Phần 7
Reng! Reng! Reng chiếc báo thức trên chiếc 11 pro max của Nhật Đăng đánh thức cả hai dậy…
– Có điện thoại mà cứ giấu – Hằng vừa ngái ngủ vừa cười.
– Ời, thôi dậy soạn sách vở ngày mai ra để anh xem đi. Đem tới cái chòi ở vườn sau học cho mát.
– Dạ chồng!!
Nói rồi Hằng lật đật đem cái balo của mình ra cái chòi mà lúc trưa ăn cơm nàng thấy. Sau khi soạn xong đống sách vở cho ngày mai thì Nhật Đăng trong nhà cũng bước ra trên tay cầm bình protein cậu vừa pha xong.
– Em soạn toán đi nhé, không hiểu gì thì gọi anh tới chỉ cho…
– Dạ!!
Nói rồi cậu cởi phăng chiếc áo ra để lộ ra thân hình “tạc tượng” của cậu ra, thấy thế Hằng trầm trồ đứng dậy mà bước tới sờ sờ vào cái bụng 6 múi rắn chắc của cậu…
– Chồng em thế này thì có mà chết hì hì…
– Đẹp không? – Nhật Đăng hôn một cái chụt lên trán Hằng.
– Đẹp, cái này chỉ của riêng vợ thôi nhé…
– Tất nhiên rồi, thôi tới học bài đi.
Cậu chạy về phía bao cát rồi cũng tẩn 1000 cái như mọi ngày. Hằng vừa học vừa thấy người yêu mình hấp dẫn như thế mà cũng thò tay xuống dưới quần của mình cô nhận ra cũng đã ướt nhẹp từ khi nào rồi. Vì chỉ mới đầu năm học và cũng thuộc top quái vật trong trường nên cũng chẳng có gì khó để hỏi anh người yêu xịn xò này cả, chỉ một thoáng sau cũng đã soạn xong hết bài trên trường. Hằng vội xếp sách vở vào balo rồi tiến tới chỗ Nhật Đăng.
– Mệt không chồng yêu??
Cậu vừa đá vừa lẩm bẩm… 745,746,747,748,749,750 sau cái đúng cái thứ 750 thì mới dừng lại quay sang trả lời:
– Cũng không mệt lắm đâu, anh quen rồi – cậu nốc bình protein.
– Em thấy bên kia có cái võ đường, anh tập ở đó hả?
– Không!! Anh chỉ xây cho đẹp để hợp với kiến trúc của nhà thôi chú cũng chẳng có ai mà tập cả.
– Vậy tập với em đi – Hằng phồng má lên.
– Đợi anh đá nốt đã…
– Vâng!
Nói xong nàng cũng ngồi cạnh đó mà chứng kiến những cú sút uy lực vang… bộp bộp… vọng cả khu vườn. Sau khi đá xong đến cái 1000 thì cậu cũng mệt nhoài khom người xuống mà thở dốc. Thấy thế Hằng cầm chiếc khăn lau cho người yêu mình.
– Chồng em khỏe thật ấy hihi…
– Thôi đi vào võ đường để chồng xem cái “võ” khi trưa của vợ anh nói là gì nào – Nhật Đăng trêu.
Nói rồi cả bước qua cái chòi nơi lúc nãy Hằng học bài rồi cũng tiến vào võ đường, tuy gọi là võ đường nhưng chỉ là một khu đất trống lót bằng một sàn gỗ khá rộng, chiếc mái phía trên được chống bằng các thanh gỗ chú không hề có tường.
– Ở đây có ai thấy không vậy chồng?
– Không! Đây là sân sau không ai thấy được đâu. Mà sao thế?
Chỉ chờ có thế Hằng tụt chiếc quần ngủ xuống chỉ mặc mỗi chiếc quần lót…
– Em làm gì vậy?
– Mặc quần thế thì sao mà đá được? – Nàng nháy mắt cười tinh nghịch.
– Á À được được – Cậu mỉm cười thích thú khi có cô ny khá là nghịch ngợm.
– Vậy khi bắt đầu cứ nói nhé!!
Không nói gì nàng vội đá chiếc quần của Nhật Đăng cho mượn ra một bên rồi chạy thật nhanh tới chỗ của cậu. Thấy cô nàng dơ nắm đấm ra phía sau, cậu cười khẩy một tiếng “quá đơn giản” rồi chuẩn bị né đi. Bất ngờ lúc áp sát vào cậu thì Hằng vội thu thế nắm đấm đánh lừa lúc nãy lại mà nhảy lên nhằm thằng vào cằm Nhật Đăng dồn một lực cực mạnh mà sút. Giật mình vì đòn bất ngờ này và cậu cũng nhận ra lực đá của cú sút này không đơn giản, đưa vội hay tay chụm vào nhau che gần dưới cằm phòng thủ…
– BỘP.
Khá đau vì bị cú sút vừa rồi nã thẳng vào lòng bàn tay, thì lúc đang ở trên không Hằng vội vòng tay qua đầu cậu để cố định cho đòn tiếp theo, chân cô nàng co lên đưa chiếc đầu gối nhắm thẳng xuống đầu cậu mà kê vào. Vì bị giữ chặt phần đầu nên cậu không thể né được, Nhật Đăng vội dùng một tay che trực tiếp vào quả đầu gối sắp dã thẳng vào mặt cậu, tay còn lại đấm thật mạnh vào đùi trong của chân cô nàng để làm lệch hướng đi của cú kê. Lúc nàng vừa chạm xuống đất, Nhật Đăng nhận ra đây là lúc sơ hở nhất của cô vì hai tay vẫn đang ở sau gáy cậu, nghiêng người dồn một lực sút cực mạnh vào Hằng như cậu làm với bao cát khi này. Nhưng với nhiều năm tập võ như cậu thì Hằng cũng kịp phản xạ và đưa tay tay lên phòng thủ.
– BỐP.
Cú đá uy lực làm cô bị bật ra xa nhưng cũng giữ được thăng bằng. Lúc này cô đang nhún nhún đứng bằng một chân sau khi chân kia bị đấm thẳng vào đùi trong một lực mạnh như thế. Cô đưa hai tay vẫy một cái thật mạnh để trấn áp đi đơn đau khi đỡ cú sút của Nhật Đăng lúc nãy. Sau khi thấy một chuỗi đòn tấn công liên tiếp vừa rồi của cô thì cậu cũng bắt đầu đánh nghiêm túc… Rầm… Rầm… Rầm… Nhật Đăng chạy thật nhanh tới chỗ cô như muốn nghiền nát sàn nhà, gần tới người Hằng cậu bất ngờ nhảy lên và xoay người thực hiện kỹ thuật đá 360 độ đặc trưng của môn võ taekwondo.
Nhưng những trò này quá quen thuộc với Hằng, một người tập taekwondo lúc mới lớp 1 thì nhìn vào tư thế ra đòn và động tác xoay người của cậu cô thừa biết cậu đang nhắm thẳng vào phía cổ bên phải của cô mà sút. Đưa tay lên phòng thủ, đồng thời sút thật mạnh vào không trung nơi mà bụng của cậu sắp bay tới.
– BỘP… BỘP.
Đúng như dự đoán, tay của Hằng đã nắm trọn cái chân đang nhắm vào cổ của cô, còn phía dưới cô cũng sút trúng vào cái bụng Nhật Đăng khi nó vừa rơi xuống ngay cú đá của cô trước đó.
– Rầm.
Bị đá thằng vào bụng và rơi từ trên xuống nền gỗ khiến cậu đau nhức toàn thân. Không nghĩ Hằng lại động thủ mạnh bạo đến thế. Lúc này Hằng cũng chạy tới ngồi lên bụng mà đấm túi bụi vào mặt cậu. Vì quá đau sau cú sút lúc nãy nên cậu cũng không còn đủ sức mà phòng thủ nữa. Vừa đấm Hằng vừa cười một cách điên dại, thấy thế Đăng cũng hiểu ra câu nói “Em cũng đâu được bình thường đâu?” Mà nàng nói khi trưa.
Nàng cũng có một chất máu điên trong người giống cậu. Nàng đang bị ám ảnh bởi thứ gì đó giống cậu thì phải. Nhìn thấy khuôn mặt Hằng bây giờ không khác gì đang bị tâm thần cả, cô vừa đấm vừa cười. Đau quá nên cậu cũng chụp được một tay của Hằng mà vật mạnh xuống nền nhà, cậu leo bụng của cô, đồng thời khóa 2 tay lại mặc cho nàng liên tục gào thét.
Cậu đã hiểu ra Hằng bị hội chứng ám ảnh, khi thấy ai làm chuyện gì đấy giống với câu chuyện làm nàng ám ảnh thuở nhỏ thì cơn ám ảnh sẽ xâm chiếm lấy lý trí của cô và điều khiển cô trở thành một cỗ máy giết người trong vô thức. Đó là lí lo mà Hằng lại động thủ với lực mạnh và dứt khoát như thế. Lúc này Hằng đang gào thét thì cũng mệt dần, hở hổn hển nhìn Nhật Đăng đổi mắt cô đang mờ dần dần trở nên sáng ra thì thấy Nhật Đăng đang hiện ra trước mặt mình. Cô giật mình:
– Anh… Anh sao thế này?
Cô đưa tay sờ vào khuôn mặt của Nhật Đăng bị bầm tím sưng lên, máu mũi kèm với máu miệng lem luốc khắp khuôn mặt xinh đẹp của Nhật Đăng. Cậu chỉ mỉm cười không nói gì vì cậu hiểu tổn thương mà Hằng trải qua.
– Hu hu tại em, lỗi tại em – Hằng gào to lên.
– Anh không sao, cũng vì như này mà anh mới có cơ hội hiểu vợ anh hơn chứ phải không =)) – Nhật Đăng cười nhẹ vì đau nhức cả khuôn mặt.
– Hu hu… hic… hic lẽ ra em không nên rủ anh đấu với em – nàng đưa tay lên che mặt.
– Vậy kể em nghe về chuyện của em đi – Nhật Đăng xoa đầu cô nàng.
Năm lớp 8 khi gia đình cô đổi thầy dạy võ, trong võ đường lão thầy chỉ chú ý mỗi Hằng, vì chỉ mới lớp 8 thôi mà cô đã sở hữu thân hình nảy lửa. Trong những màn chỉ vẽ các động tác sai thì lão luôn tìm cách sờ soạng phần ngực và mông của cô. Tuổi thơ của cô giống Nhật Đăng luôn bị giam cầm nên cô rất khờ khạo không biết gì về thế giới bên ngoài cả thế nên bố mẹ mới cho cô đi tập võ từ nhỏ để tự bảo vệ mình.
Trong căn phòng riêng của cô luôn thui thủi với cái smartphone và xem nhưng bộ phim hành động kèm theo thể loại chém giết kinh dị, càng ngày mức độ kinh dị càng tăng lên như phim chặt đầu, chặt ngón tay… khiến tâm lý cô cũng không được ổn định. Suốt một năm chịu đựng lão già dê không dám nói ra vì sợ không ai tin mình, bố mẹ cô cũng luôn coi cô là con nít và cũng bận đi kiếm tiền suốt ngày.
Rồi cho đến một ngày, cô cũng mang theo con dao ở nhà lên thủ sẵn trong quần. Như thường lệ sau mỗi lần giải lao thì lão luôn ép cô vào phòng thay đồ để thực hiện trò sàm sỡ đồi bại. Lão chưa dám tiến tới xa hơn vì cũng xem trên tin tức các yêu râu xanh thường bị phạt tù rất nặng, có thể bị tử hình. Cô tiến vào thì lão bắt đầu sờ soạng khắp người.
Chỉ chờ có thế Hằng mò vào đũng quần phía sau cô cầm con dao vụt nhẹ một cái cắt đứt luôn một ngón tay của lão, lão gào thét ầm ầm. Cô ngồi luôn trên người lão mà đâm liên tục vào người, nhưng vì lão cũng là con nhà võ nên cũng né được kha khá đòn chí mạng. Nghe thấy tiếng thất thanh của lão thì đám võ sinh cũng chạy vào mà cản Hằng lại.
Tuy lão không chết nhưng cũng tởn tới già, còn cô cũng bị bế đi trại cải tạo suốt 3 tháng hè nên cũng không ảnh hưởng đến việc học tập lắm. Kể từ đó mỗi khi thấy võ đài kèm với sự kích thích về mặt tình dục là cô lại ám ảnh về lão. Sau này bố mẹ cô cũng chỉ mua bao cát giống Nhật Đăng ở nhà cho cô tập chứ không dám đưa cô đi học võ nữa. Kể xong mọi chuyện cô thút thít nói:
– Hic em không xứng đáng với anh đâu, cơ thể em đã bị vấy bẩn rồi, lại thêm căn bệnh ám ảnh này nữa – nàng sụt sùi.
Còn Nhật Đăng thì nghe tới đây cậu đã biết được Hằng và cậu sinh ra là dành cho nhau. Cả hai đều bệnh hoạn giống nhau, một người thiên về tinh dục, một người thiên về chém giết. Nhưng cậu cũng biết mức độ nên càng phải yêu Hằng nhiều hơn để dễ kiểm soát cô. Cậu thở dài nói:
– Em đã là nô lệ của anh, mọi thứ của em do anh quyết định, việc của em là nghe lời anh, còn mọi chuyện anh sẽ lo hết!!
Nói tới đây cô ôm chầm lấy cậu mà bật khóc:
– Anh có đau lắm không?
– Không!! Anh rất sướng và hạnh phúc…
– Hứ bệnh hoạn thật – Hằng trề môi.
– Xem ai đang nói kìa – cậu đưa tay véo mũi của Hằng.
Cả hai chầm chậm hôn nhau, Hằng cũng đưa lưỡi của mình liếm sạch các vệt máu trên mặt của cậu khiến nàng trông dâm đãng vô cùng. Liếm xong cả hai lại chìm vào khoái lạc thêm một lần nữa tại võ đường. Làm xong Hằng soạn lại sách vở và quần áo. Còn Nhật Đăng cũng dắt chiếc AB ra cổng rồi chở Hằng về nhà. Tới nhà của nàng Nhật Đăng thấy cũng thuộc dạng giàu lắm. Tuy không to bằng 1/4 căn biệt thự ở đường Thăng Long nhà cậu nhưng cũng xếp vào loại giàu có.
– Thôi anh về cẩn thận nha em vào đây – nàng cười nói.
– Ừ bye vợ nhé!!
Cô nàng chạy tới cổng rồi cũng quay lại tới chỗ của cậu mà hôn thêm một cái nữa. Cậu cười bó tay cho cô nàng. Bước vào cổng cậu đã thấy bố của Hằng đứng trong nhà nhìn ra. Lúc bước tới gần thì đã bị ông ta cầm thắt lưng quất tơi tả vào người hằng, miệng thì chửi rủa “về trễ này!!” “Về trễ này”, nàng không phản ứng gì chỉ cắm đầu chạy vào nhà. Thấy thế mặc dù khó chịu nhưng Nhật Đăng vẫn lái xe về nhà vì không muốn xen vào chuyện nhà người khác. Về đến nhà cậu nhắn tin cho nàng:
– Em không sao chứ?
– Không sao đâu em quen rồi, từ nhỏ đã thế rồi không sao đâu. Ông í chỉ hù thế thôi…
– Anh thấy quất mạnh lắm mà?
– So với tập võ thì bình thường, thôi anh ngủ đi sáng mai còn đi học…
– Ừ em ngủ ngon nhé…
– Ông xã ngủ ngon!!
Cậu cũng chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài vất vả.