Phần 87
“Khải Minh… ” Yến Nhi cắn môi theo dõi, lòng thầm gọi tên Khải Minh.
“Cố lên… ” Mỹ Linh hai tay nắm chặt đưa lên đưa xuống.
“Tên nhóc này, nhất định phải thắng đó! ” Bích Thảo bật dậy nói.
“Hmmm… ” Linh Nguyệt vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh khi thấy tình cảnh này. Tuy nhiên, lòng nàng cũng đang thầm cổ vũ cho Khải Minh rất nhiều.
“Không thể thua được! ” Thất Hứa nhìn thế cục với đôi mắt hoảng loạn. Chẳng lẽ Khải Minh đã làm được đến đây mà vẫn thua sao? Hắn làm sao cam lòng.
“Khải Minh ráng lên! ” Công Khanh, Yến Ly nắm chặt tay rồi đấm vào không khí như muốn truyền thêm sức mạnh cho Khải Minh.
“Khải Minh… ” Hồng Diễm nhắm chặt mắt lại, chắp tay cầu nguyện. Dường như nàng không dám mở mắt để xem tiếp.
Tất cả mọi người đều chỉ có một mong ước rằng ngọn lửa đen kia của Khải Minh sẽ đẩy lùi được chùm sáng của Đăng Quang.
Thế nhưng, đó chỉ là mong ước. Sự thật tàn khốc vẫn tiếp diễn trước mắt họ. Chùm sáng của Đăng Quang tiếp tục lấn tới trong khi ngọn lửa đen thu ngắn hết mức.
“Hết rồi sao? ”
Hụt hẫng, thứ cảm giác mà học viện Hoa Sen đã nếm phải nhiều lần.
Và lại thêm một lần nữa?
“Ngươi thua rồi! ” Đăng Quang có vẻ đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Thua? Còn lâu! ” Khải Minh chỉ cười nhẹ. Hắn đưa bàn tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay kia. Ngay sau đó, một dòng bụi đen lại được truyền vào ngọn lửa, tăng thêm uy lực cho nó.
“Grrrrrrr… ” Khải Minh cắn răng ken két, những vệt đen xuất hiện gần hết trên gương mặt hắn.
“Dồn sức cũng chẳng làm được gì đâu! ” Đăng Quang như muốn dập tắt sự cố gắng của Khải Minh. Đôi mắt hắn như muốn nói lên với Khải Minh: “Bỏ cuộc đi… Bỏ cuộc đi… Bỏ cuộc đi… ”
“Người thua là ngươi mới đúng! ” Khải Minh cười khẩy và nói.
Cái gì? Hắn điên rồi à? Với tình thế này mà vẫn nghĩ mình thắng sao?
Nhưng ai ngờ rằng…
“Cái… gì! ? ” Đăng Quang đang mãi chú ý đến Khải Minh thì bất ngờ la lên. Bỗng dưng từ dưới đất, một ngọn lửa đen bùng cháy ngay trước mặt hắn.
Chuyện gì thế này, tại sao lại có ngọn lửa đen này? Chẳng phải Đăng Quang đã đẩy lùi toàn bộ rồi sao?
Lý do của chuyện này?
Chỉ có thể là do Khải Minh làm!
Nhưng hắn làm thế nào?
“Ah… ” Chỉ trong thoáng chốc, Đăng Quang đã nhanh nhạy nhận ra cách mà Khải Minh làm nên điều này.
Muốn biết được cần phải nhớ lại lúc Khải Minh rơi xuống đất và trượt dài.
Phải! Ngay lúc hắn trượt dài, hắn đã nhanh chóng rải các hạt bụi đen xuống đất. Chính những thứ này đã “bắt lửa” với tràng lửa đen mà Khải Minh phóng lúc nãy. Vì chúng nằm ngay sát dưới đất nên Đăng Quang không hề nhận ra và chúng cũng không bị Bạo Quang Pháo triệt tiêu hay đẩy lùi. Dẫn đến một sự bất ngờ, đối phương không thể lường trước.
Quá tuyệt vời!
Không biết có phải là do Khải Minh tính trước hay vô tình. Nếu do hắn nghĩ ra thì đây là một chiến thuật cực kì xuất sắc.
Ngọn lửa đen nhanh chóng bao trùm lấy Đăng Quang. Dù có nhận ra cách thức đối phương làm nhưng hắn cũng không thể tránh khỏi.
“Bùm! ”
Vì đang liên tục truyền hồn lực vào chiêu Bạo Quang Pháo nên lớp hồn lực bảo vệ hắn vô cùng mỏng manh. Ngọn lửa đen kia dễ dàng đánh lui hắn, khiến hắn tụt mất Thánh Quang Kiếm khỏi tay dẫn đến việc truyền hồn lực bị gián đoạn.
“Không! Nguy rồi… ”
Mất nguồn cung hồn lực, Bạo Quang Pháo dần tan biến trong không khí, nhường đường cho dòng lửa đen của Khải Minh xông đến.
“Phừng phực! ”
Ma mị.
Nóng rát.
Thiêu rụi.
Chết chóc.
Vừa thoát ra khỏi đám lửa đen kia, Đăng Quang lại phải đối mặt với nguy hiểm lần nữa. Nhìn sơ qua, hắn cũng biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra nếu trúng chiêu đó.
“Bị loại… ”
“Không thể được! Phải né thôi! ”
Đúng là Đăng Quang. Quả nhiên hắn không phải là người dễ dàng bỏ cuộc khi chưa đến phút cuối cùng.
“Chỉ cần né thôi… ”
Đúng vậy, Khải Minh có vẻ đã dùng toàn lực vào đòn này. Sau đòn đánh này, hắn sẽ kiệt sức. Lúc đó sẽ là cơ hội hạ hắn dễ dàng.
“Đúng vậy… ”
Với lối nghĩ đó, Đăng Quang vận hết hồn lực vào chân, xoay người tìm cách né tránh.
Nhưng…
“Cái… gì? ”
Đôi mắt Đăng Quang hiện lên một vẻ đầy ngỡ ngàng.
Cơ thể hắn bỗng ngừng lại mọi chuyển động.
Gì thế này? Không phải hắn định tránh đòn sao? Sao còn đứng đây?
Đó là vì…
“Phừng phực! ”
Ngay đằng sau hắn bây giờ cũng là một biển lửa.
“Từ khi nào… ”
“Hừ… Ngươi có phải quá tự tin không? Ngươi chỉ nhìn về phía trước, về phía ta mà chẳng hề để ý xung quanh. Những ngọn lửa đen rơi vãi ra từ những đòn đánh của ta lúc đấu với ngươi, chúng đã âm thầm thiêu rụi sự sống của mọi thứ xung quanh để bốc lên thành một ngọn lửa khổng lồ như kia, thành rào cản chặn đường thoát thân của ngươi! Giờ đây ngươi chẳng thể né tránh được đâu! ” Khải Minh cười đắc thắng.
“ … Ngươi thua rồi, Đăng Quang! ”
“Xoẹt! Phừng! ”
Thân thể Đăng Quang nhanh chóng bị bao trùm trong biển lửa.
Một cái cười nhè nhẹ trên khuôn mặt hắn ta.
“Kết thúc rồi! ”
Cùng lúc đó, Khải Minh ngã xuống đất.
…
Tại một không gian u tối.
Hàng trăm người mặc áo đen có mũ trùm đang quỳ rạp dưới một bức tượng người khổng lồ, miệng liên tục đọc những câu chữ cổ quái, kì quặc. Nhìn vào đây, nhiều người sẽ nghĩ đến một giáo phái đang tiến hành nghi lễ gì đó. Nhưng chắc với bầu không khí vô cùng âm u, ảm đạm thế này, họ sẽ không tiếc tặng thêm hai chữ “tà đạo” cho những người đang quỳ kia.
“Xoẹt! ” Bỗng dưng, một tia sáng màu đen xuất hiện ở trong đôi mắt của bức tượng.
“Chuyện gì thế? ”
“Ánh sáng đó, lẽ nào… ”
Những người đang quỳ dưới kia nhốn nháo khi thấy điều kì lạ.
“Chuyện này là sao vậy cha? ”
Ở hàng đầu tiên, nơi gần với bức tượng nhất, một cô gái ước chừng 14 – 15 tuổi lên tiếng. Nàng có nước da trắng toát, mái tóc đen huyền óng ả, khuôn mặt rất xinh đẹp. Chưa phải là tất cả, cơ thể nàng lại còn vô cùng quyền rũ, nhất là bộ ngực của nàng, chúng khá là to và trắng, ẩn hiện qua cổ áo hơi hở. So với những cô gái cùng trang lứa thì ít ai đạt được bộ ngực hấp dẫn như nàng. Tuy nhiên, điều khiến người ta chú ý nhất ở nàng không phải là những thứ trên mà là đôi mắt của nàng, một đôi mắt vô hồn nhưng cùng ẩn chứa nỗi u sầu gì đó. Hiện tại, đôi mắt đó còn chèn thêm một chút ngạc nhiên nữa. Có lẽ vì thấy điều kì lạ diễn ra ở bức tượng.
“Hmmm… ta cũng không rõ nữa? ” Một vị khoảng trung niên gần đó trả lời. Có vẻ ông là người mà cô nàng kia gọi bằng “cha”.
Vừa dứt lời, vị trung niên ấy đứng dậy và bước đến sát bức tượng. Bàn tay đưa lên khẽ chạm vào.
“Rooooooo! ”
Từ trong bức tượng, hàng loạt những con bướm đen thoát ra ngoài, phủ kín cả không gian ấy. Cảnh tượng này làm đám người đang quỳ dưới kia chấn động.
“Đúng rồi! ”
“Chắc chắn là như vậy… ”
Người đàn ông trung niên kia với đôi mắt kinh ngạc quay xuống, giọng nghẹn ngào nói: “Tử thần đã hồi sinh! ”