Phần 7
Một đêm nọ vào giữa tuần thứ hai từ khi chúng tôi lên đảo, lời tiên đoán của Harper đã trở thành hiện thực.
Đúng khi chúng tôi vừa xong buổi tối, cơn gió mạnh đầu tiên của trận cuồng phong đổ đến. Nó làm căn nhà dường như tròng thành dữ dội, khi nó vừa lắng xuống thì cơn gió khác lại ập tới.
Trong vòng non một giờ, gió mạnh rít lên từng hồi, từng hồi… bên cạnh những âm thanh khủng khiếp đó, chúng tôi có thể nghe thấy đại dương cũng lên cơn cuồng nộ, sấm chớp liên hồi đánh vào những dãy núi trên đảo.
Tôi nhớ như in suốt đời, những gì diễn ra trong đêm đó. Anna chưa bao giờ mượt mà, dịu dàng và mềm mại hơn. Trong khi cơn bão hoành hành hung dữ ngoài trời, cơn bão khác bên trong căn nhà cũng nổi cơn thịnh nộ. Đó là cơn bão của sự thèm khát dâm đãng giữa hai chúng tôi, khi mà bản năng động vật nguyên thuỷ của chúng tôi cũng trỗi dậy.
Từ khi bắt đầu mối quan hệ mới của hai chúng tôi, chúng tôi thường rót cho nhau những lời yêu đương mật ngọt, nhưng đêm đó, chúng tôi điên cuồng ngấu nghiến nhau, chúng tôi xé toạc nhau ra và cùng gào thét những lời lẽ hiến dâng tận tình cho nhau.
Anna rì rầm không dứt, “anh yêu, đóng mạnh vào em, thụ tinh cho em, làm em có thai đi, cho em đứa con của anh, làm em có chửa… làm ơn… hãy tạo nó ngay trong đêm nay.”
Nàng đi từ cơn cực khoái này đến cơn cực khoái khác, nàng gào rú lên với niềm hân hoan cũng như đau khổ, và tôi dường như cố đẩy những hạt giống để tượng thành con tôi vào sâu trong nàng hơn bao giờ hết.
Tôi muốn nuốt chửng lấy nàng, để chiếm được cả linh hồn lẫn thể xác yêu kiều của nàng. Đó là một trải nghiệm không chỉ cao hơn những gì mà tôi có với những người đàn bà khác, mà còn lớn hơn bất cứ những gì mà tôi đã từng có với Anna.
Tôi không dám nói là tôi có khả năng theo kịp dòng thác khoái lạc cứ trào dâng từng đợt, từng đợt nối tiếp nhau của nàng, nhưng tôi chắc là đã phun như thác đổ hai lần vào âm đạo nàng, một lần vào miệng nàng và một lần vào vào giữa hai vú nàng, làm bắn tung tóe tinh khí vào mặt và mái tóc của nàng.
Đó là một trải nghiệm khác lạ của tình yêu thương và sự dâm dục. Hòa cùng cơn thịnh nộ của trận bão bên ngoài, tôi trút cơn thịnh nộ của mình vào người Anna trong đêm đó. Cuộc đời của tôi đã bị gông lại cùng nàng trong đêm đó, mọi ngờ vực trong tình yêu của tôi với nàng trước đó, sau cái đêm ân ái dữ dội với nàng đã hoàn toàn biến mất. Sợi xích trói tôi lại với nàng chắc chắn hơn bất kỳ dây trói của lễ cưới nào, nếu có.
Tôi thường nghe người ta nói về những gì họ từng có, vào thời khắc ái ân, đã trải nghiệm những gì giống như tôi đã cố gắng mô tả, nhưng rồi họ kết luận, “Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, nó vụt bay mất.”
Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, nhìn thấy Anna bên cạnh tôi, tôi không có bất kỳ cảm giác ân hận nào. Ý nghĩ của tôi khi tôi nhìn nàng vẫn trong cơn ngủ mê là “Liệu tôi có thể có và giữ được cả đời cái vưu vật đáng yêu này không?”
Cơn bão ngoài trời vẫn tiếp tục trút cơn giận dữ, sóng biển vẫn ầm ầm nghe đến váng cả óc. Bên trong căn nhà, giữa Anna và tôi, chỉ có sự yên bình và mãn nguyện.
Vào cái ngày hôm đó, Anna trông hạnh phúc một cách kỳ lạ. Nàng cứ tranh thủ có dịp là vuốt ve tôi và nói với tôi rằng nàng yêu tôi nhiều hơn bất cứ thứ gì trên đời và “tất cả rồi đều phải tốt đẹp”. Khi tôi hỏi nàng “tất cả phải tốt đẹp” nghĩa là gì, nàng chỉ trả lời đơn giản, “Hãy đợi rồi sẽ thấy, anh yêu của em.”
Ngoài trời cơn bão vẫn hoành hành, mưa bắt đầu đổ như trút nước, chúng tôi chỉ ru rú trong nhà cả ngày. Thật kỳ lạ, với ngọn lửa tình dục sôi nổi của chúng tôi với nhau vào đêm trước đó, ngoài những cuộc nói chuyện làm chúng tôi bận tâm, chúng tôi chỉ giao hợp với nhau hai lần. Hai chúng tôi dường như mãn nguyện cùng nhau, cùng nghe nhạc, ăn và ngủ lơ mơ.
Vài ngày sau, cơn giông tố rút đi, chúng tôi đã có thể trở lại công việc của mình, Anna lại tiếp tục săn mẫu vật. Dù vậy, biển vẫn còn động mạnh, những ngọn sóng lớn vẫn giận dữ trút cơn thịnh nộ của mình vào hòn đảo.
“Nếu vẫn như thế này,” Anna nói, “Harper không thể sang tiếp tế cho chúng ta. Đúng là quá hay khi em đã đặt hàng khá dư dật tuần rồi.”
Nàng đã đúng. Thứ bảy là ngày theo lịch, Harper phải sang để đưa chúng tôi rời đảo, nhưng không hề có một tín hiệu nào từ phía ông ta. Một bờ biển dài bao quanh, chúng tôi như những người bị bỏ lại trên đảo hoang.
Tôi không bất bình vì bị bỏ rơi trên đảo cùng Anna, hay vương vấn nghĩ về việc chúng tôi cùng trở về với cha tôi… tôi lại ao ước đại dương sẽ vây chúng tôi lại thế này mãi mãi. Đương nhiên, điều này sẽ giúp tôi giải quyết được nhiều các nhu cầu đói khát về tình dục với nàng, nhưng không hấp dẫn tí nào khi thực phẩm chúng tôi sẽ vơi dần đi.
Đại dương vẫn cứ nhấp nhô cuồn cuộn, một cú điện thoại gọi đi cho Harper và câu trả có ý tưởng rất rành mạch.
“Biển quá động để băng qua.”
“Vâng, chúng tôi biết. Ông nghĩ khi nào thì nó chấm dứt?”
“Trời có thể yên vào thứ ba, nhưng tôi cho là”bà ấy sẽ giận dữ trở lại”.”
Thứ hai có một cuộc gọi từ Harper. Anna cầm lấy ống nghe và sau đó tóm tắt nội dung cuộc đàm thoại.
“Cha anh muốn biết cái quỷ quái gì đang diễn ra, và khi nào chúng ta trở về. Harper bảo ông ấy biển động mạnh để đón chúng ta và bất cứ lúc nào, ‘bà ấy lại có thể tiếp tục cơn thịnh nộ’. Lời nhắn là, ngay khi chúng ta thoát khỏi hòn đảo, chúng ta gọi điện báo cho ông ấy biết chúng ta đang trên đường về.”
Thứ ba, bà ấy “không giận dữ trở lại,” nhưng vẫn còn đôi nơi trên đại dương, những ngọn sóng thần vẫn đang rập rình, treo trên đầu hòn đảo.
Anna và tôi tiếp tục yêu nhau nhiều hơn vào thứ năm, và khi mà nguồn tiếp tế của hai chúng tôi còn quá ít ỏi, biển bắt đầu lặng dần.
Vào lúc đó, khi chúng tôi đang ngồi ăn trưa trên một tảng đá, Anna nói: “Anh yêu, lẽ ra em phải có kinh từ 3 ngày qua rồi. Em thường có rất đều đặn. Nó chưa chắc lắm, nhưng anh biết nó có thể là gì đấy?”
“Em có thai?”
“Vâng.”
“Cha sẽ được biết chứ.”
“Vâng. Khi nào chắc chắn em sẽ cho ông ấy biết.”
“Chúa ơi, ông ấy phát điên mất.”
“Chắc chắn rồi.”
“Em muốn giữ đứa con chứ?”
“Đương nhiên là em giữ. Anh nghĩ nếu em đã không có biện pháp tránh thai nào khi làm tình với anh mà em không chuẩn bị tinh thần trước cho việc có chửa sao?”
“Ý em là em đã hoàn toàn có chủ tâm để có… để có…”
“Vâng, khi em biết anh sẽ đến với em, em đã sắp đặt mọi việc để quyến rũ anh làm em có chửa.”
“Ý em là, tất cả những điều thật sự em muốn từ anh là để thụ thai cho em?”
“Anh yêu, những gì mà chúng ta đã làm trong ba tuần nay phải cho anh biết rằng em còn muốn nhiều thứ khác ngoài việc thụ thai chứ!”
Điều ấy là không thể chối cãi. Tôi không nghĩ nàng có thể có tình dục mãnh liệt, dâm đãng như thế, chỉ vì nàng muốn có thai.
“Hãy chứng minh điều đó đi,” tôi nói đùa.
“Em sẽ chứng minh theo cái kiểu mà chúng ta đã bắt đầu,” nàng cười giòn giã, rồi tuột ngay quần short và quần lót xuống, nàng ngồi lên tảng đá, đưa lên cao và dang rộng hai chân. Giống như lần đầu tiên, những ngón tay nàng dò dẫm vạch hai bờ môi âm hộ nàng ra, và tôi ập vào nàng.
Thứ năm, khu vực eo biển của chúng tôi trở nên êm đềm và Harper ra đón chúng tôi. Chúng tôi rời Storm Island trong tâm trạng buồn bã khi phải xa cái nơi đúng là thiên đường hoang dã trên trái đất của chúng tôi, và ít nhất tôi cũng đang tự hỏi những thứ quỷ quái tồi tệ gì sẽ đón chúng tôi ở nhà.
Anna điện thoại cho cha biết, chúng tôi đang trên đường trở về, rồi hờ hững đặt ống nghe xuống, trông nàng khá bối rối.
“Lạ thật,” nàng nói. “Em không có chủ định khi điện thoại về nhà, nhưng thường thì cha anh đã phải đi làm rồi. Em không hiểu ông ta đang làm cái quái gì ở nhà giờ này nhỉ? Kiểu này, em nghĩ tốt hơn anh nên trở lại gọi em là ‘Mẹ’ khi về đến nhà.”
Khi về nhà, cha ra đón chúng tôi. Ông trông có vẻ không hài lòng khi gặp chúng tôi, nhưng phàn nàn về việc chúng tôi phải về muộn hơn dự định, “Tôi nghĩ hai người không bao giờ về nữa.”
Giọng của ông như muốn chúng tôi đừng trở về.
Mọi việc lại được diễn ra bình thường như trước kia. Cha và mẹ vẫn rút về chốn riêng tư của mỗi người, còn tôi, đúng là chẳng cần phải bận tâm xếp đặt cho mình, vì tôi chẳng có hào hứng gì với những kế hoạch mà tôi đã dự định trước khi đến Storm Island, đơn giản, tôi chỉ cần quanh quẩn trong nhà và đợi mẹ về sau giờ làm việc, rồi đến khuya, chúng tôi lại quấn lấy nhau trong phòng mẹ.
Cho đến khoảng hai tuần từ khi trở về, mẹ bảo tôi rằng mẹ phải thông báo cho cha biết là mẹ có chửa. Mẹ bảo sẽ sắp xếp với sự vắng mặt của tôi, nhưng tôi khăng khăng, tôi cần hiện diện.
Mẹ chọn thời điểm khi tất cả chúng tôi đang ngồi ở hàng hiên khi vừa xong bữa tối.
“Ernest,” mẹ nói với cha, “Tôi đã có chửa.”
Thông báo này làm cha nhắm mắt một lúc mới nuốt trôi, rồi mắt ông vụt mở.
“Cô không thể như thế. Chúng ta không có… đã không có…”
“Quan hệ tình dục sau nhiều năm?” Mẹ tiếp lời, hoàn chỉnh câu nói của ông.
Ông nhìn chằm chặp vào mẹ một lúc, rồi mặt ông tái xạm đi.
“Lạy chúa, thế cô đã làm việc đó với một gã nào rồi.”
“Đó là cái cách thông thường để một người đàn bà có chửa,” mẹ điềm tĩnh trả lời.
“Cô… cô… cô có biết đã được bao lâu chưa?”
“Tôi chắc là nó khoảng hai đến ba tuần tuổi.”
Tôi có thể thấy cái bản năng tính toán của ông đang nhẩm.
“Nhưng lúc ấy cô đang ở Storm… Ôi chúa ơi, hai người đã có…” Ông quay sang tôi.
“Mày, thằng nhãi dâm ô này… đã cưỡng hiếp mẹ mày ư?”
Mẹ nhảy xổ vào. “Anh có im mồm không, Ernest. Đó là tôi đã quyến rũ Philip.”
Mặt cha trắng bệch, ông lầm bầm và thở hổn hển một lúc, cuối cùng tuôn ra, “Các người là một cặp loạn luân bỉ ổi.” Ông quay sang mẹ, “Cô là một con đĩ, một con đĩ tệ hại. Cô phải bị đóng đinh và thiêu sống… Cô… cô…”
Tôi bước đến trước mặt ông và dí một ngón tay lên ngực ông. “Cha, cha có thể mắng tôi bằng bất cứ thứ gì cha muốn, nhưng nếu cha nói với Anna như thế một lần nữa thì… thì… tôi sẽ…”
“Ôi trời ạ! Lại còn là Anna nữa cơ! Mày đã quá no lòng ấm cật trên hòn đảo đó… và mày sẽ làm gì, thằng ranh con truỵ lạc?”
“Tôi sẽ đánh cha, nếu cần phải thế, cha ạ!”
“Dừng lại, Philip.” Mẹ cầm tay tôi trên ngực cha hất ra: “Ernest, anh mặc quần lót phụ nữ từ bao giờ vậy?”
“Cô nói cái quỷ quái gì thế?”
“Nếu không, sao anh mua cái này?”
Mẹ đưa tay vào túi quần jeans và móc ra một mảnh vải nho nhỏ. Mẹ giũ mạnh, và tôi có thể thấy rõ, đó là một chiếc quần lót lọt khe của phụ nữ.
Cha trông có vẻ dao động trong một lúc, rồi cố gắng lắp bắp những lời không đầu không đũa về thứ đó.
“Tôi… tôi… tôi… nó là của cô… tôi không…”
“Thôi đi, đừng chối nữa Ernest,” mẹ nói, “Tôi biết vì sao anh muốn Philip đi cùng tôi đến Storm Island rồi. Thật bất tiện cho anh khi Philip cứ quanh quẩn ở đây trong khi tôi đi vắng. Tôi biết điều này ngay cả trước khi tôi ra đảo. Nếu anh muốn có một vài cô gái trẻ đẹp trong nhà này thì mặc xác anh, anh cứ việc, nhưng anh đừng lên giọng rao giảng đạo đức với tôi.”
“Thôi được rồi,” cha hét lên, “Tôi có một cô gái ở đây đấy, nhưng ít ra đó không phải là loạn luân và cô ta không có chửa.”
“Ernest,” mẹ bước tới, “Tôi biết những gì tôi và Philip đã làm là loạn luân, nhưng chí ít, chúng tôi làm việc đó là vì chúng tôi yêu nhau. Tôi hy vọng anh cũng có điều đó với quý cô trẻ trung kia. Và nhớ là lần tới, bảo cô ta đừng bỏ quên quần lót trong nhà tắm nữa nhé.”
“Cô khỏi lo xa như thế, Anna,” cha giận dữ, “Các người phải ra khỏi căn nhà này.” Tôi không thể sống chung dưới một mái nhà với một cặp đồi truỵ như các người. Hãy đi đi và hãy làm những chuyện đụ đéo vô luân ấy ở cái nơi nào khác đi.”
“Đây không phải là căn nhà của riêng anh, Ernest,” mẹ vẫn hoàn toàn điềm tĩnh. “Đó là tài sản chung. Nếu tôi ra đi, một số tiền phù hợp phải trả là điều cần thiết anh nên làm.”
Cha biết là mẹ đã đúng, và lầm bầm về việc mời luật sư của ông đến.
Từ hôm đó, mọi việc tiến triển khá nhanh chóng. Anna đi tìm mua một ngôi nhà khác, và chúng tôi cùng dọn đến đó. Ngay sau đó, quý cô trẻ trung, chủ nhân chiếc quần lót lọt khe của cha tôi cũng đến với ông trong căn nhà cũ.
Khi tôi ngồi viết những dòng này, Anna đang có thai đã 7 tháng và trông rất đáng yêu. Thực sự, Anna vẫn rất đẹp, tôi thầm nghĩ, nếu chúng tôi mạo hiểm có thêm một cái bầu nữa trong tương lai? Tôi cần phải bàn bạc với nàng cụ thể hơn.
— Hết —