Phần 14
“Tùng… Tùng… Tùng.”
Tiếng trống bắt đầu tiết học vang lên, lão nhanh chóng phụ nàng chỉnh tề lại áo quần…
– Cút ra!!
Nàng hất tay của lão Trọng ra chỗ khác, lão bước ra ngoài để nàng tự xử, nhìn xuống lỗ lồn của mình từng dòng tinh trùng chảy ra mà trong lòng nhục nhã chưa từng thấy. Sau khi sửa soạn áo quần nàng khập khiễng bước ra nhà WC, đi ngang qua lão Trọng:
– Từ nay mỗi lần đến giờ ra chơi hôm nào có tiết thầy thì em biết phải làm gì rồi đấy!! – Lão cười ranh mãnh.
Nàng bước ra phòng Toán mà mắt đã khóc nức nở, lén xuống tầng hầm nơi để các vật dụng của học sinh, nàng thút thít rút con ip 11 pro max ra mà nhắn tin cho Nhật Đăng.
– Xuống đây với em được không?
– Xuống đâu? – Cậu nhắn lại.
– Tầng hầm dụng cụ!!
– Có chuyện gì thế??
– Cứ xuống với em đi!!
Vì đang mệt trong người nên cậu cũng nhăn nhó mà đi tìm nàng. Đến nơi thì thấy Hằng ngồi thu lu một góc cậu vội chạy đến:
– Hằng!! Hằng em làm sao vậy?
– Hic… hu… huhuhuhuhuhu – nàng òa khóc.
– Có chuyện gì kể anh nghe nào!! Ai chọc em?? Anh sẽ tru di cả nhà nó!!! – Ánh mắt cậu nghiêm nghị.
– Chở… em… về… nhà… đi hic… hic – cô vẫn nấc liên tục.
– Được được, lên xin cô rồi về với anh nào!!
– KHÔNG!! – Nàng hất tay cậu ra.
Lúc này cậu mới để ý đến quần áo và bộ dạng của cô nàng khá thảm thiết liền hiểu ý của cô:
– Vậy ngồi đây đợi anh lên lấy đồ rồi xin cô!! Đừng đi đâu đấy, có gì gọi cho anh gấp.
– Ưm… hic…
Nói xong cậu phi như bay lên cầu thang, mỗi bước cậu đều phi lên đến tận 7 bậc thang. Cuối cùng cũng đến lớp:
– Thưa cô cho phép em và bạn Hằng về trước!! Đơn xin phép em sẽ gửi sau!!
Nhìn thấy bộ đáng sợ của cậu bây giờ cô Trâm cũng hoàn toàn nghe lời tuyệt đối của cậu.
– Ừ em đưa bạn về trước đi!!
Nói rồi cậu chạy xuống chiếc bàn của 2 đứa, thu dọn sách vở khá nhanh cậu phi một mạch xuống chỗ Hằng đang ngồi khóc.
– Anh tới với em rồi đây. Lên lưng chồng cõng ra xe nào!! – Cậu quỳ xuống hướng cái lưng về phía Hằng.
Hằng chầm chậm leo lên. Hay tay xách hai cái balo lại cõng thêm Hằng khiến cậu thở hổn hển. Đến nhà giữa xe cậu đặt Hằng ngồi ngay ngắn rồi cũng bước qua cửa bên kìa ngồi vào con siêu xe của mình. Khẽ lái chiếc xe từ từ chui lên mặt đất cậu quan sát xem thử có ai không thì chỉ nhìn thấy bảo vệ đang đứng ở cổng chính. Vội bấm nút cho chiếc mui trùm lên cậu lái xe tiến tới với niềm hy vọng bảo vệ sẽ cho cậu qua. Nhưng éo le thay, anh bảo vệ vì ngày nào cũng ngồi quan sát các loại xe trong trường nên cũng khá là biết mặt giáo viên ở đây, khi thấy chiếc xe vừa bước tới thì chặn lại gõ cốc cốc vào kính xe hỏi:
– Cho hỏi ai thế ạ?
Khẽ kéo chiếc cửa sổ xuống cậu vội rút ra tờ 500 đưa anh bảo vệ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Nhật Đăng đã đánh xe đi. Vì không muốn để cô đi bộ vào khu phố nhà 2 đứa nên cậu lái thẳng qua căn biệt thự.
– Alo…
– Tôi nghe đây cậu chủ…
– Mở sẵn cửa cho tôi, tôi đang qua.
– Dạ thưa cậu!!
Không muốn chậm trễ thêm một giây nào, nên Nhật Đăng gọi ông Tâm để mở cửa sẵn cho cậu.
Tới nơi, cậu phi thằng con Ferrari vào gara rồi bấm cầu thang máy rồi bế Hằng trên tay bước vào trước sự ngỡ ngàng của ông Tâm và nhưng người giúp việc khác. Lúc này nàng vẫn còn nấc từng tiếng chứ không còn khóc to như lúc nãy nữa. Tới phòng của cậu, chốt cửa lại đặt nàng xuống giường rồi ôm chầm lấy Hằng, nàng thấy thế cũng liền ôm chặt rồi úp mặt vào ngực Nhật Đăng như không muốn rời xa cậu…
– Kể chồng nghe nào!! – Nhật Đăng nói bằng chất giọng nhẹ nhàng.
Vì hiểu tính của cậu một khi là muốn biết thì có chạy lên trời cũng sẽ moi ra cho bằng được.
Thế là cô nàng đem mọi chuyện kể cho Nhật Đăng nghe. Kể xong nàng khóc òa lên, vừa khóc nàng vừa nói:
– Huhuhu… vợ… chỉ… muốn… huhu… bảo… hic… vệ… danh… hic… huhu… cho… chồng… thôi, huhu… hic…
Cứ tưởng cậu sẽ nổi điên lên nhưng KHÔNG, cậu nhìn Hằng trìu mến:
– Thế giờ vợ muốn thế nào? Chồng sẽ làm mọi thứ cho vợ.
– Vợ… vợ… xin… lỗi… chồng đừng làm… gì vợ nha!!
Nhận thấy có sát khí trong câu nói của Nhật Đăng nàng cầu xin cậu.
– Chồng nói thật, chồng không giận vợ đâu, hãy nói điều mà vợ muốn nhất cho chồng nghe nào. Bây giờ vợ là chủ nhân của chồng, chồng sẽ thực hiện cho vợ!!
Suy nghĩ một lúc, nàng cũng vô thức nói ra điều mà trong lòng nàng mong muốn nhất:
– Vợ muốn tất cả những gì xảy ra trên người của vợ hôm nay biến mất – nàng ôm chầm lấy Nhật Đăng.
– Kể cả lão Trọng?
Nàng dụi đầu vào ngực cậu ra vẻ đồng ý.
– Được sẽ theo ý vợ!! Giờ thì tắm rửa đi rồi ra đây ngủ với chồng!!
Tuy không hiểu lắm nhưng nàng vẫn nghe theo. Vào toilet khá lâu vì nàng cần phải kỳ cọ cơ thể bị nhuốm bẩn. Bên ngoài cậu cũng nhờ ông Tâm đem đồ lên.
– Balo, thuốc, thức ăn, quần áo… của cô chủ đây ạ!!
– Được rồi ông lui đi!
– Vâng thưa cậu…
– À còn một chuyện nữa!! Đợi Hằng ngủ tôi sẽ nói!!
– Dạ…
Nói rồi ông Tâm cũng đóng của phòng lại mà lui ra. Lúc này thì trong WC Hằng cũng trần truồng bước ra, trên tay cầm bộ áo dài bị vấy bẩn. Đưa cho cậu. Không nói gì cậu cũng cầm lấy mà vứt vào thùng rác.
– Vợ mặc đồ vào, ăn 1 tí rồi ngủ đi nhé!
– Vâng thưa chồng – cô cung kính đáp.
Vì không thấy cậu nổi giận nên cô làm mọi thứ ngoan ngoãn, lễ phép với cậu nhất có thể.
Ăn xong đưa viên thuốc tránh thai khẩn cấp cho Hằng uống rồi cậu cũng ôm nàng vào lòng mà ru cho cô ngủ. Vì quá mệt mỏi với mớ hỗn độn buổi sáng nên cô nàng cũng ngủ thiếp đi khá nhanh. Thấy cô ngủ cậu cũng chạy xuống dưới nhà gặp ông Tâm mà nói chuyện:
– …
– …
– Cứ thế mà làm!!
– Vâng thưa cậu!
– Nên nhớ, âm thầm kín đáo như mọi lần…
– Theo ý cậu!!
Nói rồi cậu lên phòng ôm Hằng rồi cũng ngủ thiếp đi…
Ông Tâm cầm điện thoại ra gọi cho một vài người, gọi xong ông cũng đứng dậy mang chiếc bao tay bằng cao su đến gara lái xe đi.
Cả hai ngủ trên phòng đến chiều tối mới dậy, mở đồng hồ trên điện thoại ra cậu mới để ý đã 23h đêm. Vì tối qua và sáng nay cậu và Hằng thiếu ngủ trầm trọng lai thêm mớ rắc rối khi sáng khiến cả hai ngủ gần một ngày. Lúc này ông Tâm cũng đã hoàn thành xong công việc mà cậu giao tối hôm qua.
– CỘC… CỘC… CỘC.
– Thưa cậu mọi chuyện xong hết rồi ạ!! – Ông Tâm ghé sát miệng vào cánh cửa để nói cho Nhật Đăng nghe rõ.
– Ông đợi một lát – cậu nói vọng tới cánh cửa.
– Chuyện gì thế hả anh?
– Đi theo anh!!
Nói rồi cậu nắm tay Hằng ra khỏi phòng. Mở cửa ra gặp ông Tâm, ông đưa tay lên ngực khom lưng nhẹ xuống chào:
– Mời cô cậu!! – Ông đưa tay lên chỉ đường.
Sau mồi hồi đi các nẻo đường của căn biệt thự thì dần dần cũng xuống được một căn hầm bí mật. Căn hầm khá giống một nhà tù mini mỗi phòng đều cách nhau bằng một bức tường, phía trước là hàng tá song sắt. Hai dãy nhà tù nằm song song và đối diện nhau. Từ phòng bên này có thể thấy được phòng bên kia. Trong mỗi phòng không hề có giường chỉ cái một cái ghế dùng để tra tấn với khá nhiều dây nịt để cố định từng bộ phận trên cơ thể lại và một cái thánh giá khá to dùng để treo người lên đó.
Bước tới căn phòng cuối cùng thì lúc này Hằng không tin được vào mắt mình, cơ thể lão Trọng đang lõa thể bị treo lên cây thánh giá, hai chân hai tay và đầu của lão đã được cố định bằng dây nịt, trước lão là một cái bàn đựng biết bao nhiêu là dụng cụ dùng để tra tấn như là: Thắt lưng, dao chặt xương, dao tiểu phẫu, kéo cắt kim loại, kìm nhổ răng, dụng cụ dùng để chích điện… rất nhiều dụng cụ tra tấn bắt mắt khác.
Đây là căn hầm của vợ chồng lão Nhật Minh xây để thỏa mãn thú vui bệnh hoạn của mình, dùng để tra tấn những kẻ dám phản bội và bán đứng ông, hoặc nhưng gã xấu số bị bà Nguyệt gạ địt xong đều bị bắt vào đây để bà tra tấn. Bà có sở thích gạ những kẻ thuộc tầng lớp thấp, vì bà thích cảm giác bị sỉ nhục, thích nhìn nhưng kẻ thấp hèn đó địt bà chán chê rồi phải trả cho cái giá đó là chịu sự tra tấn đến mức chết người của vợ chồng bà.
Còn ông thì thích nhìn vợ mình bị người khác địt, những kẻ càng thấp kém địt vợ mình ông càng thích, rồi do chính tay ông tra tấn đến chết. Nhật Đăng từ nhỏ cũng đã biết được sở thích của bố mẹ mình nhưng không nói gì. Nhưng cậu vẫn luôn âm thầm tiếp thu cái sở thích bệnh hoạn đó của bố mẹ, đó là lý do mà cậu không hề nổi nóng với Hằng trong chuyện sáng nay, ngược lại cậu rất hưng phấn là đằng khác.
Câu luôn khao khát sẽ có một người hiểu cậu, chấp nhận sở thích bệnh hoạn của cậu và gia đình cậu, thầm nghĩ trên đời này sẽ không ai hiểu và tha thứ cho gia đình cậu thì rồi Hằng, một cô gái với tính cách khá giống bà Nguyệt, cũng bị căn bệnh ám ảnh về giết chóc kiểm soát. Đây cũng là cơ hội để nói cho cô nghe về bí mật của gia đình cậu.
Dãy nhà tù chỉ được lót bằng gạch men trắng bóc, bên trên là ngọn đèn trắng sáng cả dày nhà tù. Lão Nhật Minh trang trí giống hết hệt như trong phim kinh dị, nơi mà nhưng sát nhân “chơi đùa” với cơ thể con mồi.
Nhật Đăng thì lúc này đã ngồi vắt chân trên chiếc ghế sofa mà ông Tâm chuẩn bị cho cậu. Với ánh đèn nhấp nháy trông cậu giờ đây không khác gì một tên trùm sát nhân đang dõi theo vợ mình.
Lão Trọng lõa thể trên cây thánh giá lúc này vẫn đang hôn mê, con cặc mập ú lúc sáng đã địt vào lồn cô vẫn chĩa ra. Ông Tâm đẩy chiếc bàn đựng khay đồ tra tấn tới gần cô, một tay cầm con dao tiểu phẫu đưa lên trước mặt rồi cúi mình xuống cung kính mời cô dùng.
– Cô chủ, của cô! – Ông chìa con dao tới.
Vô thức Hằng cũng cầm lấy con dao, nhìn qua bên Nhật Đăng cậu không nói gì vẫn bắt chéo chân lại với nhau nhìn cô một cách đăm chiêu.
– Chồng… cái này…
– Hãy làm những gì mà em thích – Nhật Đăng bình thản nói.
Nghĩ lại những hình ảnh sáng nay cô tới gần lão Trọng tay run run rạch nhẹ một đường trên đùi lão. Lão Trọng vì quá đau nên đã tỉnh lại mà ú ớ gầm thét không thành tiếng vì mồm lão đang bị nhét bây giờ không gì khác chính là chiếc quần lót khi sáng của nàng đã bị lão hiếm dâm, một trò bệnh hoạn do Nhật Đăng nghĩ ra nhắc lão phải “trả tiền” cho việc sáng nay làm trên cơ thể của vợ cậu.
Còn Hằng bây giờ bị kích thích tột độ bởi màn mà Nhật Đăng nhờ ông Tâm chuẩn bị cho cô. Cơn điên dại đã chiếm hoàn toàn lý trí và cơ thể của Hằng, lão Trọng thì gầm thét và vùng vẫy dữ dội trên cây thánh giá. Giờ đây đang nhìn thấy một con quỷ đội lốt Hằng chầm chậm tiến về phía lão…