Phần 140
Hơn 10h, mấy đứa về khách sạn. Bọn tao thuê 2 phòng, nói thật là sau 3 năm xa cách nên tình cảm phai nhạt đi nhiều, chứ như hồi trước có khi sẵn sàng thuê 1 phòng 3 đứa nằm chung cũng nên. Tao về phòng tao nằm luôn, lấy điện thoại lướt lơ, tin nhắn zalo của Hoa từ lúc nào không biết, Hoa hỏi hôm nay anh đi đâu, làm gì, tao chém lại là nằm ở nhà cả ngày chứ không đi đâu, có như thế mới dứt tình hóa đơn được.
Thấy Hoa phản hồi ngay là thật không thế, tao bảo thật, đang nằm chỏng dái ra đây, Hoa nhắn vào dùng từ thô thiển quá đấy. Đang chat chit thì có tiếng gõ cửa, tiếng gọi của Hóa đơn. Tao ra mở cửa, hóa đơn vào phòng nằm lăn ra giường dang chân dang tay. Ẻm bảo nãy em chưa trả lời anh câu hỏi đi hay ở nhỉ. Tao ừ nhẹ. Hóa đơn cười cười hỏi anh muốn em đi hay em ở.
ĐM, hỏi khó thật, nhưng tao cũng nói thật luôn dù có dối lòng một chút, đương nhiên là muốn em ở rồi. Hóa đơn hì hà bảo tiếp, em ở thì mình cưới nhau nhé. Tao gật đầu luôn chứ ngại đéo gì vì đoán là mấy câu này đang chỉ là bông đùa, là lời dạo đầu cho câu chuyện thật phía sau thôi. Hóa đơn ngồi dậy rồi nhẹ nhàng nói lại đây em bảo. Tao bước lại, hóa đơn đứng dậy, choàng tay ôm tao, đầu dựa vào lồng ngực, ẻm kêu anh đứng im để em nghe trái tim anh nhé, rồi ẻm cứ thế im lặng không nói thêm gì.
Thời gian 10p trôi qua, hóa đơn mới mở miệng nói anh mỏi chân không, tao bảo có mỏi nhưng vẫn đang phải thực hiện đúng theo yêu cầu của em, ẻm cười khinh khích nói cả đời này đều làm theo yêu cầu của em chứ, tao gật, hóa đơn bảo hứa đi, tao bảo hứa, hóa đơn hỏi hứa gì, tao bảo hứa hứa.
Hóa đơn cười hì hì rồi im lặng, tao bỗng thấy ngực mát mát, nước ở đâu ý nhỉ, cúi xuống nhìn, mấy hàng lệ của ẻm đã rơi từ lúc nào, tiếng nấc nghẹn bắt đầu xuất hiện, có lẽ hóa đơn cố gắng lắng nhưng vẫn không thể nào để nước mắt không rơi, tao bảo đừng cố nén cảm xúc làm gì em. Hóa đơn thút thít vài tiếng rồi óa khóc tu tu, mếu máo nói em yêu anh, em yêu anh rất nhiều… Tao cảm nhận được, đây là giọt nước mắt của đau thương, của chia ly, của xa cách… Hơi cay ở đâu xộc lên mũi, mắt mình cũng bỗng nhòe đi.
Tâm trí tao hiển hiện lại như in cảnh xa hóa đơn lần đầu tiên, ngày ấy tao thật hụt hẫng lắm, vật vờ bao nhiêu lâu mới dựng lại tinh thần được, nay những cảm xúc ấy lại quay trở lại lần nữa, lúc đó tao nhận ra tình yêu của tao dành cho hóa đơn lớn biết chừng nào, mấy năm xa cách chỉ như lớp bụi dày che phủ trái tim rực cháy, là che đi chứ không hề dập tắt.
Tao khóc thành tiếng, nói không tròn câu: “Anh yêu em…” Lâu rồi tao mới nói 3 chữ này, những mối tình thoáng qua không phải là không mang lại rung động nhưng hầu hết chỉ dừng ở chữ anh thích, lần này thì lời yêu được thốt ra thẳng từ trái tim mà không hề qua đường lý trí. 2 Đứa ôm nhau khóc. Không hiểu khóc vì sao, chỉ biết đây là trái tim khóc Nước mắt khô trên má cũng là lúc hóa đơn bảo ẻm sẽ đi, mi vẫn ướt, mắt còn đỏ hoe.
Tao đã cảm nhận được điều này từ trước, tao bảo đừng giải thích gì hơn, anh hiểu và không oán trách gì cả, đó cũng là điều anh nghĩ và mong em như thế. Tiếng nấc của hóa đơn như những vết dao cứa trong lòng. Cánh cửa bỗng bị đẩy mở ra, Vĩnh Yên bước vào, bắt gặp cảnh 2 đứa tao khóc, Vĩnh Yên tiến gần lại ngồi xuống hỏi 2 người sao thế, thời gian bên nhau phải vui vẻ chứ.
Tao và hóa đơn đều im lặng, Vĩnh Yên nói tiếp ngày xưa bà đi, ảnh đã sầu thảm như mất hồn mấy tháng, rồi bà về, tưởng 2 người sẽ hạnh phúc bên nhau ai ngờ bà lại đi, rồi lại lần này nữa, tôi nói thật, sao không dứt thì dứt luôn đi. Cả tao và hóa đơn ngước lên nhìn, hóa đơn hỏi bà còn yêu anh lắm hả. Vĩnh Yên quay mặt đi bảo không, tôi chỉ không muốn thấy 2 người lằng nhằng mãi mà chả đi đến đâu, tôi góp ý trên quan điểm bạn bè thôi.
Vĩnh Yên thở dài 1 hơi. Không gian rơi vào tĩnh mịch, cuối cùng tao là người lên tiếng trước. Thôi được rồi, chúng ta sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc ở bên nhau, những tình cảm đã dành cho nhau, không buồn nữa nhé, chúng ta mãi là những người bạn tốt, nào 2 em hôm nay cũng nhau hầu hạ anh nhé. Tao gắng gượng nói ra câu đùa vô duyên mất nết, Vĩnh Yên xì xì bảo em không liên quan rồi đứng dậy về phòng. Tao và hóa đơn nói chuyện thêm lúc rồi chìm vào giấc ngủ.
Trời tam đảo về đêm và sáng thường se lạnh, cái lạnh khiến cho người ta ngủ ngon hơn thì phải. Tao ngủ một giấc say rồi bị đánh thức bởi chuông điện thoại báo thức, giật mình tỉnh dậy vì tao thường để báo thức cho ngày cuối tuần là 8h sáng. Đã 8h rồi cơ à, vùng dậy không thấy hóa đơn đâu, nghĩ rằng ẻm đã về phòng Vĩnh Yên rồi chăng, bỗng thấy tờ giấy note nhỏ bằng bàn tay để ở giường, tao cầm lên đọc, là những dòng chữ của hóa đơn:
“Anh à, em không nỡ rời xa anh, em đi như một kẻ trốn chạy, tạm biệt anh, em cầu chúc cho anh cuộc sống hạnh phúc nhất…”
Tao đọc đi đọc lại vài lượt, để ý trên mẩu giấy mấy chữ bị nhòe mực, nước mắt biệt ly rơi cho một cuộc tình không trọn vẹn.
Buồn! Trời còn lãng đãng sương mai, tia nắng vàng võ chiếu xuống làm long lanh những hạt ngọc đọng trên lá. Nhìn sương, tưởng cây khóc, cổ nhân nói thật không sai, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Đã chuẩn bị sẵn về một hồi kết không đẹp nhưng không hề chuẩn bị cho một cuộc chia tay như vậy, 1 cái ôm, 1 cái nắm tay từ biệt sao cũng xa vời quá.
Gọi mấy lần, thuê bao đều không liên lạc được. Tao về khách sạn, sang phòng Vĩnh Yên, gõ cửa mấy hồi cũng không thấy thưa, alo cho ẻm thì ẻm kêu đang đi chơi chỗ mấy người bạn. Tao bảo hóa đơn đi rồi, anh về trước đây. Vĩnh Yên bảo ơ ơ chờ em đã. Tao tắt máy, thôi cũng để thuê bao. Trả phòng, bắt taxi 1 mạch về Hà Nội. Về nhà mới bật điện thoại, nằm dài mở facebook thấy hóa đơn online, tao cũng không nhắn tin, chỉ âm thầm ngắm lại vài bức ảnh.
Thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Vĩnh Yên, tao thấy mình cũng hơi bựa bựa bỏ về như thế, vừa nghĩ đến thì lại thấy Vĩnh Yên gọi điện, tao nghe, và đương nhiên là bị mắng như tát nước vào mặt, tao im và nghe, ẻm sỉ vả 1 hồi xong tao mới từ từ nói em bây giờ đanh đá hơn trước nhiều nhỉ, ngày trước hiền lắm mà. Vĩnh Yên bảo anh đừng kể chuyện ngày xưa làm gì nữa, lần này liên lạc lại được rồi đừng trốn nhé baby, hihi.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Mọi sự đã đổi thay, chỉ có tình yêu của hóa đơn với tao là thao thấy không hề thay đổi, nhưng chuyện đã đành, thôi, chôn vùi tình yêu này vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.
Lại miệt mài với công việc, kể ra sướng thì sướng mà khổ thì cũng khổ, được tự do tự tại làm việc nhưng toàn phải làm một mình, nhiều lúc phát chán. Yêu cầu kỹ thuật thì cứ cóp nhặt rồi ghép lại với nhau, sếp dặn là viết sơ sài thôi cho linh động, đừng viết kỹ quá khó cho nhà thầu. Đm, đúng là tư tưởng âm mưu nham hiểm hoặc là được bên nhà thầu họ đề xuất cho chứ không đúng ra thì viết càng kỹ càng tốt cho rõ ràng báo giá, nhưng thôi, sếp bảo thế thì cứ làm thế vậy, càng nhàn.
Thứ 4 sếp hỏi tuần này liệu có xong hồ sơ mời thầu không, tao bảo không xong được, sếp có vẻ sốt sắng lăn tăn 1 lúc mới nói, nếu cần thì có thể gọi nhà thầu vào hỗ trợ. Đm, thế là đánh bài ngửa rồi đây, làm đéo gì có chuyện cho nhà thầu tham gia viết hồ sơ mời thầu. Tao nói nước đôi là tùy ý kiến chỉ đạo của sếp ạ, em làm thì phải hết cả thứ 7 chủ nhật mới xong, chứ hết thứ 6 không xong được. Sếp gật gù bảo được rồi chú cứ làm đi.
Lão sếp dân bách khoa, nói là không biết gì về công trình nhưng không phải là lão ngu, thậm chí lão còn rất giỏi là đằng khác. Luôn ăn bận sạch sẽ tinh tươm, nhìn bề ngoài có khi không ai nghĩ lão là dân kỹ thuật mà đoán là dân kinh doanh hoặc dân văn phòng, đầu lão có sỏi, về mặt thiết bị sản xuất ở công ty không ai qua mặt được lão, lão đưa ra được các cải tiến, sáng kiến kỹ thuật làm tiết kiệm cho công ty rất nhiều tiền, nói chung ở công ty lão là một trong những trưởng phòng có tiếng nói quan trọng.
Tối đi làm về, vừa tắm giặt xong đi đi ăn cơm thì có điện thoại, số lạ hoắc. Giọng nam giới tự giới thiệu là ở công ty xxx, có nắm được thông tin về công trình sắp triển khai, muốn gặp tao anh em làm quen trước là biết mặt sau là để hợp tác nếu được. Tao trả lời thẳng thừng là tao không có khả năng quyết định chọn thầu, tay kia vẫn nằng nặc bảo chuyện đấy để sau, anh em gặp nhau ăn tối, biết nhau trước đã.
Tao hỏi ai cho số, hắn kêu chỗ sếp tao. Đm, thế thì nói dài dòng cái đéo gì nữa, ừ thì đi… Tao chờ ở đầu ngõ như đã hẹn là tay nhà thầu sẽ qua đón. Khoảng hơn 7h thì thấy cái xe mazda 6 đi chầm chậm lại gần, nháy đèn. Tao kệ mẹ cứ đứng. Bước xuống xe là 2 người 1 nam 1 nữ, nam giới trạc tầm ngoài 40, béo tốt, ăn vận lịch sự, nữ nhân tầm 25 26 mặc váy màu xanh nhạt, tóc ngắn ngang vai hình như màu vàng thì phải, mi cong, môi đỏ, da trắng, thể hiện là có trang điểm chỉn chu, đi giày cao gót nên tao đoán cỡ gần 1m7 cả giày.
Lão béo lại gần tao hỏi em là X phải không, tao gật đầu, lão giới thiệu lão là Y giám đốc công ty, khi nãy đã gọi điện cho tao, đây là Z nhân viên phòng kinh doanh. Tao cười xã giao bắt tay lần lượt, lão béo bảo lên xe anh em mình đi giao lưu tí. Tao chui vào ngồi sau, em tóc ngắn ngồi ghế trên, lão béo lái xe. Lên xe, lão hỏi thích ăn gì, tao bảo tùy anh, em dễ tính khoản ăn uống. Tóc ngắn kêu hay là đi ăn cá được không các anh, lão béo kêu hay đấy, quán đấy ăn ngon, toàn cá đéo gì mãi tận phú thọ hòa bình bắt về, hàng chất lượng. Nghĩ bụng không biết quán đó có phải của nhà ông hay không mà quảng cáo ghê thế.
Quán trang trọng, bọn tao ngồi bàn uống nước trước, em tóc ngắn lại liên hệ đặt món, 5 phút sau quay ra báo ok, mời các anh vào phòng vip. Tao bảo có 3 người ngồi phòng làm gì cho bí bách, thôi ngồi ngoài này cho thoáng cũng được, em tóc ngắn đưa mắt nhìn lão béo, nhận được tín hiệu gì đó ẻm nói dạ vào trong phòng điều hòa cho mát anh.
Tao ừ, đi. Ngồi bàn lão béo bắt đầu giới thiệu về lão, về công ty lão, rồi lại đến lượt em tóc ngắn nói, tao gật gù nghe thôi, chờ nói xong tao hỏi hình như bên anh chưa làm công trình nào trong công ty em thì phải. Lão cười khành khạch kêu sắp tới nhờ chú tạo điều kiện, bên anh cũng rất tha thiết muốn vào trong đó, tao lại nói lại là cái đó phải sếp em chứ em tuổi gì.
Lão kêu ừ chỗ trên anh cũng thu xếp, hôm nay cũng là anh ấy bảo gặp em cho biết. Lão quay sang em tóc ngắn, em tóc ngăn cười tười lấy trong túi xách 1 túi quà đưa tao bảo bên công ty có chuẩn bị ít quà, nhờ anh tạo điều kiện giúp đỡ. Tao phì cười bảo đã làm được gì đâu, không dám nhận. Tao đẩy tay từ chối luôn.
Đồ ăn bê ra, rượu chivas 18. Đm, cũng lâu rồi đéo được uống rượu tây. Thừa nhận là cá ở đây ngon thật, thịt chặt, giòn, gia vị nêm vừa đủ, ăn ngon. Ngon miệng thì cũng ngon mồm, rượu uống tì tì, câu chuyện thì chủ yếu hỏi han vớ vẩn về công trình, dự án, tao thì cứ một mực đẩy qua sếp tuy nhiên thi thoảng cũng nói về tầm quan trọng của tao.
Ngồi hơn tiếng thì thấy đủ rồi nên thôi, lão béo bảo đi tăng 2 nhé, tao lắc đầu bảo thôi cho em về mai còn đi làm, dạo này bận lắm. Lão chở tao về đầu ngõ, tao xuống trước, vài chục giây sau mới thấy lão xuống chào. Tao quay đi, được vài bước thì em tóc ngắn gọi với chạy theo, đại khái nói đủ lời và nhét bằng được túi quà vào tay tao, đm, tao nhận quà kiểu này quen rồi, nãy chối cho lịch sự chứ giờ cũng đéo ngại nữa, cảm ơn rồi xách về luôn, thấy nhẹ nhẹ, đéo biết bên trong có gì… Ngó đồng hồ thấy còn sớm, chưa muốn về nên lại vòng ra quán trà đá ngồi, nãy nhậu nhẹt đéo được hút điếu nào cũng khó chịu phết, phần vì phòng kín, phần vì có nữ nhân, phần vì đéo thấy thằng cha kia hút nên cũng không muốn phì phèo một mình.
Gọi cốc trà đá to làm 1 hơi hết nhẵn, gọi luôn cốc nữa, rút thuốc lá kéo liên mấy hơi, ngửa mặt nhả khói nhìn ánh đèn vàng mờ ảo. Lúc này mới nhớ đến túi quà, sờ tay vào trong thấy mỗi cái phòng bì dày cộp, nắn nắn đoán thầm với độ dày này tiền 500k thì phải 30 – 40, Còn tiền 100k thì chắc được cỡ 10 củ là hết. Tự đoán bừa là 20 củ tiền 200k. Tí về nhà thì bóc vậy.
Nghe vài câu chuyện phiếm của bà bán trà đá với ông xe ôm, chuyện con cái họ nào thì gần 30 vẫn chưa vợ con gì, nào thì thằng này chăm học, thằng kia ham chơi. Chột dạ thấy mình cũng đến tuổi mẹ rồi, mà giờ vẫn chưa có tình duyên nào, đm, yêu nhiều giờ vẫn trống không. Quan điểm của tao thì vợ là người trọn đời sống bên mình, yêu là 1 chuyện còn phải hợp tính cách, hợp nhiều thứ mới sống cùng nhau được, đơn giản như ăn cùng 1 bữa cơm, người mặn, người nhạt, người cay, người ngọt đã nhức đầu rồi, do vậy vợ phải thực sự là tri kỷ.
Mở điện thoại lướt lướt danh bạ trong zalo, tự hỏi bây giờ mình nghĩ đến ai đầu tiên nhỉ… Chưa kịp nghĩ thì có điện thoại. Là Hoa Xanh gọi, ẻm bảo ở đâu, rủ đi ăn ốc ăn nem gì đó, tao bảo thôi, vừa uống rượu về say rồi. Hoa Xanh xì xí kêu dạo này mất hút nhé, đi thì chớ về đến nhà đóng kín mít cửa, cả tuần rồi không thấy mặt mày đâu. Tao nhạt nhẽo bảo ừ, đợt này bận. Nói tào lao mấy câu thì tắt máy, cắt đứt cả mạch suy nghĩ khi nãy. Ngồi lúc nữa thì về, ngó phòng hàng xóm thấy tắt điện đóng cửa, chắc 2 ẻm đi rồi. Vào phòng mở túi quà ra kiểm, bóc phong bì ra, vượt ngoài dự đoán thì là toàn tiền 500k, đếm đếm được 40 củ.
Đm, không hiểu do sếp chỉ đạo hay do tự bọn nó đưa, mới gặp mặt đã đấm mạnh luôn như vậy, bọn này đúng là biết cách làm ăn rồi. Tao không tay mơ nữa, kinh nghiệm nhiều, cầm tiền kiểu này cũng không ít, cái gì cũng có cái giá của nó cả thôi, quan trọng là cần phải linh hoạt, nhanh nhạy nắm bắt, bọn này từ chỗ sếp chỉ đạo thì cũng 9/10 sẽ ăn gói thầu lần này, khách sáo ban đầu là phải phép nhưng nó đã nhất định đưa thì mình cũng nhất định phải cầm, chớ từ chối dễ dẫn đến khó nói chuyện với sếp mà không chừng xôi hỏng bỏng không.