Phần 17
Rose thở dài.
– Xem mày kìa. Tao chỉ nhìn sơ vô ngực mây một cái mà đã quýnh lên rồi.
– Mày là Mỹ mà, làm sao tao có thể dạn dĩ như mày được…
Rose cười.
– Cho mày là gái Đông phương đi, nhưng cũng đâu có phải cái gì cũng muốn che hết đi như vậy được, còn gì là thẩm mỹ nữa.
Nhưng mà tao đâu có bự như của mày.
– Bự cũng vậy mà nhỏ cũng vậy. Cái nào cũng có cái đẹp của nó.
– Mày nói đúng, nhưng tao vẫn không hiểu tại sao tụi con trai cứ thích những cái bự là làm sao. Mày sử dụng của quý đó để làm gì cho tụi nó?
Rose cười thực lớn.
– Thì làm gối cho mấy thằng đàn ông chứ còn làm gì nữa.
Hoa đập mạnh vô vai bạn, nói lớn:
– Đồ vô lương. Không ngờ mày vừa rời nhà trường một quãng đường đã dở chứng ra ngay rồi.
– Thì tao với mày cùng là con gái, sợ gì mà không nói.
Bộ mày không có cái đó hay sao?
Đồ mắc dịch, của tao nhỏ síu có nhằm nhò gì…
– Nhỏ cũng có cái hay của nó chứ.
Hay ở chỗ nào?
– Tụi con trai đứa nào lại không thích những cái cứng, săn lại như của gái phương Đông. Chứ càng lớn càng nhão nhoẹt, bộ mày không biết hay sao?
Mặt Hơa tự nhiên đỏ lên, nàng nghĩ đến những tiếng thì thầm rên rỉ của Luận ngày nào trên vùng ngực mình. Rose lại nói tiếp:
– Bởi vậy mày phải phát huy những ưu điểm mà mình có để quyến rũ đàn ông.
– Mày muốn tập cho tao hư hay sao?
– Hoa, tao biết mây khác với tao. Mày lớn lên trong gia đình trưởng giả, phần đông đều bảo thủ. Không biết hưởng thụ. Nhưng trong thời đại này, mày phải thay đổi mới được.
Hoa lắc đầu.
– Tao không muốn quá khoe khoang.
– Đàn bà phải biết cách hấp dẫn đàn ông. Mày biết tại sao mày thất bại không?
– Tao… thất bại?
– Thì thằng đàn ông của mày đã bị mẹ mày giật ngang. Đó không phải là một sự thất bại à?
Hoa thấy hình như Rose bắt đầu có lý với quan niệm sống của nó nên im lặng. Rose lại tiếp:
– Như tao đã nói, đàn bà là phải biết cách quyến rũ đàn ông. Mày đã không biết làm như vậy. Trong khi đó, mày có rất nhiều ưu điểm mà người khác không có. Khuôn mặt của mày phải là khuôn mặt của một hoa hậu hoàn vũ.
Nhưng chỉ vì mày không biết tụi đàn ông chúng nó thích cái gì, cho nên già như cả mẹ mày mà cũng thắng được mày nữa thì quả là một tám bi kịch có một không hai trên đời này rồi.
– Tao phải làm sao?
– Từ đây trở đi, mày cứ theo tao. Tao sẽ làm cho mày trở thành một con người mới.
Cả hai đã đứng ở góc đường này khá lâu. Bỗng một chiếc xe du lịch thực sang trọng đậu lại ngay sát lề đường bên cạnh hai người. Hoa nhìn thấy trong xe tên Bob học cùng trường và một thằng con trai khác ngồi bên cạnh nó. Bob mở cửa xe, miệng cười toe toét. Rose giới thiệu ngay. Bob thì mày biết rồi. Còn đây là John bạn thân của tụi tao.
Trong khi Hoa cúi chào, Rose lại quay sang hai người bạn giới thiệu:
– Dây là Hoa, bạn học của em. Cô nàng hiền như mà sơ ít ra ngoài lắm.
Nói xong Rose bước lên xe, trong khi Jnhn mở cửa xe mời Hoa leo lên phía sau. Chưa kịp ngồi yên, Hoa đã thấy Rose ôm lấy cổ Bob hôn vô môi bạn nó thật say đắm. Nàng không ngờ con nhỏ bạn này lại táo tợn nhưvậy. Không phải chúng nó chỉ hôn nhau mà là đang nút lưỡi nhau chùn chụt. Ngày thường, Hoa chỉ tưởng Rose là một học sinh tệ, nhưng không ngờ bây giờ có nhìn thấy mới tin. Nó như một cô gái lăng loàn và dâm dật quá mức.
Xe bắt đầu chạy. John quay qua Hoa hỏi:
– Hoa học cùng lớp với Rose à?
Hoa mỉm cười gật đầu. Nàng biết anh chàng bắt chuyện làm quen.
– Dạ, em với Rose học cùng lớp với nhau.
– Hoa có thường hay đi chơi với Rose không?
Đây là lần đầu đi chơi với Rose, nhưng Hoa không muốn làm anh chàng con trai này mất hứng nên nàng nói dối:
– Tụi em thỉnh thoảng cũng đi chơi với nhau.
Anh không hiểu tại sao ở San Jose thiếu gì trường học mà Hoa và Rose phải lên mãi tận San Francisco làm gì cho xa xôi như vậy?
Hoa nhìn John. Anh chàng cũng khá đẹp trai, có lẽ tuổi tác cũng xấp xỉ với nàng và Rose. Nhưng y to con và trông có vé sành đời lắm. Hoa không trả lời câu hỏi của John, nàng hỏi lại:
– Anh học chung với Bob à?
John lắc đầu.
Năm ngoái tụi anh học chung trường. Bob còn một năm nữa mới lên Đại Học.
– Bây giờ anh học ở đâu?
– Đại Học San Jose. Sang năm em có tính về đây học không?
– Em cũng không biết nữa. Cái đó còn tùy ở má em.
John mỉm cười, nói:
Tại sao lại tùy thuộc vào má em cơ chứ. Em phải tự…
Chọn nơi mình ưng học chứ.
Hoa lắc đầu.
– Những gia đình phương Đông hầu hết con cái phải nghe lời cha mẹ. Tụi em không được tự do nhưcác anh đâu…
– Như vậy thì bất công quá. Tụi mình lên đại học là đã hết tuổi vị thành niên rồi. Không lý chọn lựa tương lai cho chính bản thân cũng phải nghe lời cha mẹ nữa hay sao?
– Dù sao thì người lớn cũng có nhiều kinh nghiệm.
– Chưa hẳn là nhưvậy. Thời đại của cha mẹ mình hoàn cảnh và sự văn minh lúc đó khác. Bây giờ tới thế hệ chúng mình, khoa học và xã hội đã đổi thay. Hệ thống giáo dục hoàn toàn đổi mới. Làm sao cha mẹ có thể hiểu được giá trị của các đại học bây giờ như thế nào. Hơn thế nữa, khả năng và sở thích của mình hợp với cái gì nữa mới được chứ. Có chắc cha mẹ chúng mình hiểu rõ nội tâm chúng mình hay không?
Hoa mỉm cười, tự nhiên nàng có cảm tình với người con trai mới quen này.
– Có ai hiểu rõ con cái hơn cha mẹ?
Em không nghĩlà có ai hiểu mìnhhơn chính bản thân mình hay sao?
Hoa phì cười vì lý luận chắc nịch của John.
– Anh nói như một triết gia.
John cười ha hả. Vừa lúc ấy, xe quẹo gấp, Hoa ngã xô vào lòng John. Anh chàng vòng tay ôm lấy nàng, chồm về phía trước la lên:
– Ê Bob, mày làm cái gì đó.
– Tao chạy xe ra xa lộ. Tụi mình ra bãi biển Half Moon Bay chơi.
– Mày có điên không? Đêm Giáng Sinh mà ra đó gặp ma à?
Rose nói:
– Phải đó Bob, John nó nói đúng. Bây giờ ra đó lạnh chết cóng thôi, về nhà đi. Em không có mang theo áo lạnh đâu.
Xe lại nghiêng qua thực bạo. Có lẽ Bob bẻ quặt tay lái đổi hướng. Bốn bánh xe cọ xuống đường rít lên chói tai. Hoa lại đổ ào vô lòng John một lần nữa. John ôm cứng lấy nàng, lần này Hoa thấy rõ cánh tay chàng chạm mạnh lên vùng ngực một cách khác thường. Nhưng nàng làm bộ không để ý gì tới những va chạm bất thường đó.
Chiếc xe phóng nhưbay, lắc qua, lắc lại. Thân thể Hoa như con súc sắc quay tròn. Bây giờ chính Hoa tự ý ngồi ép sát vô mình John. Anh chàng này cũng không bỏ lỡ cơ hội ôm chặt lấy nàng.
Xe chạy càng lâu, Bob lái càng ẩu. Hình nhưnó vừa lái xe vừa đùa nghịch với Rose nên tay lái cứ siêu siêu, vẹo vẹo hoài. Tới một ngã tư, bỗng chiếc xe lại quẹo một lần nữa thực gấp. May mà con đường vắng vẻ, không có một chiếc xe nào, nếu không chắc chắn từ nãy tới giờ cũng có tai nạn rồi. Hoa nghe tiếng bánh xe lại rít lên. Nàng la lớn:
– Cẩn thận.
Chiếc xe lại lách qua mộtbên làm cả John và nàng cùng mất thăng bằng, nhào về phía trái. Hoa hoảng hốt ôm cứng lấy John. Tiếng John thì thào bên tai nàng thực ấm:
– Hoa đừng lo. Anh giữ em thực chặt rồi, không có sao đâu Thằng Bob có cái máu chăn bò nên lái xe như đua ngựa, ít người ngồi yên được với nó lắm.
Hoa cười khúc khích cho đỡ sợ, nhưng khi nàng vừa ngước mặt lên thì John cũng vừa cúi xuống và miệng chàng đã gắn chặt lấy môi nàng.
Hoa định sô John ra, nhưng tự nhiên những hình ảnh tối qua của Luận và mẹ nàng lại hiện ra thực rõ. Người nàng run lên, không hiểu sự căm hận lại xuất hiện hay những bắt thịt và hơi nóng của John cùng những hình ảnh kích thích tối qua làm Hoa ngồi yên để hưởng thụ.
Hoa đã cảm thấy những bắt thịt của John đang cọ xát nóng bỏng trên da thịt nàng. Những va chạm này đang tạo nên những cảm giác kỳ diệu. Nàng nhớ lại những ái ân với Luận hôm đi coi hát trong bãi đậu xe trên San Francisco.
Từ từ, Hoa thấy bàn tay John mò mẫm trên vùng trước ngực. Nàng lạl nhớ tới Luận, nhưng lần này sự căm thù đã hiện rõ trong đầu óc Hoa. Tại sao chàng lại trở thành kẻ phản bội. Không thế nào tưởng tượng được mẹ Hoa có thể làm cho Luận say mê chàng tới quên lãng nàng được. Mẹ nàng còn gì để dâng hiến cho Luận đây. Trong khi Hoa, với tất cả lòng nhiệt thành từ tâm hồn tới thể xác đã trao cho chàng. Vậy mà tại sao chàng lại phản bội nàng một cách phũ phàng như vậy?
Hoa hơi ưỡn ngực lên đón nhận bàn tay ve vãn của John. Anh chàng cũng không đến nỗi dở lắm. Có thể nàng dùng người thanh niên đầy nhựa sống này trả thù cho mối tình vô vọng với Luận được chăng. Hoa nghĩ con Rose nói có lý Trước khi làm cho thằng đàn ông phụ tình đau đớn ê chề, hãy tự làm cho mình vui lên đã. Hơi thở và da thịt của John giờ đây chẳng đã đang tạo cho nàngnhững cảm giác ngây ngất là gì. Có kém gì Luận hôm nào đâu, nếu không muốn nói là. Nó còn sung mãn, mạnh bạo vượt qua cả Luận không chừng.
Xe vừa ngưng. Lại. Hoa vội mở mắt và ngồi đang ra một chút. John cũng đã buông nàng ra. Trước mặt Hoa là một ngôi biệtthự thật đồ sộ John nhảy xuống xe thực gọn gàng, anh chàng lẹ làng chạy vòng. Sau xe, sang phía Hoa ngồi, mở cửa xe cho nàng. Bob. Cũng đã nắm tay Rose vô mở cửa nhà. John và Hoa theo sau hai đứa.
Rose quay ra sau nói với Hoa.
– Gia đình Bob rất giàu, Căn nhà này có tới mười mấy ph~ng ngủ, nhưng cha mẹ của Bob cả năm mới về vài lần.
Hoa ngạc niên hỏi:
– Tại sao vậy?
Tại vì hai ông bà đó dắt nhau đi du lịch khắp thế giới. Không bao giờ ở một nơi nào nhất định cả.
Vậy Bob ở nhà một mình sao?
– Trong giờ làm việc có người trông coi và săn sóc nhà cửa. Còn ngoài giờ làm việc và những ngày lễ chỉ cớ mình Bob ở nhà thôi.
Bây giờ Hoa mới để ý. Căn nhà cất trên một sườn núi thật cao, phía sau là rừng cây âm u, dù có những ngọn neon điện cao thế rọi vô đó, nhưng ánh sáng cũng chỉ giới hạn một khoảng rừng cây chứ không thể soi rõ tới tận cùng phía sau nhà. Còn phía tmởc và bên phải nhìn xuống là thành phố San Jose, xa xa lấp lánh ánh đèn. Chung quanh đây hình như không thấy một căn nhà nào khác. Hoa chỉ nhìn thấy vài tia sáng nhấp nháy dưới chân núi, nàng đoán có lẽ nhà hàng xóm của gia đình này phải ở cách xa họ vài cây số là ít.
Còn bên trái là một chiếc bể bơi thật lớn, cạnh đó là sân chơi quần vợt. Những ngọn đèn chiếu sáng như ban ngày. Nàng nhìn rõ làn nước trong xanh phẳng lỳ.
– Vô nhà đi Hoa, trời lạnh lắm đó.
Tiếng John làm Hoa nhưtỉnh cơn mê, nàng líu díu bước vô nhà. Quang cảnh ở đây lại làm Hoa sững sờ một lần nữa. Nàng có cảm giác nhưđang đứng trong một. Đại sảnh đường của một dinh thự vị nguyên thủ quốc gia nào đó chứ không phải là một tư gia ở thành phố San Jose nghèo nàn này được Căn nhà của gia đình nàng đã lớn, nhưag đem so sánh với nơi này có lẽ chỉ bằng cái nhà để xe là cùng.
– Ngồi xuống đi Hoa.
Hoa nhìn bạn, nàng thấy nó như là chủ nhà này chứ không phải là Bob. Rose có vẻ quen thuộc nơi đây hơn căn phòng nội trú ở trường học trên San Francisco nhiều.
Hoa lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế dài bọc da hổ to như một cái giường. Nàng nhìn chung quanh, quả thực nơi đây chỉ có bốn đứa tụi nàng trong căn phòng rộng thênh thang này.
Hoa hỏi:
– Lúc nãy mày nói có mục gì thật vui vẻ để ăn mừng lễ Giáng Sinh hả Rose?
– Đúng, chúng ta sẽ ăn mừng.
Tiếng Bob vang lên ở phía góc phòng saụ một quầy rượu.
Ngay sau đó, tiếng nhạc khích động nổi lên thật lớn. Những âmthanh ồn ào như trong một hí viện quện vô không khí làm căn phòng nhộn hẳn lên. Đèn tự động mờ dần, hình như đồ đạc trong phòng đang di chuyển. Chiếc ghế Hoa và Rose đang ngồi cũng từ từnhích qua một bên. Chỉ trong vài giây căn phòng khách biến đổi thành một nhà hàng thực sang trọng. Đèn màu lấp lánh như ánh sao đêm, thơ mộng và sang trọng không thế nào tưởng tượng được Rose trao cho Hoa một ly rượu.
– Hãy cạn ly cho bốn kẻ cô đơn này.
John cười khanh khách.
– Sao lại cô đơn được. Bốn chúng ta tụ họp lại thì hết cô đơn rồi.
Bob cũng nói:
– Vậy thì hãy cạn ly mừng ngày tụ họp.
– Không, chúng ta phải mừng Chúa ra đời.
Bob cười hì hì tiếp lời Rose.
– Mừng Chúa ra đời cũng được, có em ở bên cạnh anh là vui vẻ rồi.
Hoa cầm ly rượu bất động.
John cạn ly xong nhìn nàng hỏi:
Sao Hoa không uống?
– Em chưa tới tuổi uống rượu.
John cười.
– Nơi đây không có luật pháp nà. O hết. Chúng ta hoàn toàn tự do.
– Không phải là vấn đề luật pháp mà là lời hứa của em với một người.
Rose tò mò hỏi:
– Lời hứa gì vậy?
– Tao đã hứa với một người là không uống rượu. Cho tới khi hai mươi mốt tuổi.
Rose cười chế diễu.
– Thật là ngây thơ.
– Không phải thế đâu. Bởi vì tao đã hứa với người đó sẽ uống ly rượu đầu tiên vào ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt của tao. Hơn nữa, lúc ấy…
Nói tới đây bỗng Hoa nghẹn lời. Giọng nói của nàng nghẹn ngào, lòng nàng đau đớn.