Phần 14
Tao lúc này thực sự là cảm động, tao cầm, cầm với ý nghĩ mai ngày kia hay vài hôm nữa trả luôn, cầm cho bọn nó vui. Tao bảo anh cảm ơn, anh sẽ cố gắng trả bọn em sớm. Ngồi nói chuyện tầm nửa tiếng thì Luật bảo về kẻo muộn.
Thằng thông về, mặt cười nhe nhở, cầm 1 cọc tiền to bảo tao quà lại cho mụ ghi lô 100k làm lộc.
Thằng thông đưa tiền cho tao, nó nhìn thấy tay tao cũng đang cầm 1 cọc tiền thì ngạc nhiên hỏi tiền ở đâu lắm thế, tao bảo Luật với Bắc Ninh cho vay đấy, mỗi đứa 5 triệu, bọn nó không biết mình mới trúng lô. Thằng thông ngồi xuống giường, châm điếu thuốc hút rồi bảo: Tao thấy con Luật nặng tình với mày đấy…
2 thằng rủ nhau đi lấy đồ về, tao sang mượn em Bắc Ninh xe máy. Bắc Ninh hỏi anh đi đâu, tao bảo mượn đi cắm lấy tiền mai đánh lô chơi lớn luôn. Bắc Ninh đưa chìa khóa bảo xin mời, cắm xong nhớ lê xác về đây nộp mạng cho em, từ mai làm nô lệ của em nhé, bao giờ hết nợ thì tha nhé, tao bảo thế khéo làm cả đời mới hết nợ, Bắc Ninh cười không đến, chắc chỉ đến lúc em ra trường thôi, đến lúc đấy em lại cho anh cắm xe khác. Tao hỏi xe gì, Bắc Ninh kêu xe hoa luôn. Đùa đùa vài câu, nhìn ẻm rạng rỡ vl. Lấy hết đồ về, chia tiền trả nợ xong vẫn thừa hơn 5 – 6 củ. Thằng thông bảo tao cầm tất đi, nó cầm 2 – 3 hôm khéo lại hết. Xem ra quyết tâm an cư lạc nghiệp trên bờ lắm.
2 thằng lúc chiều ngủ dở giấc thành ra đéo ngủ được, beer cũng hết rồi. Lúc tối không ăn nên thấy đói, thằng thông rủ đi ăn đêm. Hơn 11h, 2 thằng ra quán gọi tiết canh vịt, vịt nướng và không thiếu chai rượu. Tinh thần ở trên bờ sao bao ngày lênh đênh biển cả thật thoải mái, uống được vài chén tao bỗng hứng thú kể rằng em Hương phấn ở gần đây, rủ em ra uống rượu nhé, thằng thông gật gù.
Tao gọi điện, hương phấn kêu em vừa đi làm về, chưa kị thay quần áo, tao bảo em ra luôn đi tránh tình trạng say không đều, em phấn ok. Chưa đến 10p sau thấy em ra. Mặc váy bó ngắn lại xẻ thêm chục cm nữa hở đùi trắng nõn nà, đúng là chè thái gái tuyên, có lẽ em phấn là người con gái tao thấy xinh nhất mà tao từng gặp từ trước đến thời điểm đấy.
Phấn ngồi tự nhiên, tao bảo ăn uống gì thì ẻm cũng tự nhiên bảo đói, em gọi bát miến. Thằng thông với ly rượu, rót cho em phấn chén. Cạch, cả 3 cùng uống. Ngồi truyện trò vui vẻ, hết 2 chai nửa lít thì hơn 12h. Có hơi men, thằng thông đứng dậy trả tiền kêu say quá về trước. Đúng là thằng bạn nối khố, nó say cái cc, nó cố tình thế để tao có cơ hội đây mà.
Tao cũng vào em hương phấn về thôi chứ, e kêu vâng. Đương nhiên là phải đưa em ấy về, theo phép lịch sự mà. Về đến cổng, em phấn mới nói chuyện hôm trước ấy, anh vào phòng em đưa tiền cho anh luôn nhé, khi nào có thì trả em cũng được. Tao bảo không cần đâu, anh tự xoay sở.
Phấn cười nói anh là sinh viên, em cũng là sinh viên, anh đi gia sư chắc chỉ đủ tiền thuốc nước, mà mẫu con ngoan trò giỏi như anh chắc chắn không dám về báo nhà. Em nói có đúng không? Tao chỉ biết trố mắt nhìn, phấn khoác tay tao bảo anh không phải ngại đâu, ẻm tự kéo tao vào, ẻm mở cửa, bật điện, tao bảo thôi anh về đây, rất cảm ơn em, khi nào anh cần anh sẽ hỏi em nhé. Phấn kêu chờ em tí rồi tìm tìm bới bới trong tủ quần áo. Tao nói lại rõ ràng mạch lạc là anh chưa cần thật mà. Phấn dừng tìm bới, quay ra rồi nhìn tao nói, anh chê tiền của em sao.
Đm, tiền nào chả là tiền, chê đéo gì, cơ mà em nói vậy có vẻ nặng nề, khiến tao hơi chạnh lòng.
Tao vào phòng, ngồi ghế bảo nói thật là lúc chiều đứa bạn cùng xóm nó cho vay 10 triệu rồi, phấn hỏi 2 bà hôm trước gặp đi ăn cơm đấy hả, tao gật đầu. Phấn kêu thế đúng là anh chê tiền của em rồi, mặt ủ rũ. Tao im lặng, ít sau mới bảo rằng anh đã nói rồi, anh với em quen biết sơ sơ, cầm tiền của em làm sao được. Phấn ngẩng mặt bảo thế làm sao cho quen biết sâu đậm hơn, em cũng không muốn sơ sơ thế này…
Đêm khuya, tĩnh lặng, men nồng trong người làm trái tim đập loạn nhịp. Tao cầm tay hương phấn, rồi nhẹ nhàng đứng dậy, phấn đứng dậy theo. Nụ hôn đến lúc nào không hay, mùi nước hoa nhàn nhạt, thân thể mềm mại lại làm bốc hỏa con tim lẫn con chim. Hôn nhau hồi lâu, tao khẽ nói đùi em đẹp quá, rồi tao từ từ đưa tay vuốt đùi ẻm, vuốt vào chỗ xẻ của váy. Phấn nhắm mắt, hơi thở gấp gáp hơn. Tao vòng qua mông, sờ soạng. Phấn hôn tao, hôn sâu lắm, dứt nụ hôn phấn nói anh có biết em cô đơn lắm không?
Em thực sự cô đơn anh ạ. Mắt phấn rưng rưng, tao bỗng dưng thấy lòng man mác. Tao dừng tay! Ngồi xuống, chuyển chủ đề trò chuyện, phấn cũng ngồi cạnh, kể kể lể lể 1 lúc. Tao kiếu về, ra đến cửa phấn bảo anh chờ đã, tao quay lại, phấn nói trống không “Cho hôn 1 cái nữa” Dại đéo gì mà hôn thêm, để thèm thèm cho nó nhớ.
Tao cười cười bảo hôn cái mông này, tao vỗ vỗ mông bộp bộp rồi lượn luôn. Về đến phòng thấy thằng thông đã lắp xong 2 máy tính rồi, thông vỗ vỗ vào cái màn hình rồi nói nhớ mày quá bạn hiền ạ. 2 thằng ngồi 2 cái máy, lướt web, chat chit, rồi lại chơi đế chế, mãi đến 3h sáng mới ngủ.
Lâu lắm mới được giấc ngủ ngon. Hôm sau 9h mới dậy, vì có điện thoại, cô em gọi bảo làm gì mà giờ vẫn chưa sang. Tao ậm ờ bảo mệt, cô em hỏi mệt thế nào sang đây em kiểm tra. Nó đã nói thế rồi cũng chẳng chây ì được. Vội dậy đánh răng rửa mặt các kiểu rồi bắt xe bus sang.
Từ đây sang Mỹ Đình cũng phải đi 2 tuyến, may mắn là không phải chờ xe lâu. Sang đến nơi cô em cười hihi bảo để xem ốm đau thế nào nào. Chưa kịp định thần đã vồ vập vào nhau, quần quại, tao chắc phải cả tháng rồi không làm gì, nhanh out vl, cô em có vẻ chưa hài lòng. Nằm nghỉ lúc, tao vào rửa ráy xong ra đang định mặc quần áo thì cô em nhõng nhẽo bảo nằm thêm tí đã, nằm tí thì cô em tụt xuống, chưa đầy 2 phút, thằng nhỏ sừng sững vươn cao, cô em leo lên, cưỡi, rên la ghê gớm. Nháy thứ 2, cô em xin tha, tao không tha, cô em bảo em chết mất anh ơi…
Mãn nguyện, cô em cứ ríu rít bên tai, không tra hỏi gì việc lô đề. Đến trưa thì cô chị đi đâu về, cô chị bảo sắp bảo vệ tốt nghiệp rồi, hình như 2 tuần nữa. Tao hỏi lịch chính xác hôm nào để còn đi tặng hoa. Cô chị bảo hôm đấy mới nói. Tao kiếu về, ở đây với 2 chị em thấy ngượng ngượng. Cô chị kêu em đưa anh về, em có vài chuyện muốn nói. Cô em nhìn tao gật đầu.
Tao chở cô chị, cô chị lại ôm eo tao giống như ngày xưa, cô chị nói thời gian vừa rồi bận quá không để ý, hỏi tao vụ lô đề nợ nần thế nào. Tao bảo không sao, giải quyết xong rồi, cô chị lại truy hỏi 1 hồi rồi dặn dò các kiểu. Cô chị bảo tốt nghiệp xong có lẽ về quê làm, phụ huynh ở quê nhắm sẵn chỗ làm cho rồi. Tao im lặng, cô chị bảo anh phải chân thành với em gái em nhé… Giọng cô chị có 1 chút nghèn nghẹn.
Tao cũng muốn dứt chuyện tay 3 phức tạp này đi. Về xóm trọ tao bảo cô chị vào chơi đã thì cô chị bảo sợ lắm, tao hỏi sợ gì, cô chị bảo sợ cái ấy ấy rồi nháy mắt kêu em về đây. Rồi dặn tối thứ 2 chờ ẻm qua đón đi dạy, cấm tự đi… Tao bảo thôi khỏi, chờ ẻm đón thì thành ra e đi đường vòng tròn hả. Cô chị không trả lời mà chỉ kêu pái pai rồi phóng xe đi.
Thằng thông lại không thấy mặt đâu, nhớ ra là nó lấy điện thoại về rồi bèn gọi. Thấy bố cháu a lô tự tin lắm, kêu đang đi trả nợ, tao bảo ờ nhớ trả hết đi, thằng thông kêu yên tâm. Đi qua phòng Bắc Ninh cũng thấy khóa cửa.
Tao ra quán cơm, ăn được 2 miếng thì lại thấy Phấn, Phấn thấy tao, cười tươi quá là tươi. Phấn bảo làm gì mà hôm qua chạy mất dép thế, sợ em sao. Tao bảo sợ cái beep. Phấn cười hihi, ăn xong phấn bảo về nhà em chơi đã. Tao bảo thôi, em qua anh chơi đi, em chưa biết chỗ anh mà.
Phấn đồng ý. Vào phòng, phấn kêu ơ anh lấy máy tính về rồi à, tao bảo sao em biết anh cắm mà hỏi thế. Phấn trả lời hôm anh chả kể nợ mười mấy triệu mà. Chà, suy luận khá lắm. Thông minh đấy chứ chả chơi.
Ngồi chơi tí thì Phấn kêu cảm ơn anh, tao hỏi cảm ơn vì cái gì, phấn bảo cảm ơn vì nụ hôn tối hôm qua, rằng chưa bao giờ phấn được 1 cái hôn ngọt như thế. Tao cười. Phấn nói tiếp lúc trước đã từng yêu 1 anh, nhưng nhạt nhòa không ký ức… Tự nhiên phấn ngồi kể lể tâm sự nhiều lắm, như kiểu lâu rồi không được nói chuyện với ai ấy. Tao đá đưa vài câu theo lời phấn. Dừng chuyện, phấn rủ tối nay anh đi xem phim với em nhé. Mẹ, học gần hết năm thứ 3 rồi, đéo biết xem phim là gì.
Tao thật thà nói anh chưa đi bao giờ, phấn cười bảo vậy tối nay đi, xem ngay ở rạp quốc gia, gần mà. Tao ậm ừ bảo cứ biết thế.
Phấn chào ra về, ra đến cửa tao bảo khoan đã, phấn quay lại, tao nói đúng câu đêm qua phấn nói rằng Cho hôn 1 cái nữa. Phấn nhoẻn cười, nhìn xinh vl, phấn bảo đã hôn cái nào đâu mà kêu 1 cái nữa. Tao cũng cười. Phấn nháy mắt bảo nhớ tối nhé.
Phấn về được nửa tiếng thì thấy tiếng xe máy của Bắc Ninh về. Thấy rìn rìn phi lên tận phòng tao, kêu em để nhờ đây cho râm. Phòng tao là phòng trong cùng nên có bóng của nhà đằng sau, râm nhất, mát nhất. Bắc Ninh dựng xe xong đi luôn vào phòng tao, tự nhiên như phòng ẻm. Kêu nóng quá rồi tự ý ngồi xuống giường, gần cái quạt, chắn hết quạt. Tao đang nằm, bảo em ơi tắt hộ anh cái quạt. Bắc Ninh kêu anh hâm à mà tắt, rồi chợt hiểu ra bèn đứng dậy cười hihi bảo em quên.
Mẹ nó, quên beep, cứ như không có mình ở trong phòng ấy. Máy tính của tao đang mở nghe nhạc từ nãy, Bắc Ninh tự lại bấm cho quạt quay rồi ngồi ghế, bàn máy tính, lần lần mò mò máy tính của tao…
Máy tính tao hồi đó chỉ có game và nhạc, ảnh. Đương nhiên cũng không thiếu được phim, phim sex có ít, chắc khoảng chục tập. Tao nằm thiu thiu ngủ, Bắc Ninh ngồi lục lọi máy tính, xem ảnh ót các thứ. Tao chắc chắn là đéo thể moi được folder phim sex ra nên tự tin cho ẻm nghịch.
Mãi đéo thấy ẻm về, tao bảo ô nhà cô không có máy tính à, Bắc Ninh cười kêu máy tính của anh có nhiều trò, em chơi tí, làm gì mà keo thế. Tao không buồn nói lại, liu thiu ngủ. Bỗng thấy buồn buồn tai, đưa tay lên ngoáy, hé mắt. Em Bắc Ninh đang cúi người trêu tao, nhưng trêu đéo quan trọng, cái quan trọng là tao nhìn xuyên qua cổ áo, thấy bầu ngực trắng phau, áo ngực màu tím. Thời điểm này tao đã bạo dạn lên nhiều, không như hồi đầu mới xuống Hà Nội, tuy nhiên da mặt vẫn còn chưa dày cho lắm. Tao nhắm mắt lại khẽ nói, áo màu tím. Em Bắc Ninh kêu á lên 1 tiếng rồi đứng dậy. Lấy tay che cổ áo kêu anh vô duyên quá, ẻm quay mông đi về. Tao cười nhẹ.
Tối, mưa, mưa to vãi loằn, Phấn gọi kêu buồn quá, hẹn với anh buổi thì trời lại mưa. Tao ậm ừ bảo để khi khác. Tao ngồi cửa hút thuốc, thằng thông vẫn chưa về. 2 Đứa ngoại thương chắc từ quê lên thấy tay xách nách mang, người ướt sũng, mặc áo phông trắng mà lộ rõ coocxe màu đen.
Tao nhìn nhìn, chào nhẹ câu, vẫn ngồi ghế vắt chân hút thuốc. 2 Đứa nó cũng chỉ chào câu còn nhẹ hơn câu của tao. Kệ mẹ, đéo quan tâm. Em Bắc Ninh sang, chuyện trò gì với 2 đứa đấy, đồng hương đồng khói mà, tí sau Bắc Ninh hỏi tao chưa đi ăn cơm à, tao bảo chưa, Bắc Ninh rủ đi luôn không, tao bảo chờ thằng thông, Bắc Ninh kêu kệ lão, về sau ăn sau chứ chờ đến bao giờ. Tao bảo ờ đi, khóa cửa cẩn thận, phải khóa chứ, 2 bộ máy tính mới nhổ về mà. Bắc Ninh còn bảo gớm hôm nay lại khóa cửa cơ à, nói giọng nhạo báng vl.
Trời vẫn mưa, chung nhau cái ô của em Bắc Ninh, tao cầm ô, em Bắc Ninh thi thoảng lại giằng giằng bảo che bên này tí em ướt hết rồi. Tí sau thì em cứ đi sát vào người tao, vô tình đầu gối tay tao chạm vào ngực em ý, Bắc Ninh giật thót mình bảo ê tên dê xồm, cẩn thận đấy. Mẹ kiếp, tao thiếu đéo gì gái mà phải dê xồm mày.
Bắc Ninh mặc cái áo phông bó, quần sooc vải ngắn vừa vừa. Nhìn vòng nào ra vòng đấy, đặc biệt là eo, nhỏ tí. Đến quán cơm, 2 đứa nhồm nhoàm ăn, đang ăn thấy thằng thông đạp xe qua, tao chạy ra gọi bảo vào ăn luôn. Thằng thông vào mồm bô bô bảo sạch nợ rồi ông ạ. Tao nháy mắt, thằng thông nhìn Bắc Ninh hiểu ý bảo à anh cảm ơn em nhé, anh có trách nhiệm trả nợ cùng bạn anh. Bắc Ninh cười nói 2 bố bỏ món lô đề đi là con vui rồi, nhìn 2 bố đợt vừa rồi có khác gì mấy tên ngủ gầm cầu không. Thằng thông gãi đầu ngượng nghịu.
Ăn cơm xong, trời tạnh. Tao với thằng thông ra trà đá, bảo Bắc Ninh về trước. Vừa ngồi được tí thì phấn gọi điện bảo tạnh mưa rồi, có đi không anh, hôm nay em xin nghỉ rồi. Tao ngại đi nên bảo thôi, để khi khác. Phấn nói thêm vậy thôi ạ, giọng buồn buồn.
Tối thứ 2, như đã hẹn thì cô chị qua đón, cô chị chở tao ra nguyễn phong sắc trước rồi mới quay lại dương quảng hàm. Cô chị bảo lúc về alo, ẻm đón. 2 tiểu muội đã học xong hết kỳ 2. Giờ chỉ tập trung ôn thi, chốt lại thì 2 cháu đều chọn thi kinh tế. Liều vl. Nhưng bọn này học cũng khá, có thể không đỗ ngành cao thì có khi cũng đỗ được ngành thấp. Tao chỉ tận tình dạy bằng tất cả khả năng, thực sự là tâm huyết. Với thằng bé học sinh kia thì tao tự tin nó sẽ đỗ đại học, tao dạy nó gần như hết cấp 3. Khả năng của nó tao hiểu rõ, nếu không bị sự cố gì ngoài ý muốn tao nghĩ nó phải được trên 8 điểm lý. 2 tiểu muội kể là nếu đỗ đại học phụ huynh sẽ thưởng cho 1 chuyến du lịch tẹt ga, 2 đứa thậm chí còn lên kế hoạch rồi là đi đà nẵng.
Mẹ nó, giới có tiền nó đi trước mình quãng đường dài thật. Minh học hết năm 3 đại học vẫn chưa biết mùi đi du lịch là gì, 2 con nhãi kể năm nào nhà bọn nó chả đi du lịch vài lần, năm nay đỗ đại học phụ huynh sẽ cho tự đi. Giữa còn bảo huynh đi cùng bọn muội nhé, tao cười nói thẳng toẹt là đéo có tiền. Tóc vàng bảo tiền nong lo gì, chịu khó đi xách đồ cho 2 mỹ nhân thì sẽ được miễn phí. Tao cau mày, nghĩ bụng mình chỉ là thằng khuân vác thôi à. Tóc vàng nắm bắt được tâm lý tao bèn nói muội đùa thôi, không có ý gì đâu ạ, nhưng nếu bọn muội đỗ đại học thì công lớn nhất là của huynh, chắc bố mẹ muội sẽ thưởng chuyến du lịch cho huynh luôn đấy. Tao nghĩ trong đầu, liên quan đéo gì đâu.
Lúc về cô chị đón, tự dưng bị nhớ lại hồi trước 2 đứa chuyên đi dạy về tạt vào nhà nghỉ chịch nhau tóe khói mới về. Kể cũng lâu lắm rồi không yêu thương cô chị, tình cảm cũng đi xuống, như vậy là tốt. Cô chị ngồi sau, ôm chặt, kể đến 15 tháng 6 là bảo vệ, dặn dò tao hôm ấy anh phải đến xem nhé. Tao bảo chắc chắn rồi. Nói chuyện lung tung, mấy lần đi qua nhà nghỉ định phi vào, nhưng lý trí vẫn chiến thắng. Về đến gần đến nhà tao, cô chị nói bảo vệ xong là về quê chờ lấy bằng, cũng là đi làm luôn. Sẽ nhớ Hà Nội lắm… Tao bảo cuối tuần xuống chơi cũng được mà, anh vẫn ở đây, ít là 2 năm nữa, em xuống chơi anh hứa tiếp đón tử tế. Cô chị ôm chặt hơn. Về đến cổng, tao thơm má cô chị 1 cái, nói thật nhẹ, em đi về cẩn thận. Cô chị nhìn tao, tao có thể thấy sự giằng xé của nội tâm bên trong.
Hết tháng 5. Mùa thi đến, kỳ đấy tao phải thi 7 môn, tuy nhiên 1 môn bị cấm, vậy là còn 6. Lại cày vào học, học, ôn ôn. Thế đéo nào đúng 15, hôm cô chị bảo vệ thì tao thi môn cuối. Tối 14, dù bận ôn thi vl vẫn phải sang 2 chị em, động viên. Khi về, cô chị tiễn, tao chủ động kiếm chỗ tối, hôn cô chị thật lâu, 1 nụ hôn tạm biệt, 1 nụ hôn kết thúc mối tình, cô chị khóc, tao dỗ dành, cô chị vẫn khóc không thôi. Tao bảo mai thi xong sẽ chạy qua luôn, chắc vẫn kịp tặng hoa…
Hôm đấy ngồi học, ôn mà không nhập tâm nổi, đầu óc cứ luẩn quẩn trăm nghìn suy nghĩ…
Quanh quẩn cũng thi xong. Bắt xe ôm 1 mạch đến trường cô chị, mua bó hoa to to ở ngay cổng trường. Gọi điện cô em hỏi ở phòng nào, cô em kêu ở đấy cô em ra đón. May, cô chị vẫn chưa đến lượt. Cô em dẫn vào trong giảng đường, tiến lại chỗ có 2 vợ chồng trung niên ngồi, cô em bảo đấy là bố mẹ em. Cô em giới thiệu tao với bố mẹ ẻm bảo là bạn, trước ở cùng xóm trọ.
Đến lượt, cô chị bảo vệ trơn tru, có vài câu hỏi thì cũng trả lời được. Cơ bản tao thấy nặng về hình thức, chứ có đứa nào bị trượt tốt nghiệp đâu, xong thì vỗ tay vỗ chân, cô em bảo ra ngoài tặng hoa nhé để không ảnh hưởng người sau. Ra hành lang, tao tặng hoa bảo chúc mừng em đã vượt qua thời sinh viên. Cô chị có vẻ hôm nay hơi xúc động, mắt rưng rưng.