Phần 3
Quý Trình nhìn thấy Từ Nhuyễn cứ thế đối diện trực tiếp với anh. Anh nâng bộ ngực lớn của cô lên, hai bầu ngực trông y hệt chiếc bánh bao vậy, đầu ti còn là màu hồng hồng nữa.
Anh chưa sờ thứ này bao giờ cả. Hôm qua lúc anh đẩy áo lót của cô lên, vốn dĩ khi nhìn thấy hai cái bánh bao lớn này anh đã thèm thuồng muốn sờ một phen rồi, nhưng mà khi đó Từ Nhuyễn thẹn thùng lấy quần áo che đi, anh cũng không biết lúc sờ lên sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ.
Ngực lớn thế này chắc hẳn sờ vào sẽ rất tuyệt nhỉ. Vừa nghĩ như thế thì mặt mũi anh đỏ hết cả lên, anh xấu hổ quay mặt đi không nhìn cô, thật sự xấu hổ lắm luôn ấy, anh ho khan một tiếng rồi nhắc nhở cô: “Em… sao em không mặc quần áo vào, ờ thì là… anh nhắc em đi nấu cơm, ở nhà anh con dâu mới thì phải nấu cơm cho bố mẹ chồng. Em đi nấu cơm trước, anh thay quần áo xong thì ra ngay.”
Từ Nhuyễn nhìn thấy anh quay mặt đi, cô bỗng nhớ lại kiếp trước khi bọn họ vừa mới kết hôn, thời gian đầu hễ anh nhìn thấy cơ thể cô thì sẽ ngượng ngùng đỏ mặt tía tai. Chắc là do anh quá thuần khiết, chưa nhìn thấy cơ thể phụ nữ bao giờ đây mà.
Lúc này cô không mặc quần áo, cô đi thẳng đến trước mặt Quý Trình. Cô kéo anh vào, cứ thế khỏa nửa thân trên đứng trước mặt anh nói: “Được rồi anh Trình, bây giờ em sẽ thay quần áo ở đây, thay quần áo xong em sẽ đi nấu cơm cho mọi người. Với cả bây giờ chúng ta đã là vợ chồng rồi, có gì mà anh phải ngại chứ. Anh cũng vào thay quần áo luôn đi, em thay giúp anh nhé.”
Từ Nhuyễn nói rồi cô cứ thế đưa tay cởi cúc áo sơ mi cho anh, Quý Trình đứng im bất động. Anh cúi đầu nhìn bộ ngực lớn của cô ở trước mặt anh. Khoảng cách rất gần, hơn nữa hai người còn dán sát nhau khiến anh có cảm giác như đầu vú của Từ Nhuyễn chạm lên quần áo anh vậy. Hạ thân anh nổi lên phản ứng, hơi cứng rồi đấy. Quý Trình thật sự không chịu nổi nữa rồi, anh nhìn cơ thể trần trụi của cô. Nếu như anh còn nhìn nữa thì chảy máu mũi mất thế nên anh chộp lấy tay cô rồi nói: “Không cần đâu, em mặc quần áo vào trước rồi đi nấu cơm đi, anh tự thay được rồi.”
Từ Nhuyễn gật đầu nói vâng, cô đi đến mép giường lấy quần áo của mình mặc vào. Cô mặc áo ngực trước rồi sau đó là đến quần áo bằng vải bố, phía trên là áo sơ mi, phía dưới mặc quần ống loe, vừa dài vừa rộng.
Đầu năm nay kiểu này là mốt hay sao ấy, phụ nữ đều mặc như thế cả.
Cô mặc quần áo xong thì đi ra ngoài nấu cơm. Thấy cô đi rồi Quý Trình giơ tay sờ lên mặt mình, nóng ghê.
Từ Nhuyễn là chị cả nên mọi việc trong nhà đều đến tay cô. Do nấu cơm từ nhỏ nên tay nghề của cô cũng không tồi. Cô vào phòng bếp nhìn nguyên liệu có sẵn, có mấy cái bánh bao chiên, mấy quả trứng gà và một ít mì.
Hôm nay mẹ Quý Trình là bà Vương Thục Tuệ dậy hơi muộn. Chủ yếu là vì bà muốn thử xem con dâu mới có biết trên biết dưới, có biết nấu ăn, có phải là một đứa lười biếng không.
Khi Vương Thục Tuệ bước chân ra ngoài thì bà ngửi được một mùi hương rất thơm ở trên bàn. Từ Nhuyễn bê một nồi cháo trắng từ phòng bếp ra, cô nói với bà: “Mẹ dậy rồi ạ, con nấu đồ ăn xong hết rồi ạ, con mời mẹ. Mẹ về phòng gọi bố ra ăn cơm đi ạ, con gọi anh Trình ra ăn cơm.”
Vương Thục Tuệ nhìn một bàn đồ ăn phong phú cô làm, bà đoán chắc cô dậy rất sớm, bà vô cùng hài lòng. Bà nghe họ bảo cô là người đảm đang từ lâu rồi, xinh đẹp lại còn học giỏi nữa. Với cả còn rất hiếu thảo nên bà mới tốn bao tâm huyết tiền bạc phải cưới cô về bằng được, có một cô con dâu biết nghe lời thật thích.
Bà vô cùng hài lòng đi gọi ông chồng mình nhanh chóng ra ăn cơm.
Từ Nhuyễn lau khô tay chuẩn bị đi vào gọi Quý Trình thì đúng lúc này anh đi ra. Hai người nhìn nhau, Từ Nhuyễn nhìn thấy anh cài lệch cúc áo, cô bèn tiến lên cài lại cho anh: “Anh Trình, em cài lại cúc áo cho anh nhé.”
Quý Trình cúi đầu nhìn Từ Nhuyễn dịu dàng nói với anh, anh rất vừa lòng. Anh thích Từ Nhuyễn, trước khi kết hôn hai ngày đã đi nhìn cô, khi đó anh thấy cô là một người không tồi. Anh nghĩ mình lấy cô làm vợ về sống chung cũng không có gì xấu cả, bây giờ cô yêu kiều, nói chuyện ngọt ngào như thế anh thích lắm.
Anh nắm lấy tay Từ Nhuyễn, ngượng ngùng nói với cô: “Từ Nhuyễn, anh xin lỗi em việc tối qua. Vì anh không có kinh nghiệm nên đã làm em đau. Em yên tâm tối nay anh sẽ đi hỏi người khác kỹ rồi…”
Từ Nhuyễn nghe anh nói thế thì chợt hiểu ra. Ngày hôm qua lúc động phòng cô khóc ghê quá nên đã làm anh sợ. Cô khóc to thế cũng bình thường thôi mà, ai bảo cái đó của anh lại to thế chứ, với cả hôm qua là lần đầu tiên cô phá thân, em gái của cô chặt chẽ, không đau mới lạ đó.
Cô cầm lấy tay Quý Trình đặt lên eo mình rồi ngượng ngùng nói với anh: “Haizz, sao lại đi hỏi người ta chuyện này được. Anh đừng đi hỏi nữa, xấu hổ chết đi được ấy. Tối nay hai ta thử lại… Em hỏi mẹ em rồi, bà ấy có kinh nghiệm, bà đã truyền thụ lại hết cho em, em dậy anh nhé, anh cứ làm theo lời em nói là được. Em là phụ nữ hỏi mấy cái này sẽ tiện hơn, anh đi hỏi thì có hơi… ờ…”
Quý Trình nghe cô nói thế thì hai mắt sáng rực lên: “Thật hả? Chẳng phải tối qua em…”
Từ Nhuyễn vùi đầu vào trong ngực anh nói: “Đó là bởi vì em xấu hổ, nói như nào thì đó cũng là lần đầu tiên, nhưng từ kinh nghiệm hôm qua em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, vẫn là cùng nhau phối hợp thì tốt hơn.”
Quý Trình nghe thế thì vui vẻ ngay lập tức, anh muốn ôm cô nhưng lúc này cha mẹ đã từ trong phòng đi ra, bọn họ không thể ôm nhau được.
Từ Nhuyễn gọi anh: “Anh Trình, ăn cơm trước đã.”
Mọi người đều ngồi vào vị trí của mình, trên bàn có bốn người, sáng sớm anh trai quay lại quân ngũ rồi.
Quý Trình ngồi xuống, Từ Nhuyễn gắp bánh bao cho anh nói: “Anh Trình, cái này là em làm cho anh, anh ăn trước, xem có ngon không?”
Quý Trình ăn một bát mì, anh không kén ăn, anh thấy đều ngon, nhưng là do nàng dâu nhỏ làm anh cảm thấy ngon dị thường.
Vương Thục Tuệ nhìn con dâu đảm đang như vậy, rồi bà nhìn sang ông chồng mình, ánh mắt của bà như muốn nói ông thấy chưa con dâu tôi chọn nó phải khác chứ.
Từ Nhuyễn vừa lấy chồng nên hôm nay không ra ngoài được. Ngày mai cô phải về nhà mẹ đẻ nên hôm nay cô cứ quanh quẩn trong nhà mãi thôi. Quý Trình chở đồ lên chợ huyện bán bởi vì trong nhà chỉ có Quý Trình mới biết đi xe máy thế nên nhiệm vụ này giao cho anh.
Từ Nhuyễn ở nhà chuẩn bị cơm tối, chờ cha mẹ chồng về. Cô nấu nước nóng cho cha mẹ chồng và Quý Trình tối đến tắm rửa.
Bấy giờ trong xóm đều nấu nước bằng bếp củi, một nồi nước nóng nguội rất nhanh.
Mọi người trong nhà đều tắm nước nóng. Tắm rửa xong xuôi mới nhận ra củi còn có một tẹo, cô định đi hỏi xem trong nhà còn củi hay không, lúc ra thì gặp ngay mẹ chồng, cô hỏi bà: “Mẹ ơi, con chưa tắm, đang định đi lấy củi về thổi thì lại hết mất rồi, có chỗ nào còn củi không ạ.”
Lúc này Vương Thục Tuệ mới phản ứng lại rồi nói với cô: “Ôi chao, mẹ quên mất củi đều là do anh em Quý Trình lên núi chặt, mỗi lần đi chặt một đống to, bây giờ dùng hết rồi. Với cả trời đã tối, ngày mai mới đi lấy được. Hay là mẹ sang nhà hàng xóm xin ít nước nóng cho con nhé.”
Từ Nhuyễn nói với bà: “Thôi mẹ ạ, dù sao hôm nay con cũng ở nhà suốt, không bẩn, mọi người tắm được rồi. Còn thừa một ít nước nóng, con rửa sơ phía dưới là được.”
… Bạn đang đọc truyện Không khép nổi chân tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/03/truyen-sex-khong-khep-noi-chan.html
Từ Nhuyễn bưng nước nóng còn thừa về phòng rồi pha thêm một ít nước lạnh. Bố chồng đang tắm nên cô không thể vào nhà vệ sinh rửa ráy được. Cô sợ nước lạnh mất nên nên mới bê về phòng.
Từ Nhuyễn đi vào thì trông thấy Quý Trình đang đọc sách. Cô đi vào đóng khóa trái cửa lại rồi để đồ sang một bên, cô cởi quần ngoài với quần lót ra rồi đặt sang bên cạnh.
Quý Trình thấy Từ Nhuyễn như thế thì không kiềm chế được mà đi tới xem thử. Kết quả anh thấy cô cởi quần ngoài quần trong của mình ra, để lộ bộ lông màu đen phía dưới cho anh nhìn.
Quý Trình mặt đỏ quay đầu hỏi cô: “Từ Nhuyễn, em làm gì vậy?”
Từ Nhuyễn thấy lạ nhìn anh: “Em rửa sơ quá phía dưới ấy, nhà hết củi nên không thổi nước nóng được. Nước còn lại chỉ có một ít không đủ để tắm thế nên em mới làm thế.”