Phần 113
“Aaa… ”
“Không… ”
Những tiếng la hét đầy đau đớn của người dân.
“Haha… ”
“Chết đi! ”
Trong khi đó bọn cướp lại cười thỏa mãn.
Hơn chục người đã ngã xuống.
“Giết! ”
“Xông lên! ”
Còn đám cướp lại tiếp tục tiến lên.
Chúng đang tiến gần đến chỗ Hồi Trí. Thế nhưng, hắn vẫn đứng đó bất động.
Mãi cho đến khi…
“Chạy đi Hồi Trí! ”
Tiếng hét của anh bán thịt như xuyên thủng màng nhĩ của Hồi Trí, lúc này hắn mới ngẩn người ra.
Chạy?
Vì sao phải chạy?
Vì hắn là kẻ yếu.
Hắn không thể đánh lại lũ cướp kia.
Phải rồi.
Hắn phải chạy.
Như con nai chạy trốn trước đàn sói.
Chạy để bảo toàn tính mạng.
Mạng sống vốn là thứ rất mong manh.
Vì vậy…
“Chạy để sống! ”
Hồi Trí quay lưng bỏ chạy. Chạy bằng toàn bộ sức lực mà hắn có.
“Aaa… ”
Những tiếng la vang vọng từ phía sau càng thúc giục hắn chạy nhanh hơn.
Hắn không muốn chết.
Vừa chạy, khóe mắt của hắn vừa tuôn lệ.
Hắn sợ…
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy sợ đến vậy.
Hắn hận…
Hận lũ cướp tàn ác kia, hận bản thân quá yếu, chỉ biết chạy mà không thể ngăn chúng lại.
Và hắn khao khát…
Khao khát có được sức mạnh để cứu bản thân cũng như người dân trong làng thoát khỏi thảm kịch này.
Nhưng, làm gì có chuyện sức mạnh đến với hắn dễ dàng như vậy.
Rốt cục hắn chỉ có thể chạy.
Chạy được một đoạn, Hồi Trí bỗng thấy trưởng làng cùng một số đàn ông trong làng chạy ngược hướng với hắn.
“Họ… làm gì vậy? ”
Hồi Trí dừng chân lại, một suy nghĩ thoáng qua đầu hắn.
“Lẽ nào họ… định đánh trả? ”
Suy nghĩ của hắn đã đúng.
“Tất cả… mau chặn lũ cướp lại! ”
Tiếng hét của trưởng làng vừa dứt, lập tức khoảng chục người gồm đàn ông và thanh niên với vũ khí là những nông cụ bình thường xông lên, dẫn đầu là Tiểu Đại và Đại Tiểu – hai người mạnh nhất làng.
Xét về vũ trang, xem ra họ đã thua thiệt so với lũ cướp, kẻ nào trong bọn chúng cũng đều mang kiếm cả.
Xét về số lượng, họ cũng thua.
Nhưng xét về thực lực, cảnh giới của họ đa phần đều trên Hồn Sư tầng 5 trong khi lũ cướp kia rơi vào khoảng Hồn Sư tầng 1.
Thật khó để nói trước cục diện sẽ nghiêng về bên ai.
“Aaa… ”
Một tên cướp bị cuốc đánh vỡ đầu.
“Aaa… không… ”
Thêm một tên cướp ngã xuống.
Hai ba tên nữa cũng đi theo.
“A… ”
Đến lượt một người trong toán phản công ngã xuống do bị đâm lén từ sau.
Quả nhiên, lũ cướp này không phải dễ xơi. Tên này ngã xuống thì tên khác lập tức tiến đến áp sát, khiến những người kia không kịp trở tay, mở ra sơ hở để chúng tấn công.
“Hỏa Quyền! ”
“Thổ Bích! ”
Ở cao nhất trên hàng công, Đại Tiểu và Tiểu Đại liên tục tung ra những chiêu thức của bản thân hòng ngăn lũ cướp tràn vào trong.
“Bốp! ”
“Binh! ”
“Aa… ”
“Khốn kiếp… ”
Bất kì tên nào tiến gần đến họ đều bị đánh bại.
“Hừ… hai thằng này mạnh dữ! ”
Lũ cướp tỏ vẻ lo sợ khi không thể hạ được hai người họ.
Đại Tiểu: “Hừ… lũ cướp này đông quá! ”
“Không được sợ… Chúng ta nhất định phải bảo vệ người dân trong làng. ” Tiểu Đại hét trong khi vung thanh kiếm vừa cướp được vào kẻ địch.
“Hừ… tất nhiên rồi, ai sợ chứ! ” Đại Tiểu nhếch môi cười.
“Haha… vậy thì tốt… Ugh! ”
Chợt, một cảm giác lạnh sống lưng xuất hiện ở cả hai.
“Cái gì vậy? ”
“Khí tức này… ”
Thân là người tu luyện hồn lực và học võ, họ rất nhạy cảm với khí tức của kẻ khác, đặc biệt là những khí tức hung bạo. Có thể khiến cả hai lạnh sống lưng thế này, ắt hẳn đối phương phải là kẻ cực kì tàn ác, hung bạo.
“Hừ… chỉ là một lũ nhải nhép mà không xử lý nổi à? ”
Giọng nói ồ ồ kéo theo sự xuất hiện của kẻ đó, kẻ khiến Đại Tiểu và Tiểu Đại phải run sợ, Hiệu “chột”.
“Hừ… tên này không phải tầm thường đâu! ”
“Ừ… ”
Nét mặt cảnh giác cực kì cao độ của hai người họ cho thấy sức đe dọa của Hiệu “chột’ lớn đến nhường nào.
“Mấy con chuột nhắt này mà dám cản đường bọn ta sao? ”
Hiệu ‘chột” phun một nụ cười khinh, tỏ vẻ xem thường.
“Cái gì? ”
Đại Tiểu trúng kế khích tướng của địch, máu nóng nổi lên.
“Đại Tiểu, hắn ta không phải kẻ dễ chơi đâu! ”
Tiểu Đại vội nói, không sợ bạn mình lại dại dột lao lên.
“Hmmm… chúng mày tránh ra, để tao xử hai đứa này! ”
Hiệu “chột” liếm mép một cái rồi bước về trước, thanh kiếm giương lên sẵn.
“Grrr, lên nào! ”
Đại Tiểu giậm chân phóng đi, bàn tay tạo thành Hỏa Quyền ứng chiến. Tiểu Đại cũng theo sát ngay sau.
“Hừ… ”
Hiệu “chột” nhếch môi cười, lập tức phóng xuất một đường kiếm nhanh như chớp.
“Nhanh quá! ”
Đại Tiểu phản ứng không kịp trước nhát chém kia.
“Keng! ”
May mắn thay, Tiểu Đại đã biết trước ý đồ của đối phương nên nhanh tay tạo ra một bức tường đất che chắn cho Đại Tiểu.
“Cảm ơn Tiểu Đại! ”
Đại Tiểu thoát chết trong gang tấc. Ngay sau đó, hắn bật nhảy lên cao, vòng ra phía sau của tên Hiệu “chột”.
“Hừ… ”
Hiệu “chột” định vung kiếm tấn công, thế nhưng hắn không thể rút thanh kiếm khỏi bức tường đất kia.
“Hừ… ta không cho ngươi chém đâu! ”
Không biết từ khi nào, Tiểu Đại đã biến đổi lớp đất trên bức tường kia, khiến chúng giữ chặt lấy thanh kiếm của Hiệu “chột”. Không chỉ thế, ngay dưới chân tên đó, một lớp đất như thế cũng đã xuất hiện để kiềm hãm di chuyển của hắn.
“Yaaaa… ”
Đại Tiểu cùng hỏa quyền rực lửa lao đến.
“Chết đi! ”
“—Xẹt! ”
Máu văng tung tóe.
Nhưng… đó là máu của Đại Tiểu.
“Hể? ”
Hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Phải mất một vài khắc, khi cơn đau truyền đến não bộ…
“AAAAAAAAA… Tay ta… AAAAAAA”
Đại Tiểu ngã quỵ xuống, gào lên một cách đau đớn, lệ từ khóe mắt tuôn ra.
Cánh tay phải của hắn… đã không còn nữa.
Nó đã bị chém bay.
Một nhát chém ngọt xớt.
Và thủ phạm không ai khác, chính là Hiệu “chột”.
“Tụi mày nghĩ sức của chúng bây có thể thắng Hồn Vương tầng 1 sao? ”
Đúng vậy. Cảnh giới của Hiệu “chột” là Hồn Vương tầng 1. So với Hồn Sư tầng 11 như Đại Tiểu hay Tiểu Đại khác gì một trời một vực. Việc thoát khỏi chiêu thức của Tiểu Đại và vung kiếm cực nhanh tấn công Đại Tiểu, quá dễ dàng với hắn.
“Giờ thì… Vĩnh biệt mày! ” Hiệu “chột” cười man rợ nhìn về phía Đại Tiểu, tay cầm kiếm đưa lên cao.
“Khônggggggggggg… ”
Tiểu Đại gào lên khi thấy bạn mình đang nằm trong vòng nguy hiểm. Chân hắn tự động chạy đến để cứu nhưng…
“Xẹt! ”
Máu lại văng tung tóe.
Thân thể của Đại Tiểu bị xẻ làm đôi.
“KHÔNGGGGG! ”
Tiểu Đại la đến lạc cả giọng, nước mắt đã chảy ra.
Đại Tiểu, bạn thân của hắn từ thuở nhỏ, dù có tranh nhau một cô gái, thâm tình của cả hai làm sao dễ xóa bỏ. Hắn đã định hôm nay sẽ xin lỗi Đại Tiểu, nối lại tình bạn thân. Nhưng… chưa kịp nói gì thì Đại Tiểu đã chết, lại còn chết thảm.
“Tên… khốn! Tao liều với mày! ”
Tiểu Đại không còn nghĩ ngợi gì, chỉ biết đâm đầu lao đến tấn công, quyết đòi nợ cho Đại Tiểu.
“Hừ… ”
Lại là nụ cười man rợ đó.
Hiệu “chột” xoay người vung kiếm.
“Xẹt! ”
Lưỡi kiếm của hắn lại dính máu.
Lần này là của Tiểu Đại.
Và vị trí lưỡi kiếm đi qua, chính là cổ của hắn.
“Bịch! ”
Đầu của Tiểu Đại rơi xuống.
Ý chí chiến đấu của người dân cũng bị kéo xuống theo.
Trên mặt họ đã hiện rõ hai chữ “kết thúc”.
“Yaaa… ”
Lũ cướp được thế xông lên.
Những người dũng cảm phản kháng đều đã bị hạ.
“Không… ”
Trưởng làng chôn chân một chỗ, không di chuyển chút nào.
Những người dân ở đây, ông đều xem như người trong gia đình. Phải chứng kiến họ chết dưới lưỡi kiếm của lũ cướp chính là việc đau đớn nhất cuộc đời ông.
“Phập! ”
Một tên cướp vung kiếm chém vào ngực ông.
“Kết thúc rồi! ”
Trưởng làng đã ngã xuống.