Phần 5
Sáng hôm sau…
Nhật Đăng cất xe vào khu giữ xe của trường, bước ra thì thấy bên kia đường thằng Quân cùng thằng Khôi và Tuấn cũng tới. Đúng là thành phố này chuộng SH rồi, thăng Quân và Khôi để con Sh mới ken vào chỗ giữ xe bên lề đường, chỉ riêng thằng Tuấn thì khác thôi… Sh mode. – . Vì trường cấm không cho học sinh lái xe máy đi học, dĩ nhiên tầng hầm của trường cũng không cho để xe máy của học sinh. Nhật Đăng không để ý nữa mà bước vào lớp. Lúc này thấy Hằng đang nhìn cậu bằng cặp mắt lúc ở siêu thị, phồng má lên Hằng nói:
– Hôm qua đi đâu thế, còn chưa add fb mà bỏ về lẹ thế hả??
– À Ờ Đăng có việc bận nên về trước…
– Thế đã chụp TKB chưa?
– Mình học thuộc rồi.
Lúc này thằng Việt ngồi bàn trên quay xuống bảo:
– Mẹ đúng là quái vật có khác hehe…
– Quái vật gì chứ, đâu có nhiều đâu? – Nhật Đăng thắc mắc vì cậu không nghĩ chỉ vì học thuộc 1 tí như thế cũng gọi là quái vật.
– Lớp phó học vừa phải thôi nhé, để phần cho lớp trưởng với – Hằng cười nham hiểm đáp.
– Ờ…
Tùng! Tùng! Tùng! Tiếng trông bắt đầu tiền học vang lên thì 3 thằng Quân, Tuấn, Khôi cũng hối hả chạy vào lớp, theo sau là cô Trâm. Cô chủ nhiệm lớp A1 dạy môn hóa, đúng cái môn mà Nhật Đăng chắc cũng phải giỏi hơn cả giáo viên, vì cậu đã đạt tới trình độ có thể ngồi đàm đạo với cả lão tiến sĩ.
– Các em vào ổn định nhanh nào!!
Thằng Quân đi qua nhìn Hằng một cái rồi nháy mắt, Hằng cũng mỉm cười theo. Nhật Đăng không thích cho lắm, vì từ đầu cậu đã xác định Hằng là “đồ” của cậu.
Tiết học bắt đầu, cô Trâm ôn lại kiến thức cũ, đúng là lớp chọn có khác, không ai là không biết cả. Nhất là bọn thằng Quân, Tuấn, Khôi đua nhau dơ tay để lấy le với tụi con gái trong lớp. Nhìn quanh thì công nhận là lớp toàn gái đẹp. Câu nào thằng Quân cũng dơ tay để lấy le với cái Hằng. Cô Trâm để ý cũng hiểu ý nên muốn chơi thằng Quân một vố, cô viết lên bảng một câu cực khó, theo Nhật Đăng đánh giá thì nó mặc dù vẫn là kiến thức lớp 10 nhưng phải áp dụng công thức ở ngoài, đan xen kiến thức lớp trên mới giải được. Lúc này thì thằng Quân ngồi im re, mặt nhăn nhó ngồi suy nghĩ.
– Cô mời Quân nào – cô Trâm nhìn thằng Quân cười nham hiểm.
– Dạ… dạ em đang… suy nghĩ ạ – thằng Quân ấp úng gãi đầu.
Cả lớp cười phá lên thì thằng Quân nhìn quanh một vòng lườm từng đứa một, có lẽ vì không ai không biết bố nó cả, lão Hòa. Bố nó donate cho trường bao nhiêu là trang thiết bị điện tử xịn. Lão cũng quen dân xã hội khá nhiều nên ai cũng sợ nó. Nhưng thằng Quân học cũng giỏi thật chứ không phải nhờ bố nó mà vào được trường này. Còn thằng Khôi với Tuấn cũng giỏi không kém, cả ba đứa chơi với nhau từ nhỏ nên thằng Quân cũng hay kèm cho mà học.
Nhà thằng Khôi với Tuấn bố mẹ hai thằng này cũng phải dựa vào công ty nhà thằng Quân nên cả ba thằng thân lắm. Đặc biệt nhà thằng Quân giúp đỡ nhà cái Hằng nhiều nên khi lên cấp 3 gia đình 2 bên cũng muốn ghép thành một cặp. Ỷ nhà có tiền và quan hệ rộng nên thằng Quân chẳng ngại ngùng gì khi tán hoa khôi xinh nhất khối mười, cái Hằng. Lúc này cô Trâm cũng muốn troll tiếp nên nhìn thằng vào Nhật Đăng cười bảo:
– Mời “quái vật” lên bảng nào!!
Thằng Quân ngoái lại nhìn thì thỏa mãn lắm, mặc dù không giải được nhưng nó biết bài này thuộc kiến thức lớp cao và phải rất nhiều kiến thức hỗn tạp mới giải ra. Nghĩ trong đầu kiểu gì Nhật Đăng cũng bị bẽ mặt, vì thằng Quân rất ghét khuôn mặt lạnh lùng của Nhật Đăng và đặc biệt lại ngồi bên cạnh crush của nó. Không nói gì Nhật Đăng bước lên bục giảng cầm dẻ lau chùi đi số kg của chất X quay qua nhìn cô Trâm nói:
– Để số kg vậy sao mà giải ra đây?? Phải đổi lại 1, 25 thì mới ra được…
Cô Trâm ngạc nhiên vì chỉ ra đề để troll thằng Quân, vốn dĩ kiến thức lớp 10 chưa học tới bài này. Đề này cô bịa ra đúng kiểu dạng bài tương tự thôi, còn số liệu cô tự cho nên chắc hẳn phải có sai sót.
– À ừ cô nhầm – cô ấp úng đáp.
Không nói gì nữa, Nhật Đăng bắt đầu cầm viên phấn mà… cạch… cạch… trên bảng, lúc nãy cả lớp còn lao nhao, nhưng từ khi Nhật Đăng lên bảng kèm theo sự lạnh lùng của cậu đã làm cho không khí của lớp như chùng xuống. Lúc này chỉ có tiếng lạch cạch của viên phấn mà Nhật Đăng đang viết, xung quanh cậu tỏa ra một bầu không khí căng thẳng vô cùng.
– Xong rồi…
Cậu đưa viên phấn cho cô Trâm, cô cầm viên phấn mà trợn mắt ngạc nhiên. Vì bài khó nên phải mất lúc lâu cô mới chấm xong.
– Ừ đúng rồi – Cô nhìn Đăng kinh hãi.
Cả lớp ồ lên một tiếng rõ to, thằng Quân thì khó chịu ra mặt. Nhật Đăng không quan tâm cho lắm vì khi nhắc đến Hóa cậu là một con quái vật đích thực. Những bài thế này quá vô vị với cậu. Bước xuống chỗ của mình thì bắt gặp ánh mắt của Hằng trầm trồ:
– Giỏi quá vậy =))
– Bình thường…
– Bữa nào kèm Hằng đi. Hằng ngu Hóa lắm…
– Ừ được thôi, trưa học xong qua nhà Đăng luôn đi – cậu nháy mắt nhìn cô.
– Cũng được để tớ về nhà cất đồ và ăn cơm nữa.
– Không cần, qua nhà Đăng ăn luôn đi.
– Như thế phiền bố mẹ Đăng lắm…
– Đăng sống một mình thôi. Không phải ngại.
– Ôi thích thế, Hằng cũng thích sống 1 mình nhưng bố mẹ không cho, vả lại Hằng khờ lắm hihi – cô đưa tay lên gãi đầu.
– Thôi quyết định vậy nhé, mà cậu đi xe hay ai chở vậy?
– Bố mình chở vì ông í sợ mình đi xe bị tai nạn, bữa trước bị té mấy lần rồi…
Nói rồi cô đưa chân vén ống quần lên, có vài vết sẹo ở đầu gối. Nhìn kỹ thì cậu để ý chân của Hằng lông tơ khá nhiều, người ta bảo con gái nhiều lông thì rất dâm. Nghĩ đến đây Nhật Đăng đã thở hổn hển suy nghĩ bệnh hoạn bắt đầu xâm chiếm tâm trí của cậu. Lắc đầu thật mạnh để dẹp những ý nghĩ đấy đi Nhật Đăng nói:
– Tí Đăng đưa hằng về nhà của Đăng nhé, nhà cũng gần đây thôi!!!
– Ừm – Hằng cười mỉm.
Tùng! Tùng! Tùng cả trường như vỡ tổ tiếng hò hét khắp nơi vang lên sau một buổi sáng học mệt nhoài. Vội vàng vào dắt chiếc xe đạp của cậu ra thì Hằng cũng đã leo tót lên yên sau từ lúc nào rồi.
– Đăng cao thật ấy, che hết cả người mình – Hằng ngồi sau Tủm tỉm.
– Hì hì tại mình thích vận động thui!!
Đây là người đầu tiên cậu cười không tính mẹ và em gái cậu. Thầm nghĩ trong đầu chắc có lẽ đã say nắng nhỏ mất rồi. Cũng là lần đầu tiên Nhật Đăng thấy có người con gái khờ khạo không hề giả trân tí nào, mà lại học rất giỏi. Nhìn cậu bằng ánh mắt ngây ngô kể từ khi cậu không còn gặp em gái cậu thì lâu rồi cậu mới thấy có một ánh nhìn tinh nghịch và thánh thiện đến thế. Đang đèo Hằng đi thì bắt gặp Quân đang đi bên cạnh, hắn ném một ánh mắt cợt nhả về phía Nhật Đăng rồi quay qua nhìn Hằng nói:
– Trời nóng thế này qua tớ chở cho Hằng ơi, ngồi xe đẹp làm gì cho mệt người ra…
Nhật Đăng không thèm đáp lại, vì những trò khoe của như này bên Mỹ đã gặp nhiều lần rồi, và lần nào lão Minh cũng đáp trả cho cậu bằng cách đánh con Lamborghini trước cổng trường để cho tụi công tử nhà giàu kia một bài học.
– Thôi mình nhờ Đăng chở đi có việc tí, Quân về đi…
– Bữa nào Quân có thể mời Hằng đi chơi được không? – Hắn nhoẻn miệng cười hỏi như để chọc tức Nhật Đăng.
Còn Nhật Đăng nghe thấy vậy thì thở dài, sao ở đâu cũng có nhưng thành phần như vậy nhỉ?
– Ừ để tớ suy nghĩ, Quân về đi kẻo muộn đó!!
– Oke người đẹp!!
Nói rồi hắn rú con Sh lên trước mũi xe đạp của Nhật Đăng đi chậm chậm rồi đùng một cái rú thật nhanh lên để chọc tức cậu. Nhật Đăng thở dài ngao ngán. Sau một hồi cuối cùng cũng đến khu nhà cậu. Con đường không có bóng dáng bất kì của một chiếc ôtô nào vì khi xây nhà ở con phố này các đại gia đã thống nhất với nhau là chỉ chơi đồ cổ điển, chỉ cho phép xe máy thôi, ngoài ra không được đậu ôtô trong khu phố vì sẽ làm mất đi vẻ đẹp của kiến trúc thời xưa. Sau một hồi đạp trên con phố nhỏ mang phong cách cổ kính do các đại gia tự thiết kế thì cũng đã đến nhà của Nhật Đăng. Hằng xuống xe nhìn trầm trồ vào căn nhà to vừa phải. Nàng hỏi:
– Nhà Đăng giàu thế??
– Già gì mà giàu, toàn gỗ với gỗ thôi làm gì có tiền mua gạch đâu – Nhật Đăng cười đáp.
– Thôi đừng có mà xạo, khu này cả thành phố ai mà không biết, mua mảnh đất ở đây thôi đã bằng cả đời người đi làm rồi!
– Thôi vào nhà đi – Nhật Đăng ngại ngùng đáp.
Nói rồi cậu cất chiếc xe đạp vào góc sân ngoài bên cạnh chiếc AB của cậu. Thấy thế Hằng hỏi:
– Có xe máy sao không đi mà lại đi xe đạp vậy?
– Mình đã có bằng lái đâu, mới 15 tuổi…
– À ừm…
Cả hai cùng bước vào phòng khách, vì mang phong cách Nhật Bản nên phòng không có cửa mà lấy luôn cả bức tường chính diện làm cửa phòng, phía trước là bậc thềm bằng gỗ đúng chuẩn phong cách Nhật. Bỏ chiếc giày cao gót ra Hằng ngồi bệt xuống chiếc thềm thở dài nói:
– Ôi mát thế, cả ngày đi học mệt chết đi được…
– Thích thì cứ nằm ngủ luôn cũng được – Nhật Đăng nhìn cô trìu mến nói.
– Thật á? Nhưng phải ăn cơm đã chứ…
– Ừ Hằng ngồi đây đợi mình đi Nấu cơm nhé…
– Ứm Ừm, sao lại để chủ nhà nấu cơm cho ăn được, để tớ xuống phụ cậu!!
Đây là một trong những điều mà Nhật Đăng rất thích về cô nàng, Sinh ra trong gia đình gia giáo nên cậu rất có ấn tượng với những người biết điều như Hằng. Nhật Đăng dẫn cô vào phòng ngủ của mình, đưa cho cô bộ đồ ngủ của cậu. Vì có gu ăn mặc rất khác người nên cậu cũng có vài bộ đồ ngủ khá giống con gái. Đưa xong cậu đóng cửa đứng ngoài chờ.
Sau vài phút thì Hằng cũng bước ra. Bây giờ nhìn cô nàng dễ thương vô cùng khi mặc lên bộ đồ ngủ hình con vịt của cậu. Bà Nguyệt lúc trước hay mặc cho cậu nhưng bộ đồ dễ thương như thế này vì bà muốn ngắm con trai bé bỏng của mình một cách cute nhất. Thế nên lớn lên cậu cũng có thói quen mặc những bộ đồ hóm hỉnh như vậy.
– Đăng thấy đẹp hong? – Nhỏ bước ra nhí nhảnh hỏi.
– Ừ dễ thương lắm – Nhật Đăng đỏ mặt đáp.
– Thôi dẫn Hằng đi nấu cơm đi, mà Đăng sống 1 mình chắc nấu ăn giỏi lắm nhỉ?
– Cũng bình thường à…
Nói rồi Nhật Đăng đưa cô vào nhà bếp, tuy đằng trước phòng khách khá cổ điển nhưng đằng sau nhà bếp trông hiện đại vô cùng, vì cậu đã quen với cách nấu nướng ở Tây.
– Wow!! Đẹp thật – Hẳng há mồm ngạc nhiên.
– Phụ Đăng một tay nào – cậu chỉ vào đống cà chua ra hiệu Hằng thái phụ cậu.
– Okay – Hằng lon ton bước tới.
Tuy có vẻ là con nhà giàu nhưng Hằng thái cà chua rất điêu luyện. Bên cạnh Nhật Đăng đang nhặt rau nhìn qua thì cũng ngạc nhiên lắm, vì cậu chỉ mới nấu ăn được hơn một tháng thôi.
– Hằng xịn thế – cậu áp sát nói khẽ vào tai Hằng.
– Bình thường mà, con gái phải biết tí nấu ăn để lo cho chồng chứ…
Mùi thơm nhè nhẹ của của cô làm cho cậu xao xuyến, kèm theo nụ cười duyên dáng vô cùng của nàng làm Nhật Đăng nóng người lên.
– Thế Đăng làm chồng được không? – Cậu hỏi vu vơ nhưng có phần thăm dò.
– Hằng khờ lắm, sợ Đăng chê thôi – nàng đỏ mặt.
Nói rồi cả hai nhìn nhau say đắm, Nhật Đăng cũng đoạt nhẹ con dao từ tay nàng mà bỏ sang một bên, khẽ áp sát nụ hôn vào môi Hằng, thấy thế nàng cũng khẽ mà choàng tay ra sau lưng của cậu, bờ môi của nàng đỏ mọng lên do nước dãi của cả hai thấm phải làm Nhật Đăng nứng tột độ. Cậu ngấu nghiến lưỡi của Hằng như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Hôn nhau chán chê Hằng khẽ đẩy Nhật Đăng ra cười nói:
– Híc lấy nụ hôn đầu của Hằng rồi…
– Thật á, công nhận Hằng hôn giỏi thật – Nhật Đăng cười nói.
– Tại thích Đăng lâu rồi nên chắc nên mới có cảm xúc mới như vậy…
– Thế tại sao không nói?
– Ngốc ạ!! Có ai đời con gái lại đi tỏ tình trước đâu – nàng véo má Nhật Đăng.
– Thích từ lúc nào?
– Lúc ở trên siêu thị á, tưởng đâu không được gặp lại rồi ai dè giờ về chung một lớp luôn hihi…
Biết đã chinh phục được nàng, Nhật Đăng nhấc bổng nàng lên mà bế vào phòng ngủ của mình…
– Thả Hằng ra!! Đăng làm gì thế?
Không nói gì, Nhật Đăng ném cô vào chiếc giường rồi cũng đặt lên môi Hằng một nụ hôn nồng cháy. Ban đầu nàng còn đẩy ra nhưng dần dần nàng cũng hưởng ứng theo mà đưa tay lên ôm vào lưng của Nhật Đăng. Cả hai chìm vào khoái lạc, trong đầu cậu chỉ muốn giây phút này không bao giờ dừng lại. Hôn xong Nhật Đăng cũng buông tha cho cặp môi đỏ ửng của nàng, khoảng cách giữa 2 cặp môi bắt thành một đường nước dãi kéo dài. Nhìn Hằng giờ đây mặt đã ửng hồng, đôi môi hé mở thở nhẹ nhẹ khiến nàng trông dâm đãng vô cùng.
– Anh yêu em – Nhật Đăng nhìn Hằng âu yếm.
– Hằng cười ngại ngùng.
– Từ nay em là của anh…
– Của anh tất – nàng cười hạnh phúc.
Nói rồi Đăng đưa tay vén chiếc áo ngủ của Hằng lên mà xoa chầm chậm vào cái bụng trắng trẻo của Hằng, hơi rùng mình nàng khẽ nói:
– Em sợ…
– Sợ cái gì? Anh không cho phép người yêu anh sợ bất cứ gì cả!!!
– Thế không sợ anh được không =)) – nàng cười tinh nghịch.
– Cái này thì tuyệt đối không, anh rất ghét ai không nghe lời của anh – mặt Nhật Đăng nghiêm lại.
Lúc này nàng cũng đã nhìn ra được một phần tính cách của Nhật Đăng hơi có phần gia trưởng.
– Thôi đừng xoa bụng em nữa, buồn lắm – nàng cười sằng sặc.
Nhật Đăng cởi phăng chiếc áo ra thật nhanh khiến nàng không kịp phản ứng, lấy tay che 2 bầu vú trắng nõn của mình, mặt nàng như đang bốc khói vì ngại.
– Không xoa nữa thì để anh hôn nào – Nhật Đăng nhoẻn miệng cười.
Nói rồi Nhật Đăng cuối xuống hôn nhẹ lên cái bụng của nàng, dần dần cậu hôn lên phía trên, Hằng vẫn đang đẩy cậu ra.
– Bỏ tay ra nào – Nhật Đăng nhìn nàng với ánh mắt đầy sát khí.