Phần 35
17h00 cùng ngày…
Bên trong căn nhà mái tôn xiêu vẹo đầy bụi bặm…
Thy Thy ngồi toàn thân trần truồng ngồi trong một cái thau lớn đầy máu. Quanh nàng là xác của hai mươi con vịt bị Hội cắt cổ lấy máu được xếp tạo thành một vòng tròn. Mùi máu tanh kết hợp với cái nóng hầm hập của mái tôn làm toàn thân Hội đổ mồ hôi ròng ròng ướt sũng cả áo. Nhưng hắn không cử động dù chỉ một chút chỉ sợ gây ra tiếng ồn ảnh hưởng đến Thy Thy.
Ánh mắt Hội thỉnh thoảng nhìn sang cuộn da dê ngay bên cạnh mình. Nó đã cũ đến mức khô quắt đen thui. Đó là bí tịch truyền thừa của gia tộc họ Kim được Hội tìm thấy bên dưới mộ của bà ngoại. Hoàn toàn đúng như Thy Thy dự đoán. Bên trong quan tài của bà ngoại không hề có thi thể của bà mà là mấy cục đá lớn. Hẳn là mẹ Thy Thy đã đặt vào để không làm nhân viên mai táng nghi ngờ. Trong góc quan tài chỉ có một số vật dụng linh tinh của bà ngoại như lược chải đầu, vòng đeo tay, một cây sáo ngọc… Lại không thấy một quyển bí tịch nào. Suýt nữa Hội và Thy Thy phải thất vọng muốn chết… Hai đứa cứ ngỡ bí tịch truyền thừa hẳn là một quyển sách. Kết quả tìm đi tìm lại cuối cùng tìm được một cuộn da nhăn nheo khô quắt xấu xí như vậy.
Bên trong đó được viết bằng Kim ngữ hơi giống chữ viết của Hoa hạ. Còn may dường như mẹ Thy Thy đã nghĩ đến một ngày này. Bà ghi chú bên dưới một bản dịch bằng chữ An Nam thông dụng.
Thy Thy ngồi đó không biết qua bao lâu chợt mở miệng lầm rầm đọc. Âm thanh của nàng rất thấp gần như không thể nghe được. Một câu lại một câu lặp đi lặp lại như truyền đi quanh quẩn trong căn nhà nhỏ. Hội sững người ngạc nhiên nhìn quanh. Nó thấy mình như ngồi giữa một dàn âm thanh surround âm thanh vòng như có hàng chục hàng trăm cái miệng của Thy Thy trong khắp căn nhà không ngừng hòa nhịp cùng nàng một câu chú ngữ.
– Lấy máu ta làm vật dẫn… Lấy thân ta hiến cho Tổ trùng… Thức tỉnh đi các con của ta…
Từng lời nói của Thy Thy vang vọng quanh quẩn trong căn nhà mãi không dứt. Từng giây trôi qua vẫn không thấy gì xuất hiện. Đột nhiên thau máu mà Thy Thy đang ngồi có bọt khí nổi lên.
– Phì… Còn đánh rắm sao? – Hội suýt nữa thì phì cười, vội che kín miệng.
Nhưng sau đó nét mặt Hội liền biến đổi. Những bọt khí nổi lên liên tục như một bồn jacuzzi bằng máu. Mùi máu tanh càng nồng đậm trong không khí làm Hội phải khó chịu nín thở. Hắn thầm thề với lòng cả đời này sẽ không bao giờ động đến món tiết canh vịt nữa.
Hội đứng dậy bước lại gần nhìn, bất giác toàn thân gai ốc nổi lên cuồn cuộn. Đó nào phải cái gì bọt khí. Đó là những con trùng béo mập núc ních, từng con nối tiếp từng con nổi lên từ bên dưới. Không bao lâu thì phủ kín cả khoảng trống bên trong thau. Máu cũng không thấy nữa. Nhưng trùng vẫn cứ sinh ra. Nhung nhúc. Nhiều đến tràn lên cả người Thy Thy che lấp cả hai chân nàng. Chúng bắt đầu bò lên người nàng từng chút nối tiếp nhau bao quanh vùng bụng của nàng.
Hội bắt đầu sốt ruột đứng ngồi không yên. Hắn cảm thấy đám trùng này đang nuốt sống Thy Thy từng chút một. Nhưng nàng lại có có chút biểu hiện gì đau đớn. Vẻ mặt nàng rất bình đạm an tường thậm chí có chút thoải mái. Đám trùng đông nghịt cả vạn vạn con nhung nhúc ngoe nguẩy bao quanh cả người Thy Thy. Đến cả mắt mũi mái đầu cũng che lấp hoàn toàn. Hội ngồi thừ trên mặt đất hai mắt nhìn chằm chằm hình nhân bằng trùng trước mặt mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Keng… Keng…”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng vũ khí va chạm leng keng liên tục. Hội đứng bật dậy cầm theo hai cái xẻng lao ra ngoài. Ở bên ngoài là một cảnh đánh nhau chém giết giữa năm người đàn ông. Một người trong đó tóc bạc trắng là ông Vũ. Ông đang bị bốn người vây công vô cùng chật vật vừa đánh vừa lùi về chỗ đứa của Hội.
– CHẠY ĐI… MANG THY THY CHẠY ĐI…
Ông quay lại thấy Hội còn ngơ ngác đứng đó liền quát lên. Một chút sơ ý này đã làm bờ vai trúng thương máu chảy đầm đìa. Hội lo lắng nhíu mày nhìn Thy Thy vẫn y nguyên bị những con trùng bao phủ toàn thân. Hắn kéo cửa cái kín lại, rồi cầm hai cây xẻng đứng tại chỗ ánh mắt quyết tâm liều chết.
Ông Vũ vào đến vườn cây thấy Hội đứng chắn trước cửa căn nhà ông liền hiểu. Thy Thy đang lúc quan trọng không thể rời đi. Ông thở dài lùi lại đứng bên cạnh Hội:
– Hai ông cháu ta liều phen này vậy…
– Vâng. Cảm ơn ông. – Hội ánh mắt kiên quyết nhìn bốn gã đàn ông từng bước đến gần. – Nhưng bọn chúng là ai?
– Chúng là người của Hiệp hội tu chân An Nam… Có lẽ chúng đã nghi ngờ ngôi mộ của bà ngoại Thy Thy có vấn đề nên đặt trạm canh gác ngầm ở đây… Nếu Thy Thy lọt vào tay chúng kết quả sẽ không khác mẹ nó…
– Hừ… Chúng phải bước qua xác của con…
Bốn gã đàn ông thân cao 1, 8 mét đao kiếm gác lên vai đầy vẻ nghênh ngang bước vào khu vườn nhỏ bỏ hoang tiêu điều. Hai gã bước lại nhìn vào hố huyệt bị đào bới ngổn ngang, nhếch mép cười.
– Ha ha… Ông Vũ. Còn không chịu về nhà dưỡng lão bế cháu sao? Nhún tay vào việc này làm gì ah…
– Hừ… – Ông Vũ hừ lạnh không muốn trả lời hai kẻ…
– Đúng như chúng ta đoán. Ả đàn bà kia bỏ đá vào quan tài làm tăng trọng lượng. Không cần tìm kiếm nữa… Bí tịch gia tộc họ Kim hẳn nằm trong tay thằng nhóc này hay con bé kia thôi…
– Con bé kia ở đâu? Kêu nó ra đây… – Một gã đàn ông cao lớn hất hàm với Hội.
– Hừ… Bọn mày cút đi… Không ông bổ đôi đầu từng đứa…
Hội nghiến răng căm hận. Vì tình yêu với Thy Thy mối thù hận của nàng cũng được Hội gánh vác.
– Mẹ nó… Thằng nhóc bố láo. Chết đi…
Một gã đàn ông tức giận vung kiếm chém thẳng về phía Hội. Hội vội đưa cây xẻng lên đỡ nhưng phía trước nó đã xuất hiện một thanh kiếm chắn ngang. Ông Vũ bước lên chắn trước người nó.
– Lùi lại. Giữ cửa đi…
Lời nói của ông vô tình làm cho đám người kia cảnh giác. Bọn chúng nhìn nhau như nghĩ đến điều gì. Bốn gương mặt hiện lên vẻ kinh sợ.
– Không lẽ con bé kia cũng là người gia tộc họ Kim? Nó đang trong giai đoạn thức tỉnh Khổng trùng giả?
– KHÔNG TỐT… Toàn lực chém giết hai tên này…
Bốn tên tu chân giả không còn vẻ cười cợt nữa mà toàn lực ra tay. Bốn thanh kiếm lóe lên ánh sáng sắc bén khôn lường như mưa rào không ngừng công kích ông Vũ từ bốn phương tám hướng. Ông Vũ đã sớm có vết thương trên vai, máu càng chảy đầm đìa hơn. Tu vi ông dù cao hơn bọn chúng nhưng ông chỉ có một người. Nhất là ông đã sắp hết thọ mệnh máu huyết suy kiệt chỉ đánh vài chiêu đã thở dốc hổn hển mặt tái nhợt mệt mỏi.
“Bộp…”
– A… Con mẹ nó…
Một viên đá lớn bằng nắm tay bất ngờ bay tới nện thẳng vào mặt một gã đàn ông làm hắn rú lên văng tục. Hắn còn chưa kịp quay lại tính sổ với thằng nhóc lưu manh ném đá mình thì một cánh tay chợt đau nhói.
– AAA…
Cánh tay trái của hắn bị một đường kiếm của ông Vũ chém kìa rơi phịch xuống đất. Cùng lúc đó sau lưng ông Vũ đau nhói. Một mũi kiếm từ phía sau chọc xuyên ra trước bụng ông. Ông Vũ nét mặt tái nhợt, nghiến răng nhịn đau chém bạt ra phía sau bức lui kẻ đâm lén mình. Một tay ông che vết thương trước bụng, khóe miệng tràn máu hai chân như muốn nhũn ra.
– Lão sắp xong rồi… Lên nhanh…
– Mày bị thương rồi. Qua xử lý thằng nhóc kia đi…
“Keng… keng… Keng…”
Ba gã đàn ông vung kiếm nhào đến. Tiếng kiếm ngân vang không ngừng. Những tia máu bắn ra không ngừng… Ông Vũ lảo đảo chống kiếm thở dốc bàn tay nắm chuôi kiếm đã run lẩy bẩy máu chảy ròng ròng. Mái tóc ông bạc trắng hỗn loạn phất phơ dưới ánh nắng hoàng hôn toát lên một vẻ thê lương bất lực. Ông thật hận mình không có được vài năm tuổi thọ để đủ sinh lực chém giết bốn tên Trúc cơ sơ kỳ này. Ông không ngờ một đời vẫy vùng lên đến Trúc cơ Đại viên mãn, hôm nay mình lại chết trong tay đám oắt con mới lớn này.
– AAAAA…
Hội hét lên đau đớn, hai tay giữ chặt thanh kiếm đâm xuyên qua xương vai mình. Hai mắt hắn đỏ hoe nổi lên gân máu nhìn chằm chằm gã đàn ông cao lớn hơn mình gần cả một cái đầu. Hội nghiến răng, vung chân đá một cước vào vết thương của hắn. Một cước lại một cước đá thẳng vào đoạn cánh tay ngắn ngủn đang chảy máu ròng ròng của hắn.
– Ahhh… Con mẹ mày…
Gã không có tay chặn đỡ, văng tục nước miếng bắn cả vào mặt của Hội. Hắn nghiến răng vận linh lực xoay mạnh thanh kiếm.
– Aaaa…
Hội hét lên đau đớn. Bốn ngón tay đứt đoạn rơi xuống đất. Tay còn lại của hắn không thể giữ chặt thanh kiếm nữa bị kẻ kia nhanh như cắt thu về. Mắt Hội chỉ thấy một đường kiếm lóe lên. Một bên vai đau nhói, nhẹ bẫng đi.
– AAAAA…
Nghe tiếng hét thảm của Hội, ông Vũ quay lại hai mắt đỏ hoe giận dữ. Một cánh tay của nó đã đứt lìa nằm trên đất. Vết thương trên vai Hội chảy máu xối xả còn bị tên đàn ông kia dùng chân dí lên.
– KHỐN KIẾP… CHẾT ĐI…
Ông Vũ giận dữ vung tay thật mạnh. Thanh kiếm rời khỏi tay ông như một tia chớp lóe lên đâm xuyên qua đầu tên Trúc cơ sơ kỳ. Hai mắt gã còn mở trừng trừng nhìn xuống Hội. Nụ cười gian ác đắc ý vẫn giữ nguyên trên miệng… Cả người ngã gục xuống.
– LÃO GIÀ… ĐI CHẾT ĐI…
Ba tên Trúc cơ tức giận vung kiếm lao đến ông Vũ tay không tấc sắt. Nhưng bất ngờ tại thời điểm đó…
“ẦM…” – Hai cánh cửa gỗ xiêu vẹo bật tung ra.
Từ trong căn nhà tối tăm không một ánh đèn xuất hiện một thân hình mảnh mai thu hút tất cả ánh mắt những người còn sống tại hiện trường.
Hội thoi thóp trong vũng máu, cố ngẩng đầu lên nhìn. Thấy được bóng dáng quen thuộc kia và ánh mắt đỏ hoe đầy quan tâm hướng về mình, hắn thở phào. Toàn thân như thoát lực mềm nhũn tại chỗ.
Nhìn thấy cánh tay của Hội đứt đoạn, hai mắt Thy Thy tóe lửa giận dữ. Nàng nhìn sang ba gã tu chân giả rít lên giận dữ:
– Chết hết cho ta…
Thy Thy vung hai cánh tay. Từ phía sau nàng như có một cơn mưa bắn tung lên chi chít dày đặc che kín cả ánh sáng hoàng hôn đổ ập xuống đầu ba gã tu chân giả.
– AAAAA… KHỔNG TRÙNG GIẢ… CHẠY MAU… – Ba tên Trúc cơ giả hét lên kinh hoàng vội vàng lao ra ba hướng.
Ông Vũ toàn thân lạnh toát loạng choạng ngã phịch xuống đất, vẫn cố nhích người lùi về phía sau. Hai mắt già cỗi của ông khoảnh khắc này mở lớn hết mức chứng kiến cảnh tượng kinh hãi mà hơn ba trăm năm trước đã làm toàn bộ tu chân giới khiếp sợ.
– AAAAA…
Trong tiếng gào thét thảm thiết, một tên Trúc cơ giả không kịp tránh bị bầy trùng đông nghịt đổ ập trên đầu. Hắn không ngừng gào thét lăn lộn trên mặt đất như muốn dùng cơ thể đè chết cả vạn vạn trùng bâu kín trên người mình. Những con trùng như không gặp chút lực cản gì… Vừa cắn xuống da thịt hắn đã chui vào trong để lại một lỗ nhỏ không ngừng tuôn máu. Ông Võ tê dại cả da đầu nhìn tên địch thủ vài giây trước còn chém giết đổ máu với mình lúc này như điên loạn dùng hai tay mình cào rách cả da thịt như muốn lấy những con vật nhỏ không ngừng đục khoét bên trong ra. Cơ thể hắn rất nhanh bất động. Hai mắt trợn ngược, khóe mắt chảy máu. Chỉ hai giây sau hai con mắt đó cũng mất hút chỉ còn lại hai cái lỗ sâu hoắm.
– AAHHH… KIM TÀM TRÙNG… KHỐN KIẾP…
Một kẻ khác thì không ngừng dùng kiếm chặt chém liên tục nhưng những con trùng nho nhỏ bằng đầu ngón tay không suy suyển mảy may. Những con trùng không có cánh nhưng có thể tạo ra một lực nảy lên rất cao. Từ mặt đất bắn lên chi chít tấn công vào mặt vào cổ, khắp người gã. Chỉ vài giây số phận của gã cũng như đồng bạn của mình.
– ĐI CHẾT ĐI…
Gã Trúc cơ chạy thoát nhanh nhất đứng cách đó hơn hai mươi mét. Hắn chợt rút ra một khẩu súng chĩa thẳng vào Thy Thy siết cò.
“Đoàng…”
– THY THY…
Hội gào lên hoảng sợ. Hai mắt hắn muốn nứt ra nhìn chằm chằm lỗ thủng bốc khói trên váy áo của nàng. Nhưng không có một giọt máu nào chảy ra… Thấy Hội ngạc nhiên đến trố mắt mà nhìn, Thy Thy véo vạt áo lên chỉ cho một mình hắn nhìn thấy. Bên dưới váy của nàng là dày đặc những con trùng cắn vào đuôi nhau hoàn toàn phủ kín da thịt của nàng như một lớp giáp mỏng.
– AAAAA…
Gã Trúc cơ giả vừa nổ súng bắn Thy Thy như kích thích đám trùng điên cuồng bắn rào rào tới phủ kín cả người hắn. Hắn giãy giụa gào thét… Chợt đưa súng vào miệng mình, siết cò.
– “Đoàng…”
Tiếng súng nổ oanh động cả không gian rồi im bặt. Không còn tiếng la hét nào nữa. Chỉ còn âm thanh gặm nhấm của hàng vạn cho trùng vây kín ba khối thi thể bất động.
– Hội…
– Mình không sao…
Ông Vũ thở hắt ra một hơi khó nhọc đứng lên, khóe miệng không ngừng trào ra máu. Ông bước đến cạnh Hội và Thy Thy. Ngón tay run rẩy điểm lên huyệt đạo của Hội cầm máu cho hắn.
Đột nhiên ông Vũ toàn thân hơi run, hai mắt già cỗi mở lớn nhìn Hội. Khoảnh khắc vừa rồi linh lực của ông truyền vào cơ thể của nó đột nhiên ông nhận được cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Đó là một loại huyết mạch tương liên gần gũi như gặp người thân vậy.
– Linh căn… của con là gì? – Ông Vũ hỏi giọng khàn đặc run rẩy.
– Con không có linh căn… – Hội được Thy Thy đỡ ngồi dậy, mệt mỏi lắc đầu.
– Con không biết mình là… Thổ hệ linh căn sao? – Ông Vũ ngạc nhiên hỏi tiếp.
– Con Thổ hệ?! Không đúng. Linh căn được truyền thừa từ cha. Nếu cha con có linh căn vì sao cha không tu luyện? – Hội ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ông Vũ.
– Cha con họ gì?
– Họ Đỗ ah. Đỗ Tuấn Phong… Con là Đỗ Khánh Hội.
– Ha ha… Thì ra là như vậy… Thì ra là như vậy… – Ông Vũ chợt bật cười lớn khóe miệng lại trào ra bọt máu.
– Cha con… hắn đang ở đâu?
– Cha con chết lâu lắm rồi. Từ lúc con tám tuổi đã chết rồi…
– Chết rồi sao? – Ông Vũ che miệng ho sù sụ, hai mắt đỏ hoe rưng rưng.
– Tại sao ông?!
– Cha con… Hắn chưa bao giờ nói cho con nghe ông nội con tên gì sao? – Giọng ông trầm buồn hỏi tiếp.
– Không có…
– Ta hiểu. Nó không tha thứ cho ta chuyện năm đó…
– Chuyện gì ạ? Ông là ai? Sao ông biết cha con? – Hội ngồi thẳng người lên, bờ vai truyền đến cơn đau nhức làm gương mặt hắn trắng bệch.
– Ta là ai? Ha ha… Ta là Đỗ Trường Vũ… Ông nội của con. – Ông Vũ cười mà nghe giọng buồn bã chua xót.
– Ông…
Toàn thân Hội chấn động run rẩy nhìn chằm chằm vào gương mặt già lão trước mặt. Trong ánh mắt ông ta, hắn thấy được vẻ đau thương che giấu thật sâu trong lòng.
– Ta có ba người con trai. Tính thêm Đan Trung được ta nhận nuôi nữa là bốn. Trong bốn đứa thì Tuấn Phong dù đứng thứ ba nhưng lại có tư chất tu luyện tốt nhất. Hắn luôn tấn cấp trước hai người anh ruột của mình. Lâu ngày dẫn sinh ra tính hiếu thắng, kiêu căng… Hắn rất ít khi ở nhà còn quen bạn gái yêu đương sớm. Hẳn là thời gian đó hắn đã sinh ra con…
– Hơn mười năm trước khi ta đang là Chủ tịch Hiệp hội tu chân An Nam. Lần đó Hiệp hội tổ chức một cuộc thi đấu dành cho các tài năng trẻ dưới Trúc cơ. Ba đứa con ruột của ta đều tham gia. Riêng Đan Trung do không có công pháp thích hợp nên tu vi thấp, không tham dự…
– Quy định của thi đấu có thể đả thương địch thủ nhưng không thể gây nguy hiểm tính mạng, cũng như gây thương tổn nghiêm trọng đến căn cơ địch thủ… Nhưng có vài kẻ đã sớm ngứa mắt ta… chúng tận dụng cơ hội này để đưa ra những cao thủ thiên tài trong gia tộc hạ gục hai người anh trai của Tuấn Phong còn buông lời khinh thường nhục nhã…
– Ta đã cảnh cáo Tuấn Phong không được mắc bẫy chúng. Nhưng nó không thể chịu được đã đứng ra đồng ý lời khiêu chiến cá nhân với kẻ đó… Cả hai đều là hai gia tộc tu chân thuộc Thổ hệ nên tính ganh đua rất mạnh. Lần đó Tuấn Phong bị tên Hữu Trí thiên tài của gia tộc họ Nguyễn đánh cho hủy đi linh căn…
– Tuấn Phong hôn mê ba ngày, vừa tỉnh lại đã điên cuồng muốn ta ra mặt trả thù nhà họ Nguyễn. Nhưng quy định khiêu chiến cá nhân một khi đã đồng ý thì dù có mất mạng vẫn không được truy cứu. Ta không làm được chuyện tráo trở đó. Huống chi dù ta là Chủ tịch thì sao? Ta có thể động đến một gia tộc lâu đời xa xưa như họ sao?
– Tuấn Phong bất mãn đã rời khỏi nhà. Ta đã nhiều lần đi tìm, lùng sục cả thành phố nhưng không gặp được nó…
Nhìn người ông lão cúi gập người ho sù sụ mái tóc bạc trắng tán loạn xác xơ mà hai mắt Hội đỏ hoe. Hắn biết vì sao ông nội không thể tìm thấy cha. Vì cha hắn lúc đó căn bản cách xa phố xá nhộn nhịp của thành phố.
Hội còn nhớ khi hắn còn rất nhỏ rất ít khi được gặp mặt cha, chỉ quanh quẩn cùng mẹ sống ở nhà bà ngoại. Lần đó khi cha hắn trở về lại không đi nữa. Ban đầu mẹ rất vui. Nhưng sau đó thấy cha cả ngày uống rượu say xỉn lại càng lo lắng hơn. Nhưng mẹ của Hội căn bản không biết nhà của ông nội ở đâu, tên của ông là gì cũng không biết. Ngày qua ngày cha Hội trở nên bệ rạc cơ thể sinh bệnh mà qua đời. Bao nhiêu năm Hội chỉ biết tên cha mình, không biết bất kỳ thứ gì nữa. Ba năm sau khi cha mất, mẹ Hội tái giá. Cũng không thể gọi là tái giá vì bà mới bước lên xe hoa lần đầu tiên. Dượng của Hội đối xử với bà rất tốt. Ông còn chuyển trường cho Hội từ một nơi quê mùa đến một ngôi trường lớn của thành phố. Tại đó Hội mới có duyên gặp gỡ Thy Thy và Đạt Bình Hào.
– Ông nội…
Một tiếng gọi khẽ làm cả người ông Vũ chấn động, hai giọt nước mắt già lão tràn ra chảy dài trên mặt. Bàn tay ông run rẩy mở ra ôm lấy đầu Hội kéo vào lòng. Đứa cháu mà ông chỉ vừa biết đến sự tồn tại của nó. Giây phút này trái tim già cỗi sắp cạn kiệt sinh cơ của ông như được ngâm trong một dòng nước ấm. Ông biết sau trận chiến hôm nay thọ mệnh của mình chỉ còn tính bằng ngày. Vậy tại sao không để lại cho đứa cháu mới nhận về của mình một điều ý nghĩa…
– Hội… Để ta trị thương cho con…
– Dạ… Nhưng mà… không cần đâu. Con chỉ mất máu một chút thôi. Ông còn đang…
– Không được cãi…
– Dạ…
Thy Thy ngồi trên một chiếc ghế nhỏ màu trắng sữa, không biết lấy từ đâu ra. Hai tay nàng chống cằm, hai mắt to tròn nhìn Hội xếp bằng đưa lưng về phía ông nội để ông trị thương. Hai mắt nàng đỏ hoe cảm động, không che giấu sự hâm mộ đối với Hội. Nàng khát khao tình thân đến nhường nào chỉ có một mình nàng biết. Từ khi sinh ra Thy Thy chỉ có hai người thân là bà ngoại và mẹ. Sau này cả hai người cũng lần lượt ra đi để lại một mình nàng lẻ loi.
– Ông Nội… ông…
Nghe Hội kêu lên hoảng hốt, Thy Thy giật thót đứng bật dậy để lộ ra bên dưới có một chiếc ghế. Chiếc ghế mà Thy Thy vừa ngồi cũng lập tức rào rào tan rã thành vô số con trùng cuồn cuộn nối tiếp nhau chui vào dưới váy nàng.
– Tập trung tinh thần… Con đã mười bảy tuổi mới bắt đầu tu luyện là quá muộn. Ta cũng không còn sống được mấy ngày… Để ta giúp con… Xem như món quà của ông nội để lại cho con…
“Ông Nội…” Hội bị linh lực của ông nội phong bế kinh mạch cả người bất động không ngừng kêu gào. Vừa rồi sau khi được ông khai mở đan điền lần đầu tiên cảm nhận được sự tồn tại của nguyên tố hệ Thổ, Hội kích động đến muốn hét lên. Dù cánh tay trái đã mất, lúc này hắn cũng không quan tâm nữa. Hắn không ngừng nhắm mắt cảm ứng những hạt nguyên tố màu cam lơ lửng quanh mình. Dù chúng thưa thớt đến đáng thương nhưng mỗi hạt lấp lánh đó Hội đều xem như báu vật.
Nhưng còn không đợi hắn mừng rỡ, Hội lại nhận ra kinh mạch toàn thân mình căng phồng lên. Hắn hoảng hốt nhận ra nó từ phía sau lưng mình. Linh lực của ông nội như thác lũ cuồn cuộn đưa vào kinh mạch của Hội đi một vòng chu thiên rồi đưa vào trong đan điền hắn. Hội đoán được ý định của ông. Ông muốn dùng toàn bộ linh lực của mình để thành toàn cho hắn. Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa sinh mạng khô kiệt của ông không còn gì chống đỡ sẽ chấm dứt bất cứ lúc nào.
Thy Thy hai mắt đỏ hoe, đôi môi mím chặt run rẩy kìm nén tiếng khóc. Nàng có thể thấy được khuôn mặt của Hội lúc này còn hồng hào mạnh khỏe hơn lúc chưa bị thương. Nhìn Hội nhắm hai mắt bất động mà nước mắt vẫn không ngừng trào ra lòng Thy Thy cũng thương tâm chỉ muốn òa khóc.
– Phụt…
Thời gian không biết trôi qua bao lâu. Hội chợt thấy cả người mình được buông lỏng. Gần như ngay lập tức sau lưng hắn truyền đến cảm giác ướt át nóng rực còn có vị tanh tanh của máu.
– ÔNG NỘI…
Hội cuống quýt quay lại đỡ lấy ông. Cả người ông xanh xao nhợt nhạt như đã rút đi toàn bộ sức sống. Nhìn ông lúc này như thật sự trở về đúng tuổi của mình, già hơn vài chục năm. Mái tóc bạc lúc này cũng thưa thớt rơi rụng gần hết. Làn da nổi lên những đốm đồi mồi của sự lão hóa đến điểm cuối của đoạn đường.
– Ông nội… Ông không cần như vậy mà. Con có thể tự tu luyện. – Hội nghẹn ngào không kìm được nước mắt rơi lã chã.
Hai mắt ông Vũ mờ đục nhìn lên gương mặt đầy nước mắt của đứa cháu trai. Bàn tay già cỗi nhăn nheo của ông run rẩy lau nước mắt trên mặt nó, khóe miệng đọng vết máu khẽ mỉm cười mãn nguyện.
– Đàn ông chỉ đổ máu không rơi lệ… Cái đó là mấy lão già kia nói thôi… Ta thì thấy đàn ông cũng là một con người buồn thì khóc… Rắm chó gì phải kìm nén… Ha ha…
Nhìn ông nội cười rồi ho không ngừng, khóe miệng tràn máu, Hội muốn cười cho ông vui cũng không cười nổi.
– Ta chỉ hy vọng con bình ổn hơn cha con… Trước khi làm việc gì cũng cân nhắc lợi hại… Đặt lợi ích chung lên trên lợi ích riêng. Đặt đất nước lên trên gia đình… Con làm được như vậy thì dù ta ở suối vàng cũng mỉm cười tự hào vì con.
– “CHA…”
Ngay lúc này Đan Trung chạy như lao vào vừa thấy ông Vũ thoi thóp trong vòng tay của Hội liền khiếp hãi hô lớn.
– Đã xảy ra chuyện gì? Cha…
Đan Trung lo lắng nắm chặt bàn tay ông không ngừng hỏi. Nhưng Hội và Thy Thy chỉ cúi đầu nén tiếng khóc không trả lời.
– Lại đây… Đây là Đỗ Khánh Hội, con trai của Đỗ Tuấn Phong. Hẳn chính anh trai con đã dẫn dắt cho con cứu nó.
Đan Trung cũng phải há hốc ngạc nhiên vì tin tức này. Hắn thấy thật may là lần đó mình đã không bỏ mặc thằng nhóc cứng đầu này. Lúc này ánh mắt hắn mới nhìn thấy Hội đã mất đi một cánh tay. Nhưng không hiểu sao cơ thể nó còn có vẻ sung mãn mạnh khỏe hơn cả mình.
– Đan Trung… Nói với mọi người… Hiệp Hội tu chân… An Nam… có cường giả… không được… mạo hiểm…
Lời cuối cùng ông Vũ cố nâng bàn tay run rẩy của mình chỉ vào đứa cháu trai như giao phó cho Đan Trung… Cánh tay ông chợt mềm rũ rơi xuống. Hơi thở nhẹ như tơ dừng hẳn.
– CHA…
– ÔNG NỘI…