Phần 13
Về nhà nằm mãi không ngủ được, sáng dậy muộn. Bắc Ninh sang phòng hỏi nãy anh đi cùng ai đấy, tao bảo bạn cùng xóm trọ cũ, có vấn đề gì không. Bắc Ninh kêu nhìn nàng ta ăn mặc hớ hênh có vẻ không đàng hoàng. Tao chán ngán bảo liên quan gì đến em à. Bắc Ninh nói đúng là không liên quan đến em, chị Luật nhờ em theo dõi anh báo lại cho chị ấy đấy. Tao bảo tiếp không phải việc của em. Bắc Ninh hậm hực dậm chân bảo cái lão này, thật hết chỗ nói, anh thay đổi quá. Tao không nói câu nào.
Bắc Ninh vào phòng, ngồi ghế rồi nói anh có biết em đã từng thích anh không. Tao im lặng, Bắc Ninh nói em thích anh từ ngay lần đầu gặp ở sinh nhật cô chị ấy, rồi lần đến chơi nhà anh, nghe anh đàn hát… Anh biết ngày anh chuyển phòng sang đây em vui thế nào không. Vậy mà anh…
Tao bảo anh buồn ngủ. Bắc Ninh đứng dậy đi về, khép cửa cho tao. Tao nằm ngẫm nghĩ những gì em vừa nói, người ta quay lưng với mình hay mình tự đánh mất mình??? Ngủ mơ màng, cửa không đóng. Bỗng thấy chói mắt, nheo mắt nhìn ra. Là Cô em Hải Dương.
Ẻm lại kéo tai tao vào dậy ngay tên lười biếng này. Mấy giờ rồi còn ngủ, tao hỏi ơ thế mấy giờ rồi.
Cô em cười bảo hơn 3h. Tao nói thế vẫn sớm mà.
Cô em bảo dậy ngay nghe em hỏi đây. Anh nhắn tin yahoo như thế là có ý gì.
Tao ngồi dậy, im lặng vài giây thì tao nói ý gì thì anh nghĩ là em hiểu mà. Cô em bảo anh muốn chia tay à. Tao bảo anh chưa đủ trưởng thành để yêu em.
Cô em bảo không dễ thế đâu sói ơi. Em không đồng ý đâu. Tao đứng dậy, châm điếu thuốc, ra cửa ngồi. Cô em vẫn ngồi trong giường bảo mới một tí mà đã nản chí thế, em không đồng ý chia tay đâu.
Tao trầm ngâm, thời gian qua ít liên lạc, ít nhắn tin, cũng nhớ nhung nhưng vì vật lộn với chuyện học, chuyện lô sự quan tâm không còn như trước. Cô em lại nói 2 bộ máy tính cắm hết rồi à. Tao không trả lời.
Cô em kêu chán bọn anh thật, nói mãi không nghe, ăn được lô đề thì chả phải đi học làm gì. Lại lèo nhèo rồi. Cô em đi ra giật điếu thuốc của tao vứt đi rồi bảo, thời gian vừa rồi lúc nào em cũng nghĩ về anh, nghĩ đến anh, lo lắng cho anh, anh có biết không. Chị gái em đang làm tốt nghiệp, bận bù đầu mà cũng suốt ngày hỏi em xem anh thế nào kìa. Tao đứng dậy đi vào trong, nói khẽ. Em quên anh đi…
Cô em lại ôm tao, mắt ngấn nước nói nếu quên được thì em đã quên rồi, nước mắt lăn dài trên má, thẫm ướt ngực áo tao.
Thấy nước mắt, tao mềm lòng, khẽ ôm em và nói anh xin lỗi. Cứ ôm như vậy 1 lúc thì bỏ ra. Tao ngồi xuống giường, cô em hỏi anh đang nợ nần bao nhiêu, tao bảo không có gì đâu, máy tính hỏng đi sửa thôi. Ẻm bảo anh đừng giấu nữa, anh hay ghi lô quán nào em còn biết ấy. Tao im lặng, thật quá xấu hổ.
Cô em lại ca 1 bài ca năm tháng, tao ngồi nghe, câu được câu chăng. Cô em bảo qua nhà em nấu cơm ăn cơm đi, lâu lắm rồi anh không qua rồi. Tao bảo anh tắm đã, cô em kêu cầm quần áo qua mà tắm. Chị chưa xuống đâu. Tao nghe lời, cô em cũng mới được mua xe máy, tao chở cô em, đi chợ, về cô em nấu cơm, tao đi tắm. Cô em bảo cứ để quần áo đấy em giặt luôn.
Ăn uống xong cô em bảo cài hộ mấy cái gì gì ở máy tính, tao hì hục nghịch. Cô em ngồi sau xem hớt chuyện, thỉnh thoảng lại qua choàng vai ôm ôm, ép bộ ngực vào lưng tao, bồn chồn vãi lồn. Đưa tay ra sau sờ sờ thì nàng kêu đang đèn đỏ. Mẹ kiếp. Cả tháng không làm gì, đến hôm gặp lại đèn đỏ. Cô em kêu cài xong đi em thưởng.
Tao cho chạy cả 1 đống bảo cứ chờ đấy xong nhấn ok ok next next là xong. Chưa kịp thưởng thì thấy có điện thoại, là Bắc Ninh gọi, nhưng người gọi là thằng thông, bảo đang ở đâu về đi, nó không cầm chìa khóa. Đm. Cô em bảo để em chở về nhưng tao bảo thôi, phiền, tí mất công em về 1 mình. Thế là cô em đi bộ cùng tao ra bến xe bus, cô em khoác tay tao không rời. Đến bến xe cũng đứng chờ xe bus cùng tao, như kiểu không nỡ xa cách. Bến xe buổi tối vắng, có mỗi 2 đứa tao. Cô em thơm nhẹ vào má tao và nói cấm anh được nhắc chuyện chia tay. Tao bỗng dững thấy lòng quặn lại.
Thằng thông lên, xách theo kẹo bánh lỉnh kỉnh. Đưa tiền cho tao 900k bảo nhà gửi. Tao bảo mày cầm luôn đi đóng tiền nhà đi, tao vẫn còn tiền lương đã tiêu đéo đâu. 2 thằng lại rơi vào khoảng sầu. Thằng thông kêu thôi mày ạ, tìm cách về bờ rồi bỏ lô đề thôi, về quê thấy thương phụ huynh quá… Tao nghĩ đến quê, đến thầy u, lòng lại thêm lần quặn thắt.
Thứ 2, đi học, phải cố đi học chứ để cấm thi nữa thì bỏ mẹ. Trưa về, không thấy thằng thông đâu, điện thoại nó vẫn chưa lấy ra, đéo biết liên hệ kiểu gì. Ngồi nghỉ ngơi tí thì thấy Bắc Ninh sang rủ bảo đi ăn cơm đi anh. Tao hơi ngạc nhiên, từ lâu rồi Bắc Ninh có hỏi han gì tao đâu.
Dường như đoán được sự ngạc nhiên của tao, Bắc Ninh cười hihi bảo em nghĩ rồi, chuyện lô đề con trai đứa nào chẳng chơi, bọn anh chơi cũng là dễ hiểu, có điều em 1 lần nữa khuyên anh bỏ lô đề đi nhé, nợ trả dần dần. Em giúp 1 ít.
Tao lắc đầu, cũng định đi ăn nhưng thấy nó rủ lại đéo muốn đi cùng bảo anh chưa đói, em đi ăn trước đi. Tao châm thuốc hút, Bắc Ninh có vẻ giận dỗi hấm hứ rồi kêu bực thật, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. 15p sau tao mới đi ăn cơm, gặp Bắc Ninh đi về, thấy tay cầm bánh mì, sữa, ẻm kêu ơ anh lại đi ăn à, thật là bực quá, em mua bánh mì với sữa về đây. Tao có chút cảm động, nói em cứ cầm về tí cùng ăn, anh đi ăn cơm. Thấy thái độ tao nhẹ nhàng hơn nên Bắc Ninh cũng tươi cười đi về.
Lại gặp Phấn ở quán cơm, đúng là nghề của ẻm ngủ ngày cày đêm. Phấn bảo anh đi ăn muộn thế, tao trả lời thì em cũng muộn còn gì, phấn nói em mới đi học về. Tao hơi ngạc nhiên hỏi lại đi học á, phấn thản nhiên bảo vâng, em vẫn đi học mà, anh nghĩ em bỏ học chắc. Ăn xong phấn lại bảo tao về phòng ẻm chơi, tao cũng ok, về nhà cũng chán. Rót nước mời tao phấn hỏi anh nợ nhiều không. Tao kêu tính cả thằng bạn nữa thì 2 thằng nợ hơn chục triệu. Phấn bảo em cho anh mượn, anh trả hết nợ đi nhé. Tao ngước nhìn phấn, phấn cười nhẹ nói không hiểu sao em có niềm tin vào anh lắm…
Đương nhiên là tao từ chối, quen biết sơ sơ, không thân thiết gì, cầm tiền của nó thế đéo nào được.
Tao nói luôn anh không thể cầm tiền của em, Phấn bảo em cho mượn mà, khi nào anh trả em cũng được, tao lắc đầu kiếu ra về. Phấn im lặng.
Về nhà ngủ 1 giấc hơn 3h mới dậy, đúng hơn là tỉnh dậy vì thằng thông gõ cửa gọi. Tao hỏi thằng thông đi đâu, cơm nước gì chưa. Nó kêu đi vay tiền, đm, vừa cầm tiền từ quê lên mà vay làm đéo gì, nó bảo vay đủ tiền tối nay quất, tất tay. Tao hỏi ơ đm đóng tiền nhà chưa thì nó kêu chưa, vl rồi, tao bảo thôi đóng tiền nhà đi đã, ít nhất chỗ ở cũng phải được ổn định chứ. Thằng thông kêu hôm nay chắc chắn trúng. Nó bảo đánh 150 điểm, trúng là hết nợ.
Tao bảo tiền đéo đâu ra thế, thằng thông kêu 900 của mày, tao xin 1 củ là 1, 9 rồi, nay đi học về đi vay thêm được 2 củ nữa. Nó kêu vay của ông anh cùng quê, bảo nốt lần này thắng cũng nghỉ mà thua cũng nghỉ. Tao thở dài, đm chơi thì chơi, sợ đéo gì. Tao vẫn còn triệu mấy nữa, 2 thằng ra quán lô ngồi trà đá.
Thằng thông tất tay 150đ, ngồi lúc thì về, tao cứ áy náy kiểu gì bảo quay lại ghi nốt. Tao quay lại 1 mình oánh nốt 50đ nhưng là con khác. Tối xem kết quả, thằng thông trượt, tao trúng. Tính ra vẫn âm 6 – 7 trăm. Cay vl.
Đi lấy tiền lô xong đóng tiền nhà luôn cho đỡ phiền phức. Dư hơn 3 củ, hỏi thằng thông dừng hay nghỉ, thằng thông bảo nốt đi, mai đánh nốt cho hết. Say đòn quá rồi. Tao hỏi thế lấy cứt đổ vào mồm à, thằng thông kêu để lại ít tiền ăn. 2 thằng chán chường lại ra trà đá ngồi hết buổi tối, hơn 10h mới về. Luật gọi điện, Luật bảo bọn anh vẫn lô đề ngày càng thê thảm phải không, tao hỏi sao em biết, Luật kêu Bắc Ninh kể. Tao bảo ừ, đen bạc đỏ tình ấy mà, Luật nói thôi tôi xin người, trưa mai đi học về tôi qua, người ở nhà chờ đấy nhé.
Hôm sau đúng hẹn, tao về được lúc thì thấy Bắc Ninh chở Luật về, chắc chị em nó hẹn nhau. Tình đồng hương nghe chừng thắm thiết lắm. Không phải chờ lâu, 2 đứa nó ca cẩm không dừng, chủ yếu là Bắc Ninh ca cẩm cho Luật nghe, Luật thi thoảng mới nói câu, tao thì đéo nói gì cũng không nghe gì. Ngồi chơi máy tính của Bắc Ninh. Chán chê tao bảo xong chưa để đi ăn cơm, Bắc Ninh chẹp miệng lắc đầu bảo đấy chị em, em chịu không nói được. Tao bảo đi ăn cơm thôi, Bắc Ninh kêu sốt ruột đi ăn cơm thế có phải là hẹn hò với con bé ăn mặc hở hang phải không, Luật hỏi con bé nào thì Bắc Ninh kêu em gặp 2 lần anh đi cùng với con bé nào ý, nhìn như cave. Tao cũng chẳng thèm giải thích.
Ra quán cơm, lại gặp Phấn, Luật và Phấn nhìn nhau, cũng chào khách sáo 1 câu rồi không nói gì. Hôm nay tao phải ngồi cùng 2 đứa Bắc Ninh này thành ra không nói chuyện gì với phấn. Phấn đứng dậy trước rồi nói với tao anh suy nghĩ về chuyện hôm qua em nói với anh chưa, có gì cứ gọi em nhé.
Tao gật đầu. Luật hỏi chuyện gì thế, tao bảo linh tinh thôi mà, Luật buông đũa ra chừng nghiêm khắc bảo anh có nói không. Thái độ làm tao hơi e dè, tao kể chuyện phấn định cho tao vay tiền.
Luật nghe xong bảo không được, anh tốt nhất không nên chơi bời gì với kiểu người đấy, Bắc Ninh thì hỏi anh đang nợ bao nhiêu, tao bảo không có gì, ăn cơm đi.
Về phòng, lại vào phòng Bắc Ninh ngồi, 2 chị em nó nói chuyện gì với nhau, tao ngồi máy tính nghịch. Gần 1h thì tao bảo anh về phòng ngủ đây, 2 đứa kia đang mải nói chuyện của không thèm trả lời lại thế nào. Chưa vào giấc ngủ thì Luật gõ cửa, vào trong, Luật bảo anh nói thật đi anh nợ bao nhiêu, em với Bắc Ninh sẽ gộp lại cho anh mượn.
Tao bảo thôi, không có gì đâu, anh tự lo được mà. Luật kêu em là bạn anh, lúc anh khó khăn em giúp đỡ là bình thường, anh đừng ngại. Tao nói đùa, thôi em sang bên phòng Bắc Ninh đi, ngồi gần em là cảm xúc anh lại tuôn trào, khó kiểm soát. Luật nhìn tao bảo giờ này vẫn đùa được cơ đấy, tao cười thật chứ đùa gì. Khi nãy là đùa nhưng giờ tao thấy thật, không hiểu sao cứ bên cạnh Luật là cảm xúc lên cao. Tao khẽ khoác vai Luật, Luật để im, tao cúi xuống, Luật ngẩng mặt lên, 2 môi khẽ chạm nhau thì tiếng Bắc Ninh gọi từ phòng kia vọng sang: Chị Luật ơi…
Luật chạy về rồi lại chạy sang phòng tao cười khách khách, Mẹ con ranh con, tưởng có chuyện gì hóa ra là nó ngồi đọc báo, thấy có bài báo đéo gì viết về vụ án ở Bắc Ninh, đúng là khu Luật ở.
Đứt quãng cảm xúc, không nối lại được. Ngồi chuyện trò lúc nữa thì Luật sang phòng Bắc Ninh, 2 chị em nó chắc ôm nhau ngủ… Tao nằm 1 mình, thằng thông dạo này hay mất hút buổi trưa, đi học xong đéo hiểu đi đâu, điện thoại không có cũng không biết liên lạc thế nào, ngày trước nếu trưa không về là nói gọi điện báo, dạo này thối chí quá rồi.
Tao quết tâm không đánh lô nữa, cả tuần ấy sống lại 1 cách nghiêm chỉnh, tuy nhiên vẫn canh cánh trong lòng về mối nợ to đùng, đặc biệt là mấy thứ trong quán cầm đồ, ngày càng to lên. 1 tuần trôi đi, lại đến thứ 7…
Không đánh lô 1 tuần, con người thực sự là khó chịu vào mỗi buổi chiều chiều. Thằng thông vẫn lôi bảng ra soi soi tính tính. Buổi chiều 2 thằng chán nản rủ nhau đi uống beer. Tiền hôm trước trúng lô vẫn còn, ngồi lại rai tào lao đến hơn 5h, cũng phê phê. Có men vào trong người, tinh thần không ngại khó không ngại khổ lại lên cao. Thằng thông bảo con 46 hôm nay đẹp lắm ông ạ, tao gật gù, đúng là 2 hôm trước về 64 mỗi hôm 2 nháy, con 46 lại đang khan vừa vừa khoảng 16 – 17 ngày.
Tao cũng hô thế quất thôi, trượt thì mai đi ăn trực nhé. Với bọn tao giờ trượt lô thì có cảm giác bình thường rồi, trúng lô mà trúng ít cũng thấy bình thường luôn. Kiểm tra lại ví, còn gần 3 triệu.
Tao bảo tất tay, thằng thông kêu để lại mấy trăm phòng thân. Tao bảo đm, tất luôn.
Nhớ như in hôm đó, đánh 130 điểm con 46 và 20k đề 46. Đánh xong trong ví còn mấy nghìn lẻ.
2 thằng thất thểu về phòng, tắm giặt xong thì buồn ngủ, ngủ luôn. Sinh viên thối chí chả có giờ giấc mẹ gì cả. Máy tính không có, tiền không có, chỉ ngủ là lành nhất. Đến hơn 8h tối thì cô em gọi điện bảo đang ở đâu, tao nói dối đang đi chơi bên đứa bạn. Cô em hỏi han mấy câu rồi dặn bảo mai anh sang đây chơi đi. Tao nghĩ trong đầu chắc là sạch đèn đỏ rồi chứ gì. Chưa tỉnh ngủ lắm, vẫn nằm lê la nán thêm tí. Luật gọi điện bảo anh ở nhà không, tao bảo có. Đéo hiểu sao với Luật tao lại rất chân thật như vậy, Luật kêu thế tí em qua nhé. Tao ừ.
Vùng dậy, thằng thông vẫn ngủ. Tao ra ngoài hút thuốc, xóm trọ không có ai, chắc về quê hay đi chơi hết. Lúc này mới nhớ ra để xem kết quả lô, nhắn tin lấy kết quả. Đm, dụi mắt, xem đi xem lại mấy lần rõ kết quả mới vào lay gọi thằng thông dậy, thằng thông thấy gọi vội vã thì bật dậy tưởng chuyện gì. Tao bảo ăn rồi, 2 nháy, ăn cả đề. Thật vl.
Thằng thông giật điện thoại xem, mặt nó giãn ra hết cỡ sau bao ngày nhăn nhó. Nó nhẩm nhẩm bảo khoảng 22 triệu rồi kêu về bờ rồi. 2 thằng phấn chấn, vui hết cỡ định rủ nhau đi lấy tiền luôn, nhổ hết đồ về luôn. Đang chuẩn bị đi thì thấy Luật và Bắc Ninh ở đâu đi về, 2 đứa này dạo này hay chơi với nhau thế không biết. Tao ra hiệu cho thằng thông là bí mật, không để bọn nó biết, dù là trúng lô thật nhưng cũng chả có gì đáng tự hào, bọn nó lại ca cẩm sỉ vả cho. Thằng thông gật gù bảo tao đưa cáp lô cho nó đi lấy tiền, tao đưa luôn.
Luật và Bắc Ninh sang phòng tao, thằng thông té đi luôn. Bắc Ninh nguýt nó bảo làm gì mà phải trốn đi đâu, thằng thông quay lại lè lười lêu lêu. Luật mở ví, lấy 1 cọc tiền, bảo em với Bắc Ninh cho anh mượn, không biết có đủ không nhưng em nghĩ sẽ giúp được anh tương đối lúc này. Bắc Ninh thì nhanh nhảu bảo đây có 10 triệu, em 5, chị Luật 5, sau này trả thì nhớ trả từng người. Tao ngước nhìn hỏi bọn em lấy tiền ở đâu. Luật kêu Luật hỏi xin chị gái, Bắc Ninh thì kêu em xin tiền học phụ đạo. Tao nhìn 2 đứa, nhìn lần lượt từng đứa. Tao nói, sao bọn em lo cho anh thế? Bắc Ninh trả lời em muốn thấy hình ảnh của anh lúc trước, hình ảnh mà em gặp hôm sinh nhật đứa chị học sinh ấy, boy thư sinh lạnh lùng, đẹp trai dã man. Luật không nói gì.
1 lúc sau Luật mới bảo anh nhất định phải cầm, nếu không cầm thì thôi từ nay khỏi bạn bè gì nữa.