, không hiểu nốt đến bao giờ.
Sông sét đã thành đường trần đại nghĩa, vô hình chung tạo ra khoảng không thoáng đẹp phía cổng sau trường xây dựng. Buổi chiều cứ nườm nượp gái đẹp đi lại qua đây. Đám sinh viên đực trường xây dựng cứ ra đấy là ngớp ngớp, khổ thân trường toàn đực nó thế. Sang kỳ 2 lịch học lộn xộn buổi sáng buổi chiều. Với tinh thần quyết tâm sống với nghề, 2 thằng động viên nhau cố gắng ghê lắm. Khổ nỗi từ quyết tâm đi đến hành động thực tế là 1 khoảng cách khá dài, đặc biệt trong bối cảnh gái gú loằng ngoằng.
Sau cái đợt khai xuân thì tao lại sa vào món chơi room yahoo với mỹ nhân. Có hôm ngồi đến 2 – 3h sáng chỉ để nghịch mấy trò bomb, mic, voice. Cũng vì thế mà độ thân thiết của tao với mỹ nhân tăng thêm 1 bậc. Vui trò chơi mới không quên nhiệm vụ, vẫn đều đặn tuần qua nhà phấn chơi 2 – 3 lần, tuy nhiên tần suất xúc than cũng giảm hơn chứ không phải lần nào gặp cũng chịch. Phấn vẫn vậy, yêu si mê lắm.
Hôm nọ đang ngồi trà đá cổng trường thì gặp ông anh bách khoa ngày xưa ở cùng xóm trọ Mỹ Đình. Anh em hàn huyên, mấy năm không gặp không ngờ lão phát gớm, nghe kể thì đang làm team leader 1 dự án đéo gì ấy. Tao hỏi có việc gì cho em theo, lão hỏi chú làm được gì, tao bảo đéo làm được gì, nhưng không biết thì học, anh biết em rồi mà. Lão gật đầu, xin nhau số điện thoại, lão bảo anh cũng có làm việc với mấy bên xây dựng nhưng bên xây dựng chúng mày đéo ai tuyển làm bán thời gian đâu, thôi có gì anh sẽ gọi cho. Tao cho địa chỉ, bảo rảnh qua uống rượu. Lão hỏi tình yêu tình báo ra sao, tao kêu lộn xộn lắm, chia tay Hải Dương lâu rồi. Lão chẹp miệng con đấy ngon thế mà bỏ à. Tao cười, vâng, có con khác ngon hơn. Lão cười khà khà.
Cũng 1 chút nhớ về Hải Dương, bao lâu không liên lạc, không biết giờ ra sao. Gọi điện cho Luật hỏi ở cửa hàng không thì qua chơi, Luật bảo qua đi. Qua đến nơi thấy có thằng beep nào đang ngồi cùng, Luật giới thiệu đó là bạn trai Luật. Tao hơi ngạc nhiên, mà cũng phải để nó có bạn trai chứ, tao cười chúc mừng, trêu thằng beep kia là bác may mắn đấy. Hắn cười. Ngồi lúc thì về, về phòng kể với thằng thông là Luật có người yêu rồi, thằng thông bảo mày tiếc à, tao bảo không, à mà cũng hơi tiếc…
Thằng thông kể chia tay con người yêu nó rồi, hỏi tại sao, thằng bạn bảo đéo yêu nữa thì thôi chứ sao. Tao động viên thôi yêu đương buồi gì, tập trung học hành kiếm việc làm thôi. Thằng thông gật gù nói, chuẩn đấy… Chán chán lại lê sang phòng Bắc Ninh, lân la hỏi chuyện về Luật, Bắc Ninh kêu chị Luật nhận lời yêu anh kia được tháng nay rồi mà, anh kia theo đuổi chị Luật lâu lắm. Tao nghe mà thấy tim có 1 phần vụn vỡ, ký ức về Luật òa về, những lần cảm xúc nhất thời, những lần yêu thương. Tao vẫn nói chỉ có Luật mới là người bắt vía được tao, đối diện với Luật tao luôn phải chân thật.
Bắc Ninh nhìn thái độ tao rồi hỏi, sao thế, khi người ta quan tâm anh thì anh vô tâm, giờ người ta có chốn thì anh lại tiếc à. Tao bảo vớ vẩn, tiếc gì mà tiếc. Bắc Ninh mỉm cười nói thôi đừng buồn nữa, còn có em đây mà. Vkl, nói cứ như dỗ trẻ con không bằng.
Tuần ấy thấy buồn thật, cứ nhàn nhạt, phấn gọi điện cũng cáo bận không sang. Rõ ràng tao biết thời điểm ấy trái tim tao đang dành cho phấn. Nhưng thực sự không đành, thấy xót lòng còn hơn cả lần nghi ngờ Hải Dương. Tâm trạng không tốt, vật vờ, thằng thông động viên thiếu đéo gì gái hả mày, quanh mày tao thấy bao nhiêu gái rồi, tham lam làm đéo gì bố. Tao nghĩ ừ, tham đéo gì, nhưng thực sự cảm giác mất mát khó nguôi ngoai…
Tối online, chat với Luật, Luật kể chuyện người yêu ẻm, tao chỉ đọc, thấy cay cay. Sấm chớp ùng oàng rồi thì trời cũng mưa, tao bỏ máy tính ra ban công hút thuốc. Ngồi làm hết 2 điếu, ngắm mưa, tâm trạng thả trôi theo dòng nước. Luật gọi điện, hỏi sao đang nói chuyện lại im, đi đâu đấy. Tao trả lời qua loa rồi tắt máy. Đéo hiểu sao lại buồn, lại nặng trĩu lòng như vậy. Rồ rồ xuống lấy xe máy, mặc áo mưa phóng đi ra Mỹ Đình, mưa to như trút nước. Tao trở lại xóm trọ cũ ngày trước, mới vài năm mà thay đổi khá nhiều. Tao đứng cổng xóm trọ, nhìn vào phía trong, cả 4 phòng đều sáng đèn. Cứ đứng thế thôi, ngẩn ngơ nhớ về lần buổi tối bất ngờ thăm Luật. Hình ảnh cũ cứ hiện ra rõ mồn một.
Lại lên xe phóng đi, mưa vừa dứt cơn này lại có cơn khác, hạt mưa nặng bay rát mặt. Thấy điện thoại rung chuông, kệ mẹ. Rồi cứ rung liên hồi. Đến cả chục lần thì tao dừng lại trú sảnh nhà ven đường, lấy điện thoại ra thấy chục cuộc gọi nhỡ của Bắc Ninh, thằng thông và cả Luật. Định cất đi tiếp thì lại có chuông. Là Luật gọi, Luật hỏi anh đi đâu mưa gió thế này, Bắc Ninh bảo em là anh phóng xe đi, gọi mãi không được. Tao trả lời anh ra Mỹ Đình, Luật hỏi ra Mỹ Đình làm gì, tao nói ra đấy tắm mưa. Luật hỏi anh hâm à, về đi. Tao trả lời anh không sao, anh chỉ muốn gột sạch hình bóng em trong tâm trí thôi, em phải sống hạnh phúc nhé. Tao tắt máy, tắt nguồn.
Bộ quần áo mưa không đủ khiến cho người khỏi ướt, cảm nhận từng giọt nước đọng trong áo, chảy trong người, lạnh. Đường Hà Nội vắng tanh, ánh đèn vàng không đủ sáng cho cơn mưa rào đầu mùa nặng hạt. Tao đi về.
Người ướt sũng. Bắc Ninh vội sang hỏi han, tao cười, tao bảo thấy thoải mái hơn rồi. Đêm hôm đó ngủ ngon.
Sau bận ấy tao bỗng dưng an phận. An phận học hành, an phận tình yêu, hạn chế gặp gỡ gái, kể như tóc vàng với giữa rủ đi bao lần tao đều từ chối. Chỉ có Bắc Ninh do ở cùng nhà nên không hạn chế được việc chạm mặt nhưng cũng hạn chế sang phòng ẻm hay trêu đùa ẻm như trước. Thờ ơ với thời cuộc. Trong lòng chỉ còn tình yêu với Phấn.
Có lẽ vì cái sự thờ ơ ấy mà tao không nhận ra sự thay đổi của thằng Thông cho đến một hôm cuối tuần. Tao từ nhà phấn về, khi đó khoảng hơn 10h tối. Lên phòng thấy tối om mà cửa không khóa, sang phòng Bắc Ninh thì thấy khóa cửa, ờ ẻm kêu về quê mà. Đéo biết thằng thông đi đâu, người yêu thì nó chia tay rồi mà nhỉ. Hay lại ra quán net rồi, tao lấy điện thoại ra gọi, đầu dây bên kia thằng thông bảo mỗi câu đang bận nhé rồi tắt máy. Ơ thằng lồn này thái độ thế là thế nào.
Tao ngồi online một lúc, chả có gì vui, lại ra ban công hút thuốc. Chợt nhớ hôm trước mới mua hộp cafe, tao mò xuống bếp cắm nước. Đứng chờ nước sôi cứ thấy tiếng huỳnh huỵch ở đâu, đi loanh quanh thì phát hiện ra tiếng động từ phòng 2 đứa ngoại thương. Tao lắng tai nghe ở cửa phòng, đm, là tiếng đang địt nhau. Đứng nghe giọng rên cũng không đoán được của da nâu hay da đen nhưng nghe phấn khích lắm, nghe thôi mà thằng bé đã dựng đứng rồi.
Cảm thấy hơi vô duyên, tao ra đứng chờ nước tiếp, nước sôi, rót vào phích, tao tắt điện, vào phòng vệ sinh tè phát đã. Quay ra xách phích định đi lên tầng thì nghe tiếng cửa phòng ngoại thương mở, đm, chính là thằng thông lồn đi ra. Nó nhìn thấy tao, tao nhìn thấy nó. Nó nhăn nhở cười. Tao hiểu ra chuyện gì rồi, đi thẳng lên tầng, pha sẵn 2 cốc cafe.
15p sau thấy thằng thông mò lên, tao bảo khá lắm thằng dog. Nó bảo khá đéo gì, bọn tao yêu nhau rồi, tao hỏi yêu cái lồn á, nó kêu đm yêu thật đấy. Tao hỏi con nâu hay con đen, thằng thông cười khà khà nâu đen cccc, là rám nắng nhé. Tao gắt tóm lại là con nào, thằng thông kêu con đen.
Địt mẹ thằng bạn. Mặn thật. Thằng thông ngồi xuống làm hớp cafe, rút điếu thuốc ra châm chậm rãi nói tình yêu không hề có lỗi, lỗi chỉ ở màu da, em Đen cũng có đen mấy đâu, chỉ là so với Bắc Ninh hay Luật thì đen hơn nhiều thôi. Tao nhìn thằng bạn với ánh mắt thông cảm, vỗ vai động viên nó, chúc mừng mày, đừng quan trọng ngoại hình trong tình yêu, tình yêu phải từ trái tim, với lại em đen dáng người cũng đẹp, mặt cũng duyên. Tao nói hết câu mà cảm thấy buồn nôn với chính mấy câu nói của mình.
Hoa loa kèn trắng tinh khôi bày đầy theo các gánh hàng rong trên phố, tháng tư trôi qua vội vã, trời đã xanh, mây đã trắng, nắng đã vàng. Sáng sáng ngồi trên ban công đón nắng mai bên cốc cafe nhạt, ngắm dàn hoa leo bên nhà hàng xóm nở rộ rụng cả cánh sang ban công bên này. Hà Nội thật lạ, ở sát nhà nhau bao lâu rồi mà chỉ biết mặt không biết tên. Không hiểu vì người ta không cần biết, không muốn biết hay do sự xô bồ của cuộc sống làm người ta chẳng còn bận tâm với những thứ giản dị quanh mình.
Tháng 5 rồi, nhìn lại thời gian thấy trôi đi nhanh quá, gác chân lên lan can, ngửa cổ nhìn khoảng trời nhỏ theo làn khói thuốc, nghĩ về những quãng thời gian gần đây, thật yên bình. Luật có lẽ sắp bảo vệ tốt nghiệp rồi. Phấn, tao, thằng thông, 2 đứa ngoại thương sẽ cùng vào năm cuối. Vậy là thời sinh viên cũng sắp hết, không biết sau này đi làm cuộc sống sẽ ra sao nhưng trong tiềm thức lúc này vẫn nhận ra rằng có lẽ thời sinh viên là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời.
Cô chị học sinh đi qua nhìn thấy tao, lại ngửa cổ lên hóng chuyện. Mới ngày nào tao còn gia sư cho mà giờ cũng mấy năm rồi. Rót từ trên xuống thấy khe ngực sâu hút lộ qua cổ áo trái tim, tao giả vờ liếm liếm mép, cô chị cúi đầu xuống tự nhìn ngực mình rồi nhìn lên nháy mắt. Gái Hà Nội có khác, dạn dày kiểu tóc vàng với giữa. Nhắc đến 2 vị tiểu muội mới nhớ 2 tháng rồi không gặp, cũng không trà đá ở trường gì luôn. Có lẽ chúng nó cũng có cuộc vui của chúng nó, về cơ bản mình người nhà quê, chưa làm ra tiền, chơi với bọn đấy không hợp.
Phấn gọi điện bảo anh ở nhà không em qua chơi, tao gật. Vào phòng dọn dẹp lại cho gọn gàng, lần nào phấn đến cũng gọi điện trước như thế, tao nếu ở nhà thì lại phải vào dọn lại phòng luôn.
Thằng thông thấy thế hỏi người yêu qua à, tao gật, bố cháu đứng dậy bảo nhớ up bài nhé, tao hỏi đi đâu đấy thì nó kêu xuống tầng 1 ngồi chơi cho bọn mày tự nhiên chứ sao. Nhìn mặt nó cười gian gian, tao bảo lại xuống ăn tâm thất chứ gì…