Phần 16
Hơn mười ngày sau khi lên quê ngoại sống, một buổi chiều đẹp trời, tự nhiên bà ngoại đến nhà kêu chở ngoại vô nhà bác 9 nào đó để ở lại tâm sự rồi mai ăn đám giỗ ông 9, dọc đường đi nghe bà ngoại nói mới biết bà 9 là bà ngoại của Hương, tui vui như bắt được vàng, hehe tự nhiên không cần hỏi mà có người dẫn mình tới tận nhà, mà không biết là Hương có nhà không???
Tui theo sự chỉ dẫn nhiệt tình của ngoại, băng mấy khúc đường rừng, rồi tới một khu dân cư nhỏ, lại qua 1 cái ngã ba, rồi 1 cái nữa vào tận 1 khu vườn xoài, rồi lại rẽ 1 cái nữa vào thật sâu trong khu vườn tối ôm, một căn nhà gỗ nhỏ hiện dần ra trước mắt, trước nhà cậu 3 đang lúi húi sữa cái xe máy, tui chào cậu 3 rồi bước vào căn nhà, căn nhà khá tối, trong nhà có rất nhiều người lớn, tui theo chỉ dẫn của bà ngoại phải chào hết người này người kia, bà ngoại tui gọi to:
– Chị xui ơi, tui tới rồi nè.
Bà chín từ trong buồng bước ra, kèm theo đó là.
– Thưa bà nội mới tới. – Tiếng Hương chào bà nội.
Hương ngẩn người nhìn tui, tui cũng không kịp phản ứng gì, bà 9 kêu Hương lấy nước mời tui và bà ngoại hai đứa mới tỉnh ra, Hương định khui nước ngọt mời tui nhưng tui cứ khăng khăng đòi uống nước lạnh, hai đứa lại giằng co, biết bao lâu không gặp rồi nhưng vẫn cứ như vậy, cứ hay cãi nhau mấy chuyện lặt vặt, được 1 lát Hương kéo tui ra sau vườn, Hương còn rủ thêm 1 bạn nữ, hình như tên là Thảo, Hương đi trước dẫn đường, nhìn Hương dáng Hương đi thật quen thuộc, hình như là đã gặp trong một giấc mơ nào đó thì phải, trong giấc mơ ấy, tui đã ôm Hương vào lòng và ngày hôm nay nếu không có Thảo có lẽ tui đã làm như vậy.
Hương nói với tui là ra bờ hồ thì phải, lúc trước khi gọi điện cho Hương thì Hương thường ở ngoài đó, hai đứa thường diễn tả với nhau về cảnh vật xung quanh mình, Hương vừa đi vừa hát vu vơ gì đó, đã bao lâu rồi không gặp, Hương vẫn hồn nhiên như trước, vẫn nụ cười rạng rỡ đó, hai đứa vừa đi vừa tám.
– Em hay nhỉ, nhà chị khó tìm thế này mà cũng mò vô được. – Hương nói…
– Em có bà ngoại chỉ đường mà, nên cũng không khó tìm lắm.
– Chị quên mất là có bà nội đi cùng, hihi.
– Bà ngoại mà? – Tui hỏi.
– Bà nội chứ.
– Bà ngoại em.
– Bà nội… bà ngoại… bà nội… bla bla…
Và cái điệp khúc cãi nhau vu vơ vì những chuyện vớ vẩn lại tiếp tục.
– Bà nội chị là bà ngoại của em, đúng không? – Tui chốt lại 1 câu.
– Thì bà ngoại em là bà nội chị… ờ… đúng rồi, ha ha.
Cãi xong hai đứa lại cười rất tươi, giờ nghĩ lại không biết tại sao lại cãi nhau những chuyện vớ vẩn đến thế. Lúc đó con nít, ngốc xít như vậy nhưng thật sự là rất vui. Hương chợt im lặng, quay sang tui hỏi một câu mà tui chả ngờ tới.
– Em có người yêu rồi phải không?
Thoáng suy nghĩ, tui trả lời.
– Chưa, em không dám có người yêu, em lên đây rồi người ta ở dưới tính sao đây?
Hương thoáng trầm tư rồi ánh mắt sáng lên như thông suốt điều gì đó, Hương lại quay đi không nói gì nữa.
Cuối cùng cũng ra tới bờ hồ, Hương ngồi trên bãi sỏi ngắm nhìn hồ nước mênh mông, mình rất muốn tả chi tiết cảnh này nhưng không nên tả cho lắm vì nhiều khi các bạn sẽ lần ra địa điểm vì nơi này cũng khá đặc biệt, mình chỉ có thể tả sơ qua là nó rất đẹp và rất rộng, vào tùy mùa và tùy năm thì hồ có thể cạn hết nước.
Lúc này trong đầu tui nó đang âm thầm hát bài “Ngồi bên em nghe gió ru êm đềm, ngồi bên em thời gian trôi quá mau…” cảnh vật thật thơ mộng, từng làn gió thổi nhè nhẹ, từng cơn sóng ập vào bờ, người con gái xinh xắn ấy đang nói nói cười cười với mình tuy khoảng cách cũng khá xa nhưng tim tui cũng đập rộn ràng.
Hương nói những chuyện vui về cuộc sống thường ngày, về gia đình của Hương, về mấy cậu mợ, câu chuyện dường như không dứt thì Hương lại chợt trầm tư, Hương nói về chuyện của Hương với người mà bà mẹ Hương cho tiến tới, có lẽ khoảng vài tuần nữa thì làm cái gì đó, Hương nói với tui điều này, một điều mà tui cũng không thật sự hiểu lắm. Hương nói:
“Chị khó xử lắm, chị không muốn suy nghĩ về chuyện đó nữa ” qua ánh mắt và sắc mặt, người con gái mà tui cho là hồn nhiên nhất mà tui từng gặp ấy đang thật sự gặp 1 chuyện gì đó rất khó giải quyết, mà tui, tui giúp được gì bây giờ, tui cũng chỉ nói được: ” Nếu thấy khó quá thì chị đừng suy nghĩ nữa ” rồi không biết nói gì nữa, tui chỉ biết im lặng.
Nhưng bà chị quái dị ấy của tui, nét mặt vừa mới rơm rớm nước mắt ấy lại ngay lập tức chuyển thành nét mặt vui vẻ còn cười rất tươi khi thấy cậu 4 cậu 5 gì đó tiến tới, và có 1 điều là tui dường như chưa từng thấy Hương buồn dù có cũng chỉ là thoáng qua, Hương là cô gái hay cười nhất mà tui từng biết nhưng sau nụ cười đó là gì? Đó là một câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Ngồi được 1 lát thì trời cũng sắp tối, hơn 5h chiều rồi, tui và Hương đi về nhà, bà ngoại nói là tối nay ở cùng bà 9 để tâm sự kêu tui về trước, tui xách xe định đi về thì Hương bảo, trời sắp tới rồi để bà chị nhỏ (viết tắt bcn, Hương thì tự xưng như vậy, tui thì bảo là bà cụ non thì có) dẫn em ra đường lộ.
Hương vừa chạy song song vừa nói chuyện đường xá, nét mặt Hương vẫn tươi cười, lạ thật, tui cứ tưởng là Hương sẽ nói điều gì với mình… Đoạn đường cũng xa xa nhưng sao chạy hết nhanh quá, tiễn tui ra tới đoạn đường tráng nhựa rồi nhưng hai đứa vẫn chưa dứt câu chuyện.
Nói thêm vài câu rồi tạm biệt, tui vội phóng đi nhưng không dám quay đầu nhìn lại, không hiểu vì sao tui không dám quay lại nhìn, chỉ đi xa rồi tui mới dám quay đầu lại, tuy biết là không nhìn thấy Hương nhưng tui vẫn làm, trong lòng suy nghĩ vẩn vơ…