Phần 20
Chiều tối hôm sau…
– Phan gia rất giàu sao? Đãi tiệc sinh nhật ở The Eden?
Minh Tạo ngạc nhiên ngắm nghía cái thiệp mạ vàng ghi tên Hoài Nam và Khánh Phương. Hiển nhiên không có tên hắn. Nhưng hắn không quan tâm chút mặt mũi này. Bao nhiêu năm làm cái bóng của Hoài Nam hắn đã sớm mặt dày quen rồi.
– Cũng không có gì ghê gớm. Một loại trưởng giả học làm sang thôi. – Hoài Nam chỉnh lại cổ áo nhìn mình trong gương, nói.
– Mà làm sao Phan Võ biết chúng ta đang ở đây chứ?
– Tao không rõ lắm. Nhưng có quan trọng sao? Có chỗ ăn chơi vui vẻ là được rồi…
Hoài Nam quay lại nhìn Minh Tạo, tay che miệng nói vừa đủ nghe:
– Tên Phan Võ đó mập ú. Mê gái kinh khủng. Tao dám chắc đêm nay hắn sẽ bày những trò đàn đúm. Mày cứ chọn vài em hotgirl mà mặc tình sung sướng…
– Hắc hắc… – Minh Tạo nhăn mặt cười hăng hắc đá mắt sang Khánh Phương, nháy nháy với Hoài Nam. – Tao nghĩ mình đi cạnh ánh trăng rồi thì sẽ không thấy được mấy ngọn nến đấy đâu…
– Haizz…
Trong phòng, hai người đàn ông liên tục bàn tán về điểm đến đêm nay. Khánh Phương không tham gia chỉ lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm, đầu nghiêng nghiêng đeo bông tai nhưng ánh mắt nàng lại nhìn vào hình ảnh phản chiếu bên ngoài qua tấm gương trước mặt. Trên cái bàn ngoài khu terrace đặt một con gà nướng và hai chai nước suối. Chợt khóe môi Khánh Phương hơi nhếch lên mỉm cười. Lúc này nàng thấy được con gà nướng đang bay lơ lửng trên không, còn đung đưa vài lần như giằng co. Khánh Phương cũng không cho rằng đó là pháp thuật gì kỳ lạ. Hẳn là có một sợi dây vô hình nào đó mà mắt nàng không nhìn thấy được. Nhưng dù kẻ đó làm thế nào thì hắn đã không biết nàng cũng dùng một sợi dây cước trong suốt để cột một bên chân con gà vào cạnh bàn.
Đột nhiên từ trên mái nhà một cái đầu thò xuống. Đó là một người thanh niên với mái tóc bù xù như tổ quạ với đôi mắt rất sáng đầy vẻ tinh ranh. Hắn nhìn thấy sợi dây kia liền biết mình mắc bẫy lập tức dáo dác nhìn quanh. Gần như ngay lập tức hắn bắt được ánh mắt của Khánh Phương qua tấm gương phản chiếu. Kẻ đó nhe răng cười toe toét với nàng. Hắn phất tay một cái sợi dây cước bên dưới cái chân gà đứt đoạn. Hắn cùng con gà nướng liền biến mất trên mái nhà.
– Sao tự nhiên cười tủm tỉm một mình vậy?
– Dạ không… Không có gì… – Nghe Hoài Nam hỏi, Khánh Phương ấp úng lắc đầu.
– Em xong chưa? Kiểu này không ngắm hoàng hôn mà chuyển sang bình minh quá…
– Hi hi… Em xong đây…
Khánh Phương đứng lên. Trước ánh mắt của hai người đàn ông nàng xoay một vòng như biểu diễn thời trang. Khánh Phương đêm nay ăn mặc rất đẹp, còn quyến rũ hơn mọi ngày thật nhiều. Nàng mặc một chiếc váy rũ màu bạc lóng lánh. Phần trên chỉ che phủ phía trước, phần lưng trống trải phô bày một tấm lưng mịn màng thon thả còn thấy được thấp thoáng một phần mông tròn trịa mê người. Bên dưới tà váy được cắt xẻ so le, theo mỗi nước đi của Khánh Phương có thể khoe ra một cặp đùi thon dài tuyệt đẹp. Vốn chiếc váy này của Khánh Phương còn một chiếc áo khoác ngoài sẽ kín đáo hơn nhiều. Nhưng nàng muốn mình nổi loạn một chút, mới dẹp bỏ nó đi. Thấy Hoài Nam và Minh Tạo đều gật gù tán thưởng, Khánh Phương mỉm cười lộ ra hàng răng trắng đều như ngọc. Nàng khoác tay hai người vui vẻ đi ra xe điện…
Sinh nhật của Phan Võ được tổ chức ngay bên trong The Eden bên trong một căn villa biệt lập trên núi. Khi ba người được xe điện của resort đưa đến nơi thì bên ngoài đã khá đông người đang tụ họp xôn xao bàn tán. Nhìn thấy Khánh Phương khoác tay cùng lúc hai người đàn ông ăn mặc lịch lãm bước vào trong không ít ánh mắt ghen tị dõi theo ba người.
– Cô gái đó là vợ Hoài Nam sao?
– Hình như vậy… Mà sao lần đó thấy trên báo rất là kín đáo, thùy mị nha.
– Bây giờ… chật chật… Bốc lửa kinh hồn luôn.
– Bởi người ta nói đừng tin mấy thứ hình tượng trên báo chí. Có khi đây mới đúng là phong cách của cô ta.
– Mà phải thừa nhận… Nhìn cặp mông tròn trịa đó nhún nhảy qua lại mà tao…
– Thôi lau nước miếng đi… Gớm đéo chịu được…
Có thể nói giới thượng lưu trong xã hội là một vòng luẩn quẩn. Dù lúc này Hoài Nam và Khánh Phương ở tận đảo Thổ Chu cũng không ít người nhận ra hai người. Hoài Nam thì đã sớm xuất hiện nhiều trên mặt báo. Ngược lại làm cho mọi người tò mò về Khánh Phương nhiều hơn. Nhất là cách ăn mặc cực kỳ nóng bỏng của nàng đêm nay hoàn toàn trái ngược với hình tượng của nàng khi vừa đính hôn cùng Hoài Nam.
Hoài Nam cũng thấy được ánh mắt của mọi người. Nhưng hắn rất thoải mái. Hắn rất thích phong cách nóng bỏng của Khánh Phương hiện giờ. Có thể nói trong vòng hai ngày nàng thay đổi như một con người khác nhưng chính con người mới của nàng càng hấp dẫn Hoài Nam hơn. Nếu không phải Khánh Phương có khả năng mất kiểm soát mà hấp khô đàn ông thì Hoài Nam có lẽ phải mê mẩn nàng đến chết đi sống lại.
Kết quả của cuộc thử nghiệm chiều qua Hoài Nam đã báo cáo với cha nuôi. Ông nói dường như có kẻ đã ra tay cứu người thanh niên kia. Nếu điều này là sự thật thì có một nguy cơ rất lớn đang đe dọa gia tộc nhà Lê. Ông dặn dò Hoài Nam phải tìm bằng được kẻ đó, tìm hiểu bằng cách nào hắn biết bí mật của Khánh Phương và nếu có khả năng liên hệ người của ông thủ tiêu hắn. Hoài Nam từ trước đến giờ chỉ lo việc kinh doanh nào biết gì về giết người thủ tiêu chứ?! Nhưng hắn hoàn toàn không biểu hiện bất cứ gì khác thường. Đối với Hoài Nam ai chết cũng không quan trọng, không phải hắn là được rồi.
– Anh Nam, chị Phương… Rất cảm ơn anh chị đến tiệc sinh nhật của em…
Phan Võ niềm nở đón ba người vào bên trong biệt thự. Hắn độ 27, 28 tuổi, dáng người bệ vệ mập mạp thoạt nhìn không khác kẻ ngoài 40. Từ ngoài sảnh đi vào trong biệt thự chỉ một đoạn đường ngắn mà hai mắt ti hí của hắn không ít lần lướt qua thân thể Khánh Phương. Nhất là hai ngọn núi đôi căng tròn thả rông dưới lớp vải mỏng không ngừng rúng động theo mỗi bước chân của nàng. Nếu là Khánh Phương trước đây hẳn sẽ vô cùng khó chịu với ánh mắt xâm lược đó của hắn. Nhưng nàng lúc này lại không như vậy. Khánh Phương không hề né tránh ánh mắt của hắn, còn trả ngược lại một tia nhìn hờ hững khiêu khích làm cả gương mặt béo núc của Phan Võ không khỏi đỏ ửng lên.
– Mời các anh chị ra phía sau chơi… Trò này sẽ là tiết mục vui nhất đêm nay đấy…
Khánh Phương đi theo Hoài Nam và Minh Tạo, ánh mắt nàng chợt nhìn sang góc cầu thang khuất tối, thoáng rùng mình. Lúc này nàng rất nhạy cảm đặc biệt với những ánh mắt hướng về mình. Vừa rồi trong góc khuất đó Khánh Phương cảm nhận được một tia sát ý làm toàn thân nàng lạnh lẽo. Nhưng một chút lo lắng bất an đó rất nhanh bị Khánh Phương quên lãng vì quan cảnh xuất hiện trước mắt nàng.
Phía sau căn biệt thự là một cái hồ bơi khá lớn, còn lớn hơn cái ở sau dinh thự nhà họ Lê. Lúc này bên xung quanh và bên trong hồ bơi là hơn một trăm người cả nam lẫn nữ đeo mặt nạ hóa trang mặc đồ bơi kích động nhảy múa dưới âm thanh cuồng nhiệt và ánh sáng chớp lòe mù mịt khói nhân tạo của dàn DJ treo lơ lửng phía trên. Hai DJ một nam một nữ phía trên còn điên cuồng hơn. Cả hai chỉ mặc quần lót toàn thân trần trụi. Người nữ dán lên hai đầu núm vú hai cái tua rua liên tục xoay tròn theo nhịp nhảy cuồng loạn của cô ta.
Khánh Phương từ trước đến giờ không đặt chân vào sàn nhảy hay các tụ điểm ăn chơi. Thậm chí chỉ đi lướt ngang qua nàng cũng thấy khó chịu vì những thứ âm thanh dồn dập như muốn bóp nghẹt trái tim người ta. Nhưng hôm nay Khánh Phương lại khác… Nàng thấy thích thú với những thứ mới lạ này.
– Trong thiệp mời không nói… Bọn này không đem theo đồ bơi… – Hoài Nam nhăn mặt khó xử nói.
– Ây da… Không sao. Em đã chuẩn bị đầy đủ hết. Ở đây toàn bộ khách mời đều được chuẩn bị đồ bơi. Dĩ nhiên đều là sản phẩm cao cấp hoàn toàn mới, anh chị không cần e ngại đâu. Phòng thay đồ ở bên kia… 15 phút nữa là trò chơi bắt đầu rồi…
Hoài Nam quay sang nhìn Khánh Phương. Hắn từng tham gia những loại pool party này rất nhiều, cũng rất thích. Hoài Nam còn định thuyết phục Khánh Phương một chút không ngờ nàng thoải mái gật đầu không cần hắn nói lời nào.
Hoài Nam, Minh Tạo nhìn Khánh Phương thoải mái tự tin bước vào phòng thay đồ nữ mà không khỏi nhìn nhau cười khổ. Có cảm giác nàng đã dần rời khỏi vòng tròn kiểm soát của hai người.
Khánh Phương bước vào. Bên trong có hai người phụ nữ đang nói chuyện, vừa thấy nàng ánh mắt liền xuất hiện một tia đố kỵ đố kỵ ganh ghét khó che giấu. Phòng thay đồ nữ được chuẩn bị rất chu đáo. Bên trong có vài buồng vải được phủ từ trần nhà xuống. Mỗi buồng thay đều có một nhân viên nữ túc trực hỗ trợ. Họ đưa cho Khánh Phương một cái hộp kim loại có mật mã bên trên còn in sẵn tên của nàng. Cô nhân viên còn nhỏ nhẹ dặn nàng ngay cả điện thoại cũng không được mang theo ra ngoài. Điều này cũng không cần giải thích. Nơi này đều là những người có thân phận không tầm thường, tránh trường hợp bị quay lén phát tán. Khánh Phương bỏ hết áo váy đồ lót vật dụng của mình vào hộp, khóa lại. Nàng nhận lấy một cái hộp thắt nơ như quà tặng. Bên trong là một bộ bikini màu vàng chanh có thương hiệu không kém. Nhưng chỉ nhìn bộ áo tắm Khánh Phương đã thấy đỏ mặt. Loại này quá hở hang. Chỉ có ba mảnh tam giác phía trước, phía sau toàn bộ là dây… Bên trong hộp còn có một cái mặt nạ kiểu Zorro đính kim tuyến màu vàng đồng bộ với đồ bơi và năm cái bao cao su. Không cần hỏi cũng biết chúng dùng để làm gì… Trái tim Khánh Phương bất giác đập rất nhanh.
Khi Khánh Phương bước ra ngoài đã không thấy Hoài Nam và Minh Tạo. Nàng mím môi có chút hờn dỗi. Tay túm chặt chiếc khăn tắm quấn quanh eo, Khánh Phương lò dò đi xuống bậc thang hướng ra ngoài. Dưới tiếng nhạc dồn dập liên tục như hối thúc người ta nổi loạn. Ánh đèn chớp lóe xuyên qua màn khói mờ ảo. Khánh Phương lặng lẽ di chuyển qua từng nhóm nam nữ không ngừng nhảy múa như điên dại. Nơi nào nàng lướt qua đều kéo theo vô số ánh mắt nóng bỏng của đám đàn ông. Dù vẫn quấn khăn tắm bên dưới nhưng dáng người hoàn mỹ của Khánh Phương đã đủ làm máu của đám đàn ông sục sôi cuồng nhiệt. Nàng khẽ đẩy mặt nạ lên che kín hai gò má nóng ran của mình. Chính nàng lúc này cũng bị những cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống đó làm cho toàn thân rạo rực.
– Này… Bên này…
Đứng ở một góc hồ bơi hai người đàn ông đang nhấm nháp cocktails… Minh Tạo thấy Khánh Phương phía bên kia liền đưa tay lên vẫy thì bị Hoài Nam kéo lại. Hắn ngạc nhiên quay lại đã thấy nụ cười gian ác của thằng bạn mình.
– Cứ để đám công tử này thưởng thức một chút đi. Vậy mới vui chứ!
Minh Tạo nhíu mày cũng không nói gì nữa. Hắn nhìn hồ bơi đông nghịt toàn đàn ông chỉ có vài phụ nữ bên dưới. Hắn cũng biết đám phụ nữ kia chẳng qua là chim mồi được thuê thôi. Minh Tạo không khỏi nể phục tên Phan Võ kia. Hắn thiết kế khu vực pool party này có thể nói tinh trùng bổ sung cho não bộ ah. Một cạnh dài là những bàn đứng bày biện các loại rượu, cocktails, cạnh còn lại như những cái chuồng cu bao kín bằng mây lát úp ngược sát mặt nước. Cửa ra vào từng cái chuồng cu là những tấm vải đỏ phủ xuống chạm đến mặt nước… Hơn mười cái như vậy… Từ nãy giờ Minh Tạo chú ý đã có vài nhóm ra vào làm nóng rồi. Phần lớn là một nữ nhiều nam.
– Hoài Nam…
Khánh Phương mím môi nhìn quanh miệng không ngừng kêu khẽ. Chợt phía trước chói lòa làm hai mắt nàng nheo tít lại. Khánh Phương đưa tay che ánh đèn tiếp tục di chuyển. Nhưng nàng lại thấy ánh đèn kia như cố tình đuổi theo mình. Âm nhạc cũng giảm xuống trở thành một nhịp điệu hối hả gấp rút… Vô số ánh mắt từ trong hồ bơi đều dõi theo dáng người uyển chuyển mê người của Khánh Phương. Khánh Phương cũng nhận ra điều đó, nàng càng cuống lên bước nhanh hơn đến khăn tắm cũng rơi tuột mất… Cả hồ bơi ồ ồ chấn động thích thú làm gương mặt Khánh Phương nóng như có lửa. Cuối cùng nàng cũng thấy được dáng người cao lớn nổi trội của Minh Tạo. Khánh Phương vội vàng bước nhanh sang hướng đó… Trước ánh mắt chờ mong của đám đàn ông, nàng thả người nhảy ùm vào hồ bơi.
– Hai người thật đáng ghét… Làm cái gì mà trốn mãi tận đây?!
Vài gã đàn ông háo hức tiến tới lại thấy Khánh Phương chui vào giữa hai người đàn ông liền dừng lại nhưng ánh mắt đầy nuối tiếc vẫn không rời khỏi nàng.
– Ha ha… Đây… cocktail của em. Summer beach… – Hoài Nam cười giả lả lấy một ly cocktails đặt trên thành hồ bơi đưa sang cho Khánh Phương.
Khánh Phương lại không từ chối loại thức uống có cồn như mọi ngày. Nàng thản nhiên đón lấy uống một ngụm nhỏ. Hương trái cây thơm mát hòa quyện cùng vị cay nồng của rượu làm cho cơ thể nàng thoải mái dễ chịu.
Phục vụ ở nơi này không ít, họ đi theo từng nhóm khách đang vui vẻ chơi đùa. Thấy cocktails của ba người vừa cạn, một người phục vụ lại tiến đến đặt xuống sáu ly cocktails khác đủ màu đủ hương vị. Khánh Phương dù không thích uống rượu nhưng nàng vẫn biết uống đủ loại thế này rất dễ say. Nhưng đêm nay nàng muốn chơi thật vui vẻ. Không quan tâm nhiều…
Gương mặt xinh đẹp của Khánh Phương che phủ một nửa bên dưới mặt nạ nhưng vẫn thấy được hai gò má nàng đang từng chút đỏ ửng lên. Không phải vì rượu mà vì bàn tay hư hỏng của Hoài Nam bên dưới mặt nước đang xoa nắn cặp mông tròn trịa của nàng. Nước hồ trong vắt, lại có đèn bên dưới sáng rực. Anh làm như vậy chẳng khác nào đang công khai cho mọi người nhìn thấy chứ?! Nhưng Khánh Phương không phản kháng mà kéo anh và Minh Tạo lùi lại sát cạnh hồ bơi.
– Người đẹp uống rượu với anh đi…
Khánh Phương đón lấy ly rượu Hoài Nam đưa sang, uống cạn. Vị nồng vừa xông lên mũi thì đôi môi mềm mại của nàng đã bị Minh Tạo trám kín. Đôi môi nàng hé mở trao qua cho Minh Tạo ngụm rượu nồng và chiếc lưỡi nhỏ ngọt lịm của mình. Ánh mắt thiêu đốt dụ hoặc nhìn sang chồng mình. Hoài Nam cũng thấy thích trò vui này. Anh đón lấy chai rượu từ tay người phục vụ rót vào miệng Khánh Phương, rồi đón lấy mà uống. Khánh Phương bật cười khúc khích gương mặt đỏ ửng lên như say tình trong vòng tay hai người đàn ông… Đôi môi mềm mại ướt át của nàng như biến thành một ly rượu tuyệt đẹp để hai người luân phiên nhấm nháp.
– Trời ơi… Anh hư quá đi…
Khánh Phương chợt gắt khẽ mặt đỏ ửng lên. Chiếc quần bơi của nàng bị Hoài Nam kéo rơi tuột mất. Lúc này bên dưới nàng hoàn toàn trống trải. Nơi thầm kín của nàng bị hai bàn tay đàn ông của anh và Minh Tạo không ngừng mơn trớn vuốt ve.
– Hắc hắc… Không ai thấy đâu…
– Nhưng… em làm sao lên được…
– Thì anh lấy cho em một cái khăn tắm thôi… – Minh Tạo trấn an vừa xé một cái bao cao su, lồng vào hai ngón tay.
– Cũng không cần. Em đeo mặt nạ mà. Ai biết em là ai chứ? – Hoài Nam cười gian nói.
– Vô duyên… Em mới không… Ư… Anh đừng…
– Nó rất trơn. Yên tâm đi…
– Đáng ghét… ôi… Không được…
Khánh Phương giấu gương mặt đỏ ửng vào cổ Hoài Nam khe khẽ phản đối. Hai mép âm hộ nàng bị anh không ngừng mơn trớn vuốt ve. Nhưng càng làm cho hai chân nàng run rẩy là hai ngón tay của Minh Tạo bọc trong lớp bao cao su đang tìm đường đi vào nhụy hoa chúm chím phía sau của nàng.
– Ưm… Đừng… Ôi…
Khánh Phương hai mắt nhắm chặt bật rên khe khẽ. Nàng cũng không sợ ai nghe thấy vì tiếng nhạc rất ồn. Hai bầu vú căng tròn của nàng ép chặt lên ngực Hoài Nam. Cặp mông tròn trịa đưa ra phía sau cho Minh Tạo nghịch ngợm xâm nhập. Cảm giác lén lút công khai này làm cho trái tim nàng đập nhanh không tưởng tượng nổi.
– Ưm…
Đột nhiên tiếng nhạc tắt ngúm làm cho tiếng rên rỉ của Khánh Phương vang lên rõ mồn một. Gần như một nửa người trong hồ bơi đều nghe thấy quay về hướng này mà nhìn. Tiếng cười hô hố thích thú của đám đàn ông làm Khánh Phương xấu hổ đến mức chỉ muốn lặn xuống nước mà trốn đi.
Lúc này chợt ánh sáng chói lòa chuyển động liên tục kèm theo giọng nói của DJ đầy phấn khích hét lên:
– Ladies and Gentlemen… Đây là giây phút tất cả chúng ta đều chờ mong đêm nay…
– Ahhh…
Mọi người bên dưới như đã sớm chờ đợi đồng loạt gào thét kích động.
– Countdown starts now…
– Ten… Nine…
Những tiếng hét đếm ngược đầy kích động của đám đàn ông không ngừng. Khánh Phương ngạc nhiên phát hiện không ít phụ nữ vội vàng rời khỏi hồ bơi. Nàng quay qua thì thấy Hoài Nam và Minh Tạo cũng nhún người lên khỏi hồ. Nàng cuống lên, cũng muốn theo hai người chợt nhớ đến bên dưới của mình hoàn toàn trống trải. Nàng còn muốn kêu hai người quay lại thì chợt nhận ra đã có vài ánh mắt tò mò từ bên trên nhìn chằm chằm về phía mình. Dàn đèn sáng rực bên dưới hồ bơi làm làn nước trở nên trong vắt như pha lê. Nếu từ trên nhìn xuống hạ thể trống trải của Khánh Phương càng không có gì để che đậy. Gương mặt Khánh Phương đỏ rực như có lửa, hai tay lúng túng che phía trước. Nàng lùi lại thì bất chợt có hai bàn tay nóng ấm ôm chặt lấy bờ eo nhỏ của nàng. Cặp mông tròn trịa của Khánh Phương chạm phải một vật cứng rắn nóng hôi hổi.
– Cần hai anh giúp đỡ không em gái…
Phía trước xuất hiện thêm một gã đàn ông ngực lún phún lông đen áp sát vào người nàng mà nói. Miệng hắn toàn mùi rượu. Nhưng không hiểu sao Khánh Phương lại thấy không thấy khó chịu. Có lẽ vì bản thân nàng cũng nồng mùi rượu… Khánh Phương vội níu chặt gã che chắn trước người mình như một bức bình phong. Gã đàn ông nhếch mép cười, vòng tay qua bờ eo nhỏ mịn màng của Khánh Phương kéo nàng vào lòng. Một mùi đàn ông lạ lẫm nồng đậm làm gương mặt Khánh Phương đỏ ửng lên. Hai mắt nàng chợt lóe lên một tia quang mang hồng nhạt nhìn chằm chằm màu đỏ hồng tỏa sáng lung linh trên cơ thể hắn.
– Eight… Seven…
Tiếng đếm ngược trong nền nhạc kích động làm Khánh Phương không thể nhịn được ghé sát gã đàn ông hỏi:
– Họ đang đếm ngược cho chuyện gì vậy?
– Em không biết? – Gã đàn ông ngạc nhiên nhìn xuống nàng.
Khánh Phương hơi ngẩn ngơ. Nàng có cảm giác mình đã bỏ qua một thông tin quan trọng nào đấy. Lúc này khi tiếng đếm ngược càng về đích âm thanh càng lớn thì bất chợt từ dàn khung bốn phía kéo ra những tấm màn đen phủ kín cả khu vực hồ bơi. Ngay cả đám người tụ tập quanh dãy bàn đứng hai bên, Hoài Nam Minh Tạo trong đó cũng bị bức màn ngăn cách ra ngoài. Bên trong hồ chỉ còn lại những người tham gia trò chơi với nhau. Hoàn toàn ngăn chặn ánh mắt tò mò của những kẻ ham vui hóng chuyện ở bên ngoài.
– Three… Two… One… Let the fun beginnnnn…
Khi tiếng đếm ngược chấm dứt đột nhiên dàn đèn cao áp phía trên vụt tắt, ngay cả hệ thống đèn chiếu sáng bên dưới hồ bơi cũng tắt ngúm. Cả không gian phút chốc trở nên tối đen không nhìn thấy được cả năm ngón tay trước mặt mình.
Tiếng nhạc lập tức trở lại càng dồn dập kích động hơn bao giờ hết…
Cả người Khánh Phương bị hai gã đàn ông một trước một sau ôm chặt. Bốn bàn tay tham lam bắt đầu sờ soạng mân mê cặp mông tròn trịa mát rượi của nàng. Khánh Phương giật thót, còn chưa kịp phản kháng thì nàng lại nhận ra một điều bất thường. Đám đàn ông xung quanh đều cố mở lớn hai mắt tay chân quơ loạng mò mẫm tiến về phía nàng. Khánh Phương hiểu mình đã sớm trở thành mục tiêu của chúng. Nhưng đó lại hoàn toàn không phải là điều làm cho Khánh Phương ngạc nhiên. Nàng ngạc nhiên vì nhận ra mình khác với tất cả mọi người ở đây. Nàng có thể nhìn thấy. Trong bóng tối gần như tuyệt đối này nàng lại có thể nhìn thấy.
Không. Khánh Phương lại nhận ra khả năng của mình không phải là một loại nhìn xuyên bóng đêm ống kính hồng ngoại. Mà nàng nhìn thấy mọi vật vì xung quanh có vô số sắc tố đỏ hồng lung linh phát ra từ cơ thể đám đàn ông đang từng giây tụ họp lại thật đông. Khánh Phương sững sờ nhìn những đường huyết khí từ lồng ngực của họ tỏa ra khắp cơ thể. Một số gã còn tụ lại phần lớn khí huyết xuống hạ thể dồn vào những cái dương vật cứng rắn. Trước đây Khánh Phương từng nghĩ rằng những đường sáng đỏ hồng đó là hoàn toàn do mình tưởng tượng ra nhưng lúc này nàng đã xác định chúng thật sự là thứ mà hai mắt nàng nhìn thấy. Chúng thật đẹp ah…
Dù lúc này trước vô số bàn tay mò mẫm sờ soạng trong bóng tối, Khánh Phương vẫn có thể dễ dàng tránh thoát. Nhưng nàng lại không tìm thấy bất kỳ lý do nào để làm như vậy. Trước mắt nàng là một thế giới đỏ hồng rực rỡ tuyệt đẹp làm cả người nàng lâng lâng mê mẩn. Cơ thể Khánh Phương run rẩy mềm nhũn giữa những vòng tay đàn ông hừng hực thích thú. Nàng để mặc cho những bàn tay đàn ông đó vuốt ve khắp thân thể mình. Để mặc cho chiếc áo bơi, mảnh vải duy nhất trên người mình bị cởi bỏ. Đôi môi nàng hé mở đón lấy những nụ hôn phấn khích đầy mùi rượu. Chiếc lưỡi nhỏ của nàng dâng ra thổn thức cho những cái miệng luân phiên ngậm mút.
– Ư…
Từ phía sau, bên cạnh, phía trước đều là những bàn tay ấm nóng vuốt ve mơn trớn khắp thân thể nàng. Cơ thể Khánh Phương bập bềnh trong dòng nước, chân cũng không chạm mặt đất vì được vô số bàn tay luồn giữa hai chân nàng nâng đỡ. Khánh Phương thổn thức thở dốc bám vào bờ vai của ai đó, cảm nhận cơ thể mình bị bao phủ bởi vô số bàn tay đàn ông không ngừng vuốt ve mơn trớn. Cả người Khánh Phương như muốn khuỵu xuống, thở gấp. Hai bầu vú căng tròn của nàng không ngừng truyền đến cảm giác nhột nhạt lâng lâng tê dại. Hai chân nàng bị mở rộng ra, để những bàn tay liên tục chen chúc vào vuốt ve mơn trớn âm hộ mềm mại trơn nhẫy của nàng.
Khi Khánh Phương nhận ra thì nàng đã được đem vào bên trong một cái chuồng cu. Đèn bên trong vụt sáng làm hai mắt nàng nhíu chặt lại. Khánh Phương dụi mắt nhìn lên… Nàng nhận ra mình ở trong một không gian chật hẹp. Phía sau là một tấm nệm còn nhiều vết ướt át. Một nửa người ngâm trong nước, quanh hai bầu vú căng tròn của nàng là vô số hộp bao su vừa mới vừa qua sử dụng lềnh bềnh trôi nổi. Khánh Phương nhìn lên hơn mười gã đàn ông lạ lẫm trước mặt. Những cái mặt nạ đã sớm được tháo bỏ ném khắp nơi. Trước những ánh mắt đầy chờ mong của họ, nàng kéo mặt nạ của mình xuống. Khi gương mặt ửng đỏ tuyệt đẹp của Khánh Phương hoàn toàn lộ ra tiếng hít thở phấn khích của đám đàn ông gần như lặng đi mất vài giây. Rồi như một trái bom nổ tung cả đám bắt đầu háo hức như gà chọi chỉ muốn nhảy chồm tới…
– Hi hi… Từ từ… Mấy anh làm em sợ đấy…
Khánh Phương bật cười khúc khích. Giọng nói thánh thót nhẹ nhàng và nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng đều như ngọc của nàng càng làm cho đám đàn ông mê mẩn… Khánh Phương thấy tim mình đập rất nhanh như có một dòng máu nổi loạn xông thẳng lên đầu. Nàng cắn môi chậm rãi lùi người lên bậc thang hồ bơi… Để làn nước trôi tuột xuống từng chút lộ ra cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp của mình. Ánh mắt nàng nóng bỏng thiêu đốt không rời khỏi những gương mặt đàn ông đỏ ửng phấn khích trước mặt. Đặt lưng lên tấm nệm mềm mại hai bầu vú căng tròn của Khánh Phương phập phồng hồi hộp. Nàng cắn môi nhìn lên mười gã đàn ông, cặp đùi thon dài trắng nõn hờ hững hé mở phơi bày hai mép âm hộ đỏ hồng trơn nhẫy trước những ánh mắt thèm thuồng đó.
– Tránh ra…
Ngay lúc này chợt vang lên một tiếng quát lạnh. Từ bên ngoài hai gã đàn ông cao lớn mập béo chen vào thô bạo gạt đám người ra. Phía sau ha gã còn ba người nữa. Gã sau cùng còn béo mập đến choáng cả tầm mắt. Chiếc mặt nạ trên mặt gã trở nên nhỏ bé lọt thỏm không che đậy được bao nhiêu. Đám đàn ông đang háo hức vây quanh Khánh Phương tức giận muốn phát tát thì thấy gã béo mập cuối hàng đó liền ngậm miệng. Đeo mặt nạ làm cái quái gì chỉ nhìn ai không biết gã là Phan Võ chứ? Mẹ… Dù ở đây thân phận mọi người đều không kém. Nhưng mảnh đất Kiên Giang này là địa bàn của Phan Võ hắn.
– Anh em nể mặt chút nha. Lát nữa ai cũng có phần hết…
Phan Võ cười hề hề rất vô lại. Nhưng đám đàn ông chỉ có thể lầm bầm chửi rồi hậm hực rời khỏi. Năm người ở lại háo hức nhìn xuống Khánh Phương làm cả người nàng xấu hổ bối rối vô cùng. Nhưng trước ánh mắt hừng hực nóng của họ, cơ thể nàng lại không ngừng râm ran ham muốn…
– Em dâu xinh đẹp của anh… Chúng ta là người quen mà… không cần xấu hổ như vậy đâu…