Phần 105
Thế đéo nào lại vào đây. Giày cao gót còn chưa tháo, váy mỏng quạt thổi bay lộ cả đoạn từ gần bẹn xuống chân, đang nằm nghiêng nên thấy có 1 đùi. Mẹ nó, phải báo ngay bảo vệ không thì tình ngay lý gian bỏ mẹ, vừa ra định mở cửa thì ọe ọe, em Vĩnh Yên quay mặt ra nôn mẹ ra nền nhà. Tao cầm điện thoại soi, đéo dám bật đèn sợ bị sự chú ý.
Nhìn màn hình điện thoại thì 2 rưỡi đêm. Nghĩ trong đầu chắc bọn này đi bar say, vào nhầm mẹ phòng mình, mà mình ngủ cũng say, nó vào mà đéo biết. May là phòng khép kín, tao vào nhà vệ sinh vớ nắm giấy vệ sinh và cái chậu, ra lau hết chỗ nó vừa nôn rồi đặt chậu, vào lấy khăn, đéo có khăn mặt, chỉ có khăn tắm, tao vừa dùng lúc chiều. Kệ mẹ, thấm nước rồi mang vào lau mặt mày cho em nó, lau lia 1 hồi.
Đặt điện thoại chiếu đèn lên trần cho sáng phòng 1 chút, lấy nước ấm từ vòi rửa mặt vào cốc, mang ra vỗ vỗ bảo nó súc miệng đi, Lay lay nó tỉnh dậy, súc miệng nhổ nhổ rồi uống ừng ực. Đéo biết nước gì cũng uống. Tao lại vào thấm khăn rồi lại ra lau mặt cho nó, tí sau cô nàng mở mắt thều thào bảo ơ sao anh lại ở phòng em…
Đéo thèm giải thích làm gì, tao bảo đêm dậy đi đái, đi qua thấy em nôn nên vào giúp. Em Vĩnh Yên nhìn xuống chậu vẫn đầy giấy với nôn kêu ớ em nôn à. Rồi em cũng ngồi dậy dựa vào tường bảo cho em xin hớp nước. Tao vào lấy mẹ nước ở vòi, con bé đéo biết uống ừng ực. Con bé bảo say quá, hôm qua đi bar chỉ nhớ là gần 1h mới từ bar về, xong đéo nhớ gì nữa.
Tao hỏi có mấy đứa con gái mà uống ghê thế, nó trả lời chả biết, quẩy vui quá cứ ngửa cổ ra uống. Tao hỏi bọn kia có ai say không, ẻm bảo không rõ nhưng chắc đứa nào cũng ngất. Ẻm nhìn tao bảo sao không bật điện lên, tao giả vờ nói bật điện lên sáng chói mắt không tốt. Ẻm cũng không nói lại gì chỉ bảo cảm ơn anh. Tao ngồi xuống cạnh hỏi tỉnh chưa thì kêu hơi tỉnh rồi.
Tao mang chậu đi đổ, rửa sạch rồi mang vào đặt lại cạnh giường. Vĩnh Yên bảo thôi được rồi anh về phòng đi, tao hỏi phòng nào, ẻm nói phòng anh chứ phòng nào. Tao phì cười bảo phòng anh đây, cô vào nhầm phòng rồi. Vĩnh Yên ngơ ngác nhìn quanh rồi ớ ớ chết mất, xấu hổ quá. Vội đứng dậy, vừa bước xuống giường thì loạng choạng tí ngã, tao ra đỡ, thế beep nào cả 2 bịch phát xuống giường, em nằm gọn trong tay tao.
Vĩnh Yên á lên 1 tiếng bé bé bảo Anh… rồi đéo nói gì. Tao cũng để im, lúc lâu sau Vĩnh Yên bảo thôi em về phòng, không ai biết nghĩ sai đi thì chết, đây lại là nhà Hóa Đơn. Tao cười bảo ơ thế không phải nhà Hóa Đơn và ở chỗ riêng tư thì mình cứ được nằm thế này à. Vĩnh Yên không nói gì, quay sang nhìn tao. Tao lại nhắc lại bọn mày là tao có lý trí, lý trí vững vàng là khác. Không hề sờ mó, không lợi dụng. Tao ngồi dậy bảo em cứ nằm đấy đi, anh sang phòng em nằm cũng được, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài luôn. Xuống tầng 1, vẫn còn nước chè lúc tối, làm điếu thuốc với chén chè.
Mở điện thoại xem, thấy ảnh các nàng nhà mình bikini lung linh đầy fb, ảnh đã qua chỉnh sửa, đứa nào đứa đấy như là mẫu ảnh. Cỡ nửa tiếng sau nghe tiếng ọe ọe, hình như Vĩnh Yên nôn tiếp. Tao bèn gọi điện cho Hóa Đơn, lúc lâu mới thấy nghe máy hỏi có chuyện gì, tao bảo dậy xuống ngay tầng 1 có việc gấp, 2 phút sau thấy đèn cầu thang sáng, Hóa Đơn mặc cái váy ngủ 2 dây mỏng manh, vừa đi vừa dụi mắt, mặt còn chưa cả tẩy trang.
Tao bảo Hóa Đơn là hôm qua uống kiểu gì mà cả lũ ngất ngây thế, Hóa Đơn phụng phịu bảo vui quá mà. Tao chỉ lên tầng 2 bảo Vĩnh Yên nó vào nhầm phòng anh, nôn tóe loe. Hóa Đơn kêu thế á rồi cùng tao đi lên, vào phòng, lúc này Hóa Đơn mới bật điện, Vĩnh Yên đúng là vừa nôn, đầy ra chậu. Hóa Đơn cười cười bảo em mượn điện thoại, cầm điện thoại của tao chụp xoẹt xoẹt cảnh Vĩnh Yên nằm vật vã bên cạnh chậu nôn.
Tao lại đi đổ, Hóa Đơn chạy về phòng lấy khăn mặt, chai nước. Giờ thì Vĩnh Yên mới được lau mặt và uống nước tử tế. Hóa Đơn cũng tỉnh ngủ rồi kể hôm qua bọn em quẩy tưng bừng, phải đón tiếp chị em nhiệt tình chứ. Tao bảo em không say à, Hóa Đơn kêu không say, chỉ say anh thôi chứ em chưa bao giờ biết say. Tao cười rằng em chém gió giống hệt bố em… Nàng ngườm nguýt tao bảo láo, dám bảo bố vợ chém gió.
Dường như thốt ra từ bố vợ hơi xổ mồm nên nàng ngường ngượng chữa lại là anh phải nói em thừa hưởng tính tốt từ phụ huynh mới đúng. Nhìn mắt lúng liếng, mặc áo 2 dậy thì đéo có áo lót, lộ rõ 2 núm, khêu gợi quá thể. Em Vĩnh Yên lúc này mới cất giọng 2 ông bà ra chỗ khác chim chuột giúp tôi, đang say mệt bỏ mẹ cứ thấy chim chuột lại càng khó chịu.
Hóa Đơn cười khanh khách rằng khó chịu chỗ nào tôi bảo anh người yêu tôi giúp. Tao bảo thôi em trông Vĩnh Yên đi anh đi ngủ đây, trông nó đi không say rượu xong dễ cảm lạnh nọ kia lắm. Hóa Đơn bảo anh ở đây. Tao ngớ người, đéo được, ở đây mai các bác nhìn thấy thì chết. Hóa Đơn thanh minh bảo có lý do chính đáng mà, với lại có cả Vĩnh Yên ở đây nữa thì lo gì, mà bố mẹ em hay dậy sớm lắm, ông bà dậy sớm rồi ra khách sạn luôn, thường phải 8 – 9 mới về nhà.
Đóng cửa lại là được, lúc nào bố mẹ em đi thì dậy… Tao nghe cũng xuôi xuôi tai. Thế là tao lên nằm 1 bên, Hóa Đơn nằm giữa, Vĩnh Yên nằm bên kia. Cơ bản là xoa bóp Hóa Đơn 1 hồi, Hóa Đơn vừa quay sang bên tao thì Vĩnh Yên bảo tôi vẫn chưa ngủ nhé 2 người. Mẹ nó, 1 lúc sau nó lại bảo sao khó ngủ thế, ý rằng vẫn chưa ngủ. Bực hết cả mình, đéo làm gì nữa, tao giả vờ khua tay sang, vồ trúng ngực em Vĩnh Yên, em kêu oai oái bảo tay ai, tao bảo chắc là tay Hóa Đơn.
Hóa Đơn cười khằng khặc. Rồi ngủ. Sáng dậy đéo thấy Vĩnh Yên đâu, nhìn điện thoại, 7h30 rồi. Tao lay lay Hóa Đơn gọi dậy, Hóa Đơn hỏi mấy giờ rồi, tao bảo 7 rưỡi rồi hỏi bố mẹ em liệu về chưa, Hóa Đơn bảo còn lâu, phải 9h, rồi ngáp ngáp ra chừng chưa muốn dậy. Tao hô dậy đi mà về phòng đi không phụ huynh nhìn thấy, Hóa Đơn nũng nịu bảo anh kéo em dậy, tao giơ tay ra thì nó kéo mẹ tao đổ xuống giường, bất ngờ nên tao không kịp đề phòng.
Thế lại quấn quýt, lột trần truồng, ẻm leo lên nhún, đang nhún hăng bỗng Vĩnh Yên ở đâu đi vào nhìn thấy cảnh lại quay ra, tao còn nghe tiếng ẻm lẩm bẩm sao lúc nào cũng bắt gặp cảnh này. Hóa Đơn hơi đỏ mặt, nhưng phải nói thật là kích thích. Tao vùng dậy đẩy Hóa Đơn xuống và giã, buổi sáng giã bao giờ cũng là khỏe nhất… Tiếng rên rỉ tắt thì cũng là lúc xong. Em mặc đồ rồi bảo anh thay đồ xong xuống đi ăn sáng còn về Hà Nội sớm nhé.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Ẻm vừa ra đến cửa thì tao nghe tiếng ẻm chào ơ sao mẹ về sớm thế, sao mẹ không gọi con dậy sớm, con vừa phải vào gọi anh ấy dậy, muộn quá rồi sợ không kịp xe về Hà Nội.
Nghe tiếng mẹ Hóa Đơn bảo con gái hai mấy tuổi đầu rồi còn phải để gọi à, rồi nói tiếp xong sang bên kia ăn sáng xong thì về nhé. Rồi nghe tiếng guốc mẹ Hóa Đơn đi xuống tầng 1, Hóa Đơn quay lại phong tao lè lưỡi. Giơ ngón tay cái lên nghĩ bụng, trình độ xoay sở của nàng không hề thua kém tao. Rất có phong thái của ông lão bố. Ăn xong xuôi thì ra bắt xe về Hà Nội. Lên xe chắc vẫn mệt nên đứa nào cũng ngủ gật.
Về đến Mỹ Đình thì đã trưa. Tao bảo thôi ai về nhà nấy đi, hôm nay cho nghỉ. Em Vợ Sếp bảo anh nói cứ như Sếp. Tao bảo thôi tất cả là nhờ em. Con bé khanh khách cười ẳng tiếng OK. Về nằm dài nhắn cho Vĩnh Yên trêu sao em cứ rình bọn anh luyện công thế, Vĩnh Yên bảo em định vào gọi 2 người dậy chứ rình gì. Bọn anh suốt ngày quấn lấy nhau không chán à, tao bảo chưa thấy chán tí nào.
Cuộc sống diễn ra êm đềm như vậy thêm vài tháng nữa. Vẫn chịch đều đặn với Hóa Đơn, bóp mông chị kính cận thêm vài lần và tăng thêm mức độ thân thiết, tình cảm với em Vĩnh Yên, Em Vợ Sếp và cả em Hà Đông. Em Vĩnh Yên tháng trước đã kêu em cho thằng đầu buồi bóng mượt next rồi, vì tội chưa nhận lời yêu mà nó hỏi em như bố, nào thì anh không thích em thế nọ, anh thích em thế kia, rồi thì em đi đâu, đang làm gì, sao không báo anh.
Đm nghĩ bụng tán gái như thế thì có chó nó yêu, mặt mày sáng sủa thế mà ngu. Tán gái là phải giữ ở mức độ vừa phải, tạo cho cảm giác có thể tiến tới bất cứ lúc nào nhưng lại đéo tiến tới, thế mới hấp dẫn được gái chứ. Kể như tao đang yêu em Hóa Đơn, công khai ai cũng biết nhưng có thể rủ bất kỳ em nào trong đội văn phòng đi chơi riêng và Hóa Đơn cũng chả ghen gì hết. Đấy gọi là tạo được lòng tin, cả về phía Hóa Đơn cũng tin tưởng và các em kia cũng tin tưởng.
Lòng tin là quan trọng nhất, khi nó đã tin mình thì nó chẳng e ngại mình gì hết. Có lần Hóa Đơn về quê, tao đi chơi với Vĩnh Yên, ôm hôn thuần khiết. Không làm gì hơn.
Vĩnh Yên còn chụp ảnh bọn tao gửi cho Hóa Đơn bảo tôi mượn người yêu bà 1 hôm nhé, Hóa Đơn ok bảo nhớ trông cẩn thận, sứt mẻ tí nào thì bà chết với tôi… Công trình cũng hòm hòm, phần phụ trợ coi như xong, chỉ còn chờ thảm asphalt với làm vỉa hè rồi trông cây là quyết toán được. Thanh toán dóc, Sếp bảo định đổi xe, lên đời con CRV. Gạ hỏi tao có mua xe cũ không hắn để lại cho, tao bảo làm éo gì có tiền, Vợ Sếp bảo anh chị cho chịu. Tao bảo thôi, chịu bao giờ mới trả được. Tiền thì lương coi như đủ ăn tiêu, mấy lần gửi gắm khối lượng tính ta cũng được hơn 2 lít.
Cứ để tiết kiệm đấy đã. Xe cộ đéo gì giờ này. Sếp kêu đang theo dự án mới, thằng tổng thầu cũng sắp có dự án nhà xưởng mới. Cái này tao cũng biết, mấy lần xuống công trường gặp lão hàn thì lão cũng nói sơ bộ. Nếu thuận lợi thì cứ làm thầu phụ ruột của nó, đi theo nó thôi cũng đủ việc, nhưng như vậy thì phải thật thân thiết. Lão hàn lần trước có đề cập muốn tao sang làm trợ lý cho lão ở dự án mới.
Tao cũng nghe bỏ đấy vì là nói chuyện tào lao chứ đéo phải lời đề nghị chính thức. Hóa Đơn về quê, hôm nay thứ 3 rồi vẫn chưa thấy lên, hôm chủ nhật hỏi thì kêu nhà có việc, hôm qua cũng kêu chưa giải quyết xong. Nghĩ đến cái thấy gọi điện ngay, bảo trưa ra Mỹ Đình đón nó. Giờ đã là mùa đông rồi, lạnh buốt. Phóng xe ra đón thấy em quấn khăn, đội mũ kín mít nhưng phía dưới vẫn kiên quyết sexy với quần lưới, váy ngắn, di boot thấp cổ.
Mẹ, đúng là tín đồ thời trang. Nhưng nhìn mắt em sưng sưng, đỏ đỏ. Tao hỏi có chuyện gì, em nói giọng nặng trĩu bảo về nhà rồi nói sau… Em bảo về nhà luôn đi. Tao gọi cho Sếp bảo em đứa Hóa Đơn về luôn, nó đi lạnh quá nên mệt, Sếp ok ngay. Về phòng, em ngồi phịch xuống ghế ôm tao khóc tu tu. Tao chưa hiểu chuyện gì nhưng phải nhẫn nại, khi phụ nữ khóc thì cần người lắng nghe tiếng khóc đó đã.
Khóc 1 hồi em bảo em sắp phải đi canada. Tao nghe mà sững sờ, thực là từ lần trước em bảo không muốn đi nữa, đến khi gặp lão bố thì lão bố nói chuyện cũng không có vẻ gì là ép buộc em ấy đi nên tao chưa từng nghĩ đến điều này. Hóa Đơn lại nghẹn ngào nói không thành tiếng, tao vỗ về bảo bình tĩnh kể anh nghe. Sau cùng thì em cũng kể được.
Đại khái có biến cố, nhà em có vấn đề gì đó, phải lánh đi 1 thời gian. Visa của em cũng xin được rồi, bố mẹ ép em phải đi, bố mẹ em sẽ sang sau. Nghe như bị truy sát không bằng. Tao hỏi có việc gì thì em bảo bố mẹ em không nói nhưng quả quyết là em phải đi, em bảo không đi thì bộ mẹ em bảo cắt hết viện trợ, tịch thu tài sản. Em kiên quyết bảo không đi thì bố mẹ nói cứ tạm đi xong sóng yên bể lặng thì lại về, không ở bên đấy thì thôi.
Tao thẫn thờ vài phút rồi hỏi bao giờ em đi, ẻm bảo anh trai bên kia đã đặt vé, đi trước tết, rằng tháng 12 âm lịch. Em nói xong lại khóc, nấc nghẹn bảo em không muốn xa anh, không thể xa anh. Tao cay mũi, vài giọt nước mắt cũng chực rơi. Ôm em vào lòng, không nói câu nào. Cũng không biết nói gì hết. Mấy tháng qua bên em là những khoảng thời gian tươi đẹp nhất, vậy mà tình yêu chưa thắm mấy mùa đã vội tàn phai. Xa mặt sẽ gây cách lòng, ở phương trời xa cách ai hay được cái gì sẽ đổi thay.
Tao hiểu những điều này, và hóa nó thành những giọt lệ. Hóa Đơn nhìn tao, thấy nước mắt tao rơi, em lại rúc vào tao mà khóc nhiều hơn nữa.
Nước mắt khô, em bảo em sẽ về sớm, anh có chờ em không. Tao không nói gì, nghĩ ngợi, miên man. Em bảo anh nói gì đi, rồi lại chực khóc. Tao bảo em cứ đi đi, anh chờ được bao nhiêu anh sẽ chờ. Nếu có gì thay đổi thôi cứ thuận theo tự nhiên, đừng gượng ép. Đêm hôm đó bọn tao ngủ thuần khiết.