Phần 138
“Thả ta ra, lũ khốn kiếp!”
Trong ngục tối Thổ Hoàng Thành, những tiếng la réo đinh tai nhức óc cứ liên tục vang lên.
“Hừ thằng nhãi, ngươi có im đi không?”
Một tên cai ngục béo ú với gương mặt hung tợn như quỷ dữ đưa tay chỉ thẳng mặt thanh niên ở phía sau song sắt, chủ nhân của những tiếng la hét vừa rồi.
“Grrr… thả ta ra… ta bị oan! Ta bị oan!”
Thanh niên ấy vẫn tiếp tục gào thét, hai tay nắm chặt song sắt hận chỉ muốn bẻ gãy nhưng lực bất tòng tâm.
“Hừ…”
Tên cai ngục chậc lưỡi một cái chán chường, chỉ muốn tiến đến tán gãy răng cái thằng ồn ào kia.
“Đợi ta xong việc đi rồi ta cho ngươi chết!”
Tên cai ngục nói rồi đưa tay xuống vỗ mạnh vào đầu nữ nhân đang bú liếm dương vật cho hắn, cô nàng thấy vậy lập tức bú nhanh hơn, trong khi khóe mắt đang tuôn lệ liên hồi. Nhìn vào bộ đồ sọc trắng đen mà cô đang mặc ắt hẳn cũng là một phạm nhân ở đây. Chính xác là vậy.
Cô nàng này vì phạm tội tham gia vào quân nổi loạn chống phá chính quyền hoàng gia nên bị bắt giữ. Sau khi vào tù, cô liên tục bị các cai ngục cưỡng hiếp, đặc biệt là tên mà cô đang bú dương vật.
Đây là một hình phạt vì phạm tội sao? Không!
Chúng chỉ đơn giản dùng cơ thể cô để thỏa mãn thú tính thôi. Không chỉ riêng cô, các nữ tù nhân khác tại đây cũng chịu chung số phận.
Kinh tởm, phẫn nộ, uất ức. Đó là tất cả cảm xúc của cô.
Cô muốn hét lên nhưng chẳng được.
“Guh… Ta ra đây!”
Tên cai ngục rên một tiếng, phóng xuất tinh dịch đặc quánh vào bên trong miệng nữ tù nhân.
“Ọc… hộc…”
Sau khi xuất xong, mặc kệ nữ từ nhân đang nằm ho sặc sụa vì nghẹn, hắn ta kéo quần tiến đến chỗ thanh niên kia.
Đồng thời, hắn ta cầm một tờ giấy gì đó và đọc:
“Tội nhân Huỳnh Khải Minh. Tội trạng: Giết đại gia Râu Xám nhằm chiếm đoạt quả Cây Sinh Mệnh… Hmmm, thế này mà bảo oan à?”
“Grrr… ta nói ta bị oan mà! Ta không có giết người, cũng chẳng chiếm đoạt gì cả… là kẻ khác làm! ” Khải Minh tức giận la lên, hai tay siết chặt song sắt.
“Haha… Đừng nói nhiều, vào đây là có tội hết! Đéo có oan uổng gì đâu…”
“Cái gì? Nhưng… ” Khải Minh cắn răng tức giận. Tên cai ngục thấy vậy khẽ cười một cái đê tiện, kề sát khuôn mặt dữ tợn vào song cửa và nói: “Ngươi biết tội của ngươi là gì không? Là tội thấp cổ bé họng, là tội biết mình oan mà không thể giải… Kẻ như ngươi trong ngục này có đầy, chẳng thằng nào thoát ra được đâu, vì thế nên đừng kêu oan nữa, chẳng giúp gì đâu!”
Cai ngục nói xong phun một bãi nước bọt lên mặt Khải Minh khinh bỉ.
“Grrrr… ” Hai tay Khải Minh siết chặt song sắt đến nỗi chảy máu.
Nếu hồn lực của hắn không bị phong ấn.
Nếu song sắt phía trước không gia trì kết giới.
Thì có lẽ Khải Minh đã xông ra đập chết tên cai ngục kia rồi.
Nhưng đó là khi không có chữ “nếu”…
“Hừ… ” Khải Minh dùng tay lau mặt, sau đó tìm vào góc tù ngồi. Lời của tên cai ngục cũng không phải sai, hắn có la hét cũng chỉ phí sức, chi bằng ngồi nghĩ cách khác khả thi hơn.
Khải Minh nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại về những sự việc đã trải qua, từ lúc hắn đặt chân tới Thổ Hoàng Thành cho đến lúc bị bắt giam…
…
Vài ngày trước…
Từ cửa sổ của xe ngựa, Khải Minh ló đầu ra ngoài, đôi mắt không hề chớp khi thấy cổng thành của Thổ Hoàng Thành.
“Đây… là Thổ Hoàng Thành sao?”
Khải Minh không khỏi trầm trồ, ánh mắt lướt trên bức tường bao quanh thành, nó có chiều cao và độ dày đáng kinh ngạc, cộng với việc được gia trì thêm hồn lực bên ngoài, bức tường đã mang lại một cảm giác kiên cố cũng như an toàn cho bất kỳ ai nhìn vào.
Trong lúc đánh xe đang trao đổi gì đó với lính gác, Khải Minh tranh thủ ngắm nghía người xung quanh đi lại trước cổng thành.
Ở Diệp Lục đế quốc, Thổ Hoàng Thành là một trong những ngôi thành sầm uất nhất, chẳng thua kém gì Bình Minh Thành hay kinh đô. Cuộc sống của người dân ở đây vì thế cũng khá an lạc, ai ai cũng trông vui tươi, tràn đầy sức sống. Nhìn vào họ, Khải Minh chợt cảm thấy yêu đời hơn đôi chút. Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ kéo dài vài giây…
“Đi nhanh lên!”
Từ phía xa, một đoàn hơn một trăm người nối liền nhau bằng xiềng xích tiến đến, xung quanh họ là vài tên lính lác hung tợn, thi thoảng lại vung roi đánh đập thúc giục họ đi nhanh hơn.
Nhìn hình ảnh này, Khải Minh không khỏi nghĩ rằng đó là một đoàn nô lệ, tuy nhiên, họ không phải là nô lệ, mà là phạm nhân.
“Quân nổi loạn… chống phá hoàng gia à? ” Nhờ Tinh Thông Nhãn, Khải Minh đã biết được đôi chút về những người kia và lý do tại sao họ lại bị xiềng xích như thế.
Sống 2 năm ở thảo nguyên Cao Linh, Khải Minh chẳng biết gì về tình hình của đất nước. Nhưng mấy ngày gần đây, trên đường đến Thổ hoàng Thành, hắn đã được nghe rất nhiều, nào là suy thoái kinh tế, chính trị, chiến tranh biên giới, hoàng đế bỏ mặc con dân… dẫn đến nhiều nơi nổi loạn, những người bị bắt kia chính là ví dụ điển hình.
Là một người dân của Diệp Lục đế quốc, Khải Minh cũng có chút lo lắng trước tình hình hiện tại. Tuy nhiên, đối với hắn lúc này, tương lai của đất nước vẫn bị đặt sau một thứ, đó là… sinh mạng của Linh Chi.
Nên nhớ mục đích của hắn đến Thổ Hoàng Thành chỉ có một, bằng mọi giá phải lấy được quả của Cây Sinh Mệnh, thứ nguyên liệu còn thiếu trong đơn thuốc chữa trị nọc độc xà vương.
“Hừ… nhất định phải lấy được!”
Khải Minh vừa nghĩ xong cũng là lúc chiếc xe ngựa tiếp tục lăn bánh, có vẻ đánh xe đã xong chuyện với đám lính gác thành.
Đi qua cánh cổng kim loại cồng kềnh, chiếc xe ngựa tiến vào thị trấn.
“Wow…”
Hai năm sống ở vùng nông thôn đã mang đến cho Khải Minh cảm giác kỳ lạ khi bước vào chốn đô thị phồn hoa.
Quang cảnh xung quanh rất khác, nó toát lên một vẻ sang trọng mà nông thôn không bao giờ có được. Và… nó cũng rất đẹp.
Tuyến đường chính dành cho việc lưu thông, nó khá dài và rộng, lại còn được lót gạch sáng bóng xa hoa. Hai bên đường là những tòa nhà xây bằng gạch chống cháy, chúng có rất nhiều kiểu dáng khác nhau nhưng chung quy đều nhắm đến sự thanh lịch.
Người dân bên trong thành cũng không khác gì mấy với những người dân Khải Minh gặp ở trước cổng thành, đều tràn ngập sức sống, có thể nghe tiếng cười ở bất kỳ nơi đâu.
Quả là một nơi tuyệt vời.
Nhưng, Khải Minh cảm giác có gì đó giả tạo ở nơi đây.
…
“Phù… kiếm một quán trọ thôi!”
Sau khi trả tiền cho đánh xe, Khải Minh lập tức đi tìm một quán trọ để nghỉ ngơi. Ở thị trấn to lớn như thế này, việc kiếm một quán trọ không có gì khó khăn cả.
“Ừm, chỗ này ổn nè… quán trọ Cây Cọ!”
Khải Minh không kén cá chọn canh gì nhiều, chỉ cần một nơi nghỉ ngơi là đủ rồi, vì thế, hắn đã chọn ngay quán trọ đầu tiên mà mình trông thấy.
“A… kính chào quý khách!”
Vừa bước vào trong, một cô bé chừng khoảng mười lăm tuổi đã chạy đến niềm nở chào đón hắn.
“Quý khách đến đây thuê phòng ạ?”
“Ừa… cho ta một phòng bình thường.”
“Dạ… có ngay! Phiền ngài làm vài thủ tục trước khi thuê phòng!”
“Ừm được thôi!”
Sau khi hoàn tất thủ tục, Khải Minh được dẫn lên trên lầu và giao cho một căn phòng nằm ở cuối hàng lang.
Vừa vào phòng, Khải Minh nhanh chóng mở chiếc ba lô của mình ra, lấy từ trong đó ra một chú rồng trắng nhỏ nhắn đang ngủ say. Không khó để đoán ra đó chính là Bạch Long.
“Bịch!”
Đặt Bạch Long lên trên bàn, quăng hành lý vào một góc, Khải Minh nhẹ nhàng thả người lên chiếc nệm êm ái rồi đánh một giấc, sau chuyến đi dài với chiếc xe ngựa xóc liên hồi, hắn đã khá mệt mỏi, cần nghỉ dưỡng sức một tí.
Ngủ một giấc liền đến 6 giờ tối, Khải Minh tỉnh dậy. Thấy Bạch Long vẫn ngủ say sưa nên hắn không thèm gọi nó dậy, một mình xuống dưới kiếm chút thức ăn rồi xách dép ra ngoài dạo phố.
“Quý khách ra ngoài ạ?”
Cô bé ở quầy tiếp tân hỏi.
“Ờ… ta đi lầu xanh một tí! ” Khải Minh gãi má đáp.
“À… Hể? ” Cô bé kia có vẻ ngạc nhiên, cứ nghĩ Khải Minh nói đùa, định hỏi lại thì hắn đã đi mất.
…
Bước đi trên đường đầy người qua lại, đôi mắt Khải Minh không thể giữ nguyên một chỗ mà cứ liên tục săm soi trái phải.
Hắn đang nhìn gì vậy?
Tất nhiên là… gái rồi.
Đùi trắng, eo thon, ngực bự, mông tròn và mặt xinh.
Không mỹ nhân nào thoát khỏi ánh mắt dâm tà của hắn.
“Hộc… Chết mất… đường gì mà gái đẹp không!”
Khải Minh tách khỏi dòng người, tựa vào một con hẻm nọ, không ngừng thở dài. Cơ thể hắn lúc này đang nóng ran, thằng em thì cương cứng như sắt, xem ra bị kích thích không hề nhẹ.
Thật là khiếm nhã.
Có vẻ như đã có chuyện gì đó với Khải Minh.
Tuy là hắn dâm đãng, nhưng hắn không phải không biết kiềm chế. Thế nhưng những biểu hiện quá độ kia thì giải thích sao đây?
Khải Minh không biết có chuyện gì với cơ thể mình. Nhưng hắn có thể mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Hai năm không hề động đến tình dục, Khải Minh vẫn sống tốt chán. Nhưng kể từ sau vụ làm tình với Linh Chi, cơ thể hắn như bùng nổ ham muốn, sắc dục dâng trào, thèm khát khoái lạc hơn bao giờ hết. Chỉ cần thấy nữ nhân là thằng em hắn lại cương lên đòi chui vào cấm địa ẩm ướt của họ.
Việc này cũng khá giống với những kẻ cai nghiện thất bại, cai rượu, thuốc lá hay bất cứ thứ gì. Một khi đã quyết định cai thì nhất quyết phải tránh xa, không bao giờ lặp lại, để dễ hình dung ta có thể tưởng tượng người cai nghiện bị bỏ tù vậy. Nhưng nếu kẻ cai nghiện “vượt ngục” hay lâm vào con đường cũ, thì cường độ sẽ cao gấp nhiều lần lúc trước bởi cảm giác tự do sau những ngày tháng bị kìm hãm.
Khải Minh cũng vậy thôi.
Nhưng đó chỉ là một phần nguyên nhân.
Phần con lại, Khải Minh cho rằng đó là do dòng máu đang chảy trong người mình, dòng máu của Dâm Thần.
Hắn đã từng hỏi hệ thống thực hư nhưng nó không trả lời vì lý do nào đó.
“A… thả ra!”
Đang tính bước đi thì một tiếng la vang đến, Khải Minh vội ngoái đầu nhìn lại thì phát hiện sâu trong hẻm có một đám nhóc to bự đang ăn hiếp một thằng nhóc ốm yếu khác.
Khải Minh vốn định lờ đi như chưa thấy gì, nhưng cảm giác bản thân bị bắt nạt khi xưa bỗng trở về khiến hắn không thể không cứu thằng nhóc kia.
“Nè! Thả nó ra!”
Khải Minh lớn giọng nói, lũ nhóc kia lập tức chuyển sự chú ý sang hắn, tạo cơ hội cho thằng nhóc bị bắt nạt thoát ra khỏi vòng vây. Thằng nhóc đó nhìn Khải Minh như cứu tinh, vội vàng nấp sau lưng hắn.
“Cái gì? Nè thằng đầu buồi, ngươi cậy to xác ức hiếp trẻ con phải không? ” Một thằng nhóc mập mạp chỉ tay Khải Minh hỏi.
“Đầu… buồi? ” Khải Minh nghe xong không khỏi bực mình, lũ nhóc này hỗn láo quá đi mà. Hắn quyết phải dạy cho chúng một bài học.
“Ờ… ta không chỉ to xác đâu mà còn to trym nữa… Hiện giờ cái đó đang rất ngứa ngáy, muốn tìm một cái lỗ non nớt để chui… Mấy nhóc có muốn ta thông cho nở hoa luôn không? HẢ?”
Khải Minh nói rồi hẩy mông hăm dọa, lũ nhóc kia thấy vậy xanh mặt, vội vàng bỏ chạy, trước đó còn để lại vài câu:
“Á… Bớ người ta ấu dâm… biến thái… Minh Béo…”
Nghe mấy lời đó, lông mày Khải Minh giật giật.
“Ấu dâm cái mả cha tụi bây…”
Đang rủa thầm trong lòng thì hắn phát hiện thằng nhóc ốm yếu kia bỗng tạo khoảng cách với hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt, nó hỏi:
“Anh trai… anh là ấu dâm hả? Đừng… đừng thông em mà…”
Có vẻ nó nghĩ Khải Minh thật sự là loại người đó.
“Haizzz… đến nhóc cũng nghĩ ta như vậy sao? ” Khải Minh thiệt hết nói nổi, quay mặt bỏ đi.
“A… khoan đã anh trai?”
Thằng nhóc kia tự dưng lại nắm lấy tay áo hắn.
“Gì nữa?”
“Em… cảm ơn… anh vì đã cứu em khỏi bọn kia.”
“Ồ… hóa ra cũng biết cảm ơn đó hả? ” Khải Minh cười lạt.
“Dạ… chị em dạy bất cứ ai giúp mình thì mình đều phải cảm ơn họ.”
“Ừa… chị mi dạy đúng rồi đó! Giờ thì về nhà đi, ta còn có việc.”
Khải Minh nói rồi định dứt tay thằng nhóc ra nhưng không hiểu sao nó vẫn cứ nắm chặt lấy tay áo hắn.
“Gì nữa đây nhóc?”
“Thật ra thì… em muốn mời anh về nhà chơi…”
Thằng nhóc nói có vẻ ấp úng.
“Hả… mi có ý gì với ta à?”
Khải Minh nhíu mày nghi ngờ, không khỏi nghĩ thằng nhóc này dụ mình về nhà để… : ).
“Không phải… thật ra thì… ” Thằng nhóc hơi liếc mắt về sau, Khải Minh cũng nhìn theo thì phát hiện mấy thằng bắt nạt lúc nãy vẫn còn núp ở xa, hình như chúng đang chờ cơ hội Khải Minh rời đi liền tiếp tục bắt nạt.
“Haizz… thiệt tình… Nhà mi ở đâu?”
“Dạ… đi dọc theo con đường này là tới…”
“Ờ… cùng đường với ta… Được rồi, ta sẽ dẫn ngươi về nhà!”
Khải Minh dắt tay thằng nhóc đi.
“Á… cảm ơn anh trai!”
Xem ra thằng nhóc rất vui mừng.
Trên đường đi, Khải Minh có trò chuyện qua lại với thằng nhóc đó, hắn biết được tên của nó là Trương Tiểu Bảo, ngoài ra, còn biết được chị của nó đang là một cảnh vệ ở Thổ Hoàng Thành, lại còn nghe đâu cha mẹ nó lúc trước cũng từng là một cảnh vệ. Xem ra là gia đình có truyền thống quân đội đây mà.
Đi khoảng một cây số thì đến nhà thằng nhóc. Khải Minh thả tay nó ra và nói: “Thôi được rồi! Ngươi vào nhà đi, ta phải đi công chuyện.”
“Anh trai… anh vào nhà uống tí nước đi!”
“Hmm… ngươi lắm chuyện vậy? Ta nói được rồi mà!”
Khải Minh quay lưng bỏ đi nhưng chợt có tiếng gọi…
“Tiểu Bảo!”
Dựa vào thanh giọng trơn tru dịu dàng, Khải Minh dễ dàng đoán đó là một cô gái. Ngoảnh mặt lại nhìn thì còn phát hiện ra đó là một mỹ nhân, nàng ta đang từ xa chạy đến.
Nàng ta có một mái tóc đen mượt mà thả trong gió, gương mặt V – line thanh tú, sắc sảo. Cặp mắt sáng ngời, long lanh như nước nhưng ẩn hiện trong đó là một vẻ cương trực kèm theo cứng rắn.
Nàng hiện đang mặc trên người bộ quân phục thường thấy của cảnh vệ, đây là đồ của nữ nên phía dưới không phải quần mà là váy. Tuy thiết kế đơn giản nhưng vẫn tôn lên vẻ đẹp của người mặc vào, đặc biệt là người có thân hình chuẩn như cô nàng kia.
Nổi bật nhất phải kể đến vòng eo của nàng, một vòng eo thon được quấn quanh bởi lớp áo. Nếu như được đặt tay lên đó cảm giác hẳn rất sung sướng.
Cô nàng chạy đến bên Tiểu Bảo, sau đó ôm nó vào lòng.
“Em đi đâu vậy? Có biết về nhà không thấy em chị lo lắm không?”
Nàng ta vỗ đầu thằng nhỏ một cái trách mắng.
“Uh… em… em đi mua tí đồ thì bị bọn kia bắt nạt… nhưng mà may có anh này giúp đỡ…”
Tiểu Bảo nói xong chỉ tay sang Khải Minh.
“Thật à? Đó là anh chàng… này à… ” Đôi mắt cô nàng chợt mở to ra khi nhìn thấy nam nhân đang đứng trước mặt mình.
Vì sao vậy?
Vì đó là một người mà cô đã quen từ trước.
Nhưng lâu rồi mới gặp lại.
“Khải Minh…”
“Mỹ… Linh?”
…
Lời tác giả: Hiện tại tác giả đang trong giai đoạn bận rộn, phải lo chuyện công việc cũng như gia đình. Thời gian viết cũng như chăm chút cho câu chuyện không có nhiều. Nếu cứ tiếp tục viết trong tình trạng này thì rất dễ tạo nên “sạn”, gây ảnh hưởng xấu đến người đọc. Vì thế nên tác giả quyết định ngừng viết một thời gian để lo cho công việc đã, khi nào mọi thứ xong xuôi, có thời gian rảnh rỗi sẽ tập trung viết lại, như thế chất lượng sẽ tốt hơn!
Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây và hy vọng các bạn vẫn sẽ ủng hộ truyện trong tương lai!
…
Còn tiếp…