Phần 14
Chắc chắn là Hương không còn cách nào khác là phải tuân theo yêu cầu của thằng em rể hèn hạ. Chị phải nhanh chóng bắt xe lên thị xã và tìm ngay một ngân hàng để rút tiền theo yêu cầu của hắn. Chuyện này cũng không khó hiểu vì ở thành phố tìm một ngân hàng là không khó, nhưng ở cái vùng này tìm một ngân hàng vốn là một điều xa xỉ, toàn thị xã chỉ có một ngân hàng duy nhất, và Hương phải vất vả để tìm được cái ngân hàng đó, vì đơn giản chị không có tiền mặt nhiều như thế.
Nếu như mọi thứ chỉ đơn giản diễn ra như thế thì cũng không có gì phải nói, cái đáng nói là từ khi Hương xuất hiện ở thị xã, các tai mắt của tên cầm đầu đã phát hiện và thông báo ngay cho ông chủ của chúng. Hương là một Luật sư, nếu chị báo công an và hốt trọn cái ổ cờ bạc giang hồ của chúng là chuyện không quá phi lý, nên việc chị bị âm thầm theo dõi cũng dễ hiểu.
Nhưng có một điều mà không ai có thể ngờ đến từ Tuấn hay Hương, từ bọn đang theo dõi chị hay đến tên lão đại đang mỏi mòn chờ đợi bà Luật sư tự hiến thân cho hắn… Đó là sự xuất hiện của một người… Một người với dáng vẻ đạo mạo và lịch sự, một kiến trúc sư ngành xây dựng… Hoàng Long… Chính là chồng của Hương – Long chính là nhân vật chưa từng xuất hiện chính thức tại các phần trước vì lý do “công tác xa nhà”.
Vâng, điều đó hoàn toàn đúng, nhưng có một thứ đã không diễn ra đúng dự kiến, đó là Long kết thúc chuyến công tác của mình sớm hơn rất nhiều so với dự kiến, sự thuận lợi trong công việc khiến anh có một khoảng thời gian trống kha khá, và thay vì chọn nhưng cuộc vui bên ngoài, anh quyết định dành bất ngờ cho vợ con mình bằng cách lẳng lặng về quê vợ, tìm gặp hay mẹ con Hương và trao cho cái gia đình bé nhỏ này một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng.
Thời điểm Hương vừa bước chân vào ngân hàng để rút tiền, cũng là lúc vừa đến thị xã, trong lúc anh còn đang loay hoay hỏi đường và tìm xe thì bọn đang theo dõi Hương bất ngờ phát hiện ra anh. Hai vợ chồng Hương vốn không lạ gì với chúng, vì từ khi ra tù chúng luôn tìm kiếm cơ hội trả thù bà Luật sư, nên thông tin chồng của Hương từ lâu chúng đã nắm trong tay. Thông tin nhanh chóng được thông báo về cho đại ka của chúng, và chẳng biết bọn chúng đã trao đổi và nhận lệnh như thế nào. Chỉ biết trong một lúc Long bước chân vào một đoạn đường vắng để tìm xe cho chuyến đi kế tiếp, chúng cũng bám theo và từ đó không còn thấy Long bước ra nữa.
Theo sự mô tả của Tuấn, cũng như hắn liên tục gọi điện thúc giục, Hương tìm đến một căn biệt thự có một vùng khá cô lập của thị xã. Chị khá bất ngờ vì nét sang trọng của căn biệt thự này gần như khác hẳn với những gì hiện hữu khu vực này, đúng là hang ổ của bọn giang hồ sòng bạc có khác. Nếu so với những căn nhà phố sang trọng chốn Sài Thành thì không có gì đặc biệt, nhưng nếu so với những căn nhà khá giả ở vùng này thì căn biệt thự này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, Hương chưa kịp bấm chuông thì cửa đã mở, một tên đàn ông với cánh tay xăm kín những hình thù chằng chịt và vẻ mặt đầy gai góc đón chị với nét mặt lạnh băng… Hắn không cần hỏi thăm cứ như thể đã quen biết Hương từ rất lâu, ánh mắt sắc lạnh và cái hất hàm đầy thô thiển:
– Có mang theo tiền không, vào đi…
Hương cảm thấy có chút bất an nhưng vẫn tiến vào trong đầy dè dặt… Chị phải đi xuyên qua một khu vườn rộng có cả xe ô tô và tất nhiên là thỉnh thoảng lại thấy những tên đàn em ngồi tụm một góc, thấy chị chúng ném cái ánh mắt vừa tò mò vừa hài lòng khi thấy con mồi đang từ từ bước vào hang cọp. Có lẽ với Hương, giao tiền là xong, nhưng với bọn chúng, chúng thừa biết kể từ lúc này, Hương có mọc cánh cũng khó ra khỏi cái động này.
– Waoo… waoooo… nhìn kìa tụi bây… Trông nó còn ngon lành hơn trong hình nhiều… để coi hôm nay anh em mình xử nó như thế nào…
– Hà hà hà… Con này thì tao chỉ thích trói gô nó lại, lột hết đồ nó ra rồi bú liếm cho đã, tui bây thấy cặp mông của nó không, tròn lẵng đã phết… hahaha…
Tất nhiên là Hương hoàn toàn không biết nhưng câu nói thô bỉ kia đang phát ra từ miệng những kẻ vô học sau lưng mình, chị dù e dè vẫn bước chân vào bên trong căn biệt thự đầy tội nghiệp mà không hề biết chuyện gì sẽ xảy đến với mình. Hai tên đàn em dẫn Hương vào trong và ra hiệu cho chị ngồi vào xuống chiếc ghế sofa giữa phòng khách. Sau khi lướt quanh nội thật trước mặt mình một lượt, Hương nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
– Thằng Tuấn đâu, tôi có mang đầy đủ tiền như các người yêu cầu, nhưng tôi muốn thấy em mình trước.
Sự khẳng khái của Hương thực tế trở thành trò bỡn cợt khi bọn chúng chẳng thèm trả lời, chúng nhìn chị bằng cái nhìn dửng dưng và cười khẩy đầy thờ ơ, chẳng tên nào nói với Hương một lời khiến cho chị vừa lo lắng vừa bực tức. Cũng vừa lúc đó, Từ trên lầu có người bước xuống, tiếng bước chân từ tốn khoan thai như cho thấy người đang xuống rất điềm tĩnh… Một gã đàn ông to lớn với với cái đầu trọc không rời mắt khỏi Hương từ khi hắn xuất hiện ở cầu thang.
– Xin chào, xin chào bà Luật sư… đã lâu chúng ta không có dịp gặp nhau…
Hương bất ngờ khi có người nhận ra mình, điều đó khiến cho chị hoang mang vì chính Tuấn và em gái mình còn không biết công việc của chị, đó vốn là một trong việc nhạy cảm và ngoài chồng mình ra, Hương không muốn ai biết mình đang làm việc này, kể cả cô con gái yêu dấu, đây là một công việc mà chị tuy đam mê, vẫn biết nó tiềm ẩn nguy hiểm.
Thoáng bối rối qua đi khi Hương bất ngờ nhận ra hình xăm thanh long, con rồng nạm ngọc ở cổ chảy lan đến bả vai của gã ta… Hương hốt hoảng khi nhận ra “người quen cũ” – gã ta chính là đến cầm đầu băng lâm tặc Thanh Long, một bằng cướp rừng khét tiếng ở vùng núi Tây bắc cách đây hơn 5 năm trước. Bằng cướp không từ bất kỳ một tội ác nào từ cướp của, giết người hay thú tinh hơn là hãm hiếp đàn bà con gái là thú vui.
Danh tiếng của chúng chính là nỗi kinh hoàng một thời của vùng dân Tây Bắc ngày đó, và Hương đã vào cuộc quyết tâm khiến chúng phải bị pháp luật trừng trị, kết quả dù đấu tranh gian nan nhưng chị chỉ đủ bằng chứng buộc tội hắn và một số tên đàn em thân tính tội cướp của và cố ý gây thương tích trong một vụ án khá đơn giản, và cái giả là tên cầm đầu cùng nhóm đàn em thân tính phải chịu án tù 5 năm. Và cũng kể từ đó, băng cướp Thanh Long tan rã, trả lại bình yên cho người dân vùng biên giới. Thời gian thấm thoát trôi qua, Hương không ngờ dòng đời đưa đẩy cho chị gặp lại bọn chúng… Chị bất ngờ giật mình thì ra mình đã bước chân vào hang ổ của bọn tội phạm này mà không hề hay biết.
Hương như linh cảm có gì đó sẽ không hay xảy đến cho mình, chị đứng dậy toan đi nhanh ra cửa thì hai tên đàn em đã chặn đường, không những thế, chúng còn kéo đóng luôn của và kéo phủ kín rèm lại, lúc này, không một chút anh sáng trời nào lọt được vào phòng nữa…
…
Và hẳn nhiên việc đầu tiên của chúng chính là giật phăng lấy chiếc giỏ xách trên tay Hương, hành động bất ngờ và nhanh gọn không để cho người đàn bà kịp phản ứng, chúng ra hiệu cho Hương phải quay về chỗ ngồi, và hẳn nhiên chị không dám trái lệnh chúng mặc dù trong lòng đang rất âu lo.
– Tai sao các người lại giữ tôi lại… Thằng Tuấn đâu, nó là gì của các người (?)
Hương ném vào không trung nhưng câu hỏi mà hoàn toàn không nhận được phản hồi, chúng nghe những gì Hương nói nhưng chúng chẳng buồn đáp lại, trong khi Hương ngồi một cách khép nép ép sát người vào một bên ghế sofa, chiếc giỏ xách của chị được lục lọi và đám đàn em nhanh chóng kiểm tra số tiền trong túi.
– Đại ka, xem ra thằng Tuấn nói đúng, bà luật sư này giàu có đây…
Hương bất lực nhìn chúng lục lọi giỏ xách của mình, vời phụ nữ, tối kỵ nhất có lẽ là để bọn đàn ông được lục tìm trong giỏ xách mình có những gì, Hương cũng thế thôi, nhưng chị chẳng dám là gì hơn khi mà vây quanh mình có đến 5 – 6 tên đàn ông mà chị thừa hiểu chúng đều là tội phạm. Chúng lục tìm và thấy được tấm hình Hương chụp cùng chồng mình thì lấy làm thích thú, tên đại ca cầm tấm hình đó xem tới xem lui và ra vẻ hài lòng.
– Chà chà… Lâu rồi không gặp, bà luật sư tuy có khác xưa nhưng vẫn còn xinh lắm…
– Có được tiền rồi thì thả em rể tôi ra… nếu không tôi sẽ báo công an đấy…
Hương đe dọa nhưng trái lại chúng chẳng lo sợ mà con cười phá lên như đang xem một vở hài kịch trơ trẽn, chúng càng sỗ sàng Hương càng lo sợ nhưng chị không dám để lộ điều đó ra ngoài.
– Haha… Ê tụi bây… Bà luật sư đòi báo công an đấy… Chắc là tụi mình sẽ lại bị cho vào tù nữa đây…
– Nè… Gặp lại người cũ mà bà luật sư không thân thiện chút nào cả…
– Đại ka… Em thấy đại ka cũng lớn hơn bà luật sư đây… Vậy thì đại ka phải gọi là em luật sư mới phải… Tập gọi là vừa rồi chứ để tới khi lên giường bà Luật sư có rên cũng đỡ ngại… Haha ha ha…
Hương nghe thế thì thất kinh, nhìn cả bọn cười hô hố lên như bọn điên mà hồn bay phách lạc… Nhìn quanh thấy các lối thoát ra ngoài đều bị đóng kín, mà cái căn biệt thự này em là có la bung cổ họng cũng chẳng ai nghe thấy… Thật sự trong lòng Hương đang không biết nên và phải hành động như thế nào. Hương hoàn toàn bị động.
– Tôi cảnh cáo các người, chồng tôi mà thấy tôi mất tích thế nào cũng sẽ nhờ báo công an, nếu các người làm gì hại đến tôi thì trước sau gì cũng bị phát hiện… Tốt hơn hết thì cầm tiền và để tôi yên…
Hương cố hết sức dùng lời nói và lý lẽ để đe dọa bọn chúng, hy vọng tìm được một hy vọng cho bản thân được vẹn toàn… Nhưng bọn chúng đã sớm có sự chuẩn bị, đúng là hay không bằng hên… Chúng vốn định bắt cóc Hương, nào ngờ số mệnh trao cho bọn chúng một món quà lớn…
Tên đại ka nghe Hương khẳng khái, không những e dè lại càng tỏ ra hứng thú:
– Cái gì? Em định mang chồng em ra dọa bọn này hả… Được rồi, để bọn anh cho em gặp chồng nhé…
Nói rồi hắn vỗ tay làm hiệu… Hương thất kinh khi đám đàn em lôi từ bên trong ra một người đang bị trói và nhét giẻ vào miệng, không quá khó khăn để Hương nhận ra đó chính là anh Long chồng mình, chị hoàn toàn bất ngờ vì sự có mặt của anh Long và càng bất ngờ hơn khi anh đã bị rơi vào tay bọn chúng, trong dáng vẻ kiệt sức Hương cũng không khó nhận ra bọn chúng đã đánh đập chồng mình thảm hại thế nào… Chúng đẩy Anh Long vật ra sàn trong sự thích thú của cả bọn, còn Hương thì bất chấp tất cả lao đến đỡ lấy chồng mình…
– Bọn khốn, bọn chúng mày đã làm gì anh ấy…
– Haha haha… Làm gì hả, bọn này chỉ muốn đưa chồng bà chị về đây… Nào ngờ chồng bà chị không biết điều nên bọn tôi phải dùng đến một chút vũ lực đó mà.
Long nhìn vợ bằng ánh mắt đầy thương cảm, anh biết bọn chúng định giở trò gì với vợ mình, tất cả những gì Long cố nói chỉ là bảo vợ mình hay tìm cách chạy thoát thân…
Thế nhưng khi mà Long còn chưa kịp làm gì, hai tay vẫn bị trói chặt thì tên cầm đầu đã tiến đến gần, hắn không ngần ngại cúi xuống ôm lấy người vợ đau khổ đang cố dìu chồng mình ngồi dậy… Hương bị bất ngờ ôm lấy từ phía sau thì lấy làm hoảng loạn, dẫy dụa và kêu la, thật không chỉ có mình Hương dãy dụa, chồng chị cũng quằn quại chứng kiến vợ mình bị một thằng đàn ông ném vật ra ghế.
– Bọn chúng mày muốn gì, thả chồng tao ra… Nếu không…
– Ha ha ha… Nếu không thì sao, nếu không thì bà luật sư sẽ báo công an hả…
Hương nhìn chồng mình, dường như anh ta đã bị đánh đập rất nhiều trước khi chị đến đây… Hương hoang mang không biết bọn này đang có ý đồ đê hèn gì trong đầu, trong thời khắc đó người vợ chung thủy chỉ nghĩ đến sự an nguy của chồng mình…
– Các người nói đi, các người muốn bao nhiêu tiền… Hả… Tôi sẽ đưa cho các người… Nhưng hãy để chồng tôi được yên…
– Ha ha ha… Nè, để bọn này nói cho bà Luật sư nghe, bọn này không thiếu tiền… Hiểu chưa… Ê tụi bây… Đứa nào nói cho bà Luật sư nghe coi lúc ở tù tụi mình thèm nhất là cái gì hả…
Cả bọn cười phá lên sằng sặc, và rồi Hương không biết tên khốn nào vừa thốt ra những lời bẩn thỉu, nhưng chắc chắn chị không hề nghe nhầm:
– Dạ… đại ka… Lúc ở tù anh em mình thiếu nhất là đàn bà… Mà nhất là thèm được tuột quần bà Luật sư xuống nữa… Ha ha ha ha… Múp rụp như bà Luật sư đây thì thằng nào không muốn hiếp hả anh… Ha ha…
Hương nghe thấy thế thì thất kinh, những thứ âm thanh dung tục như thể loài thú trong mùa động đực, tiếng cười tràn ngập khắp phòng, nó át cả tiếng kêu gào của chồng Hương, mà đúng hơn là anh Long đang bị bịt chặt thì cố mấy thì gào thét cũng chỉ là những âm thanh đặc quánh khô khan…
– Xử nó đi đại ka… Con khốn nan… Xử nó… Bắt nó trả giá những gì nó đã gây ra…
Hương kinh hoàng, toan bật dậy hòng bỏ chạy thì ngay lập tức bị bọn đàn em trấn áp, chúng nắm chặt hai cổ tay Hương và đè cho chị ngồi bệt xuống sàn nhà… Sức đàn bà của Hương đành bất lực trước sức khỏe bọn đàn ông côn đồ…
– Bỏ ra… Chúng mày muốn gì… Bỏ ra… Bỏ ra…
Tên đại ka cưới xuống, trông thấy bà luật sự hoảng loạn mà lấy làm thích thú, nhất là trong tình trạng bị kéo hai cánh tay dang rộng trông Hương càng thêm kích thích… Phần Hương sợ hãi, theo phản xạ chị kẹp chặt hai bắp đùi lại hòng cố thủ… Đó là hành động duy nhất mà một con đàn bà có thể làm để tự vệ… Tên đại ka ngồi xuống, đưa tay vuốt ve mái tóc và mơn trớn khuôn mặt xinh xắn rất đàn bà của Hương…
– Ha ha ha… ngoan… Giữ sức đi em yêu… Một chút nữa là tốn sức lắm đấy…
– Bỏ ra… Chúng bây là lũ mất dạy… Bỏ ra…
Không chúng nao núng, hắn ta ve vuốt gương mặt của Hương rồi thoải mái mơn trớn cặp đùi căng mọng của Hương… Hắn ta thích thú nước lớp da mềm mại thơm phưng phức của Hương…
– Cục cưng… Em mặc quần sịp màu gì nào… Ê tụi bây không biết bà luật sư rên như thế nào… Úi chà… Ta sờ đc quần sịp của ẻm rồi haha haha…
– Đừng… Thằng khốn… Đừng…
– Tui bây… Đưa bà Luật sư lên phòng của tao… Lôi cả thằng chồng của nó lên… Đêm nay tao sẽ cho thằng chồng nó thấy cảnh tao và nó ân ái với nhau…
– Ha ha ha… Hôm nay đại ka đã nhé… Tui bây bế bà luật sư vào phòng cho đại ka… Haha.