Phần 132
Béo về hàn, người yêu cũ nghiễm nhiên trở thành chân quan trọng, bằng vẻ bề ngoài, bằng sự lọc lõi thông minh, Cũ lấy lòng hết cả công ty, từ hàn cho đến việt. Riêng tao thì không, tao vẫn giữ 1 khoảng cách, tao đã từng yêu say đắm, nhưng đó là ngày xưa, giờ thì khác. Tao vẫn giữ thói quen trưa trưa đi ăn cơm cùng Lee, 2 đứa cười cười đùa đùa với nhau, cái gai mang tên người yêu cũ dần dà cũng trở nên quen thuộc, tao kệ. Vậy nhưng người cũ thì không kệ tao, ẻm đối với tao dùng 1 thái độ khác với những người còn lại, không biết là vì cái tình cảm rơi rớt của ngày xưa hay vì muốn phá tao với Lee.
Trưa thứ 6 đi ăn cơm, tao xuống trước do Lee bận, vừa ngồi xuống chưa ấm đít thì thấy người cũ bê khay cơm lại ngồi đối diện, tao hỏi hình như các hôm em ngồi chỗ khác thì phải, người cũ cười nói vâng, từ nay em thích ngồi chỗ này.
Tao không nói lại nữa, kệ mẹ mày, Lee thường là ngồi cạnh tao, mày ngồi đối diện thì cho mày ở đấy mà xem bọn tao chim chuột. 1 lúc sau Lee mới xuống, Lee đưa mắt nhìn về chỗ tao rồi hớn hở bê cơm ra, Lee đặt khay cạnh tao rồi nói tự nhiên ơ tình cũ không rủ cũng đến à… Chắc người cũ cũng bất ngờ vì câu nói rất việt của Lee. Nhưng ẻm cũng xoay xở nhanh không kém, ẻm bảo vô tình vì hết chỗ ngồi, tiện thể ôn lại kỷ niệm chứ không có ý gì.
Rồi tao ngồi nghe 2 đứa nó nói chuyện với nhau, đm, toàn chuyện ba lăng nhăng cơ mà xem ra có vẻ hợp ý nhau lắm. Lại chả thế, con người yêu cũ của tao đầu óc bá mẹ nó đạo rồi, cỡ như Lee chắc chỉ giống nó hồi sinh viên thôi. Tao thấy có gì đó tội nghiệp Lee, chắc phải khuyên bảo Lee tránh xa con yêu nữ kia ra mới được.
Tối đó Lee qua tao sớm, 2 đứa tắm chung mới vl, công nhận ngực giả nhìn đẹp thật, giá mà ngực thật đẹp như giả thì phải tốt không. Lee sống thoải mái lắm, phong cách như kiểu kiếm tiền ở việt nam dễ quá mà chi tiêu thì lại rẻ thì phải, có vài lần tao hỏi lương của ẻm được bao nhiêu, ẻm không nói mà bảo cho anh đoán, tao bảo đoán thế đéo nào được, em cho 1 cái mốc đi rồi anh đoán trên hay dưới nhé, Lee bảo vâng, ẻm nghĩ nghĩ rồi kêu mốc em đặt ra là 6000$, theo anh là trên hay dưới. Tao cười nghĩ vậy là loanh quanh tầm 6k $, gấp 6 lần tao rồi. Thế rồi lại đè cho em xuống nằm dưới mà dã chứ đoán làm đéo gì nữa.
Đi ăn đi chơi về rồi Lee ngủ ở phòng tao, giờ thì chắc đéo ngại với ai nữa rồi.
Lại choạch nhau 2 phát mới ôm nhau ngủ, trong lúc thiu thiu tao bảo Lee đừng có chơi với người yêu cũ của tao, dễ bị nó dắt mũi lắm, Lee phì cười bảo anh nghĩ em khờ khạo lắm à, để xem ai dắt mũi ai, em là cháu của giám đốc, thích thì đuổi việc bạn ý lúc nào chẳng được. Đm, lời này là nói thật rồi, tao hỏi lại ơ thế thì em thích đuổi việc anh lúc nào cũng được nhỉ, Lee rúc vào lòng tao khúc khích nói anh thì khác, em lúc nào cũng ở dưới anh mà.
Hôm sau dậy sớm, Lại phải làm 1 cuốc nữa cho tê cờ him rồi mới thả cho Lee về, Lee bảo hôm nay công ty có tổng kết cuối năm của toàn người hàn thôi. Ừ thì để nó đi, tao hỏi tối lại về đây ngủ chứ mà ẻm chỉ cười. Nửa buổi sáng, trời nắng đẹp, nằm kềnh cang ở nhà cảm thấy có lỗi với trời quá bèn lượn vào facebook xem có cháu nào rảnh háng để rủ đi chơi.
Bỗng hoa xanh chạy sang bảo anh ơi, về nha trang chơi không, tuần sau em về. Tao lăn tăn, đi chơi cũng thích cơ mà đi thế này chả thuộc cái thể loại gì, chả nhẽ xin nghỉ vài ngày đi chơi à, việc thì cả đống. Hoa xanh kêu em về chơi 1 tuần, anh có đi cùng em thì đi, em cho ở nhờ đỡ mất tiền khách sạn, hehe. Tao lắc đầu bảo để khi khác vì đợt này đang nhiều việc.
Tối hôm đó đéo thấy Lee qua, cả ngày chủ nhật cũng không thấy qua, tối chủ nhật tao nhắn tin hỏi han thì đéo thấy trả lời. Tao cũng không nghĩ nhiều. Sáng thứ 2 đi làm bình thường, lên công ty không gặp Lee đâu, đến gần trưa thì thằng hàn quản lý gọi tao vào phòng nói chuyện, nó bảo xin lỗi, có một số vấn đề nên mày phải nghỉ việc ở đây, tao nghe thấy giật hết cả mình, tao bảo có phải vì liên quan đến việc yêu Lee. Thằng hàn gật đầu bảo xin lỗi, quyết định từ trên, tao cũng nói giúp mày rồi nhưng không được, giám đốc bảo sẽ giới thiệu cho mày một chỗ khác… Tao hỏi hôm nay không thấy Lee đi làm, thằng hàn nói cái đó lúc nào mày hỏi Lee nhé, nhưng tao đoán chắc Lee cũng không được ở VN lâu nữa đâu…
Thế đấy, chuyện với gái Hàn đến nhanh chóng mà đi cũng bất ngờ như vậy. Tết năm đó Lee về Hàn Quốc, cơ bản thì sau đó coi như không còn liên lạc với nhau nữa. Tao lại sống độc thân một thời gian, yêu thương bản thân mình hơn và định hướng về cái sự yên bề gia thất, thế nhưng dòng đời nào êm ái như dòng sông… Hôm đó tao gặp 1 em tinder ở quán café nhạc sống, ẻm bảo tao hát tặng em bài, tao lên hát, ca mà run, nhưng thế beep nào lại có 1 đứa con gái khác trong quán lên tặng hoa, hát xong tao xuống và tiến lại bàn người tặng hoa tao, ẻm ngồi 1 mình, tao bắt chuyện hỏi sao lại ngồi đây 1 mình thế, em không không trả lời…
Tiếng MC giới thiệu người tiếp theo, tao cũng cười chào ẻm và về lại bàn ngồi với em tinder kia. Em tinder bảo cậu mới hát mà đã có fan hâm mộ ngay được, xem ra sát gái không phải vừa. Tao vẫn run, cơ bản chưa hát chốn đông người thế bao giờ. Không gian quán cởi mở, hẹn gặp buổi đầu nên tao cố tình chọn chỗ này, tuy nhiên xem ra không đủ yên tĩnh để nói chuyện, tao gợi ý tinder đi ăn gì đó tìm không gian khác, tinder đồng ý.
Đứng dậy đi ra ngoài, qua bàn em tặng hoa khi nãy, tao giới thiệu với ẻm rằng tinder là người lần đầu hôm nay gặp, hẹn nhau ở đây, ồn quá nên ra ngoài, em có muốn đi cùng bọn anh không. Em tinder có vẻ không hài lòng lắm, bỗng thấy em Hoa kia đưa điện thoại lên có dòng chữ, em không nói được, có phiền không. Tinder cũng nhìn thấy chữ, chắc cũng thương cảm nên nói đi cùng bọn tớ cho vui, vậy là Hoa gật đầu… 3 người đi ăn nem rán, uống trà chanh.
Thực là hơi cảm giác bất tiện vì Hoa không nói được, Hoa dường như hiểu ý gõ mấy chữ hai người cứ thoải mái, không cần bận tâm đến tớ rồi cho tao và tinder xem. Mẹ, bảo thế chứ thoải mái làm sao được. Vậy là 1 cuộc trò chuyện kỳ lạ diễn ra, tao lấy số zalo của 2 ẻm rồi kéo vào nhóm, cả 3 ngồi chat gõ chữ trong nhóm. Có vẻ Hoa thấy vui hơn, bấm nhanh lắm.
Người ngoài nhìn vào chắc nghĩ 3 đứa dở, cứ chăm chú điện thoại xong thi thoảng lại cười. Ngồi khoảng hơn tiếng, làm quen hết tên tuổi công việc thì Hoa bảo phải về, Hoa đi taxi về, hẹn lần sau có duyên lại gặp. Lúc nào tao với tinder mới bắt đầu mở mồm lại nói chuyện với nhau. Tinder khen hoa xinh, dáng đẹp, ăn mặc chất, chỉ tiếc lại không nói được, thật là tiếc quá.
Tao tranh thủ khen tinder vài câu bảo rằng so với hoa thì tinder cũng là một 9 một mười, ai ngờ tinder hỏi thế ai 9 ai 10. Tao khó xử quá. Thôi đành dối lòng với em Hoa mà mở mồm nói tinder rằng em là 10. Tinder cười tít mắt. 2 Đứa cũng đứng dậy, tao bảo thôi về chứ hay thế nào. Tinder kêu vâng, xong lại bảo hay là đi lượn vài vòng phố đi anh, lâu rồi em không ra ngoài, bí lắm ý. Gì chứ xăng xe anh đầy, thế là chở ẻm đi từ cầu giấy lên hồ Tây vòng ra xã đàn đến Mỹ Đình rồi về. Tinder kêu cảm ơn anh, mai lại đi tiếp nhé, tao cười, gật đầu bảo nếu không mưa.
Buổi đi chơi đầu tiên khá thú vị, lâng lâng trong đầu cảm giác tươi mới, bỗng có tin nhắn, tao lôi điện thoại ra xem, thì ra là em Hoa khi nãy, em hỏi anh về chưa, tao trả lời anh đang trên đường về, Hoa nói em mời anh đi ăn đêm được không, bù lúc nãy anh mời em ăn nem, tao lưỡng lự, ngó đồng hồ, đã 10h30 rồi. Tao dừng xe nhắn tin cho đúng luật, tao bảo giờ này ăn gì được nhỉ, Hoa trả lời ăn gì thì ăn, tùy anh, em mời được. Tao bựa bựa nhắn thế ăn em có được không.
Hoa không trả lời, chết mẹ, có vẻ quá trớn rồi. Chờ 1 phút không thấy phản hồi, tao nghĩ thôi chắc nó chặn mình rồi, tao đi tiếp, đi được 5 phút thì có tin nhắn, tao lôi điện thoại ra xem, là Hoa, Hoa nhắn anh có chắc không, 1 đứa khiếm khẩu tật nguyền như em anh cũng muốn ăn sao. Tao nhắn lại anh xin lỗi, anh đùa thôi, nhưng mà việc em không nói được không làm giảm sút giá trị con người em đâu, em xinh lắm. Hoa gửi hình cười hihi, rồi nhắn anh có qua không thì em chờ, đi ăn gì đó, hôm nay anh hát nghe cảm động, em rất thích. Tao bấm bấm trả lời thì bỗng có tiếng còi xe bip bip tao ngẩng mặt lên nhìn, thôi rồi…
Trời đất như cuồng quay, trăng sao loạn xị ngậu. Nằm dạng chân dạng tay im lìm, đéo rõ mình chết hay chưa, chỉ thấy cơ thể bồng bềnh nhẹ bẫng. Rồi nghe tiếng chửi đm mày đi đứng thế à, tiếng chửi kéo tao về thực tại, khẽ quay đầu sang nhìn, chiếc xe tải với vệt phanh đen xịt trên đường, tao cố ngồi dậy, nhìn người ngợm chân tay mình đéo sứt mẻ tí nào, sướng quá tự phì cười, may vl.
Lão tài lại hỏi mày có sao không, đi đứng như củ cặc, tí nữa thì oan nghiệt, tao tỉnh táo hơn đứng dậy xin lỗi ríu rít, dựng xe dắt lên vỉa hè, đám đông giải tái, lão tài cũng phóng đi, tao mở điện thoại, rút thuốc ra hút, giờ mới biết là mình vẫn sống. Xem tin nhắn thấy Hoa nhắn mấy tin anh qua chưa, anh không qua à. Tao chụp vệt phanh đen xì trên trường rồi gửi cho Hoa và nhắn mải bấm điện thoại với em, tí nữa thì lên thiên đường.
Hoa phản hôi luôn hỏi anh đang ở đâu, tao trả lời cổng trường quốc gia, Hoa bảo anh ở đấy em qua. Tao ngồi phệt xuống vỉa hè, giờ mới thấy đau đau ở chân chỗ khi nãy bị xe đè lên, xem tay thì cũng có vài vết xước. Hút hết 2 điếu thuốc thì Hoa qua, xe khựng lại chỗ tao đang ngồi. Tao ngẩng mặt nhìn lên thấy quần sooc jean ngắn lại rách rách phô cả cặp chân, đùi trắng mịn, áo khoác mỏng mỏng có mũ cũng không che được dáng người thật đẹp, trong phút chốc tao nghĩ thật đáng tiếc, người đẹp thế này mà lại câm.
Bỗng nghe giọng nói “Anh có sao không?” Ơ đệt, thế là thế nào. Giọng nói rất chi là dễ nghe, tao nhìn ẻm, vẻ mặt em sốt sắng và hỏi lại anh có sao không, tao bảo không sao, xước sát tí tẹo, hơi đau chân, ngồi nghỉ tí là ok, mà em sao lại nói được rồi. Hoa mỉm cười trả lời lúc nào thích nói thì nói, không thích thì lại không nói. Hoa ngồi xuống ngó chân ngó tay tao.
Tao bảo thôi để khi khác thì đi ăn sau nhé, giờ muộn rồi em về ngủ nghỉ đi, tí anh cũng về luôn, định ăn em nhưng cơ thể kiểu này chắc không ăn được mà lại bị em ăn cũng nên. Hoa phì cười bảo giờ vẫn còn đùa được à, thôi được rồi, đi về đi, em đưa anh về, tao lắc đầu, tao bảo anh ổn, đi được. Hoa lại bảo rồi thế thì em đi theo anh về, anh về đến nhà anh thì em quay lại, không bàn nhiều. Vậy là 2 đứa đi về nhà tao.
Tao ở trọ 1 mình ở 1 căn chung cư mini. Gọi là chung cư cho oách chứ thực ra chỉ có 5 tầng, mỗi tầng có 2 phòng, mỗi phòng rộng tầm 40m2, được bố trí 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 bếp nhỏ, cơ bản là chật. Tao ở trên tầng 5, trẻ khỏe phải ở trên cao cho thoáng, có thang máy nên cũng không ngại đi lại. Về đến chỗ tao thuê, tao bảo lên chơi tí không, Hoa có vẻ chần chừ hỏi anh ở cùng ai, tao bảo có 1 mình thôi, đừng ăn anh nhé, Hoa lại cười nhẹ nói vâng, em lên ngó xem có phải ổ chuột không… Phòng tao ít đồ, đơn giản, nói chung không làm Hoa thất vọng, Hoa ngó ngó loanh quanh 1 lượt, tao bảo ngồi chờ anh đi pha cốc café nhé.
Hoa ngồi ghế chỗ phòng khách, cầm mấy đồ ngộ nghĩnh trên bàn mân mê hỏi anh ở 1 mình thế này tốn tiền thuê nhà lắm nhỉ. Tao bảo ừ, cũng hơi lãng phí, nhưng như vậy thoải mái hơn. Café tan sẵn nước nước pha nhằng cái thì xong, tao bê 2 cốc ra mời Hoa 1 cốc, tao hỏi sao khi nãy ở quán em bảo em không nói được, suốt lúc ăn nem cũng không nói gì, Hoa cười kêu em thích thế, xem người ta đối xử với em ra sao.
Tao nhìn ẻm bảo à thế ra giờ mặc quần rách te tua giả nghèo giả khổ cũng là thử lòng anh xem sao phải không. Hoa lắc đầu, mặt tỏ vẻ không thích đùa nữa, Hoa kể hôm nay em hẹn 1 người ở quán đó, em ngồi chờ cả 2 tiếng mà người ấy không đến, 2 tiếng ngồi chờ 1 mình em không nói câu nào. Lúc anh lên hát, em định tặng hoa rồi về, ai ngờ anh lại rủ như vậy, xong đi ăn anh lại nghĩ ra trò chat nhóm, hài phết, em thấy ấn tượng với anh… À, hóa ra là thất tình.
Người đẹp thế này cũng thất tình nhỉ. Tao nghĩ vậy nhưng không nói ra, bỗng thấy Hoa hỏi anh thì sao, hẹn gặp bạn tinder đấy buổi đầu à, tao ừ, hỏi em có biết tinder không, Hoa nói có biết, cũng chơi nhưng xóa rồi, toàn bọn mất nết gạ chịch. Tao cười khà khà. Phòng tao có ban công, tao đứng dậy cầm cốc café bảo anh ra ban công hút thuốc, Hoa bảo em cũng thích ngồi ban công, cơ mà chỗ em ở tận tầng 3 mấy, nhìn xuống chẳng thấy gì.
2 đứa ra ban công ngồi, tao bảo Hoa kể nghe chuyện chờ người 2 tiếng đi, Hoa ban đầu bảo không có gì, tao dẫn dắt thêm tí rồi thì Hoa cũng kể. Người yêu Hoa là con 1 ông cốp to, yêu nhau được 2 năm rồi, dạo gần đây gia đình hoa có vấn đề, kinh tế suy sụp, phía bên kia nghe chuyện ngăn cản không cho yêu nữa, và thằng beep kia cũng nghe lời bố mẹ, phũ phàng nói chia tay.
Hoa hẹn gặp nó đến nói chuyện cho rõ ràng lần cuối, ban đầu nó ok xong rồi nó không đến… Tao thở dài, vậy là vẫn việc giàu nghèo không đến được với nhau, tao cũng đã từng như thế. Hoa kể xong, tao quay sang nhìn hoa, vẻ mặt bình thản đến lạ. Hoa nói em cũng chẳng tiếc, chẳng thương, chẳng níu kéo gì, thôi kệ những người như thế, vì em biết còn có những người như anh.
Tao phì cười nói em đã biết gì về anh đâu, muộn rồi, em có phải về không. Hoa bảo hiện cũng đang ở 1 mình, bố mẹ đi công tác đâu tận Sài Gòn, à mà nói công tác cho oai nhưng là đi vào đó vay tiền trả nợ anh ạ. Rồi Hoa lại kể chuyện nhà ẻm làm gì, trước giàu thế nào, mới bị thế nào, giờ bề ngoài vẫn nhà vẫn xe đầy đủ nhưng thực tế đang vất vả chèo chống lắm, câu chuyện cứ được kể rồi Hoa dựa vào vai tao lúc nào không hay… Có vẻ em buồn thật sự, tao đưa tay ra khoác vai ẻm động viên rằng có gì phải nghĩ, người giỏi thì không bao giờ nghèo được, thất bại chỉ để khẳng định người ta giỏi thật sự thôi.
Hoa không nói gì, 1 lúc tao bảo em không muốn về có thể ngủ lại đây, chỗ anh có sẵn phòng. 2 Đứa đi vào trong nhà, tao đưa Hoa vào phòng tao bảo em ngủ phòng này là phòng của anh, còn phòng kia ít dùng nên sợ bụi, anh sang đó ngủ được. Tao quay lưng ra thì bỗng Hoa nắm lấy tay tao nói, con người anh thật thú vị, cảm giác bên anh thật bình yên. Rồi thì cảm xúc dâng trào, quần áo quăng tứ tung, tao chịch ẻm. Đêm đó không phải chỉ 1 lần mà là 3 lần. Sáng dậy 2 đứa nằm ôm nhau, tao hỏi em biết bài hát “đêm định mệnh” của tuấn hưng không, ẻm kêu biết ạ, hy vọng mình không phải thế anh nhé.