Phần 9
Luận tới thăm Hoa được mấy lần thì một buổi chiều cuối tuần, nàng lại được “Mụ Phù Thủy” giám thị tới phòng làng cho hay có người nhà tới thăm. Hoa mừng rỡ, nhất định là Luận tới thăm nàng. Những vuốt ve, mơn trớn hôm nằm trong vòng tay chàng ở bãi đậu xe coi hát ngoài trời chợt tới thực nhanh. Tự nhiên người Hoa tê đi, nàng vội vâng thay đồ thực nhanh. Cốtình mặc chiếc váy rộng thùng thình, không quần lót bên trong. Nàng cũng không thèm mặc áo lót mà chỉ bận một chiếc áo sơ mi bằng vải thực dày hơi rộng.
Trông bề ngoài Hoa như một nữ sinh thật hiền thục, vì với quần áo này, mọi ngttời thấy nàng có vẻ đứng đắn. Chứ có biết đâu thâm ý của nàng. Chiếc váy rông thùng thình kia chỉ vén nhẹ một chút lên là có thể làm bất cứ chuyện gì không cần cởi bỏ một chiếc nút nào. Cũng như chiếc áo sơ mi, luồn tay vô là đụng tới da thịt nàng rồi.
Với trang phục này, Hoa nhưmột thôn nữ quê mùa vào thếkỷ trước, thậtkín đáo và đàng hoàng. Mụ Phù Thủy nhìn cách ăn mặc của Hoa có vẻ hài l~ng lắm. Mụ gật gù ra vẻ vừa ý và cò. N mỉm cười với nàng.
Nhưng khi Hoa xuống tới phòng khách thì người thăm nàng không phải là Luận mà lại là mẹ nàng. Bây giờ trông mẹ nàng đã khác hẳn. Bà trẻ và đẹp hơn những ngày qua rất nhiều. Tuy thất vọng vì người tới thăm không phải là Luận, nhưng Hoa cũng rất thương mẹ. Nàng mừng rỡ la lên:
– Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá. Càng ngày mẹ lái càng trẻ ra nữa.
Mẹ Hoa mỉm cười.
– Thế à có lẽ tại mẹ. Bây giờ ít buồn hơn trước kia.
Hoa nhí nhảnh hỏi:
– Bây giờ chắc má thấy yêu đời rồi phải không?
Bộ con thấy má như vậy sao?
– Đúng vậy, má tươi thắm và trẻ trung hơn trước nhiều. Chú Luận có thăm má thường xuyên như trước không?
Mẹ Hoa không trả lời mà hỏi lại:
– Con thấy má trẻ lắm phải không. Trẻ như thế nào?
– Cỡ như là chị con là cùng.
Mẹ Hoa mỉm cười, nét mặt lộ vẻ hài lòng:
– Con nhỏ này học được cách ăn nói cho người ta vui mừng từ bao giờ thế không biết. Vậy con xem má có thể trẻ như một cô dâu được không?
Hoa ngạc nhiên vì câu hỏi của mẹ. Tự nhiên linh tính cho nàng biết mẹ nàng có ẩn ý gì trong câu nói đó. Hoa chưa kịp trả lời thì mẹ nàng đã hỏi:
– Này Hoa, nếu mẹ lại khoác áo cưới làm cô dâu thì con nghĩ sao?
Hoa nhìn mẹ sửng sốt.
– Mẹ định lấy ai đó?
– Má biết lấy ai bây giờ. Nhưng nếu có người nào muốn cưới má, con nghĩ má làm cô dâu được không?
– Dĩ nhiên má còn trẻ mà.
– Nếu có người hỏi cưới má con có phản đối không…
– Chắc chắn là chẳng bao giờ con phản đối má lấy chồng rồi. Hơn nữa, trước kia ba cũng đâu có quan tâm tới má và con bao nhiêu đâu.
– Ba con mất rồi thì nhắc tối ổng làm gì nữa. Chuyện cũ cho qua đi. Bây giờ mẹ con ta phải tính chuyện tương lai.
Hoa gật đầu, nói:
– Mẹ nói rất đúng. Bộ gần đây có ai tỏ ý muốn lấy má sao?
– Má nói thế thôi, chứ bây giờ làm gì có ai thèm lấy má nữa mà lo.
– Không phải vậy đâu má. Má còn trẻ đẹp như thế này thiếu gì người ưng má chứ.
– Nghe con nói vậy má. Cũng yên tâm.
Cuộc viếng thăm của mẹ Hoa lần này hình như hơi vội vã và ngắn ngủi. Mẹ nàng cũng chỉ nói tới chuyện hôn nhơn của bà một lần đó rồi thôi. Hoa lại trở về phòng nội trú với những ngày tháng trông mong và mơ mộng.