Phần 144
Hiện tại vú cô bị bại lộ, bị anh ngậm vào trong miệng mút.
Từ Nhuyễn vuốt đầu anh, nhìn an cúi đầu liếm xung quanh vú, hình như đang cố ý trừng phạt cô nên ra sức gặm cắn vú.
Cô bị gặm cắn cũng rất thoải mái, bởi vì lực đạo rất nhẹ chỉ hơi tê tê, Từ Nhuyễn chưa kịp phản ứng được, một chân đã bị nâng lên hạ thể bị tách ra, câu lấy hông anh, sau đó con cặc hướng vào bên trong đưa đẩy, quần lót chưa được anh cởi ra nên lúc đút vào quần lót chữ Đinh cũng bị dính vào bên trong.
Quần lót cùng dương vật đồng thời tiến vào, cọ xát lồn cô, làm cô không chịu nổi.
Quý Trình giống như trừng phạt, dùng hết sức đâm thọc, năm cạn một sâu thọc ra rút vào, trọng lực đều dồn hết lên người cô làm cô không chịu nổi.
Lúc nhẹ nhàng lại làm lồn ngứa ngáy khó chịu, nhưng tư thế này đem cô làm đến thần hồn điên đảo.
Quý Trình đúng là thực sự đang trừng phạt cô, dùng tư thế đưa đẩy một lúc sau đó bế cô đến cạnh cửa thay đổi một tư thế khác, bắt cô đưa lưng về phía anh nâng cao mông lên, anh duỗi tay bẻ hai cánh mông, dùng tư thế này đi vào lồn.
Cả người Từ Nhuyễn bị anh đè lên cánh cửa trong phòng thay đồ, anh đứng sau lưng thọc vào rút ra trong lồn, âm thanh va chạm của cơ thể vang lên bạch bạch bạch.
Bây giờ Từ Nhuyễn lại không thể kêu lên, dù sao ở bên ngoài có rất nhiều người hơn nữa đây còn là phòng thay đồ nếu kêu ra nhất định sẽ bị người ta nghe thấy lúc đó rất mất mặt, vậy nên chỉ có thể che miệng tránh phát ra tiếng động, mặc kệ có thoải mái đến đâu cũng cắn chặt môi, nhưng ngẫu nhiên âm thanh thở dốc thì không thể nhịn được.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Từ Nhuyễn đi đã lâu chưa thấy ra ngoài cho nên cảm thấy kỳ lạ tiến đến quan tâm hỏi cô: “Bà Quý, cô thay quần áo xong chưa? Thợ chụp hình đã đến rồi, cô có vấn đề gì hả? Nếu có vấn đề gì thì nói với tôi, tôi có thể vào trong giúp cô.”
Từ Nhuyễn cùng cô nhân viên chỉ cách nhau có một cánh cửa, hai người họ ở sau cánh cửa làm ra loại chuyện mất mặt như này nếu như phát ra tiếng động nhất định sẽ bị nhân viên phát hiện, cho nên người sau cửa dừng hết tất cả mọi hành động lại, âm thanh ẩn nhẫn của Từ Nhuyễn vang lên nói với nhân viên: “Tôi không sao đâu, chỉ là ở bên trong ngắm nghía một chút thôi, tôi thử mấy bộ nên hơi lâu một chút, không có chuyện gì đâu, một mình tôi có thể làm được, cô cứ ra ngoài trước đi.”
Nhân viên cửa hàng nghe được lời này tự nhiên không nghĩ nhiều nữa, sau đó lập tức rời đi, hai người sau cánh cửa nghe được tiếng động lại tiếp tục đâm mông, giữ chặt eo cô bạch bạch bạch va chạm bên trong, mỗi một lần đều đẩy thật sâu vào trong.
Từ Nhuyễn mặc áo cưới bị anh làm, chất lỏng của hai người dính hết lên áo cưới, người sau lưng cũng mặc kệ, vẫn tiếp tục đâm thọc cô. Phía dưới chảy quá nhiều nước làm áo cưới ướt đẫm.
Hiện tại Từ Nhuyễn cũng mặc kệ áo cưới biến thành hình dạng như nào.
Bởi vì cô quá thoải mái, thoải mái đến mức phải bịt kín miệng, nước mắt chảy ra, người phía sau như cố ý trừng phạt cô, cho nên mỗi một lần đều đẩy vào thật sâu bên trong, mỗi một lần đều đâm đến lút cán, làm cô bị đâm đến sung sướng chảy nước mắt.
Cô bị anh chịch khóc, thoải mái mà khóc, âm thanh nức nở mang theo tiếng thở dốc, người phía sau nghe được tiếng khóc, càng giống như cầm thú ấn chặt hông cô, dùng sức thọc vào rút ra.
Nước mắt chảy ra, tay vịn lên cửa thừa nhận từng cú đâm chọc của anh, người phía sau càng thêm dũng mãnh, nhìn cô uất ức khóc lóc, anh đâm càng mạnh mẽ.
Lúc này Quý Trình không thể bắn xuống đất, cho nên lúc lên đỉnh muốn bắn ra anh lập tức rót hết toàn bộ tinh dịch vào trong lồn, tinh dịch nóng bỏng chảy hết vào trong cơ thể cô.
Từ Nhuyễn thỏa mãn bị tinh dịch rót vào, trong nháy mắt cũng tới lên đỉnh, nâng mông cao lên, thừa nhận toàn bộ tinh dịch anh bắn vào.
Quý Trình rút dương vật ra, tùy ý để hạ thể cô chảy tinh dịch, áo cưới dâm uế không tả nổi, chủ yếu đều là chất lỏng của hai người, áo cưới bị làm cho nhăn nhúm dúm dó vô cùng.
Anh rút ra sau đó mặc quần vào, nhìn Từ Nhuyễn nâng mông uất ức nhìn anh, anh cảm thấy dương vật lại cương cứng rồi.
Bộ áo cưới này đã không thể mặc nữa, dù sao cũng đã bị hai người làm bẩn, Từ Nhuyễn không còn mặt mũi nào gặp nhân viên cửa hàng nữa, không muốn bọn họ biết hai người ở trong phòng thử đồ làm chuyện kia nên chỉ có thể mua về, cũng không cho nhân viên chạm vào, tự mình ôm áo cưới quay về.
Vừa rồi Từ Nhuyễn bị chịch cho phát khóc, cũng không dám mặc áo cưới lộ liễu như vậy nữa, cho nên mua về sau đó mua về tự ngắm là được, sau đó Quý Trình chọn một bộ khác cho cô, bộ này kín đáo không hở hang, chỉ cần không hở là Quý Trình vô cùng hài lòng, chụp ảnh xong hai người quay về nhà.
Từ Nhuyễn đã thay quần lót mới, còn quần lót chữ Đinh kia bị Quý Trình cầm cất đi, cô thấy quần lót chữ Đinh kia đã bị ướt đẫm, cởi ra muốn ném đi thế nhưng không nghĩ bị Quý Trình nhặt lên rồi nhét vào túi.
Quý Trình nói với cô: “Cái này khá xinh đẹp, mang về nhà đi, từ sau mỗi ngày mặc cho anh xem.”
Cô không dám nữa đâu, vừa rồi mặc một lần như thế đã là quá đủ, bị anh chịch phát khóc, nếu mang về nhà mỗi ngày mặc cho anh xem thì thử hỏi cô còn chịu được sao?