Phần 3
Khi tỉnh dậy, hạ bộ tôi cương cứng vào buổi sáng như thường lệ. Tôi phải hạ nhiệt, và tôi kiên quyết xóa bỏ những hình ảnh dâm đãng về mẹ trong đầu. Tôi phải là một đứa con trai đáng yêu, biết kính trọng mẹ và không thể có gì khác nữa.
Tôi thức dậy trước mẹ, tự bày bữa ăn sáng và uống trà. Rồi thì mẹ cũng đã dậy và dường như bình thường khi mẹ cũng tự lo cho mình.
“Con có thể đi với mẹ hôm nay chứ, Philip?” Mẹ hỏi.
Tôi nhận thấy có sự thay đổi với danh xưng ‘Philip’.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Trở lại mỏm Gull Point.”
Tôi nhớ một vịnh cạnh vách đá mà tôi đã từng câu được nhiều cá ở đó, bởi vậy tôi đồng ý.
Quyết định đi cùng mẹ mới là lý do căn bản tôi đồng ý. Bởi mẹ về muộn chiều qua, trong ý nghĩ của tôi cứ lo sợ về một tai nạn bất chợt, làm tôi thấy an toàn nhất là tôi đi cùng mẹ.
Còn nữa, lý do kế tiếp mà tôi vẫn ẩn giấu trong tim tôi, là tôi muốn quấn quýt bên mẹ.
Rót đầy bình nước sôi, làm sẵn ít sandwiches, khoác chiếc ba lô lên vai – giờ thì những việc ấy là của tôi – tôi lấy thêm cần câu cá nữa là chúng tôi lên đường.
Chúng tôi đi đường tắt ngang băng qua đảo, thay vì đi dọc bờ biển nên chỉ trong khoảng non một tiếng, chúng tôi đã đến Gull Point.
Mũi này là một mỏm núi nhọn đâm thẳng ra biển. Từ đỉnh của mỏm núi, mẹ chỉ những tảng đá mà mẹ cần lấy mẫu dưới chân vách núi. Nơi những tảng đá đó, hắt lên những sắc màu vàng úa cũ kỹ.
Chúng tôi tìm đường đi xuống chân dãy đá theo những con đường mòn. Nơi chân mỏm núi là những gì mẹ quan tâm, bởi vậy tôi để mẹ ở đó và đi đến vịnh nước để câu.
Lại là một ngày đẹp trời, và “bà ấy không nổi khùng” (nghĩa bão tố nổi lên) như Harper từng tiên đoán. Bờ phía bên này đảo trải dài với Nam Băng Dương, nhưng thay vì sóng biển lăn đến đều đặn, chúng lại xô mạnh vào đá rồi dội lại và va mạnh vào các đợt sóng kế tiếp sau đó.
Tôi phởn phở ném dây câu và ngồi rung đùi chờ cá cắn mồi. Đằng sau, thỉnh thoảng tôi nghe tiếng cum cum của chiếc búa địa chất của mẹ.
Tôi cảm thấy yên bình, thanh thản trong sự gìn giữ được tiết hạnh vì tôi đã không để cái cảm giác dâm ô với mẹ trỗi dậy… quá xa.
Buổi sáng “tội lỗi” ấy chầm chậm trôi qua. Thỉnh thoảng mẹ lại nhờ tôi lấy giúp cái này, khi thì làm giùm cái kia. Cá không đớp mồi, tôi chẳng câu được chú nào.
Khi mặt trời lên quá đỉnh đầu, mẹ gọi, “chúng ta ăn trưa đi chứ, đói chết được?”
Chúng tôi ngồi tựa lưng vào vách đá, ăn bánh sandwiches và ngồi ngắm biển như bị thôi miên. Tôi nghĩ chúng tôi đang lim dim ngủ gà ngủ gật khi cuộc nói chuyện của chúng tôi thưa dần cho đến khi mẹ hỏi:
“Con không buồn vì đã đến đây với mẹ chứ?”
Tôi nghĩ là mẹ đang nói đến việc đến Gull Point, nên đáp, “Chắc là mấy con cá chết tiệt đi đâu cả rồi.”
“Không, cưng ạ! (Lại là ‘cưng’!), Ý mẹ là ở đây, ở Storm Island.”
Tôi thấy phân vân giữa việc trả lời mẹ là không buồn một cách đơn giản, nhưng cùng lúc, tôi lại hình dung những gì mình muốn làm lại không có ở hòn đảo này.
Tôi không nghĩ mẹ đọc được ý nghĩ của tôi, nhưng mẹ đủ nhạy cảm để chắc là người đối diện đang nghĩ gì. Bây giờ, mẹ là con sóng cả của lòng tôi.
“Con nghĩ nếu mẹ đang mất đi nhiều thứ… mẹ biết đấy, xã hội, bạn bè… những cô gái… đại loại như thế.”
“Con cho là… hơi một chút… nhưng chỉ 3 tuần… và dù gì đi nữa,” tôi cười… “con đã có một cô gái đáng yêu ở đây…”
Thà là tôi bị cụt lưỡi từ khi mới sinh! Sao lại nói những lời rồ dại như thế chứ, nhất là khi tôi đã kiên quyết gìn giữ tiết hạnh cơ mà.
Mẹ trầm ngâm một lúc, rồi mẹ quay sang tôi và nói, “Cũng là một điều dễ thương nên nói, cưng ạ.”
Mẹ nép người mẹ vào tôi, tựa vào cánh tay trần của tôi, tôi có thể cảm thấy sức nặng của ngực mẹ. Tôi lại cứng lên rồi!