Phần 10: Câu chuyện của Thy Thy
Ba mươi phút trước, trên bãi đất trống bên bờ sông Đồng Nai…
Trên hai chiếc áo mưa trải trên mặt cỏ là năm thân hình một nữ bốn nam quần áo xộc xệch quấn chặt vào nhau. Thy Thy nằm giữa Hội Đạt Bình Hào phân đều hai bên. Đôi môi mềm mại của con bé lúc này đã mềm nhũn ướt át không ngừng đón lấy những nụ hôn cuồng nhiệt của bốn đứa bạn thân. Áo váy mặc trên người con bé cũng nhàu nhĩ vì những bàn tay tò mò khám phá không ngừng sờ nắn hai bầu vú non mềm của con bé.
– Ưm… Khoan đã… – Thy Thy đẩy Hào ra, đứng lên.
Trước ánh mắt hừng hực nóng bỏng của Hội Đạt Bình Hào, Thy Thy kéo hai sợi dây tuột khỏi vai để chiếc váy rơi xuống chân. Nơi này không có đèn chỉ có ánh trăng nhưng cũng soi sáng từng mảng da thịt trắng ngần đến lóa mắt. Thy Thy bỏ nịt ngực. Chỉ còn một chiếc quần lót nhỏ mỏng manh, thân thể con bé run rẩy ngượng ngùng đứng trước ánh mắt nóng bỏng của Hội Đạt Bình Hào.
Dù bốn đứa Hội ngay trưa nay đã được xem Thy Thy tắm nhưng sự trần trụi đó lại không đem đến cảm giác kích thích như bây giờ. Ánh mắt chúng mê mẩn nhìn ngắm thân thể tuyệt đẹp của Thy Thy như mơ giấc mơ dưới ánh trăng đêm mờ ảo.
Thy Thy ngồi xuống giữa bốn người. Trái tim con bé đập rất nhanh. Chính nó cũng đang bị hành động táo tợn của bản thân mình dọa đến sợ hãi.
– Hôn mình đi…
Thy Thy gương mặt đỏ ửng nói nhỏ. Gần như ngay lập tức môi của Hội đã trám kín lên đôi môi mềm mại ươn ướt của con bé. Thy Thy cả người thổn thức khóa kín lấy môi Hội dâng ra chiếc lưỡi nhỏ ngọt lịm của mình. Thân thể con bé run rẩy cảm nhận những bàn tay ấm nóng không ngừng vuốt ve xoa nắn hai bầu vú mềm mại co giãn của nó. Một cảm giác nhột nhạt lâng lâng làm cả người con bé mềm nhũn. Thy Thy nằm xuống, hai thiêm thiếp đê mê, giao phó cơ thể trần truồng của mình cho bốn đứa bạn thỏa thích khám phá.
– Ưmmmm… Mút ti mình đi… mạnh một chút… ôi…
Thy Thy rên rỉ khe khẽ, tấm lưng thon thả ưỡn cong lên dâng trọn hai bầu vú non tơ cho bốn cái miệng luân phiên ngậm mút. Hai chân con bé mở rộng để những bàn tay tò mò hư hỏng của Hội Đạt Bình Hào mò mẫm vuốt ve. Nơi đó của Thy Thy đã ướt đẫm. Thấm ra cả ngoài quần lót. Con bé khẽ nhấc mông cho ai đó kéo quần lót mình tuột hẳn ra ngoài. Thy Thy hai tay che kín gương mặt đỏ ửng xấu hổ. Con bé biết lúc này chỗ thầm kín nhất của mình cũng phơi bày trọn vẹn trước mắt Hội Đạt Bình Hào.
Hội Đạt Bình Hào cả người căng cứng, phấn khích không chịu nổi nhìn chằm chằm vào bờ mu mũm mĩm trắng nõn mới lúng phúng lông tơ của Thy Thy. Còn có hai mép âm hộ đỏ mọng trơn nhẵn ướt át của con bé làm miệng cả bốn đứa đều khô cháy khó chịu. Hội ngồi bên dưới nhất cũng không cần xin phép hay thương lượng ai. Nó ghé sát xuống áp miệng lên bờ mu trắng như trứng gà bóc của Thy Thy.
Hội chưa bao giờ làm việc này. Không những nó và ba đứa còn lại cũng y nguyên trai tân. Nhưng chưa làm không phải là chưa từng xem người khác làm. Hội ngoài là fan tiên hiệp còn là fan trung thành của JAV. Nó đưa lưỡi mình liếm một đường dọc theo hai mép môi âm hộ khít khao mọng nước của Thy Thy. Cảm nhận được cả người con bé rung lên, nó càng thích thú đưa lưỡi mình liếm sâu vào cái khe nho nhỏ đó. Một mùi hương ngai ngái kỳ lạ… Không hẳn là mùi nước tiểu. Lại có gì đó kích thích làm Hội mê mẩn càng ngậm kín lấy âm hộ Thy Thy mà liếm mút không ngừng.
– Ưm… Ôi… Thích quá… ôi…
Nghe tiếng Thy Thy rên rỉ Đạt Bình Hào như ngồi trên chảo lửa. Cả ba đứa cùng lúc quay lại việc mình bỏ giở dang. Ba cái miệng và sáu bàn tay tiếp tục ngậm mút vuốt ve hai bầu vú non mềm của Thy Thy.
– Ưm… ôi…
Thy Thy thổn thức rên rỉ bên dưới người bốn người con trai. Giây phút này con bé cũng không biết ai đang hôn nơi đó của mình, ai đang ngậm mút hai núm vú của mình nữa. Nhưng điều đó có quan trọng sao? Đối với Thy Thy bốn đứa Hội Đạt Bình Hào đều thân thiết gần gũi như nhau. Huống chi giây phút này cảm giác sung sướng lâng lâng làm con bé chỉ muốn quên đi tất cả. Quên đi ngày mai. Ngày mốt. Và những ngày sau đó nữa…
– Ưm… Mình muốn… Yêu mình đi…
Nghe Thy Thy rên rỉ nỉ non, Hội lồm cồm ngồi dậy. Nó vội vàng cởi sạch quần áo. Đạt Bình Hào cũng không chậm, cuống cuồng cởi hết những thứ vướng víu trên người. Thy Thy che miệng nén cười, mặt đỏ ửng như gấc chín nhìn bốn cơ thể con trai tênh hênh trần trụi trước mặt mình. Bốn cái vật kia còn dựng đứng xấu xí như vậy nữa. Thật mắc cỡ chết người ah…
Hội nhìn qua ba thằng bạn, thấy đứa nào cũng nửa muốn nói nửa không. Nó cười cười quỳ gối xuống giữa cặp đùi trắng ngần của Thy Thy. Nâng hai chân con bé cặp qua hông mình. Tư thế vô cùng chuyên nghiệp như một tay sỏi đời… Hội cầm dương vật cứng như sắt đá của mình cọ cọ vào giữa hai mép âm hộ ướt đẫm của Thy Thy.
Thy Thy cả người giần giật thấp thỏm nhắm tịt hai mắt. Con bé rất muốn đêm nay hoàn thành tâm nguyện này của mình. Nhưng lúc này tim con bé đập rất nhanh. Sợ hãi đến run rẩy. Khi vật kia của Hội ép căng âm hộ nó ra từ từ tiến sâu vào trong. Cả người con bé căng cứng, trái tim nhỏ như muốn ngừng đập…
– Ahhhh…
Đột nhiên Hội giật bắn người lại la lên như đau đớn. Đạt Bình Hào đang theo dõi đầy ganh tị và hâm mộ cũng sững sờ không hiểu ra chuyện gì. Thy Thy tái mặt, ngồi bật dậy. Cả người con bé bắt đầu run rẩy bất thường.
– Hội… có sao không?
– Có gì đó… Đau lắm… – Hội nhăn nhó, tay giữ chặt của quý.
– Lấy điện thoại ra. Mở đèn pin xem…
Hai cái điện thoại được rút ra. Ánh sáng đèn flash chói lòa soi thẳng vào giữa hai chân của Hội.
– Ui cha… Chảy máu?! Không phải là…
– Không phải đâu… Nếu của Thy Thy. Thy Thy đã la lên rồi…
Bàn tay Hội run run mở ra. Trên tay nó dính một chút máu. Dưới ánh đèn nhìn kỹ lại mới thấy trên đầu nấm dương vật nó như có một vết cắt nhỏ còn đang rỉ máu. Đạt Bình Hào khi nãy còn ganh tị với Hội bây giờ da đầu đều ớn lạnh sợ hãi.
– Hay là… để mình soi đèn… Xem… Xem nó là cái gì? – Đạt bấm bụng ghé sát Thy Thy hỏi.
– KHÔNG CẦN XEM NỮA…
Thy Thy chợt gắt lên, ôm mặt khóc nức nở. Hội Đạt Bình Hào nhìn nhau không đứa nào có câu trả lời. Bốn đứa chỉ có thể ngồi quây quần lại vuốt ve an ủi lão bà đại nhân.
Thy Thy gục đầu trên đầu gối mà khóc. Trước đêm nay con bé còn hy vọng nó không phải là sự thật. Bây giờ Thy Thy mới biết thì ra cơn ác mộng dằn vặt mình hơn một năm nay đã thật sự diễn ra trên cơ thể mình. Nếu không phải vì giấc mơ không rõ ràng đó… Nếu không phải vì cảm nhận được sức sống của mình đang trôi đi rất nhanh, Thy Thy đã không bao giờ làm ra quyết định buông thả hư hỏng như vậy.
Cha ruột của Thy Thy mất sớm khi con bé mới mười tuổi. Mẹ cố gắng đi làm nuôi con nhưng hai bàn tay gầy yếu của bà lo không xuể. Mẹ Thy Thy rất đẹp, chỉ nhìn con bé cũng có thể đoán được. Quanh bà luôn có không ít đàn ông theo đuổi. Và cuối cùng bà đã đưa ra chọn lựa của mình. Mẹ Thy Thy quyết định tái giá không phải vì tình yêu, càng không phải vì tình dục… Bà chỉ muốn con gái mình lớn lên có một người cha dạy dỗ. Và bà cũng cần một cánh tay trợ giúp nuôi con gái ăn học nên người.
Người mẹ Thy Thy chọn là một bác sĩ, làm việc tại bệnh viện Mekong, Khoa Tu chân Chẩn mạch. Người ta có thể gọi ông là bác sĩ, là lương y hay là luyện dược sư đều đúng cả. Vì bản thân ông, bác sĩ Phú, đồng thời hiểu Tây Y, Đông Y và những thứ đan dược dành cho tu chân giả. Dĩ nhiên bản thân ông cũng là một tu chân giả.
Thy Thy khi nghe Hội và ba đứa bạn tranh luận về thế giới tu chân có thật hay không, con bé luôn đứng về phía phủ nhận. Vì mẹ căn dặn con bé rất nhiều lần. Tu chân là một đề tài cấm kỵ không nên đem ra bàn luận, ngoại trừ bản thân mình cũng là tu chân giả. Ban đầu Thy Thy còn rất tò mò. Đôi khi còn nuối tiếc vì sao cha ruột của nó không phải là một tu chân giả như cha dượng Phú.
Sự tò mò hứng thú của Thy Thy đối với tu chân không dừng lại ở suy nghĩ. Nó bắt đầu táy máy đồ đạc sách vở của cha dượng. Một lần nó tìm thấy cuốn sổ tay. Bên trong là rất nhiều hình ảnh vô cùng ghê rợn… Những thi thể người bị đục khoét lỗ chỗ. Bên trong những cái lỗ đó còn có vật gì đó đang gặm nhấm thi thể họ như là một loại trùng…
Khi đó Thy Thy hét lên sợ hãi lao thẳng ra ngoài tìm mẹ vừa khóc vừa kể lể. Cha dượng từ trong phòng ngủ bước ra vô cùng giận dữ. Ông cầm một cây gỗ rất lớn quất túi bụi lên người Thy Thy. Con bé không ngừng gào khóc dù mỗi roi dượng quật xuống đều đã có mẹ nó dùng thân thể mình đón lấy. Sau lần đó, dượng phú khóa chặt căn phòng kia lại. Cấm tiệt con bé bén mảng lại gần. Bản thân Thy Thy sau khi thấy tấm lưng tươm máu của mẹ, nó đã tự hứa với mình không bao giờ tọc mạch vào chuyện tu chân nữa.
Bốn năm sau, mẹ Thy Thy bị tai nạn qua đời. Đó là theo lời dượng Phú nói. Vì khi con bé từ trại hè của trường quay về thì nắp quan tài của mẹ đã đóng kín. Thy Thy khóc hết ba ngày không ăn không uống. Đến khi con bé mệt lả thiếp đi tỉnh lại thì thấy dượng đến cạnh giường đưa cho nó một bát cháo loãng. Thy Thy được cha dượng đút từng muỗng cháo mà lòng cũng đỡ buồn tủi hơn. Sau khi nó ăn xong, ông lại đem đến cho con bé một chén thuốc sắc. Từ nhỏ Thy Thy đã rất ghét mùi thuốc Bắc. Nhưng trước ánh mắt của cha dượng, con bé không dám cãi lời, nhắm mắt mà uống. Kỳ lạ chén thuốc đó lại không khó uống như nó tưởng tượng. Vị hậu còn ngọt ngọt thanh thanh rất dễ chịu. Sau khi uống xong, không quá lâu, Thy Thy chìm vào một giấc mơ rất kỳ lạ.
Trong mơ con bé cảm giác toàn thân mình mát lạnh như không mặc gì trên người. Có ai đó giở hai chân nó mở rộng ra hai bên… Đưa thứ gì đó vào trong âm hộ nó. Thy Thy cảm giác mình vô cùng sợ hãi. Dù con bé không biết thứ chui vào trong người mình là cái gì nhưng nó hẳn không phải vật mà đàn ông đưa vào người phụ nữ. Thy Thy khi đó đã mười ba tuổi, không phải thứ gì cũng không biết. Nó vẫn biết đàn ông và đàn bà làm chuyện gì để sinh ra em bé. Nó vẫn biết đàn ông có một thứ xù xì xấu xí giữa hai chân lúc thì lủng lẳng lúc lại thẳng đứng… Nhưng thứ nó cảm giác ở bên trong âm hộ mình hoàn toàn không giống như vậy. Vì nó có thể tự nhúc nhích.
Tối hôm đó Thy Thy tỉnh lại, đi tiểu thấy máu. Con bé còn nghĩ rằng ngày kinh đến sớm. Nhưng hôm sau miếng băng vệ sinh vẫn trắng tinh sạch sẽ. Thế là con bé quên việc đó đi…
Cha dượng bắt đầu chăm sóc Thy Thy rất chu đáo làm con bé ngạc nhiên. Ông mua đồ ngon cho nó ăn, cho tiền quà vặt lúc nào cũng rộng rãi hơn mẹ. Tối khuya ông còn nấu canh gà bồi dưỡng cho con bé. Mỗi tuần ông đều cho Thy Thy uống một chén thuốc bắc y như lần trước.
Mỗi lần như vậy con bé đều ngủ rất sớm. Mỗi lần như vậy giấc mơ đáng sợ kia lại quay về. Bên dưới con bé trống trải mát rượi, hai chân bị mở ra… Trình tự vẫn như vậy. Có điều không có gì đưa vào trong âm hộ nó nữa. Mà như một lần thăm khám xem xét rồi thôi.
Sau một giấc ngủ mơ màng như vậy sáng hôm sau Thy Thy luôn được cha dượng bồi dưỡng rất sung túc. Chỉ vài tháng hè ở nhà với cha dượng Thy Thy phổng phao xinh đẹp hơn hẳn. Mỗi lần nó ra đường bắt đầu thu hút không ít ánh mắt của đám con trai. Còn may bên cạnh Thy Thy luôn kè kè theo Hội Đạt Bình Hào nên ruồi nhặng bay quanh luôn bị xua đi sạch sẽ. Dường như cha dượng cũng nhận ra Thy Thy đã trổ mã trở thành một con thiên nga xinh đẹp. Ông luôn dặn dò nó không được quen bạn trai sớm. Không được yêu đương. Càng cấm tiệt các loại động chạm thân thể với người khác giới.
Thy Thy luôn nghe lời cha dượng. Ngoài bốn đứa bạn thân con bé không tiếp xúc với bất kỳ đứa con trai nào khác. Nhưng bắt đầu từ vài tháng gần đây mỗi tối Thy Thy luôn gặp lại giấc mơ đáng sợ đó. Thỉnh thoảng nó còn cảm nhận được bên trong mình có gì đó nhúc nhích. Thậm chí vài lần con bé thử đưa tay vào nơi đó của mình cố chạm đến vật đó nhưng không được. Chuyện này Thy Thy không dám nói với cha dượng vì nó xấu hổ. Dù sao ông cũng không phải là cha ruột của nó. Con bé càng không dám tự mình đến bệnh viện kiểm tra vì người ta sẽ yêu cầu có người lớn đi theo. Và cứ thế nữa năm trôi qua… Thy Thy chịu đựng cơn ác mộng kia càng ngày càng dày đặc. Con bé còn nhận ra cơ thể mình mỗi ngày trôi qua đều thay đổi khác thường. Con bé thấy mình ăn rất nhiều, nhiều hơn bầy kỳ đứa con gái nào khác mà nó từng gặp. Nhưng Thy Thy vẫn không mập lên được, thậm chí còn thon thả hơn nhiều đứa cả ngày nhịn ăn giữ eo. Song song với đó mỗi tối dù Thy Thy ngủ rất sớm sáng dậy đi học vẫn thấy mệt mỏi cả người như bị rút đi sự sống.
Và hai tuần trước, cha dượng Phú rời khỏi nhà có việc gấp đã để quên trên bàn ngoài một cuốn sổ tay. Đó cũng chính là cuốn sổ tay khi xưa Thy Thy táy máy qua một lần mà mẹ bị dượng đánh. Con bé đắn đo một lúc mới quyết định mở ra xem. Con bé cố tình bỏ qua những trang đầy hình ảnh ghê rợn mà chỉ đọc những trang có chữ viết. Những điều dượng viết trong đó làm Thy Thy sợ hãi.
Ông ta đang nghiên cứu nhân bản một loại trùng ăn xác được tìm thấy bên trong quan tài chứa xác ướp cất giữ bên trong Kim tự tháp Ai cập. Loại trùng này được xem là có cuộc sống kéo dài vô hạn. Vì nó có thể tự ngừng sinh cơ của mình khi không có nguồn thức ăn. Người Ai Cập cho thứ này vào quan tài để ngăn chặn các xác ướp sống lại theo thuyết giáo tín ngưỡng của họ. Bên ngoài xác ướp được quấn chặt lớp vải thấm một loại nhựa thông mà loại trùng ăn xác này chán ghét. Nhưng nếu xác ướp đó thật sự sống lại, tự xé bỏ lớp vải muốn thoát ra thì loại trùng không bao giờ chết kia sẽ thức tỉnh lao vào tấn công. Thứ đầu tiên trùng ăn xác nhắm tới là bộ não người. Sau khi chén sạch bộ não chúng sẽ từ từ gặm nhấm toàn bộ thi thể kẻ xấu số đó đến cặn bã cũng không còn.
Trong một tài liệu Ai cập cổ mà cha dượng tìm được có phương pháp nuôi dưỡng nhân bản loại trùng ăn xác này. Họ dùng cơ thể của một trinh nữ để ấp trứng… Khi trứng trùng nở thân thể cô gái bất hạnh đó cũng chính là nguồn dinh dưỡng đầu tiên cho chúng.
Thy Thy còn tìm được một hình vẽ mô phỏng một loại đan dược dành cho tu chân giả. Bên trong là hình lõi được tạo ra từ hợp chất dễ tan trong nước pha lẫn với nhựa thông bao lại một con trùng ăn xác ở trạng thái ngủ đông. Nếu viên đan dược này uống vào người bắt đầu tan rã thì con trùng kia sẽ lập tức thức tỉnh. Bắt đầu đục khoét trong cơ thể tìm lối đi lên bộ não.
Đọc đến đây gương mặt Thy Thy đã không còn chút huyết sắc nào. Nhưng thứ làm con bé tuyệt vọng nhất là một khung thời gian biểu được vẽ theo tuần theo tháng còn chia theo năm… Cái tên bên trái được viết tắt một chữ cái “L”. Cái tên bên phải là hai chữ cái “TT”. Đó không phải là mẹ Liễu và Thy Thy, tên của mình sao? Đánh dấu ngày tháng bên cột của mẹ Liễu dừng lại tại ngày 21/07/2018. Đó cũng là ngày mẹ bị tai nạn mất. Còn cột bên phải của Thy Thy vẫn tiếp tục đã vượt qua gấp đôi thời gian của mẹ… Thy Thy rất sợ hãi. Con bé bắt đầu hiểu được bên trong người mình thật sự có thứ gì đó sẽ sớm kết thúc tính mạng của mình. Và kẻ đã dùng cơ thể hai mẹ con nó làm vật thí nghiệm chính là dượng Phú.
– Thy Thy… Có chuyện gì vậy?
– Kể cho tụi này nghe với…
Thy Thy ngẩng đầu, lau nước mắt trên mặt nhìn bốn gương mặt thân quen đang nhìn mình với ánh mắt quan tâm lo lắng.
– Không có gì… Mình tự nhiên nhớ đến mẹ thôi…
– À…
Hội Đạt Bình Hào nhìn nhau. Chỉ một ánh mắt chúng đều hiểu nên giữ im lặng. Khi Thy Thy muốn nói, con bé sẽ nói.
– Hội… Hết chảy máu chưa? – Thy Thy chợt hỏi.
– Hì hì… Hết rồi…
Hội nhe răng cười còn cố tình mở đèn pin soi vào chỗ đó của mình. Thy Thy che miệng nén cười. Ánh mắt con bé có chút xấu hổ nhìn dương vật Hội vẫn còn dựng đứng nhưng vết cắt nhỏ kia đã ngưng rỉ máu. Đâu chỉ mình Hội, Thy Thy nhìn quanh thấy chỗ đó của Đạt Bình Hào cũng y nguyên dựng cờ như vậy.
– Chắc phải khó chịu lắm ah…
– Ha ha… Không có… – Hào cười hề hề gãi gãi đầu.
– Đang định mình giúp mấy bạn. Vậy thì thôi… – Thy Thy giả vờ như muốn đứng lên đi về.
– Ây da… Đừng…
“Chát…”
– Nhanh mồm nhanh miệng nè… – Hội nghiến răng phát một cái lên đầu thằng Hào.
– Tao… khách sáo tí mừ…
– Hi hi… Được rồi…
“Xoạt” cùng lúc cả bốn tên tiểu quỷ quỳ hai gối cao lên, chĩa bốn cột cờ ra sẵn sàng chờ đợi. Thy Thy cắn môi mặt đỏ lựng đưa tay cầm lấy dương vật Hội, lại cầm lấy của Đạt cùng vuốt vuốt thật nhẹ nhàng. Con bé lại cúi thấp xuống gương mặt xinh đẹp đỏ ửng như gấc chín ghé sát vào dương vật của Bình. Đôi môi mềm mại của Thy Thy hé mở phủ lên cái đầu nấm to bè bóng lưỡng của nó từ từ nuốt sâu vào…
– Ahhh… Đã quá…
Bình cố tình rên một tiếng, hai mắt lim dim làm cho ba đứa bạn đố kỵ đến phát điên. Hội, Đạt dù gì cũng được hai bàn tay mềm mại của Thy Thy an ủi. Còn mỗi thằng Hào bên cạnh cứ vò tai bức tóc không biết phải làm gì… Người ta nói đường đến núi là có lối rẽ.
Hào lồm cồm ra phía sau Thy Thy, ôm chặt lấy cơ thể trần truồng tuyệt vời của con bé. Hai tay nó vòng lên xoa nắn hai bầu vú mê người của Thy Thy. Hạ thể nó nhấp nhổm đẩy dương vật căng cứng của mình trượt vào khe mông của con bé. Ra vào… Ra vào… Cảm giác này thật không tệ ah…
– Ưm…
Hành động sáng tạo của Hào làm cơ thể Thy Thy nóng lên cũng hòa nhịp cùng nó. Con bé đổi qua ngậm lấy dương vật Hội nuốt sâu vào, tay chuyển sang vuốt ve cho Bình…
– Hào… Mày lên đây đi. Anh có một sáng kiến hay hơn…
– Thật không đó… Đừng dụ tao… Tao đang phê…
– Nhanh…
– Được rồi…
Hào hậm hực rút đi, Bình lập tức thế chỗ vào. Nhưng nó không làm như Hào. Mà hoàn toàn nằm dài xuống. Nó nắm lấy bờ eo nhỏ Thy Thy kéo con bé lùi về, hai chân quỳ hai bên.
– Bạn không sợ… giống Hội sao? – Thy Thy ngạc nhiên nhìn dương vật dựng đứng của Bình bên dưới đang chĩa thẳng lên âm hộ mình.
– Hê hê… Không phải như vậy. Mình sẽ không đưa vào đâu… Thy Thy ngồi xuống đi… – Bình lấy tay đè dương vật mình xuống bụng.
Thy Thy chợt hiểu. Mặt đỏ ửng lên. Con bé nhẹ nhàng ngồi lên áp âm hộ trơn nhẫy ướt át của mình lên khúc thịt nóng hổi căng phồng của Bình. Một cảm giác nóng như lửa làm cả người con bé tê dại. Thy Thy khẽ ưỡn ẹo mông một chút liền bật rên thành tiếng…
– Ưm… Ôi…
Thy Thy thấy hai mép môi âm hộ mình như hai miếng bơ áp lên một cây xúc xích nóng hổi bắt đầu tan chảy… Trượt đi trượt lại. Con bé cảm nhận được cả mấy sợi gân máu ngoằn ngoèo trên nó. Đây mới là cảm giác hoan ái ah… Thy Thy càng ư ử sung sướng di chuyển không ngừng vừa ngậm mút dương vật của Hội càng sâu.
Thế là bộ năm cũng tìm được một cách làm cho mình thoải mái tận hưởng một chút cảm giác hoan ái vui vẻ của tuổi trẻ. Tiếng hổn hển ư ử mỗi lúc một nhanh.
– Ưmmm…
– Ahhh… Anh không chịu nổi rồi… ôi mẹ ơi…
Bình kêu lên sung sướng rùng mình xuất tinh trước. Một dòng nước ấm tung tóe cả mông đít trắng nõn của Thy Thy. Hào lập tức kéo nó ra không uống phí một giây nào thế vào chỗ trống. Trọng lượng cơ thể và cảm giác trơn nhẫy nóng hổi của âm hộ con bé làm Hào hai mắt cũng dại ra…
– Wahh… Đã quá… Thy Thy ơi… Mình…
Hội kêu lên một tiếng cũng đã muộn. Dương vật trai tân của nó rất nhạy cảm làm sao kiểm soát xuất tinh đúng lúc được. Thế là Thy Thy mặt đỏ ửng lên. Trong miệng con bé đón lấy toàn bộ sự sung sướng đầu đời của Hội.
– Ưm… Bạn hư quá đi…
Lần lượt. Luân phiên cùng nhau vui vẻ với Thy Thy. Hoàn toàn không có sự giành giật chen lấn nào. Ai cũng có lượt của mình. Thy Thy cuối cùng cũng mệt nhoài thiêm thiếp mê mẩn nằm giữa Hội Đạt Bình Hào.
Thân thể trần truồng của Thy Thy từ trên xuống dưới đều nhầy nhụa tinh dịch của bốn đứa bạn thân. Miệng còn nuốt vào hai lần. Dù cái mùi này rất khó ngửi nhưng Thy Thy không thấy gì khó chịu hay dơ bẩn hết. Chỉ cần nghĩ đến bên trong cơ thể mình còn chứa thứ kinh tởm nhất trên thế gian thì Thy Thy nuốt vào thứ từ trong cơ thể của bốn đứa Hội có là gì chứ?
Tâm trạng Thy Thy lúc này rất vui rất thoải mái. Ý nguyện của con bé hôm nay tạm xem như đã hoàn thành. Ít ra sau này khi nó trở thành thức ăn cho đám côn trùng kia cũng không còn nhiều tiếc nuối với cuộc đời này nữa. Ít ra sau này khi nó đột nhiên biến mất Hội Đạt Bình Hào cũng còn một kỷ niệm bên nhau đáng nhớ.
– Mình có nên đi về không? Chờ ngoại lo chờ cửa ah… – Hội nhổm dậy hỏi.
– Ừ… Về thôi… – Đạt nói.
– Nhưng mình phải tắm ah… Mấy bạn làm người mình dơ hết rồi… – Thy Thy ngồi dậy bĩu môi nhõng nhẽo.
– Dạ, để chúng tiểu nhân đưa lão bà đại nhân xuống mé sông tắm rửa nha…
– Hi hi… Được đó…
Cả nhóm năm đứa cầm quần áo, thân trần truồng dắt díu nhau đi xuống sát bờ sông. Nơi này rất tối lại không có ai. Không sợ bị nhìn lén. Nước sông mát lạnh thoải mái. Nơi năm đứa xuống lại không có bùn mà bên dưới là sỏi nhỏ.
Thy Thy miệng cười không dứt buông thõng hai tay để cho Hội Đạt Bình Hào thi nhau khoác nước lên tắm rửa cho mình. Cảm giác này thật tốt. Thy Thy thầm nghĩ nếu ngày mai kia mình không chết, con bé sẽ thật sự cùng lúc gả cho bốn người bạn mình. Như vậy mới là hoàn hảo.
– Ngoại nói rồi. Tối Thy Thy ngủ với ngoại đó… Ôi… Mình nhớ bạn chết thôi… – Đạt áp mặt lên vai Thy Thy vòng tay lên xoa nắn hai bầu vú của con bé.
– Hi hi… Thì Đạt qua nằm chung với ngoại…
– Ha ha… Ngoại tao ngáy to phải biết nha… – Hội cười vang.
– Thật sự? – Thy Thy tròn mắt lên.
– Ha ha… Đùa thôi… Ngoại ngáy thỏ thẻ như tiếng máy chà lúa vậy hà…
– Ha Ha…
“Phạch… Phạch…”
Đột nhiên trên bầu trời vọng xuống âm thanh rất lớn làm cả năm đứa ngẩng đầu nhìn lên. Một chiếc trực thăng toàn thân sơn đỏ có một dấu chữ thập trắng bay lướt qua hướng thẳng về chiếc du thuyền trắng thật xa ngoài kia…
– Oh… Trên du thuyền đã xảy ra chuyện gì sao? Sao có trực thăng cấp cứu vậy?
– Hình như khi nãy tao nghe được có tiếng nổ lớn lắm…
– Tao cũng nghe được…
– Ừ… Tao cũng nghe…
– Tại sao ai cũng nghe lại không nói với mình vậy? – Thy Thy hậm hực nhìn quanh bốn người hỏi.
– À… Tại lúc đó… đang ăn… ăn ah… – Hội gãi gãi đầu. – Bà ngoại nói lúc ăn cơm không nên phân tâm…
– Phì… cái gì mà ăn cơm chứ… Vô duyên… – Thy Thy quay đi mặt đỏ bừng lên.
“Á…”
Đột nhiên Thy Thy che mặt hét lên kinh hoàng. Cả bốn đứa kia cũng bị tiếng hét chói tai của con bé dọa đến suýt tè ra quần.
– Bên kia… Bên kia… Có xác chết kìa…
– Đâu…
Thằng Hội vừa hỏi cũng tái mặt sợ hãi. Nó nhìn theo hướng chỉ của Thy Thy liền thấy một vật rất to lớn trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Hội nhíu mày nhìn kỹ lại. Dù ánh trăng không sáng lắm nhưng nó vẫn nhận ra thứ trôi nổi đó là một người. Còn có thấy được mái tóc lù xù và cái mũi lộ ra khỏi mặt nước. Nhưng hẳn không phải là một người chết. Vì đã chết hẳn phải chìm xuống chỉ nổi lên khi thi thể phân hủy. Hội từng thấy không ít người chết trôi. Thi thể trương sình của họ đều nổi phồng trên mặt nước sẽ không lập lờ như vậy.
– Hẳn không phải người chết. Mấy bạn chờ ở đây…
– ĐỪNG… HỘI…
Thy Thy sợ hãi thét lên lanh lảnh vang cả trời đêm. Nhưng Hội đã nhào ra giữa dòng nước, bơi thật nhanh về hướng người đó. Thy Thy, Đạt Bình Hào đều lên bờ co ro đứng sát vào nhau lo lắng nhìn theo. Mặt sông rất tối. Hình bóng của Hội lúc hiện ra lúc lại biến mất làm cả đám nhấp nhổm không yên.
Sau cùng Hội cũng đến bên cái thi thể lềnh bềnh đó. Đúng như nó đoán. Người đàn ông này chưa chết nhưng bị thương rất nặng. Nó không suy nghĩ nhiều, khoác tay qua cổ người đàn ông. Kéo đầu ông ta tựa lên vai mình, nâng khỏi mặt nước. Hai chân một tay quẫn đạp bơi ngửa vào trong bờ.
Vừa về đến gần bờ Đạt Bình Hào đã nhào xuống phụ giúp. Gã đàn ông này rất to lớn. Phải ngoài 1,90m, nặng hơn 100kg. Thy Thy cũng xuống phụ một tay. Năm đứa chật vật lắm mới lôi thân thể ông ta ra khỏi mặt nước.
Lúc này nhìn thấy ông ta mất cả một bên cánh tay lên đến tận vai. Vết thương đã tái nhợt như thịt ươn ngoài chợ không còn máu rỉ ra.
– Cái gì chém mà ngọt như vậy ah? Từ vải áo đến cánh tay, cơ thịt, xương, đều một đường… Thật sắc bén kinh người… – Hàu làu bàu như tự nói một mình.
– Có thể là chân vịt của xà lan không? – Bình hỏi.
– Không… Chân vịt xà lan rất lớn. Vết chém không ngọt như vậy được. Mà nát bươm ra… – Hội nhíu mày nói.
– Mấy bạn đừng nói chuyện máu me đó nữa được không? – Thy Thy cắt ngang nói. – Lo cứu người ta đi chứ? Hay để mình hô hấp nhân tạo nha…
– KHÔNG ĐƯỢC… – Cả bốn đứa đồng thanh phản đối.
– Gì vậy… Đây là cứu người nha. Nghĩ bậy bạ gì hả?
– Ông ta là mất máu dẫn đến đuối sức. Không phải đuối nước. – Hội nhăn nhó giải thích.
– Vẫn còn hơi thở ah…
Thy Thy đưa ngón tay đến sát mũi người đó. Bất chợt gã đàn ông đó mở mắt làm con bé giật bắn cả người suýt nữa đã hét lên. Nhưng con bé nhận ra ánh mắt ông ta rất mờ mịt như không còn chút sức sống nào. Ông ta nhìn từ gương mặt xinh đẹp của Thy Thy chuyển xuống hai bầu vú non tơ mềm mại, miệng ông ta thì thào…
– Tiên nữ ah… Thật đẹp…
– Á… – Thy Thy mặt mũi đỏ bừng vội trốn sau người Bình.
– Bà mẹ nó… Lão bà bọn mình bị hắn nhìn sạch sẽ rồi… – Thằng Hào vỗ đùi đen đét tức tối.
– Suỵt… Im lặng…
Hội đến gần ông ta, hơi cúi xuống lắng nghe. Nó biết ông ta đã sinh ra ảo giác là thời điểm hồi quang phản chiếu sắp chết. Nó không biết nguyên do cái chết thật sự của ông ta là gì. Một người mất máu đến lịm đi thì sẽ như vậy chết hẳn, hầu như không có khả năng tỉnh lại để trăn trối.
– Đừng báo cảnh sát. Cứ để tôi ở đây. Giữ thứ này. Lập tức đem nó đi thật xa…
Người đàn ông bắt lấy tay Hội. Nhét vào lòng bàn tay nó một thứ gì đó lạnh toát.
– Ném đi. Đừng để ai tìm thấy… Lập tức đi… Nhớ lấy…
Cánh tay gã đàn ông từ từ rơi xuống. Hai mắt vẫn nhìn lên Hội mất vài giây mới chậm rãi khép lại. Hội nhìn chằm chằm gương mặt kiên nghị kia thầm ghi nhớ. Không hiểu sao từ lời trăn trối lộn xộn của lão nó cảm nhận được có gì đó rất nguy hiểm đang tiến đến đây.
– Mặc đồ vào… Rời khỏi đây ngay… – Hội nói với nhóm bạn, cả đám liền cuống quýt chạy theo.
– Ông ta đưa mày thứ gì?
– Thứ gì không quan trọng bằng bây giờ rời khỏi đây…
– Nhanh…
Thy Thy chỉ chồng cái váy lên người, đồ lót nhét vào balo, lại xong nhanh nhất. Hội dúi luôn vào tay con bé vật đó vừa nhảy lò cò xỏ quần vào.
– Cất đi. Nhét đâu cũng được đừng làm rơi…
– Ờ…
Thy Thy ngẫm nghĩ rồi mở balo lấy ra một cái hộp nhỏ nhìn chữ nhật như được nạm xà cừ vỏ ốc. Con bé tìm thấy cái này ở nhà. Khi nó hỏi xin dượng Phú, ông chần chừ một lúc mới đồng ý cho nó. Thy Thy dùng cái hộp chỉ để cất một tấm hình của mẹ và đôi bông tai mẹ mua cho. Đi đâu con bé cũng đem theo. Nó bỏ luôn miếng đá xanh hình dáng kỳ lạ vào trong hộp. Đóng nắp lại.
– Đi nhanh…