Phần 117
Một căn phòng tối nọ…
“Thả ta ra… thả ta ra! ”
Những tiếng kêu la không biết mệt mỏi đến từ Hồi Trí, kẻ chỉ vừa tỉnh dậy cách đây vài phút.
Hiện tại, hắn không rõ mình đang ở đâu, chỉ thấy cơ thể nằm trên một chiếc giường sắt, hai tay, hai chân đều bị trói chặt vào bốn góc giường, dù vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được.
“Chó má nó… thả ta ra? ”
“Mày ồn ào quá thằng nhãi! ”
Sau một hồi kêu la tích cực, cuối cùng cũng có người phản hồi hắn. Từ bên ngoài, Lộc bước vào, đồng thời đưa tay khởi động bảo vật quang hệ trên trần nhà, bao trùm căn phòng trong ánh sáng mờ ảo.
Lúc này đây, Hồi Trí có thể thấy rõ xung quanh. Trong căn phòng này có hai chiếc kệ gỗ, trên đó chứa rất nhiều những lọ dung dịch, từ màu sắc u tối đến loại phát ra ánh sáng cũng có, nhưng nhìn chung từ chúng đều mang đến một cảm giác không an tâm.
“Uh… là thuốc độc! ” Năng lực ‘soi mói’ của Hồi Trí phát huy tác dụng, giúp hắn biết được những dung dịch kia đều là thuốc độc, từ gây ngứa ngáy bình thường đến độc chết người đều có.
Không chỉ có thế, về phía bên phải chiếc giường mà hắn nằm, có một nồi nước, không, thứ đen xì đang sôi ùng ục kia chắc hẳn không phải là nước thường. Vì khoảng cách có phần xa nên hắn không thể dùng đến năng lực của mình tìm hiểu về thứ dung dịch đó. Nhưng linh cảm mách bảo rằng, thứ đó thật sự rất nguy hiểm.
“Hmmm… thế nào rồi, mày thấy khỏe chứ? ” Lộc nhếch môi cười rồi nói.
“Hừ! Lũ khốn các ngươi… Linh Chi của ta đâu rồi? Nàng ta đâu? ” Hồi Trí vừa nghiến răng vừa hỏi.
“Linh Chi? Là cái con nhỏ xinh đẹp đó hả? Haha đừng lo, tao đã tặng nó cho đại ca rồi! ”
“Cái gì? Cấm các ngươi làm hại nàng ấy! ” Một lời hăm dọa chẳng có gì đáng sợ của Hồi Trí, Lộc thấy vậy tiếp tục cười đểu và nói:
“Đừng lo, đại ca bọn ta hứa sẽ đối tốt với con nhỏ đó mà… Tối nay đại ca sẽ vui vẻ với nó đó… Nhưng mà ta thắc mắc rằng nó đẹp như vậy, không biết đại ca sẽ ra bao nhiêu lần đây nhỉ… 10 lần? 20 Lần? Hay 30 luôn nhỉ? Haha, chơi đến khi nào mà nó ngất luôn, chơi cho tới khi nó có thai, sinh đôi, sinh ba, sinh năm, sinh bảy… hahaha! ”
“LŨ KHỐN! Thả ta ra… thả ta ra! Các ngươi… các ngươi dám động đến Linh Chi thì đừng trách ta! Ta sẽ giết… giết hết chúng mày! ” Hồi Trí tức giận đến tím mặt, tay chân vùng vẫy kịch liệt khiến chiếc giường sắt rung chuyển.
Ngày hôm nay là ngày gì thế nhỉ?
Bao nhiêu chuyện xảy ra.
Người dân làng Cao Linh chết.
Bạch Long chết.
Và giờ, Linh Chi rơi vào vòng nguy hiểm.
Trong tất cả những chuyện ấy, hắn chẳng thể làm được trò trống gì. Hắn hoàn toàn bất lực.
Thấy được vẻ tức giận của Hồi Trí, Lộc đâm ra rất hài lòng. Hắn lại nói tiếp:
“Mày lo cho nó lắm ư? Chắc là mày yêu nó lắm nhỉ? Thôi được rồi, khi nào mà đại ca chơi nó chán xong thì tao sẽ xin cho mày được chơi nó… Haha, tao tốt quá mà. Nhưng mà… ”
“—Liệu mày còn sống đến lúc đó được không? ”
Lộc lại phô ra cái khuôn mặt đáng sợ của hắn, dọa cho Hồi Trí kinh hãi. Câu nói của hắn là có ý gì? Lẽ nào…
“Hmm… ” Lộc bất ngờ xoay đi, lấy từ trong áo một chiếc hộp. Nhờ vào năng lực của mình, Hồi Trí biết được đây là một vật phẩm không gian.
Từ trong chiếc hộp, Lộc lấy ra một ống thuốc nho nhỏ và một ống kim tiêm. Sau đó, hắn rút toàn bộ thuốc trong ống ra, lấp đầy ống tiêm.
“Haha… mày có biết đây là thuốc gì không? Loại thuốc này là thành quả nghiên cứu suốt hai năm trời của tao đó, nó có tác dụng vô cùng ghê gớm, gây ra tê liệt linh hồn lẫn thể xác đồng thời tăng tốc độ ngấm thuốc mà tao chế nhanh hơn 2 lần. Mày hiểu ý tao chứ? ”
“Cái gì… ”
Với năng lực của mình, Hồi Trí không cần Lộc nói vẫn biết tất tần tật về loại thuốc kia. Tên đó đã không nói dối một chút nào về công dụng của thuốc nhưng… có một điều mà hắn không nói ra, đó là về khuyết điểm của loại thuốc này: Chỉ tác dụng lên nam giới.
Biết vậy, Hồi Trí cũng chẳng vui mừng gì bởi hắn là nam cơ mà.
“Ngoài ra, tao còn làm ra một loại chất dạng hơi có tác dụng tương tự như vậy nữa… Nhưng chắc là mày không thể nếm thử rồi! ” Lộc lắc đầu ra vẻ chia “buồn” cùng Hồi Trí.
“Hừ… ngươi… ngươi tính làm gì ta? ”
Hồi Trí có vẻ hoảng loạn khi thấy Lộc đang từng bước chậm rãi tiến đến hắn.
“Làm gì? Tất nhiên là tiêm cho mày rồi! ”
Lộc đưa mũi kim lên cao, sau đó lao thẳng xuống cánh tay phải của Hồi Trí.
“Phập! ”
“AAA… ”
Mũi kim xuyên qua da thịt, tìm đến mạch máu của hắn.
Lộc từ từ nhấn ngón tay, đẩy thuốc đi vào bên trong Hồi Trí.
“Uh… ”
“Tốt! ”
Ống tiêm nhanh chóng cạn thuốc, Lộc mạnh bạo giựt nó ra.
“Sao? Mày thấy thế nào? ”
“Ngươi… cơ thể ta nặng quá! ” Cơ thể Hồi trí chợt đông cứng lại, tựa hồ như hóa đá.
“Tuyệt vời! Thuốc ngấm nhanh hơn ta dự tính, chắc do thằng này ít hồn lực quá… Được rồi, giờ thì… ”
“Đến giờ thử thuốc rồi, ‘chuột bạch’ của ta! ”
Lộc trông có vẻ khá thích thú, hắn lấy ra từ trong chiếc hộp không gian 10 lọ thuốc và đặt chúng lên kệ tủ gần đó.
“Haha… để báo cho mày tin vui… 10 lọ thuốc này đều là thuốc độc đang thử nghiệm của tao, mày là người đầu tiên được ‘nếm’ thử đó… haha… ”
“Uh… Gì chứ? ” Nét lo sợ phủ kín gương mặt của Hồi Trí.
“Nào, đầu tiên là lọ này… ”
Lộc chọn một lọ thuốc màu đỏ, sau đó rút cạn nó bằng ống tiêm.
“… ”
Một cách chậm rãi hơn lúc nãy rất nhiều, Lộc bơm thuốc vào Hồi Trí.
“Nào nào, cho ta xem đi… Loại thuốc này sẽ gây tác dụng như thế nào? ”
Thuốc đã được bơm hết, Lộc đứng chờ phản ứng của Hồi Trí.
Vài giây sau…
“Ahh… không… chuyện gì vậy… ah… ah… nóng… nóng… ta nóng quá! ”
Hồi Trí vùng vẫy kịch liệt dù cơ thể gần như đã cứng đờ, đồng thời, làn da của hắn dần chuyển sang màu đỏ quỷ dị.
“Haha… nóng là đương nhiên… loại thuốc này có thành phần chính là máu của Quỷ Lửa nên sẽ gây ra cho mi một chút nóng rát… ”
Một chút?
Không hề nhẹ như vậy.
Lúc này, Hồi Trí cảm giác như có một ngọn lửa lớn bên trong cơ thể mình, thiêu cháy toàn bộ lục phủ ngũ tạng, thiêu cháy đến từng mạch máu, từng thớ thịt.
Nóng rát đến mức có thể làm toàn bộ nước trong người hắn bốc hơi hết.
“Ah… ah… ”
Được khoảng một phút sau, thuốc hết tác dụng, cảm giác nóng rát dần dịu xuống, màu da Hồi Trí cũng trở lại bình thường.
“Hộc… hộc… ”
“Hmm… chỉ khoảng một phút thôi sao? Haizz vậy thì vẫn chưa được… Mà thôi kệ đi, qua loại tiếp theo… Lần này sẽ là… A… cái này! ”
Lộc lấy lên một lọ màu tím, thao tác như lúc nãy, lấy thuốc tiêm vào cơ thể Hồi Trí.
“AHHHHHH… ”
Một lần nữa, Hồi Trí giật nảy lên, lần này mạnh hớn trước rất nhiều.
“Không… aaaaaaa… cơ thể… AAAAAAAAA! ”
Hồi Trí không thể nói gì cả, chỉ biết rên la rất thảm thiết. Cơ thể hắn cứ co giật liên tục, trông như bị giật điện vậy.
“Haha… loại này được chế tạo từ quả của Lôi Mộc, loài cây chuyên hấp thu sấm sét, nó sẽ mang cho mày cảm nhận khi bị sét đánh đó haha… Nhưng mà cường độ nhỏ thôi! ”
“Ahhh… ”
Có vẻ tác dụng của thuốc đã hết, lần này nhanh hơn lần trước khoảng 20 giây.
“Hộc… không… hộc… ” Gương mặt Hồi Trí trở nên đờ đẫn, nước mắt chảy đầm đìa. Những thứ vừa trải qua tuy nhanh nhưng hết sức kinh khủng, chịu được như vậy đã là rất tốt rồi.
Tuy nhiên, vẫn còn 8 loại thuốc – 8 lần tiêm nữa nữa đang chờ hắn.
Lần thứ ba…
“Hehe… giờ thì loại tiếp theo… gây ngứa ngáy siêu khủng bố! ”
Lộc lại tiêm thuốc vào.
“A… ngứa… không… thả ra… ngứa… ngứa quá! ”
Cảm giác như bị hàng ngàn con côn trùng cắn phá. Hồi Trí vùng vẫy tuyệt vọng.
Lần thứ tư…
“Ahh… lạnh quá… kh – ô – n – g… chết… ”
Cảm giác như nhúng mình xuống biển băng. Hồi Trí run lên bần bật.
Lần thứ năm…
“Không… ta chết mất… ”
Không thể chịu nổi, Hồi Trí ngất đi. Lộc vẫn chưa dừng lại, hắn dùng nước lạnh tát vào mặt Hồi Trí, liên tục cho đến khi Hồi Trí mở đôi mắt mệt mỏi của mình.
“Nào… tiếp tục thôi! ”
Lần thứ sáu…
“Thở… không thể thở… ah… Làm ơn… tha cho tôi đi… Ugh… ”
Hắn lại ngất và Lộc lại áp dụng cách cũ để gọi hắn dậy.