Phần 3
Tình hình này chắc không ổn rồi, con gái mà hay e thẹn là khó làm quen lắm. Tui đi lên lầu định kiếm vài cuốn sách đọc chơi, chứ giờ này lại lôi cái lap ra, ba mẹ thấy lại chửi cho, vừa mới đi chơi về lại ôm ngay cái lap là không ổn với ổng bả, thôi đành làm con ngoan trò giỏi vậy.
Tui vừa ngồi lên cái lan can ngoài ban công hóng gió, vừa cầm cuốn sách ra dáng lãng tử ghê, chả biết đọc được chữ nào không nhưng tui lại thích thế, thật ra tui cũng thích đọc sách lắm, sách có chữ là đọc cái nào hay thú vị thì đọc hết, cái nào nhàm nhàm thì đọc qua loa cho hiểu nội dung là được rồi.
Đang chăm chú thì có người bước ra, tui ngước lên nhìn. Hương đang bước ra chỗ tui, Hương từ từ đi tới trong bộ đồ ngủ mỏng manh, dáng người thướt tha, mái tóc buông dài, gương mặt rạng ngời, tay đang vén mái tóc, cử chỉ thật dịu dàng, lần đầu tiên tui thấy một người con gái nữ tính như vậy, thật khó cầm lòng được, nếu lúc đó có ai mà hù tui 1 cái chắc tui rớt thẳng từ ban công xuống chết mất, không phải chết vì độ cao mà là chết vì trái tim đã nhảy ra khỏi lòng ngực mà nó vẫn chưa chịu về.
– Anh ngồi trên lan can cao như vậy mà không sợ té sao?
– Không sợ đâu, anh ngồi như thế này quen rồi.
– Thôi anh xuống đi, nhìn nguy hiểm lắm.
– Sao em không thử ngồi với anh nhỉ, thú vị lắm đó.
– Thôi em không dám đâu, em ra đây hóng gió chút thôi, chứ không muốn bị té đâu.
– Chắc phòng anh chật chội quá làm em khó ngủ phải không.
– Không đâu anh, tại em lạ chỗ nên ngủ không quen thôi.
Hương đưa mắt nhìn về phía xa, từng làn gió đang hồn nhiên đùa nghịch mái tóc rối đang bay phấp phới ấy. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn quả thật không sai, đôi mắt của Hương trong sáng và thánh thiện, nhưng đôi lúc tui thấy nó có gì đó thật huyền bí, nhất là trong lúc này, khi Hương nhìn về 1 nơi nào đó, trong sâu thẳm đôi mắt ấy, có chút gì đó u buồn và nhiều cảm xúc.
Trong lúc tui đang mải mê suy nghĩ về ánh mắt ấy thì Hương tiến lại cái bàn học của tui, nơi để sách và có dán mấy tấm giấy khen của tui và thằng em, tui cũng không có gì nhiều, vài tấm giấy khen học sinh giỏi, 1 tấm giấy hạng nhất 1 tấm hạng nhì mấy năm cấp 3 và không có tấm nào hồi cơ sở (hồi cấp 2 quậy lắm), ánh mắt lém lỉnh hết xem cái này rồi tới cái kia, nhưng chả dám đụng vào, rồi cũng tò mò quá nên cầm 1 cuốn lên xem, lật lật vài trang rồi nhìn qua phía tui, bắt gặp ngay ánh mắt nghiêm nghị của tui, thế là nàng vội đặt quyển sách lại chỗ cũ, rồi lại nhìn qua tui, tui không nhịn được cười, rồi bị nàng phát hiện, thế là nàng xấu hổ quay trở vào phòng.
Ánh trăng đêm đó thật sáng, tuy chưa tới 16 trăng tròn, nhưng bầu trời đêm đã không còn thấy ngôi sao nào. Ngày 13 – 8 âm lịch, 2 ngày nữa là tới trung thu rồi.
Đêm đó, 1 đêm khó ngủ, cứ miên man suy nghĩ vớ vẩn, lung tung, thật chẳng biết làm sao nữa, không lẽ mình không làm gì? Mà làm gì là làm gì? Làm quen rồi rủ đi chơi rồi tỏ tình rồi bị cả dòng họ đánh hội đồng hoặc tỏ tình không được chấp nhận??? Rối tung cả lên, thôi kệ, ngủ cái đã mai tính tiếp.
Rẹeeet…
Tiếng cánh cửa sắt đang kéo ra, 5h30 rồi, tui thường dậy vào giờ này vì phải dọn hàng quán, khiêng mấy cái bàn với ghế ra, leo lên sân thượng mở cửa cầu thang, rồi lên sân thượng ngắm cảnh mặt trời mọc, không khi se se lạnh, ánh mặt trời bình minh vừa hé, một làn sương mờ ảo nhuộm màu hồng hồng còn đang bao phủ cái thị trấn nhỏ bé này, hít vào 1 phát, không khí lạnh làm tui thoải mái ghê, tâm hồn lâng lâng. Tui chạy ra con đường quanh khu công nghiệp đằng sau nhà tập thể dục, chạy vài vòng rồi ra tiệm cơm tấm trước cửa làm 1 dĩa.
– Dì ơi con không đem theo tiền, lát nữa gì tính cho mẹ con nhé.
Tụi chạy về nhà, tắm 1 chút, rửa mặt đánh răng, thay bộ đồ hàng hiệu vào cộng thêm đôi giày, chải chuốt lại 1 chút, dắt con cúp 50 ra, xe cảnh đó mấy bạn, toàn hàng nhật, bánh lùn mấy chục cái căm cộng mấy cái phụ tùng linh tinh nhìn dễ thương lắm, bọn con gái mê tít cái xe của tui, chỉ có đều nó chạy chậm lắm.
Đang dắt xe ra thì nghe tiếng ông anh hàng xóm, ổng đang uống cafe.
– Phong, sáng sớm mày chạy show ở đâu đó, cho tao 1 vé đi coi với.
– Vé không bán anh ơi, anh uống thêm 2 ly cà phê nữa em khuyến mãi cho 1 vé.
– Thôi đi thằng quỷ, đi học đi, dạo này nhìn mày điệu quá đó.
Ừ cũng phải, từ hồi lên đại học, ba mẹ sắm sửa bao nhiêu thứ, bắt tui mặc, trước giờ đi đâu cũng qua loa thôi, lâu lâu đi chơi mới mặc cái áo đẹp 1 chút, mà bay giờ thay đổi hẳn, nhìn cứ như là thằng gay ấy, quần áo, đầu tóc bóng lộn nhưng đẹp trai ra phết.
Vừa đúng lúc ấy, Hương vừa bước từ cầu thang xuống, vẫn bộ quần áo ngủ và dáng người tha thướt ấy, nàng nhìn tui mỉm cười, nụ cười dường như không phải là một nụ cười xã giao chào hỏi nữa nó như chưa cái gì đó rất thân thiết, một nụ cười bắt đầu một ngày mới, bắt đầu một mối tình và bắt đầu những thay đổi lớn nhất trong cuộc đời tui.
Tui phóng nhanh tới trường, vừa đi vừa suy nghĩ vu vơ, cũng may là chưa tông nát cái xe tải nào, ở trường cũng không có gì đặc biệt, vì tui học công nghệ thông tin nên lớp tui rất ít con gái, đã vậy mà nó còn xấu ma chê quỷ hờn, chỉ có vài thằng bạn chơi được, còn lại bọn nó toàn bàn game online, tui thì chả thích, hết tiết toán chán ngắt, tui ra ngoài hành lang, còn hơn nữa tiếng nữa tới lớp tiếng anh, tui đi dạo vài vòng, bỗng có tiếng gọi đằng sau.
– Bạn ơi, cho mình hỏi phòng, B14 ở đâu vậy?
Tui quay lại, một cô gái khá xinh, đeo cái kiếng cận, tóc duỗi thẳng, mặc chiếc áo sơ mi trắng kiểu cách, quần jean bó sát nhìn cũng khá nuột nà đấy.
– Bạn vào nhầm khu rồi, bên đây khu D mà.
– Hả mình sắp trễ rồi, bạn có thể chỉ mình đến khu B được không?
– Có phải bạn học tiếng anh tiết sau lớp cô Dung không?
– Ơ, sao bạn biết?
– Mình cũng học phòng đó mà, bạn vừa vào nguyện vọng 2 phải không?
– Uh, Hi hi.
– Vậy đi cùng nhé, chưa tới giờ đâu, hôm nay cô tới trễ hơn, hình như là mắc công chuyện gì đó, cô kêu tập trung xuống phòng D05 lúc 9h30, bạn nguyện vọng 2 nên chắc không biết.
– Uhm cảm ơn bạn nhiều nha, nếu không có bạn mình không biết đi đâu rồi.
– Không có gì, mình phải cảm ơn bạn mới đúng.
– Ơ tại sao vậy? Mình đâu có làm gì cho bạn đâu mà bạn phải cảm ơn?
– Có đó, nhờ có bạn mà mình có người tám đỡ buồn trên đường đi xuống lớp.
– À mà bạn tên gì vậy? Mình tên Phong.
– Mình tên Tuyết.
Thôi bỏ qua khúc tám, mình mà viết chắc cả chục trang không đủ, mỗi lần nói chuyện với gái là khó dừng lại lắm, tui và Tuyết cùng học chung môn tiếng Anh, suốt buổi học hôm đó có tuyết nói chuyện cũng khá vui nhưng thật sự tui cũng không nghĩ gì nhiều về Tuyết vì đơn giản con gái mà mình dễ tiếp cận quá cũng không có gì thú vị, đối với Hương thì khác, gần như rất ít nói, chủ yếu trao đổi qua ánh mắt, có những lúc mình nghĩ mình và Hương có thần giao cách cảm, gần như chỉ cần nhìn vào mắt Hương là tui biết em muốn gì rồi.
Hôm nay cô cho cả lớp xem 1 đoạn phim tiếng anh và lâu lâu ngừng lại để hỏi xem có ai dịch được không, nói thật thì xem phim trên HBO, STAR MOVIE nhiều rồi nên dịch lại cũng đơn giản, tui đứng lên trả lời nhiều đến nỗi làm biếng giơ tay, phần vì muốn có thêm điểm cộng, phần vì muốn cộng thêm điểm với mấy em trong lớp nên tui khá năng nổ, Tuyêt thấy tui xung phong nên cũng “xung” không kém.
Tan học định mời Tuyết đi uống nước nhưng thôi vì có chuyện quan trọng hơn cần làm, tui phóng xe nhanh về nhà và trong đầu đã có sẵn kế hoạch, vừa về không cần thay quần áo, tui vào thẳng bếp, ăn cho no cái đã, rồi bắt đầu kế hoạch, chạy thẳng lên phòng mình, bây giờ đã là phòng của Hương và bà chị 2 rồi, bắt đầu chém gió nào:
– Cốc cốc, mấy chị ơi cho em vào nhé.
Hương ra mở cửa.
– Anh vào đi.
– Chị 2 có muốn đi chợ với em không? Mẹ em kêu đi mua ít đồ mà em con trai nên cũng kém trong chuyện mua sắm lắm.
– Chị không đi đâu, trời nóng lắm, em với bé Hương đi đi.
Hương hơi bối rối, quyết tìm cách từ chối.
– Chị đi với anh Phong đi, sao cứ nằm đó suốt vậy, lười quá à.
– Chị đang bận chứ bộ, em đi với Phong đi.
Nhân cơ hội tui tiếp thêm vài lời.
– Chị ấy bận nhắn tin rồi, mà xe em cũng không chở chị nỗi đâu.
Hương bật cười, còn bà chị 2 quăng cái gối vô mặt tui, rồi nói:
– Thằng quỷ dám nói chị mày đó hả, tự đi một mình đi.
Tui quay mặt sang Hương giọng thành khẩn.
– Hương đi với Phong nha, chị ấy không đi rồi.
Hương suy nghĩ 1 lát rồi nói 1 câu làm tui khá bất ngờ.
– Mình đi bộ nhé!
Tui như ngớ người, từ trước tới giờ, có đứa con gái nào đi với tui mà đòi đi bộ đâu, trời lại nóng, xa gần cả cây số, nhưng đó lại là 1 nét độc đáo của người con gái mà suốt cuộc đời này có lẽ tui sẽ không bao giờ quên được.
Tui vui vẻ nhận lời, Hương lấy cái nón vành rộng, đi bộ với tui, đó là lần đầu tiên chúng tui đi bộ cùng nhau, sau này hai đứa cũng toàn đi bộ.