Phần 93
Bà ta biết mình làm sai, nhiều năm đã trôi qua nhưng vẫn luôn tự mình hối hận, sau khi bà ta mang con về trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với đứa nhỏ này cho nên coi Từ Nhuyễn như con gái ruột chưa bao giờ bạc đãi con bé, nhưng trong nhà quá nghèo nên không thể cho được gì.
Bà ta vẫn cho con bé đi học đọc sách, không hề cắt xén thứ gì của con bé, cuộc sống cũng không hề đến nỗi ăn không no mặc không đủ ấm, cho nó đi học đến hết cấp 3, chẳng qua sau đó không có tiền nên không đi học nữa.
Ôn Tiểu Ngọc tuy rằng cảm thấy rất có lỗi nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, dù sao mấy chục năm qua Từ Nhuyễn ở đây bà ta cũng chưa làm điều gì xấu với con bé, nhưng bởi vì là con gái nên không được nhà chồng đối xử đàng hoàng, bên đó vô cùng khó chịu, đặc biệt là mẹ chồng không muốn cho con gái đọc sách nên bắt lấy chồng sớm.
Bà ta bởi vì có lỗi nên muốn để con bé đi học, cố gắng cho con bé tiếp tục được đi học được đọc sách, học hết cấp 3 sau đó muốn thi Đại học, con bé đỗ Đại học nhưng không được học tiếp.
Trong lòng bà ta vô cùng hạnh phúc khi con gái ruột được sống sung sướng trong nhà người có tiền, nếu thành tích tốt nhất định có thể học Đại học, còn nếu không tốt thì cũng chẳng cần buồn bã vì chuyện không đỗ Đại học.
Bà ta cũng chỉ cảm thấy có lỗi với Từ Nhuyễn một chút thế thôi, sau đó trong nhà không còn tiền, con trai bà ta muốn kết hôn, bên nhà gái ra điều kiện phải xây được nhà mới đồng ý cho cưới, nếu không có nhà trệt tuyệt đối không gả, bà ta không còn cách nào khác chỉ có thể gả Từ Nhuyễn cho Quý Trình, bởi vì tiền lễ lạt vô cùng nhiều nên chỉ cần số tiền này là đã đủ rồi.
Lúc đó bà ta chỉ biết ngậm ngùi xin lỗi Từ Nhuyễn nhưng trong lòng cũng thầm cảm thấy may mắn.
May mắn vì con gái của bà ta không phải gặp phải cảnh ngộ này, vui mừng cho cuộc sống giàu sang phú quý của con gái ruột bây giờ.
Hiện tại bà ta thẳng thắn nhận tội, đem sự tình năm đó kể hết ra, khóc lóc dập đầu quỳ lạy Lục phu nhân và Lục thủ trưởng: “Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, nhiều năm qua tôi vẫn luôn áy náy bất an trong lòng, tôi vô cùng xin lỗi hai người.”
Lục phu nhân nhìn người đàn bà này dám nói ra những lời không biết xấu hổ đến thế, lửa giận ngập đầu mà ngất đi, Lục thủ trưởng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi, lo lắng phu nhân nhà mình xảy ra chuyện gì vậy nên lập tức đưa tay ra đỡ lấy bà ấy.
Chân Lục phu nhân mềm nhũn, không còn sức lực để đứng vững.
Bà thở gấp, không nghĩ con gái bị người đàn bà kia cố ý lén lún đổi tráo, bởi vì chỉ muốn con gái của bà ta có một cuộc sống giàu sang mà đổi tráo với con của bà, sao trên đời lại có người ác độc đến thế, bị tham lam mà che mờ mắt.
Vậy nên con gái ruột của bà mới phải ở trong thôn nghèo này chịu khổ nhiều năm như thế, còn đâu mặt mũi nữa!
Bà không thể chịu đựng nổi người đàn bà này nữa.
Bà nghĩ đến con gái chưa học xong Đại học, thi đỗ Đại học nhưng vì không có tiền nên chỉ học đến cấp 3, bà lúc đó ở đâu, bà nuôi dưỡng con gái của người ngoài, cho con gái của kẻ khác đi học y, thi vào đại học công thành danh toại.
Bà nghĩ đến chuyện này trong lòng vô cùng khó chịu, cảm thấy hết sức có lỗi với con gái ruột.
Lúc này phản ứng Lục thủ trưởng cũng không khác là bao, ông hận không thể bóp chết người đàn bà này ngay lập tức, tức giận nổi hết gân xanh, đỡ phu nhân nhà mình nhìn người đàn bà kia dùng chân đạp một phát, không muốn bà ta dập đầu ở đây xin tha thứ nữa, diễn kịch nhiều thế cho ai xem? Sai lầm năm đó là do bà ta, nếu không phải bà ta, con gái bọn họ sao phải ở đây chịu khổ, phải trải qua cuộc sống vất vả nơi quê nhỏ nghèo khó này.
Vốn dĩ con bé nên có một cuộc sống êm đẹp, là thiên kim tiểu thư được kẻ hầu người hạ.
Từ Nhuyễn đứng bên cạnh nghe mẹ nuôi nói, bà đã thừa nhận, những lời này làm cô giật mình cả kinh tim đập nhanh liên hồi.
Cô sợ hãi nhìn Quý Trình, Quý Trình cũng đang bàng hoàng với chuyện xảy ra với cô, cho nên vừa rồi nghe được chuyện đó vẫn ôm chặt cô không buông, vỗ bả vai cô an ủi, Từ Nhuyễn được anh ôm cũng không biết nói gì, hai người cứ thế ôm nhau, cô muốn nói nhưng cổ họng như bị chặn lại, không phát ra được tiếng, cảm giác như mình bị lạc giọng.
Cô vô cùng tuyệt vọng.
Cô hiện tại cũng không biết làm sao cho đúng.
Trước nay cô không nghĩ sẽ có ngày xảy ra một màn loạn luân như vậy, cô không phải là con đẻ, ngược lại là do mẹ nuôi cố ý trộm đổi, cô không có cách nào tiếp thu sự thật này, không thể tin nổi người hằng ngày cô gọi là mẹ nhưng thật ra không phải là mẹ ruột, mẹ ruột cô lại là một người khác, cô bị đánh tráo.
Ôn Tiểu Ngọc ngồi trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, hoảng sợ tột độ, bà ta sợ hãi mình sẽ bị mọi người nhằm vào, bà ta cũng vô cùng lo lắng cho con gái của bà ta không biết tình huống hiện tại của con gái ra sao rồi? Con gái đã biết con bé không phải là con ruột của họ chưa? Bọn họ đối xử với con gái bà ta như thế nào khi biết chuyện?
Bà ta ngẩng đầu lên quan sát, Lục phu nhân đã hòa hoãn lại sau đó quay sang nhìn Từ Nhuyễn, bà ta thống khổ gọi Từ Nhuyễn: “Từ Nhuyễn.”
Từ Nhuyễn không biết đối mặt với hai người họ như nào, cho nên lúc này cô nghe bà ta gọi lập tức rụt người lại không muốn bà ta chạm vào, chạy nhanh ra ngoài, không muốn nhìn thấy bà ta nữa.
Từ Nhuyễn vội vàng chạy đi, Quý Trình đuổi theo sau, Lục phu nhân muốn đuổi theo nhưng bị Lục thủ trưởng giữ chặt lại: “Không cần đuổi theo, con gái chúng ta biết chuyện này nên chắc chắn đang bị kích động, để con bé bình tĩnh lại.”
Lục phu nhân xoay người trừng mắt nhìn Ôn Tiểu Ngọc, cảnh cáo bà ta: “Ôn Tiểu Ngọc, bà nhớ kỹ tôi sẽ không bao giờ tha cho bà, bà làm hại hai mẹ chúng tôi cốt nhục chia cắt nhiều năm, tôi nhất định làm bà phải trả giá đắt.”