Phần 106
Vài hôm trước, Linh Chi có nói về loài hoa này, nàng rất thích nó một phần vì đẹp, một phần vì khi nấu nó lên và tắm sẽ tạo nên mùi hương quyến rũ trên cơ thể. Tuy nhiên, loài hoa này rất hiếm, chỉ mọc ở ngọn đồi gần Thung Lũng Sương Mù. Và chẳng ai dại gì chỉ vì một chùm hoa mà lao đầu vào chốn nguy hiểm như thế. Tất nhiên là trừ thằng dại gái Hồi Trí kia.
“Hồi Trí… ” Linh Chi nhìn Hồi Trí, nhìn một cách chăm chú.
“Nàng thích chứ? ” Vẫn là vẻ mặt tự hào, Hồi Trí nói. Trông bộ hắn đang nghĩ Linh Chi sẽ cảm động trước món quà của hắn.
Nhưng không…
“Ngươi bị ngốc à? Sao lại làm như thế! Chỉ vì mấy bông hoa đó mà mất mạng thì làm sao? ”
Hồi Trí đơ người khi Linh Chi giận dữ nhìn mình, trong đôi mắt nàng có chút hối hận. Có lẽ nàng hối hận vì đã nói cho hắn nghe về loài hoa này. Thật không ngờ hắn sẽ đi hái vì nàng.
“Ngươi có bị thương chỗ nào không, mau cởi áo ra cho ta xem? ” Linh Chi nói với Hồi Trí, tông giọng đã chuyển sang dịu dàng. Đồng thời, nàng tiến sát đến cơ thể hắn để xem xét.
“Uh… không… không sao đâu! ” Cơ thể cả hai đang gần sát nhau khiến Hồi Trí bối rối. Hương thơm từ cơ thể Linh Chi xông thẳng vào mũi hắn. Quả thật nó còn hơn bất kì loại độc dược nào, nó đã khiến Hồi Trí phải mê mẩn. Đôi mắt hắn chợt nhìn xuống bộ ngực ẩn hiện sau lớp vải mỏng kia.
Hiện tại Linh Chi đang 18 tuổi, độ tuổi của sự phát triển cơ thể đạt đến mức hoàn mỹ. Chẳng có gì khó hiểu khi nàng sở hữu một bộ ngực to, tròn, lại trông rất mềm mại nữa. Không chỉ ở ngực, những đường cong còn lại trên cơ thể nàng dễ dàng mê hoặc bất cứ nam nhân nào. Vòng eo thon gọn khiến ai cũng muốn vòng tay qua, cặp mông đầy đặn không quá phô trương nhưng lại rất thanh tao.
Đáng ghen tị với tên Hồi Trí khi mỗi ngày hắn đều được ngắm nhìn thân thể của người đẹp. Tuy nhiên cũng tội nghiệp cho hắn, cái gì nhiều quá cũng không hẳn là tốt. Ngắm nhiều mà không làm (làm gì thì tự hiểu) được gì dễ gây ức chế, nhất là đối với mấy thanh niên đang hừng hực sức trẻ như Hồi Trí lại càng nguy hiểm. Nhiều lúc hắn thây bứt rứt vô cùng. Tuy nhiên, hắn không thể giở trò gì với Linh Chi được, hắn sẽ không làm thế với người đã cứu mạng hắn, cho hắn chỗ ở khi hắn chẳng biết gì về cả bản thân mình.
“Nè… Hồi Trí… ” Tiếng nói của Linh Chi kéo ánh mắt Hồi Trí về khuôn mặt nàng. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Vừa thoát khỏi những đường cong quyến rũ kia lại chạm phải khuôn mặt xinh đẹp của Linh Chi, hiện tại đang khá gần mặt hắn. Hình như nàng ta đang cố xem trên mặt hắn có bị thương gì không.
“Aha… ta… ta không bị gì đâu, đừng lo! ” Hồi Trí vội tách ra khỏi Linh Chi, đồng thời đưa tay trái vỗ ngực. Nhưng chính hành động đó đã biến lời nói vừa rồi thành một lời nói dối vụng về.
“Ồ… không bị gì luôn à? ” Linh Chi nhíu mày nhìn Hồi Trí, nhìn vào cánh tay trầy trụa của hắn.
“Á… Chết… ” Hồi Trí sực nhớ, định giấu tay đi nhưng không kịp, Linh Chi đã bắt lấy tay hắn.
“Trời… ngươi bị con gì cào à? ” Linh Chi kinh ngạc khi nhìn thấy vết thương của Hồi Trí, xem ra không nhẹ.
“Chỉ… chỉ là bị té thôi mà… ” Hồi Trí cười cười, lảng tránh ánh mắt của Linh Chi.
“Thiệt tình… ”
Nàng thừa biết hắn nói dối nhưng cũng chẳng nói gì thêm, chỉ kéo tay hắn vào trong nhà để băng bó. Khuôn mặt vừa giận, vừa lo lại chen thêm một biểu cảm kì lạ khác.
…
“Uh… ah… ah… uh… nhẹ… nhẹ thôi… ”
Những tiếng rên rỉ vang khắp gian nhà.
“Hồi Trí… đừng… ” Linh Chi la lên.
“Ah… không… ” Hồi Trí không kiềm chế nổi, buộc phải la lên.
…
“Thiệt tình, chỉ là sát trùng thôi mà… ngươi la gì giữ vậy? ” Linh Chi nhíu mày nhìn Hồi Trí, hiện nàng đang băng vết thương cho hắn.
“Huhu… tại nó đau quá mà… ” Hồi Trí bỉu môi nói.
“Haizz… Ngươi cứ như con nít vậy… chẳng bao giờ chịu lớn… Rồi, băng xong rồi đó! ”
Linh Chi cột đoạn băng còn thừa thành hình chiếc nơ rồi đứng dậy.
“Cảm ơn nàng! ” Hồi Trí nhìn cánh tay được băng cẩn thận bằng vải trắng, vui mừng nói. Linh Chi chỉ cười không nói gì. Ánh mắt nàng chợt chuyển hướng về phía chiếc bàn gỗ gần đó, ở trên nó là chùm hoa mà Hồi Trí mang về. Nàng nhẹ nhàng bước đến, tay cầm chùm hoa đưa lên mũi ngửi.
Quả thật là rất thơm.
Mùi hương êm dịu nhưng vô cùng quyến rũ. Khi hít vào có cảm giác khoan khoái.
Nếu nữ nhân nào sở hữu mùi hương này, mị lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Linh Chi khẽ mỉm cười sau khi thưởng thức hương thơm của chùm hoa. Nàng sau đó quay sang nói với Hồi Trí: “Hồi Trí… Cảm ơn ngươi vì chùm hoa này! ”
Giọng nói nàng lúc này thật dịu dàng. Nó dễ dàng đánh bại Hồi Trí, khiến hắn ngẩn ngơ. Hắn còn thầm nhủ trong lòng rằng: “Mỗi ngày hái một chùm… mỗi ngày hái một chùm… ”
Đúng là tên dại gái.
“Nhưng mà sau này không được làm mấy việc nguy hiểm như vậy nữa nghe chưa! Lỡ mà có bề gì thì phải làm sao? ” Linh Chi không quên dặn dò, không nói lại sợ sau này hắn tiếp tục làm điều dại dột.
“Nàng lo lắng cho ta à? ” Hồi Trí mỉm cười nói.
“Tất nhiên rồi… Ta xem ngươi như em trai vậy, làm sao không lo lắng được chứ? ”
Linh Chi với vẻ mặt “hiển nhiên” nói.
“Ặc… e – em trai? ” Hồi Trí hơi có chút giật mình. (Em trai zone nhé cưng: ) )
“Hmm… thôi được rồi, giờ thì đi xuống làng giao thuốc đi! ” Linh Chi ra lệnh.
“Uh… không chịu đâu! ” Hồi Trí giãy nảy.
“Hả? Sao hôm nay ngươi nhỏng nhẻo vậy? ” Linh Chi hơi có chút khó hiểu.
“Nàng… chỉ cảm ơn vậy thôi hả? ”
“Ngươi muốn gì nữa sao? ” Linh Chi nheo mắt lại nhìn Hồi Trí, xem bộ tên này đang định vòi vĩnh gì đây.
“Ta… ta muốn được thưởng! ”
“Thưởng… thưởng sao? Haizz… thôi được rồi, ngươi muốn gì, nói đi rồi ta sẽ thưởng cho! ”
Linh Chi rộng lượng nói. Dù sao hắn ta đã tốn rất nhiều công sức để mang chùm hoa kia về cho nàng, một lời cảm ơn thôi chắc không đủ.
“Ta… muốn… một nụ hôn. ” Hồi Trí nói trong khi đưa ngón tay chỉ lên má mình.
“Hể? Hôn… hôn sao? ” Linh Chi hơi bất ngờ, khuôn mặt có chút ửng hồng bối rối. Phải biết nàng trước giờ chưa từng hôn một tên con trai nào cả. Một đề nghị như vậy có hơi quá sức với nàng chăng?
Chỉ là hôn má thôi mà.
Linh Chi trông có vẻ hơi đắn đo. Nhưng sau cùng, nàng đã đưa ra quyết định.
“Thôi được rồi… Hôn chứ gì? Nhắm mắt lại đi! ”
Một câu nói quả quyết. Nàng sẽ hôn hắn ư?
Hồi Trí nghe vậy vui hơn lụm vàng, lập tức nhắm mắt lại. Trong lòng hồi hộp không thôi.
Qua mùi hương từ cơ thể, hắn biết Linh Chi đang đến gần. Tim hắn đập thình thịch, thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Sắp rồi. Một nụ hôn từ người đẹp.
Bờ môi mềm mại của Linh Chi sẽ chạm vào má hắn.
Quả không uổng phí cho hắn khi đi hái hoa.
“Nhanh nào… nhanh nào… ” Tim hắn lại đập mạnh hơn nữa, nếu Linh Chi không nhanh chóng hôn hắn thì hắn sẽ bị chết vì đau tim mất.
Thứ gì đến rồi cũng sẽ đến…
Cảm giác mềm mại ấy, Hồi Trí đã cảm nhận được.
Nhưng…
Không phải ở má.
Mà lại là… MÔI.
Gì chứ? Hắn chỉ yêu cầu hôn má thôi mà? Sao lại thành ra hôn môi thế kia?
Không thể nào!
Như vậy quá lời cho hắn rồi.
Nhịp tim Hồi Trí đột ngột giảm xuống.
Nhưng ngay sau đó, nó còn đập mạnh liên hồi, mạnh hơn cả lúc nãy nữa. Một cảm giác vui sướng khó tả mà trước giờ hắn chưa từng biết đến.
“Linh Chi vừa hôn môi… hôn môi… hôn môi… môi… môi… môi… ”
Hồi Trí thật sự chẳng hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Nhưng mà cũng tốt thôi, Linh Chi vừa hôn môi hắn, vậy tức nàng có tình ý với hắn chăng? Muốn nhân cơ hội này để nói với hắn chăng?
Không thể chịu được nữa, Hồi Trí lập tức mở mắt ra và…
“Eh? ”
Một giây im lặng.
Thêm một giây nữa.
Và…
“Ahhhhhhhhhh! ”
Một tiếng thét bi thảm, nó đến từ Hồi Trí. Hắn ta té ghế ngã xuống đất, khuôn mặt vô cùng hoảng loạn.
Vì sao?
Đó là vì ngay trước mặt hắn lúc nãy không phải Linh Chi mà là… Bạch Long. Còn Linh Chi đứng sau, hai tay xách Bạch Long.
Vậy nghĩa là nụ hôn lúc nãy không phải của Linh Chi mà là… của Bạch Long.
“Kri… ” Bạch Long tỉnh giấc vì tiếng hét của Hồi Trí, đôi mắt lim dim nhìn hắn trong khi chân khều khều lên miệng như gãi ngứa. Như vậy là đúng rồi. Hồi Trí vừa hôn Bạch Long.
“Không… chuyện… chuyện này là sao chứ? ” Hồi Trí hét lên.
“Hihi… thì ngươi nói muốn một nụ hôn mà. Ta để cho Bạch Long hôn ngươi rồi đó, lại còn hôn môi nữa chứ, lời quá rồi còn gì! Mà biểu cảm của ngươi… làm ta cười chết mất! ” Linh Chi vừa cười vừa nói, trông bộ nàng rất vui.
Hai mắt Hồi Trí rưng rưng như muốn khóc, quá uất ức đi mà.
“Không… TA KHÔNG CHỊU ĐÂU! ”
Một tiếng thét vọng đến trời xanh.