Phần 37
– Giáo sư…
Lúc này Đan Trung từ bên ngoài bước nhanh vào đưa cho Giáo sư Châu một tập báo cáo. Ông lật xem, hàng lông mày già hơi nhíu… Mọi người đều quan sát nét mặt ông.
– Cảnh sát đã tìm ra nguyên nhân mà đám dân chúng kia kích động như vậy. Đó là một loại thuốc gây kích động thần kinh không màu không mùi… Do Phòng thí nghiệm Thanh Hoa, Hoa Hạ phát minh. Từng bị Liên Hiệp quốc đưa vào danh sách chất độc hóa học cấm sử dụng…
Giáo sư Châu giọng nghiêm trọng nói. Trong khi đó Lý Được từ trần nhà cho hạ xuống một cái màn hình tinh thể lỏng. Trên màn hình là hình ảnh được chụp lại từ camera an ninh lắp đặt trên quảng trường nhiều ngày trước. Vài tấm hình được khoanh đỏ vài người mặc quần áo đen có biểu hiện lén lút đến gần những thùng chứa thức ăn chuẩn bị phân phát cho đám dân chúng.
– Chúng đã bỏ vào đồ ăn được phát cho mọi người… Sau vài tiếng thuốc ngấm vào cơ thể thần kinh của nạn nhân… Nạn nhân sẽ trở nên nôn nóng kích động. Chỉ cần thấy máu sẽ không kìm được mà khát máu…
– Xin dừng lại một chút. Giáo sư.
Khánh Phương chợt lên tiếng. Nàng nhíu mày nhìn cái bóng mờ mờ của một gã đàn ông thân hình cao lớn đứng lẫn lộn trong đám đông, tách biệt khỏi những kẻ tình nghi. Cảnh sát lại không khoanh tròn vị trí của hắn. Rõ ràng là họ không nhận ra hắn là kẻ chủ mưu. Dù hình ảnh không rõ. Hắn lại đeo khẩu trang nhưng Khánh Phương không bao giờ có thể quên hắn.
– Tôi nhận ra kẻ đó… – Khánh Phương bước đến chỉ tay lên màn hình. – Kẻ này đã dẫn một đám người tấn công Làng Vọng Phu nhiều ngày trước. Chính hắn đã ám toán Trung làm anh đến giờ chưa hồi phục. Dù hắn luôn che mặt nhưng tôi có thể chắc chắn mình không nhầm.
– Lập tức kết nối video call với Thiếu tá Cảnh… gửi cho ông ta…
– Vâng…
Một phút sau, màn hình đã chuyển thành một cuộc gọi video. Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông tóc hoa râm, lưng đứng thẳng trong bộ quân phục thẳng thóm nghiêm chỉnh. Ông ta quay lưng về phía camera, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Đến lúc nghe được tiếng đằng hắng của Giáo sư Châu ông mới quay lại. Mọi người hơi ngạc nhiên khi thấy trên cầu vai của ông không đeo quân hàm. Ngực cũng không còn bảng tên…
– “Xin lỗi… để mọi người đợi lâu. À… Xin chào cô Phương…” – Ông thấy được Khánh Phương xuất hiện trên màn hình, mỉm cười…
– Ông là… người đã ra lệnh bắn tôi hôm đó? – Khánh Phương nhận ra giọng nói của ông ta, nhíu mày hỏi.
– Ah Hem… – Giáo sư Châu đằng hắng.
– “Đúng vậy.” – Thiếu tá Cảnh gật đầu.
– Thiếu tá Cảnh… – Lý Được lên tiếng. – Cô Phương vừa nhận ra một nhân vật đáng chú ý trong loạt hình ông gửi cho chúng tôi. Phía cảnh sát đường như chưa chú ý đến gã…
Sau khi được Lý Được chỉ ra hình của mục tiêu, ông Cảnh nhíu mày suy nghĩ thật lâu như đắn đo cân nhắc.
– “Kẻ này là Lưu Hoàng Bá, đối tượng chúng tôi đang điều tra… Nghi ngờ là gián điệp Hoa Hạ cử sang. Hắn bị chú ý tại thời điểm chúng tôi điều tra cái chết của Thiếu gia Phan Võ, khả năng rất cao là do con gái hắn, Nhật Vy gây ra. Mục đích để đổ tội cho cô Khánh Phương”
– “Sở dĩ chúng tôi không đánh dấu hình ảnh của hắn khi chuyển thông tin cho Phòng thí Nghiệm Alexa… Vì sợ thông tin rò rỉ ra ngoài. Đánh rắn động cỏ…”
Khánh Phương siết chặt nắm tay. Nàng cảm giác mình đã gần chạm đến chân tướng kẻ sau màn.
– “Nhật Vy đã bị cô Phương giết tại hiện trường bãi đáp máy bay. Nhưng Hoàng Bá còn một đứa con trai…”
– Nhật Huy đã chết. Chết vào tay chị gái hắn… khi hắn muốn cứu tôi. – Khánh Phương lên tiếng giọng ảm đạm.
– Oh… – Mọi người đều ngạc nhiên vì thông tin này.
– “Ra là vậy… Ngay tại ngày vụ bạo động xảy ra. Biệt thự của hắn bị san bằng… Khả năng cao là do Lê Hoài Bắc làm. Nhưng chúng tôi có thể khẳng định hắn không chết. Hiện giờ tung tích kẻ này đang được chúng tôi truy tìm ráo riết… Nhưng đáng tiếc chúng tôi chưa thể tìm được một tấm hình rõ ràng khuôn mặt thật của hắn.”
– “Cảm ơn cô Phương và Quý vị đã cung cấp thông tin. Nếu còn thông tin nào khác vui lòng liên hệ người kế nhiệm của tôi, Thiếu tá Lâm… Tôi sẽ cung cấp số điện thoại của anh ta sau cuộc gọi này…”
– Kế nhiệm? – Giáo sư Châu sửng sốt hỏi. – Thiếu tá Cảnh… Ông từ chức?
– “Đúng vậy. Hôm nay là ngày cuối cùng của tôi trong văn phòng này.”
– Ông bị cách chức vì bắn tôi?
Khánh Phương không nhịn được hỏi. Nàng vẫn nhớ rõ cảm giác uất nghẹn ngày hôm đó. Người đàn ông trên màn hình có vẻ rất chính trực. Nhưng ông ta lại không chút nương tay ra lệnh hạ sát nàng. Nếu hôm đó không có Trung năn nỉ lão mũi đỏ ra tay cứu thì nàng lúc này đã nằm dưới mấy mét đất hay thậm chí thi thể nát bét được đốt thành tro.
– “Ha ha… Cô nghĩ sai rồi. Tôi làm việc đó là theo chỉ thị cấp trên làm sao có thể vì vậy mà bị cách chức chứ?!” – Ông Cảnh cười lớn, không có vẻ gì khó chịu vì thái độ thù địch của Khánh Phương.
– “Tôi từ chức vì không đồng ý với quyết định của chính phủ… Họ không muốn dùng đến sức mạnh quân sự để quét đám tu chân giả Hoa Hạ ra khỏi An Nam. Họ cho rằng làm như vậy là khiêu khích có thể gây ra chiến tranh giữa hai quốc gia. Chính phủ chủ trương… tu chân giả nên để tu chân giả đối phó…”
– “Chờ mong vào đám tu chân giả quen sống ích kỷ sao? Xin lỗi tôi không có ý vơ đũa cả nắm. Nhưng những gì tôi thấy vào lúc này làm tôi phẫn nộ không sao chịu nổi…”
– Từ hai ngày trước từ lúc biên giới phía Bắc sụp đổ… Quân đội bị gọi lui lại không trực tiếp đối kháng với cả vạn tên tu chân giả đổ xô vào tỉnh Hoàng Liên Sơn tìm kiếm Linh mạch… Chúng lấy cớ tìm kiếm linh mạch xông vào nhà thường dân cướp bóc, hãm hiếp… Nơi chúng đi qua khắp nơi là thi thể người dân vô tội…
– “Chính phủ lập tức gửi yêu cầu Hiệp hội Tu chân An Nam cử người đối phó… Kết quả hai ngày nay không một bóng tu chân giả xuất hiện…”
– “Tôi là võ giả. Quả thật từ trước đến giờ tôi không mấy thiện cảm với tu chân giả… Nhưng ở địa vị người bảo vệ công lý, tôi vẫn luôn che giấu suy nghĩ cá nhân của mình. Tôi luôn cho rằng… Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách… Bình thường có thể phân biệt… nước giếng không phạm nước sông… Nhưng khi đất nước lâm nguy toàn dân phải đoàn kết chống trả đến giọt máu cuối cùng… Cái quái gì mà phân biệt võ giả, tu chân giả hay là quân nhân chứ?!” – Giọng ông Cảnh tràn ngập cảm giác thất vọng chán chường.
– “Ngày mai… Tôi sẽ cùng gần 498 anh em quân nhân vừa xin giải ngũ và hơn 2037 học viên võ giả trên toàn thành phố… Xuất phát lên phía Bắc… Đồng lòng quét sạch đám tu chân phương Bắc ra khỏi bờ cõi An Nam. Còn một người đứng quyết không lùi bước”.
Từng lời của ông làm trái tim của mọi người đều vô thức đập nhanh hơn, máu nóng chảy nhanh trong huyết quản. Lúc này bên ngoài cửa phòng nhìn vào còn có Hội, Thy Thy, Tuấn Minh, Tuấn Hưng. Bốn người đều siết chặt nắm tay nghĩ đến ngày tắm máu tu chân giả Hoa Hạ.
– “Ở đây tôi chào tạm biệt mọi người…”
– “Lời cuối cùng tôi muốn gửi cho cô Khánh Phương. Mệnh lệnh mà tôi đưa ra ngày hôm đó là mệnh lệnh cuối cùng của tôi trong màu áo quân nhân… Dù là theo lệnh cấp trên nhưng nó vẫn làm tôi hổ thẹn không muốn nhớ tới…”
– “Tôi sẽ không xin lỗi cô. Vì thời gian có quay trở lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
– “Tôi chỉ mong cô Phương tạm gác lại thù hận của bản thân mà góp sức vì đất nước. Bất kể cô là ma tu hay gì khác… thì chảy trong huyết mạch của cô vẫn là máu của người An Nam…”
Điện thoại đã ngừng lại một lúc lâu nhưng Khánh Phương vẫn bất động cúi thấp đầu. Đôi môi nàng mím chặt hai mắt đỏ hoe. Móng tay đã cắm sâu vào da thịt nhưng nàng không hề thấy đau đớn. Khánh Phương thật kính phục người đàn ông chưa bao giờ gặp mặt đó. Từng lời nói của ông như đánh động đến một loại tình cảm thiêng liêng trong tim mà lâu nay nàng không nhìn thấy.
Căn phòng chìm trong im lặng. Lời nói đầy nhiệt huyết của ông Cảnh như quan quẩn trong đầu mọi người thật lâu. Ngay ngày mai ông, những quân nhân giải ngũ và hơn 2000 võ giả lên đường ra tiền tuyến dùng máu huyết của mình để viết lên trang sử sách hào hùng của cha ông hàng ngàn năm bảo vệ bờ cõi An Nam. Mười hai người trong phòng lúc này có đến mười là tu chân giả. Nhưng ai cũng thấy chưa bao giờ sự tự hào vì thân phân phận tu chân giả của mình trở nên nực cười hổ thẹn như lúc này.
– Tiến độ hút tử khí trên vết thương của Hoài Trung thế nào? – Hoàng Yên chợt trầm giọng hỏi.
Nghe Hoàng Yên hỏi, Giáo sư Châu giật mình thoát khỏi cảm giác bi thương chua xót cho số phận những người dân phía Bắc.
– Tiền bối. Tôi dự đoán còn khoảng một tuần nữa là xong…
– Chúng ta không có một tuần… – Hoàng Yên nhíu mày nói.
– Con có thể hoàn toàn rút hết tử khí ra khỏi người Trung ngay trong đêm nay… – Khánh Phương hít sâu một hơi nói.
– Không được… Như vậy sự cân bằng trong đan điền của con sẽ bất ổn… Con sẽ quay lại trạng thái bị dâm độc chi phối. Thậm chí không cẩn thận sẽ lạm sát người vô tội. Ta không muốn con gây thêm sát nghiệp nữa… – Hoàng Yên lắc đầu kiên quyết không đồng ý.
– Sư phụ, nếu mọi người bắt được tu chân giả Hoa Hạ sẽ làm gì?
– Giết đi chứ làm gì nữa…
Chợt Hoàng Yên và mọi người nhìn sang Khánh Phương như hiểu được suy nghĩ của nàng. Những kẻ đó hẳn đáng chết. Vậy dùng sinh mạng của chúng để giúp cho nàng duy trì sự cân bằng công pháp thì thế nào? Hút khô một đám đáng chết muôn lần có bị xem làm lạm sát người vô tội sao?
– Không được…
– Không được…
Hoàng Yên và Đan Trung cùng lúc phản đối. Thấy tất cả ánh mắt đều nhìn sang mình, hắn hơi lúng túng không biết phải giải thích thế nào. Nhưng chỉ nghĩ đến những ngày sắp tới Khánh Phương mỗi đêm rên rỉ trên người đám Hoa Hạ kia là lòng hắn như nhỏ máu. Đan Trung chỉ hận mình không có thêm vài cái mạng để cho Khánh Phương hút khô từng cái để nàng không phải làm việc ô nhục đó.
Khánh Phương biết Đan Trung đang suy nghĩ gì. Hai gò má nàng bất giác đỏ hồng. Nhưng ánh mắt nàng nhìn anh lại rất kiên quyết không có chỗ trống thương lượng.
– Con nên biết dâm độc không phải có trong người thì miễn dịch với nó. Mỗi một lần con hút khô một người, cảm giác thỏa mãn đó sẽ ngấm sâu vào ý thức của con thêm một chút. Còn may lần đầu con vô tình làm ra việc đó là trong tình trạng ý thức bị phong bế. Dù nói Thuần Âm chi thể ma tu trong quá trình hấp thu dương khí đầu óc có thể giữ tỉnh táo… Nhưng chưa từng có ai thử thách giới hạn của việc đó hết…
Nghe sư phụ nói bằng giọng nghiêm trọng, Khánh Phương chỉ biết cúi đầu không dám tranh cãi. Nàng thật sự cũng không muốn mình lang chạ với đám Hoa Hạ đang ghét kia.
– Ah… Cậu là mộc hệ.
Lúc này Hoàng Yên lại đứng lên đi vòng vòng đan Trung như dò xét. Tay bà chợt đặt lên vai, làm toàn thân hắn cứng đờ… Hoàng Yên không dừng ở đó lại đi quanh Hội và Thy Thy. Cũng chạm lên vai hai người như dò xét điều gì đó…
– Bản thân ta cũng không thích đệ tử xinh đẹp của mình bị đám Hoa Hạ dơ bẩn kia giày vò… Dù sau đó chúng sẽ chết. Nhưng chết sung sướng như vậy có lợi cho chúng quá rồi…
– Ha ha… – Mọi người trong phòng cười vang. Khánh Phương có chút xấu hổ đầu cúi thấp.
Rời khỏi ba người, Hoàng Yên trở về chỗ ngồi uống một ngụm trà vừa cười tủm tỉm nói:
– Thật ra ta vừa nhớ ra… vẫn còn một cách khác… Không quá cực đoan như đề nghị của Khánh Phương. Ít ra dễ nhìn hơn nhiều đối với cá nhân ta…
– Ta cần năm người thuộc năm thuộc tính ngũ hành… Tại đây chúng ta có đủ 5 người phù hợp. Hoài Trung thuộc tính Hỏa, Khánh Phương thuộc tính Thủy, Thy Thy là Kim, Khánh Hội là Thổ và Đan Trung là Mộc.
Đan Trung xấu hổ gãi gãi mũi không dám nói tiếng nào. Anh không biết được Hoàng Yên muốn chọn mình làm gì. Trong những tu chân giả ở đây tu vi Đan Trung là thấp nhất. Dĩ nhiên không tính Thy Thy, khổng trùng giả như con bé căn bản không cần tu vi cao. Nếu không phải Đan Trung là người có mộc thuộc tính duy nhất ở đây thì có lẽ vòng tròn này không đến lượt anh tham gia…
– Ta có một bí tịch học trộm của Hợp hoan tông Hoa Hạ… Tên gọi là Ngũ hành hợp hoan chi pháp… Nghe cái tên là có thể đoán được… cũng không cần mô tả nhiều. Nôm na không phải là song tu hai người… mà là hợp tu năm người thuộc năm thuộc tính ngũ hành bên trong một bát đồ trận…
– Loại Hợp tu này sử dụng bát đồ trận hấp thu sinh khí trong thiên địa… Có thể hỗ trợ Khánh Phương sau khi vừa rút tử khí ra khỏi người Hoài Trung. Đồng thời sinh khí sẽ có lợi ích lớn trong việc nâng cao tu vi đối với toàn bộ thành viên…
– Hợp tu?
– Hợp tu?
– Hợp tu?
Khánh Phương, Thy Thy và Hội đều lẩm bẩm không hiểu. Nhưng nhìn thấy được khuôn mặt đỏ ửng như gấc chín của ba ông lão, Khánh Phương hơi ngờ ngợ ánh mắt khó tin nhìn sư phụ. Thấy bà cũng hai gò má ửng hồng, nàng càng xấu hổ không nhịn nổi.
– Ta vừa rồi đã xem qua. Năm người được chọn đều… không phải chưa làm qua việc đó… Dĩ nhiên việc này là hoàn toàn tự nguyện, không ép buộc…
Nghe được sư phụ cô Khánh Phương nói mà Hội trợn tròn mắt nhìn sang Thy Thy. Hai gò má nàng đỏ hồng bẽn lẽn nhìn hắn.
– Tôi phản đ…
Chữ cuối cùng còn chưa nói ra bờ eo đã truyền đến một cơn đau làm Hội ngậm miệng nín lặng. Thy Thy kéo lỗ tai hắn xuống:
– Đây là việc trọng đại. Cấm ghen tuông bậy bạ… Không thì em không yêu anh nữa đâu…
Nghe Thy Thy lần đầu tiên xưng em, gọi mình là anh, còn nói yêu mình, Hội thấy cả người lâng lâng bay bổng. Sướng không thể tả. Ngẫm nghĩ lại những người tham gia dường như cũng không có ai nhằm vào Thy Thy ah. Anh Trung mê man không biết gì thì thôi. Thầy Trung xác định là chỉ nhằm vào cô Khánh Phương. Nghĩ thông suốt Hội thấy cả người nhẹ nhõm một chút.
– Nhưng không nên lạc quan như vậy. Bát đồ trận này phải cần có Linh thạch cực phẩm… Không phải một hai mà là tám viên.
Lời nói kế tiếp của Hoàng Yên làm mọi người như bị xối một gáo nước lạnh. Thời nay linh thạch hạ phẩm đã là đồ quý cất giữ trong két sắt. Linh thạch Trung phẩm thỉnh thoảng mới thấy có bán đấu giá quảng cáo rầm rộ. Linh thạch thượng phẩm chỉ nghe thấy trong lời đồn… Còn cực phẩm thậm chí nghe đồn cũng không nghe được. Vậy biết lấy đâu ra?
– Xin hỏi Tiền bối… Linh thạch cực phẩm để làm gì vậy? – Ông Cung lễ phép hỏi.
– Dù Ngũ hành hợp hoan chi pháp có thể tự vận chuyển. Nhưng tôi có một phương án dự phòng… Bằng cách sử dụng linh thạch để đảm bảo bát đồ trận vận chuyển hút sinh khí thiên địa đến. Có sinh khí thiên địa dồi dào thì vòng xoáy trong đan điền ma tu của Khánh Phương sẽ không nổi loạn gây nguy hiểm cho người đang… giao hợp với nó.
Khuôn mặt Khánh Phương đỏ bừng không ngẩng lên nổi. Nhưng lúc này nàng chợt nghĩ đến một chuyện đã xảy ra vài lần với mình…
– Thiên Âm thạch được không ạ?
– Dĩ nhiên là được. Vì con là Thuần âm chi thể… có thể hấp thu tinh lọc linh lực của Thiên Âm thạch truyền cho mọi người… Chuyện này có muốn cũng không có được ah… Nhưng con có Thiên Âm thạch sao? – Hoàng Yên ngạc nhiên.
– Con không có… Nhưng con biết ở đâu có.
– Ở đâu?
Khánh Phương cười tủm tỉm chỉ chỉ tay lên trên. Hoàng Yên khó hiểu nhìn lên chỉ thấy trần nhà bằng bê tông xám xịt…
– Tầng trên sao?
– Không phải. Là trên trời ah…
…
Còn tiếp…