Phần 22
Sáng hôm sau, một ngày đẹp trời… Nhật Đăng dậy sớm thấy cô vợ đang nằm ngủ say sưa trên tay của mình. Tay cậu đã hoàn toàn mất cảm giác, nhẹ nhàng đỡ Hằng dậy cậu vương vai tập thể dục sau đó đốt một điếu ba số ngoại lên mà hút.
5 giờ sáng trời mưa tầm tã, đối với Nhật Đăng đây là thời tiết đẹp vì cậu là người sống hướng nội. Ngồi trên bàn nhìn ra ngoài thành phố cậu suy nghĩ về những gì cậu đã làm trong thời gian qua, liếc nhìn về phía cô người yêu ngây thơ vô số tội của mình cậu nhận thức được những việc bệnh hoạn của mình đang dần trở nên mất kiểm soát, cậu đã để con quỷ dâm dục khống chế. Check lại mail cậu nhận ra có hàng tá công việc chưa được giải quyết, thay vào đó là những thú vui trụy lạc không điểm dừng. Nhật Đăng rít một hơi thuốc tự nhủ rằng những chuyện như thế này cần phải được dừng lại ngay. Cậu mở chiếc laptop của mình ra và bắt đầu giải quyết công việc của các siêu thị mini cho đến các quán game mà cậu đầu tư. Bỗng nhiên cậu cảm nhận được sự mùi thơm thoang thoảng và cặp núi của Hằng đang đè lên lưng cậu.
– Ông xã đang làm gì đấy?
– Anh đang giải quyết vài công việc!!
– Mấy quán net sao rồi anh?
– Chắc gồng không nổi rồi em ạ, giờ tụi nó chỉ toàn fai fai với liên quân. Chứ ít ai chơi PC nữa, chắc phải dẹp thôi mình kinh doanh cái khác.
– Hay để vợ quảng cáo cho chồng yêu nhé?
– Quảng cáo kiểu gì? Nay vợ tôi lại còn biết marketing cơ à?
– Dễ mà, vợ mặc đồ sexy đi quanh mấy quán net đấy là có khách ngay ấy mà hehe…
– Thôi mình dừng mấy chuyện đấy lại đi, chồng thấy chúng ta đang bị lún sâu quá rồi… – Nhật Đăng thở dài…
Nói câu này cậu cũng không còn mặt mũi nào mà nhìn Hằng, vì tất cả những trò này do cậu bày ra hết, nay Hằng như đồ chơi của cậu vậy. Thấy chồng mình như vậy, với sự tinh tế Hằng mỉm cười hôn lên trán cậu một cái…
– Không sao đâu chồng!! Anh không cần phải cảm thấy áy náy với em, chồng đặt đâu em ngồi đấy, sau này có chuyện gì chồng đừng bỏ vợ là được.
Nhật Đăng cảm động dừng công việc dở dang lại mà quay sang ôm Hằng vào trong lòng vuốt ve mái tóc thơm tho của nàng. Thầm nghĩ trong lòng cả đời này cậu có lẽ sẽ không bao giờ tìm được ai như Hằng. Một người vợ quá hoàn hảo… với cậu.
Về phía thằng Quân, sau khi bị chơi một vố quá đau như thế nó cùng Khôi và Tuấn về nhà trong âm thầm trong đêm. Cả ba ngồi trong bệnh viện của bố nó, thằng thì bầm mắt, thằng thì gãy chân. Cả thằng Khôi và Tuấn đang chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của thằng Quân. Nhưng trái lại nó ngồi một góc gương mặt lạnh lùng đến kinh ngạc. Nó ngồi suy nghĩ về nghiêm túc về Nhật Đăng, có lẽ nó đã quá coi thường cậu. Nó không tài nào hiểu được con “quái vật” ấy là ai? Nó bắt đầu lên trường dựa vào quyền thế bố nó và điều tra về Nhật Đăng một cách cặn kẽ.
Lúc này cô Trâm cũng nhận được tin nhắn xin phép về sớm của thằng Quân thì cũng chạy đi hỏi quanh nhưng chả ai biết được. Chuyến đi sau khi mất thằng quân thì cũng tẻ nhạt hẳn vì chỉ có nó là dân chơi thứ thiệt. Nhật Đăng thấy thế cũng hiểu được phần nào nên cậu quyết định rủ cả lớp đi biển chơi.
Đến chiều cả lớp sửa soạn đồ thì cô Trâm cũng nhắn tin cho Nhật Đăng…
– Nay có cái Hằng đi không?
– Có chứ – Nhật Đăng vừa trả lời vừa đưa cho Hằng xem…
Thấy thế Hằng nũng nịu nói…
– Kinh thật, mới dụ dỗ một tí mà bà này đòi làm vợ cả rồi à?
– Hehe công nhận bà này cũng bạo thật, nhưng sao bằng vợ anh được.
– Cứ liệu hồn đấy, khéo lại bỏ vợ.
– Vợ à! Sắp vào học rồi, anh định đi cắt tóc, chứ để dài thế này chả ra làm sao cả, đẹp thì có đẹp đấy nhưng ai cũng dòm ngó.
– Ư… không được đâu, đẹp nên người ta nhìn thôi chứ sao đâu? Kệ đi…
– Ừm…
Nhật Đăng cũng không muốn cắt lắm, nên vẫn đang phân vân. Sau khi Hằng đem đồ bơi cho 2 đứa thì cũng tay trong tay mình đi xuống tiền sảnh khách sạn. Thấy thế cô Trâm có chút ghen tị. Cô liên chạy đến phía bên cạnh Nhât Đăng với ý đồ tranh giành cậu với Hằng. Về phía Hằng cũng ném lại bằng một cái nhìn vô hồn đầy ám ảnh, nhưng rồi cũng vui vẻ chào hỏi khiến cô Trâm có phần e sợ.
Chuyến đi chơi khá thú vị nhưng Nhật Đăng vẫn ở trên bờ cặm cụi vào chiếc laptop để giải quyết doanh thu cho cái cửa hàng của cậu. Hằng thì tung tăng trong bộ bikini khiến tụi con trai thèm khát, cô Trâm cũng không kém cạnh, tuy thân hình có chút mũm mĩm nhưng đó lại là điểm mạnh khiến cơ thể cô toát lên sự bốc lửa không kém gì Hằng.
Đang cặm cụi gõ tạch tạch vào chiếc laptop thì bỗng ở đâu một quả bóng đá sút thẳng vào khiến chiếc laptop của cậu nát bét. Tuy có thể đem ra tiệm khôi phục lại dữ liệu nhờ vào những chiếc đĩa cứng còn nguyên nhưng trong lòng Nhật Đăng lúc này đã nổi lên cơn thịnh nộ. Bỏ chiếc kính râm để lộ gương mặt đầy rẫy sự chết chóc rồi chầm chậm nhìn quanh xem kẻ nào đã phá hỏng buổi đi chơi của cậu. Từ xa có đám học sinh chạy đến để nhặt lại trái bóng mà chẳng hề biết rằng chiếc laptop của cậu đã hỏng. Sau khi nhặt xong cả bọn lại chạy đi để chơi tiếp thì lúc này…
“Bộp…”
Nhật Đăng vội chộp lấy tay của một đứa con gái, vì tức giận nên lực nắm của cậu khá mạnh khiến nhỏ đó nhăn nhó hết sức…
– Các cậu làm hư laptop của tôi rồi…
Cậu vội liếc nhìn chiếc bảng tên thì thấy nhỏ này học lớp 12 hơn cậu 2 tuổi. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tụi con trai cũng chạy tới…
– Có chuyện gì vậy Nhung?
– Tớ không biết hình như mình làm hư máy tính của người ta rồi thì phải…
Cô gái vẫn nhăn mặt vì Nhật Đăng vẫn chưa buông tay ra.
– Có chuyện gì bình tĩnh giải quyết bạn ơi – Một thằng trong đám con trai vội giật tay cô gái ra…
Nhật Đăng cũng thở dài rồi thả ra, lúc này cánh tay cô gái cũng in hằn cả bàn tay của cậu trông đáng thương vô cùng.
– Mẹ thằng chó mày làm gì bạn tao thế hả? – Một thằng trong nhóm chỉ thẳng mặt Nhật Đăng…
Chưa kịp trả lời cậu đã bị một đấm vào mặt khiến miệng cậu chảy máu, cơn thịnh nộ lúc này đã dâng lên đỉnh điểm. Cậu lùi ra sau chuẩn bị tung một cước 360 nhắm thẳng vào cổ của tên kia thì lúc này Hùng cũng vội chạy đến dùng một tay đỡ cú đá chết người của cậu. Tuy đỡ thành công nhưng cánh tay đã đỡ cú đá ấy đang run lên bần bật. Thấy thế Nhật Đăng chuyển ánh mắt sắc lạnh về phía Hùng nói:
– Làm gì thế Hùng? Đừng cản đường t chứ?
– Bình tĩnh lại đi Đăng, mọi chuyện chưa đến mức đấy đâu…
Nhật Đăng nhoẻn miệng cười chỉ vào cái miệng đang rỉ máu của mình…
– Ừ đúng là chưa đến mức đấy thật…
– Cậu để mình giải quyết cho…
Cậu lại chỉ vào chiếc laptop nát bét của mình nói…
– Này cậu thì giải quyết được gì chứ? 20 triệu của tôi đấy, cậu xem bọn này đền bù cho tôi kiểu gì đây?
Lúc này Hùng cũng hạ giọng xuống rồi liền bàn bạc với bọn 12. Tuy nhiên như Nhật Đăng dự đoán tụi làm quái gì có tiền. Cả bọn góp hết lại cũng chỉ được 2 triệu, cố gắng góp thêm vài cái điện thoại cũng chỉ ráng lên được 7 triệu. Bàn bạc một hồi cả bọn cũng xin Nhật Đăng cho tạm thời nợ 13 triệu còn lại.
Lúc này Nhật Đăng cũng đã nguôi giận nên cũng không cần tiền nữa. Cả bọn cảm ơn rối rít rồi chuẩn bị quay đi…
– Này! Còn cú đấm đấy thì tính sao đây hả? – Nhật Đăng nhìn về phía tên đã đấm cậu…
– Đây thích thì đấm lại đi – vừa nói hắn vừa đưa cái mặt hướng về Nhật Đăng…
Cậu nhoẻn miệng cười rô bỏ đi…
– Không cần phải thương hại, tôi vẫn nợ cậu một cú đấm trong lúc không kiềm chế được…
– Không sao! Sự hảo hán của cậu đã trả nợ rồi – Nhật Đăng quay đầu đáp…
Nói rồi cậu ra hiệu cho Hùng cùng cậu lui về. Nhặt chiếc Macbook air M1 mà tặc lưỡi tiếc hùi hụi. Giàu thì giàu chứ 20 triệu cũng chẳng phải con số có thể khiến cậu thoải mái được.
– Sao lúc nãy cậu lại ngăn t lại vậy Hùng?
Nhật Đăng lạnh lùng hỏi Hùng lớp phó lao động trong lớp…
– Tớ cũng quan sát cậu một thời gian rồi, thêm đôi chân này nữa thì nếu cú đó trúng cổ thằng đấy thì nếu xui cậu cũng sẽ gặp rắc rối to đấy – Hùng vừa nói chỉ vào đôi chân dài, nhưng săn chắc của Nhật Đăng…
– Xem ra cậu cũng là người biết suy nghĩ trước sau nhỉ… so với thân hình đồ sộ của cậu. Cậu tập lâu chưa?
– Tớ tập từ năm lớp 8, mà công nhận cậu khỏe thật đấy, tay tớ bây giờ vẫn còn đau đây này – Hùng nhăn mặt…
– Tớ không xin lỗi cậu đâu – Nhật Đăng cười đáp…
– Tớ đâu thèm?
Nói rồi Hùng đấm vào hông Nhật Đăng khiến cả hai cùng cười vui vẻ.
– Cậu với Hằng ở chung nhà hả?
– Ừ…
– Chà vui thế!! Ước gì tớ cũng giàu như cậu, có nhà riêng, lại có bạn gái chung nhà nữa chứ…
– Thôi đừng nói nữa! Thì bảo bố mẹ hay gì đấy mua cho cái nhà là được mà – Nhật Đăng cười…
– Nhà tớ nghèo đâu được như các cậu, ngoài thời gian học tớ còn phải phụ mẹ làm các công việc sức nặng đấy. Cơ thể này một phần cũng từ đấy mà ra. Cậu đã ở trên đỉnh rồi sao hiểu được. Lúc này tớ không đến thì không biết cậu đã gây ra tai họa gì rồi. Cậu thấy đám lúc nãy cũng đâu khá giả gì đúng không? Cả bọn tầm 20 đứa góp lại cũng chỉ được 7 triệu. Cậu làm khó tụi nó không sợ tội nghiệp sao??
Nhật Đăng thở dài đúng là trên đời này vẫn còn nhiều góc tối mà cậu chưa biết được, sống trong nhung lụa khiến cậu chẳng biết thế giới bên ngoài như nào. Thấy Hùng có vẻ thật thà, lại được có sức khỏe Nhật Đăng đề nghị:
– Cậu có muốn kiếm tiền phụ cho mẹ không?
– Hả? Kiếm tiền như nào?
– Từ nay đi theo tớ có việc cho cậu làm…
– Nhưng cậu phải nói rõ chứ!!
– Nhiều thứ lắm tí về khách sạn qua phòng tớ nói cho – Nhật Đăng cười đáp…
– Ừ khi nào cậu nhắn tớ sẽ qua ok…
– Okay!
Cả hai đi dạo biển một hồi cũng về lại với lớp. Lúc này vì vắng mặt chồng mình quá lâu nên khi vừa thấy Nhật Đăng Hằng liền chạy như điên lấy mà ôm chầm lấy cậu…
– Ôi chồng emmmmm! Ủa cái gì đây? – Hằng vừa nói vừa quẹt đi vệt máu trên mép của cậu…
– Nãy anh va vào cây dù thôi…
Tất nhiên với kinh nghiệm đánh nhau lâu năm như Hằng vết trầy ở mép miệng thể này thì làm sao có chuyện va và gì đấy được. Nhìn thấy Hùng đi chung khiến Hằng hiểu lầm quay mình tung cú đá ngược vào mặt của Hùng. Tuy nhiên thì Hùng vẫn tránh được.
– Thiệt tình hai vợ chồng này nóng tính thật đấy – Hùng thở dài…
– Hằng! Em làm cái gì vậy?? – Nhật Đăng nghiêm nghị…
Lúc này cô Trâm cùng cả lớp đi tới bảo cả bọn cùng đi về. Trên đường đi Nhật Đăng đã quở trách Hằng rất nhiều. Cô cũng chỉ biết cúi đầu xin lỗi lí nhí trông rất đáng yêu.
Về khách sạn sau khi ăn uống tắm rửa các thứ xong Nhật Đăng cũng gọi điện cho Hùng qua phòng của mình.
– Cậu ngồi đi – Nhật Đăng ra chỉ vào chiếc ghế gỗ…
Hùng cũng chầm chậm tiến lại ngồi trông rất khép nép. Có vẻ đối với nhưng người trong lớp luôn tỏ ra có một sự kính trọng nhẹ đối với Nhật Đăng. Hằng thì vẫn đang miệt mài ôn bài trên trường. Tuy có nhiều chuyện để lo nhưng Hằng và Nhật Đăng chưa bao giờ bỏ bê chuyện học hành cả. Thấy thế Hùng đã có một chút kính nể cặp “vợ chồng” trẻ này.
– Như cậu thấy đấy Hằng là một người rất nóng tính và dễ kích động. Một phần vì tâm lý của Hằng cũng yêu từ lúc nhỏ. Tớ thì có rất nhiều công việc phải lo không thể suốt ngày canh chừng Hằng được. Công việc tớ muốn thuê cậu đó là hãy làm vệ sĩ cho Hằng!!
– Em không đồng ý – Hằng lên tiếng nhưng tay vẫn cặm cụi viết bài lia lịa…
– Trật tự!!
Nhật Đăng lên tiếng ra vẻ nghiêm túc khiến cô cũng không dám nói gì thêm.
– Nhưng chuyện đấy làm sao mà được?? Ngoài thời gian trên trường thì tớ không bàn đến nhưng khi tan học không lẽ tớ phải dọn qua nhà các cậu sao??
– Không làm gì đến mức đấy. Sau giờ tan học cậu hãy ở nhà học bài đi. Khi nào có việc ra ngoài tớ sẽ nhờ cậu đến làm tài xế riêng cho bọn tớ. Hoặc khi Hằng đi đâu đấy tớ không theo được thì hay chở cô ấy đi. Tớ cũng có công việc kinh doanh riêng của tớ không thể ở cạnh Hằng mãi được!!
– Tớ đã biết đi xe máy đâu, chứ đừng bảo là ô tô. Thậm chí còn chưa có bằng lái!! – Hùng ra vẻ ngạc nhiên…
– Việc đấy cậu không cần lo. Sẽ có người hướng dẫn cho cậu! Cậu sẽ được thử việc 1 tháng. Trong một tháng đấy 15 ngày đầu tiên sau khi tan học cậu sẽ đến một nơi sẽ có người hướng dẫn. Còn 15 ngày còn lại hãy thử việc cho tớ. Tất nhiên sẽ có lương hẳn hoi.
– À ừ tớ cũng cần một thời gian suy nghĩ được không? – Hùng vẫn chưa hiểu gì đang xảy ra…
– 8 Triệu tháng đầu tiên, bắt đầu tháng thứ 2 sẽ là 10 triệu – Nhật Đăng chốt nhanh…
– Ớ… ừ… hả…
Lúc này Hùng chỉ biết ú ớ mà không tin vào con sô cậu nghe được. Tuy nó không quá cao như các vệ sĩ chuyên nghiệp cho người nổi tiếng, nhưng cũng đủ làm một đứa học sinh cấp 3 như cậu bối rối.
– Sao nào? Cậu sẽ có thời gian nhiều hơn cho việc học tập, mẹ cậu cũng sẽ được chu cấp không tồi!!
Hùng gãi đầu rồi cũng đồng ý với quyết định Nhật Đăng.
– Được rồi vậy sau chuyến đi chơi này sẽ bắt đầu tính công cho cậu ngày đầu tiên. – Nhât Đăng nói…
Chuyến đi chơi kết thúc Hùng được Nhật Đăng đưa về căn biệt thự nơi có ông Tâm sẽ hướng dẫn Hùng trong cách cư xử, lái xe…
…
Còn tiếp…