Phần 137
Từ Nhuyễn dâm đãng không thôi, miệng nhỏ dám thốt ra lời sắc tình như này, còn ảo tưởng sinh con giúp anh trai.
Quý Trình nghe được lời này vỗ mông cô nói: “Vậy sinh xong đứa thứ nhất thì tiếp tục sinh thêm một đứa nữa cho anh trai, sinh con giúp anh trai, sau khi sinh xong anh trai lại đút vào lồn nhỏ cho em. Đút vào lồn nhỏ của em, xuyên xỏ vào trong lồn, đâm đến khi lồn lỏng thì thôi, em sẽ không dâm đãng như này nữa, cả ngày chỉ muốn được anh trai đâm lồn thôi.”
Từ Nhuyễn nghe được lời này ôm lấy vai anh nói: “Anh trai có thích em gái lẳng lơ như thế không? Có thích em gái đãng không?”
“Thích muốn chết đó, anh trai vẫn luôn muốn em dâm đãng. Anh sẽ làm chết em đồ dâm phụ này.”
Quý Trình nói xong ôm cô vào nhà vệ sinh, đặt cô vào trong bồn tắm sau đó tắm rửa cho cô, vừa nãy mới làm nên cơ thể hơi bẩn bây giờ muốn rửa ráy sạch sẽ cho cô.
Từ Nhuyễn thoải mái hưởng thụ anh hầu hạ cô.
Một tuần sau Từ Nhuyễn vỡ nước ối, người trong nhà vội vàng đưa cô vào bệnh viện, không nghĩ con bé lại sinh sớm hơn dự tính, nước ối cũng đã vỡ rồi.
Trước kia có người nói sinh sớm là con trai, đẻ muộn là con gái.
Chuyện này nói ra thật đúng, bây giờ sinh con sớm hơn dự tính nên lúc em bé chào đời thật sự là một bé trai.
Người nhà có chút chờ mong, muốn sinh con gái nhưng khi nghe cô sinh con trai thì có hơi mất mát một chút, nhưng cũng không sao, dù sao mẹ tròn con vuông là mỹ mãn rồi.
Nghe thấy cô sinh con trai người vui sướng nhất là Vương Thục Tuệ, bà từng ngày thắp hương ăn chay niệm Phật, luôn niệm trong lòng phải nhanh chóng sinh được con trai, cục đá đè nặng trong lòng bà đã được buông xuống, sau khi nghe cô sinh con trai bà thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm sinh con Từ Nhuyễn giống như cận kề cái chết, bụng đau dữ dội không chịu nổi, sau khi biết mình sinh con trai thì không mấy vui vẻ tuy rằng bọ họ đã bàn bạc trước dù con trai hay con gái đều được nhưng trong lòng cô vẫn muốn sinh con gái.
Cô rất thích con gái, cảm thấy con gái rất đáng yêu.
Quý Trình cũng không vui, anh muốn con gái, nhưng giờ có nói ra thì cũng chẳng làm gì được, sau khi sinh xong Từ Nhuyễn được chuyển vào phòng bệnh, Quý Trình mang canh gà vào cho cô uống, bổ sung dinh dưỡng.
Lục phu nhân và Lục thủ trưởng đi xem em bé, lúc nhìn thấy vô cùng vui sướng phấn khởi, em bé của nhà thật xinh đẹp đáng yêu nha, về sau nhất định sẽ là một tiểu soái ca.
Từ Nhuyễn sinh con thuận lợi, ngoại trừ lúc sinh đau muốn chết đi sống lại thì bây giờ sức khỏe đã ổn định không còn đau đớn gì nữa.
Vừa rồi Quý Trình đứng ngoài phòng sinh chờ, tay run lẩy bẩy, bây giờ mang canh gà cho cô uống tay vẫn còn đang run, cũng chưa kịp đến nhìn con trai.
Từ Nhuyễn nhìn thấy bộ dạng anh như này, duỗi tay nắm lấy tay anh giúp anh bình tâm lại.
Quý Trình đã khá hơn, vừa nãy cô sinh con tay anh run rẩy kịch liệt.
Anh nhìn Từ Nhuyễn, vẫn đang chịu đựng, hai mắt đỏ lên, bởi vì đã làm cô chịu uất ức, đau đớn khổ sở sinh con cho anh, vậy nên anh buồn bực khó chịu.
Anh nổi giận với bản thân.
Từ Nhuyễn cảm thấy không đau lắm, dù sao cô đã kết hôn chuyện sinh con cũng là lẽ đương nhiên, trải qua quá trình tự mình vượt cạn sinh con trong lòng cảm thấy đó là một chuyện rất hạnh phúc. Cuối cùng cô hôn lên tay anh an ủi: “Không sao đâu anh Trình, đã sinh xong rồi, em đã khỏe mạnh bình an, không sao nữa rồi, vừa rồi chỉ chịu đựng cảm giác đau đớn một lúc, bây giờ đã sinh con xong rồi.”
Quý Trình nghe được lời này, hít sâu một hơi, ôm cô vào lòng, hôn cổ cô, vô cùng biết ơn cô.
… Bạn đang đọc truyện Không khép nổi chân tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/04/truyen-sex-khong-khep-noi-chan.html
Từ Nhuyễn ở trong nhà ở cữ một tháng, đã xin phép nhà trường cho nghỉ nên cô không cần phải đi học.
Sinh con rất đúng lúc, nhưng thời điểm mang thai vẫn phải vác bụng to đi học, không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là sau khi sinh con phải nghỉ học hơn nữa còn phải ở cữ, ở cữ xong cô có thể đi học bình thường, con trai cũng không cần cô bế, Lục phu nhân ở nhà sẽ chăm sóc giúp cô, ngoài ra trong nhà còn nhiều người như vậy, khiến cho cô không phải nhọc lòng, muốn đi học thì đi.
Cô ung dung thư thái, một tháng sau rốt cuộc cũng được giải thoát.
Trật tự cuộc sống của cô khôi phục lại như ban đầu, ngoại trừ việc sinh con thì cũng bình thường như bao sinh viên khác không khác gì, mỗi ngay đến trường đi học, sau khi về nhà thì cho con bú, dáng người cô khôi phục rất nhanh, hơn nữa vốn dĩ trước đây cô đã gầy, nên sau khi sinh con dáng người không bị thay đổi béo lên, cho nên không phải bạn học tự mình tận mắt thấy cô mang thai bụng nhô to thì không dám tin cô đã sinh con.
Từ Nhuyễn sinh con lúc 18 tuổi, sau khi sinh con là 19 tuổi, cho nên phụ nữ sinh con sớm một chút thì dáng người sẽ nhanh hồi phục hơn, lời này nói ra không phải không có đạo lý.
Sinh con sớm thì cơ thể sẽ dễ dàng khôi phục, sau khi sinh con sức khỏe cô hồi phục rất nhanh, cũng không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.
Cô muốn sinh con gái nhưng đang học dở năm 2 nên không muốn sinh nữa, chờ thêm 2 năm nữa để tốt nghiệp sau đó mới sinh thêm một đứa nữa.
Tối nay cô về nhà hơi trễ, con trai khóc lóc muốn bú sữa, con trai rất kén ăn, dù đã mua sữa bột nhập khẩu gì đó nhưng không chịu ăn, chỉ nằng nặc đòi bú sữa mẹ.
Hơn nữa thằng bé cũng chỉ muốn bú sữa mẹ nó, trước đây Lục phu nhân có tìm một vú em, cô ấy vừa mới sinh con không lâu nên đang có nhiều sữa, nhưng thằng bé không chịu bú, ngoại trừ bú sữa mẹ ra thì không chịu bú của ai hết.