Phần 92
7h sáng, nó chuẩn bị đồ để đi cùng em… Khoác lên mình chiếc áo khoác dạ cùng lớp trang điểm, trông em thật quý phái và sắc sảo. Nó và em đứng trước gương, trông cứ như là chị em vậy… Nhìn em trưởng thành hơn nó bao nhiêu… Còn nó, một chiếc quần kaki màu sáng, áo sơ mi trắng mặc lót bên trong một áo thu đông… Thêm chiếc áo khoác nữa là đủ bộ…
– Anh mặc thế này để chết lạnh à…
– Anh xem thời tiết thấy bảo tí có nắng đó… Mặc thế này cho thoải mái… Cứ dày cộm làm gì khó chịu lắm…
– Anh thay cái áo thu đông ra, mặc thêm cái áo len lên cho ấm…
Em mở tủ ngắm nghía rồi đưa cho nó chiếc áo lên cổ lọ, bắt nó mặc vào…
– Thôi mặc thế này được rồi… Lát nữa uống rượu vào lại nóng hết người ý…
– Vâng kệ anh… Uống rượu vào rồi đưa nhau đi tâm sự cho nó bon mồm…
Em hậm hực nói giọng dỗi với nó rồi bỏ xuống nhà… Thời tiết hôm nay đã không còn mưa phùn… Một vài tia nắng đã hửng lên cũng không thể nào xua tan đi cái giá rét này… Nó chở em lên Paloma, sau vài năm không gặp, nhiều đứa lớp nó giờ làm ăn phát đạt kinh… Ô tô đỗ đầy ra cửa, nghe thấy bảo đa số lớp nó toàn đi kinh doanh, số ít đi học đại học… Chủ yếu là kinh doanh online, chạy quảng cáo bán hàng qua mạng hoặc live bán hàng… Thời ấy mới nên làm ăn được, không như bây giờ, toàn kinh doanh online theo hướng đa cấm, đông y thì nhiều…
Em xuống xe trước còn nó đi tìm chỗ đỗ… Tìm mãi mà chẳng có chỗ nào ưng ý… Nó đóng hẳn xe lên trước của quán chị Huế để… Chị Huế vẫn bán hàng ở đây sau nhiều năm… Nó định vào chào thì thấy đóng cửa, chắc anh chị đi chúc tết đâu đó…
Đỗ xe xong nó trở lại quán cafe… Cảm giác hơi hồi hộp một chút vì không biết Mai Anh đã đến chưa… Đứng ở ngoài khoảng 1 – 2p, nó cứ lưỡng lự như đang sợ điều gì đó… Hít thở sâu rồi bước chân vào quán, nó thấy cả 1 lũ đang ngồi tụm 5 tụm 3 cười nói ầm ĩ… Em vẫy tay ra hiệu cho nó, cả thằng Quân, thằng Ơn, thằng Hoàng, Duy, Dũng… đều có mặt cả… Nó đảo quanh một lượt… Ánh mắt dừng lại ở một chỗ ngồi, Mai Anh kia rồi, đang cười rạng rỡ theo câu chuyện của những đứa bạn… Em đeo kính đen, đôi môi đỏ chúm chím, mái tóc màu nâu đã cắt ngắn ngang vai…
– Nam… Nam… đây vào đây… – Thằng Quân vẫy tay gọi nó…
Tiếng thằng Quân khiến lũ bạn nó ngẩng lên nhìn ra cửa… Mai Anh cũng nhìn nó, nụ cười ấy bỗng tắt đi… Mai Anh đeo kính đen nên nó không thể nhìn thấy ánh mắt của em. Nhoẻn miệng cười nhẹ, nó đưa tay lên vẫy chào lũ bạn nó rồi đi sang bàn thằng Quân ngồi… Nó cố bước đi thật bình tĩnh và nhẹ nhàng, không tỏ ra rằng nó đang quan tâm và để ý đến Mai Anh… Nhưng nó biết rằng Mai Anh đang nhìn theo nó, rất lâu…
Đổi chỗ cho thằng Quân, nó muốn ngồi hướng mặt ra cửa sổ để hút thuốc và tránh tầm nhìn từ Mai Anh… Nó cố tỏ ra vẻ bình thản hết mức… Thi thoảng lại ngó ra cửa, nó đang ngóng Thư, mãi vẫn chưa thấy Thư đến… Đồng hồ đã điểm 9h…
– Cả lớp mình di chuyển ra nhà hàng Hoàng Tử nhé… Tớ đã đặt bàn ở đó xong rồi… Còn thiếu vài người nữa nhưng tớ nhắn lên nhóm rồi… Mọi người sẽ tự ra đó nếu đọc tin nhắn… Ai đi xe máy thì cất hết ở đây rồi lên ô tô của các bạn đi cho tiện nhé…
Linh đứng ra giữa 2 bàn rồi nói… Hình dáng cô lớp trưởng ngày nào ùa về, vẫn là giọng nói chỉ huy đó, chỉ khác là chúng nó đã trưởng thành dần theo năm tháng hết rồi…
Nói xong, cả lũ đứng dậy, Linh quay sang nó rồi nói…
– Anh ra đánh xe nhé… Em với Mai đợi ở đây…
Nó hơi bất ngờ, sao câu nói của em lại có cả Mai Anh trong đó, chẳng lẽ Mai Anh lại đi cùng xe nó sao? Nó không hiểu sao em lại nói vậy, và cũng không biết em đang có mục đích gì… Mai Anh cũng đứng lên nhưng không nói lời nào… Nó nhìn lại em lần nữa để chắc chắn rằng những lời em nói là sự thật… Nhưng chỉ khi nhìn ánh mắt cương quyết của em… Nó cũng lầm lũi bước đi…
Lên lấy xe, thấy chị Huế đã mở cửa, giờ chẳng vào chào chị thì cũng không hay… Nó đành vào luôn, chị đang ngồi cho bé Bông ăn cháo… Thấy nó, chị hơi ngơ ngác một chút rồi cũng nở nụ cười…
– Chào chị Huế xinh đẹp của em… Chúc anh chị và các cháu mạnh khỏe, hạnh phúc nhé…
– Ôi chú Nam, mấy năm nay chị mới thấy đấy… Cảm ơn chú, nhìn đẹp trai hơn nhỉ, không còn trẻ trâu nữa… – Chị Huế niềm nở…
Nó ngồi nói chuyện với chị rồi bế bé Bông trêu đùa mấy phút… Sau đó mừng tuổi cho 2 cháu xong… Nó cũng chào chị vì ở dưới Linh với Mai Anh đang đợi… Bọn bạn nó cũng đã đi hết…
Xe đỗ ở cửa… Linh mở cửa lên ngồi trước cùng nó, Mai Anh ngồi đằng sau… Tiếng đóng cửa mạnh khiến nó hơi gai người…
– Anh làm cái gì mà lâu thế? – Em gắt lên…
– À ừ anh vào chúc tết chị Huế…
Linh không nói gì nữa, chỉ hậm hực đôi chút… Nó lái xe đi… qua gương chiếu hậu trong xe, nó thấy Mai Anh vẫn đeo kính đen nhìn ra cửa, trang điểm rất đậm, có vẻ như em đã làm mũi vì nó thấy mũi em cao hẳn lên… Bỗng nó thấy em đang có vẻ gì buồn lắm…
Quãng đường ra nhà hàng chỉ khoảng 6,7km nhưng dài vô tận bởi không gian im lặng trên xe… Chẳng ai nói câu nào… chỉ có âm thanh từ một vài bản nhạc vang lên trong xe… Du dương nhẹ nhàng mà sầu lắng… Bất chợt nó có điện thoại, là số của nhỏ Vân kia gọi… Nó đưa lên cầm, chắc nhỏ gọi chúc tết nó… Đang lưỡng lự không biết nên nghe hay không thì Linh giật máy rồi ấn nghe, mở loa ngoài đưa cho nó…
– Alo anh ạ – Tiếng nhỏ Vân văng vẳng bên kia…
Nó nhìn Linh, Linh trừng mắt nhìn nó ra hiệu trả lời… Nó lấy tay cầm cái điện thoại từ Linh rồi ấn tắt loa ngoài… Sau đó mới áp lên tai để nghe…
– Ừ anh đây, chúc em năm mới sức khỏe, công việc thuận lợi nhé…
– Ừ học xong rồi nên chắc anh không vào đó nữa… Ở ngoài này rồi nộp luận án thôi…
– Ừ khi nào có dịp thì anh vào nhé… Cảm ơn em…
Nó đáp lại một cách lịch sự và tế nhị nhất… Sau ngày ấy, nhỏ Vân cũng không liên lạc với nó nữa… Bỗng hôm nay gọi cho nó cũng khiến nó khá là bối rối… Nói thêm vài câu nữa thì tắt máy… Linh quay sang nhìn nó, khuôn mặt vẫn lạnh tanh như vậy…
– Ai đấy anh?
– À nhỏ bạn trước học cùng lớp nghiệp vụ ở Đà Nẵng…
– Ủa sao em chưa nghe anh kể bao giờ?
– À có gì đâu mà kể, gọi chúc tết thôi…
– Vâng… Tại có 1 hôm qua anh qua nhà bạn ăn cơm… Xong lúc em về nhà, có một cô bé người miền Nam đến nhà rồi đưa cho anh gói quà gì đó…
– Hôm trước khi anh ra đây 2 hôm á? – Nó quay sang ngạc nhiên nhìn Linh…
– Vâng… Hôm ý mình cũng cãi nhau nên em vẫn để đó mà quên không bảo anh…
Nó nhìn gương, thấy Mai Anh đang chăm chú theo dõi câu chuyện của nó và Linh… Dường như Linh đang cố tình nói để thu hút sự chú ý từ Mai Anh hay sao vậy… Chẳng hiểu Linh đang muốn làm gì nữa…
Bữa liên hoan họp lớp năm ấy vui lắm… Chúng nó uống khá là nhiều, mấy thằng Quân, Ơn, Hoàng, Dũng, Duy, Khương uống cũng dã man thật, kể cả mấy đứa con gái nữa… Cũng toàn thú cả… Nó để ý Linh cũng uống khá nhiều, Linh uống được từ trước thì nó cũng chẳng thấy bất ngờ gì cả… Nhưng điều đó để ý là Mai Anh cũng uống rất nhiều… Em cười nhiều hơn và uống bất chấp… Đôi khi nó nhìn vậy, trong lòng lại thấy lo lắng… Đặc biệt là em vẫn đeo cặp kính đen, không hiểu vì sao suốt cả bữa tiếc, em không hề bỏ nó ra…
Vẫn là thói quen tôn trọng mọi người… Nó không hút thuốc trong bàn ăn được… Lại xin kiếu vài phút với lý do đi wc, nó ra ngoài ngồi bàn uống nước… Lặng lẽ rút điếu thuốc ra châm… Bao thuốc nó chôm của bố Quang nó, có mùi thơm của ca cao, hút thì ngọt ở đầu lưỡi… Nói chung là khá ngon…
– Anh vẫn chưa bỏ thuốc lá sao?
Một giọng nói quen thuộc vang lên… Tim nó đập nhanh hơn, vẫn giọng nói ấy, lảnh lót và trầm ấm… Mai Anh, em đang đứng ở sau nó…
– Ừ… nghiện rồi khó bỏ – Nó quay ra nhìn em, ánh mắt của nó trở nên buồn hơn…
– Anh hút nhiều năm rồi, hại sức khỏe lắm đấy…
Mai Anh đi ra ngồi trước mặt nó… đặt cái túi xách lên bàn, còn nó, cứ nhìn theo em, nó nhìn kỹ em hơn… Em đã thay đổi khá nhiều, em béo lên đôi chút thì phải, nhưng dáng của em vẫn đẹp như ngày ấy…
– Ừ biết làm sao được… Ngày ấy hút nhiều để đi qua những ngày khó khăn… Còn giờ hút vì áp lực công việc, cuộc sống… – Nó đáp lại…
– Anh trưởng thành hơn, điềm đạm hơn, nhẹ nhàng hơn nhiều rồi…
– Đi qua giông bão, ai rồi cũng lớn lên thôi mà Mai Anh…
Em không nói gì nữa, chỉ ngồi im lặng như vậy… Còn nó vẫn hút thuốc… Tiếng hò hét vui vẻ vẫn ở bên trong, còn ở ngoài này, không gian đang dần trở nên ngột ngạt hơn…
– Nam bây giờ đã trở thành một nhà báo rồi đấy… Em yên tâm rồi?
– Em yên tâm vì điều gì?
– Em chỉ sợ vì em, anh…
– Haha…
Nó cười, cười lớn 1 tiếng, nụ cười ấy không phải nụ cười đắc thắng, cũng không phải nụ cười vui vẻ ngày gặp lại… Mà nó giống như một sự chua chát hơn… Nó châm thuốc liên tục… miệng nó cười, nhưng sống mũi nó đang cay dần…
– Em sợ sao? Nếu em sợ thì em đã chẳng làm như vậy?
– Em xin lỗi, em không làm khác được…
– Đừng nói xin lỗi với anh… Chuyện tình của chúng ta, anh luôn là người cố gắng, nhưng còn em thì sao? Anh không cần biết em có nỗi khổ tâm nào không? Nhưng em chưa một lần dám bảo vệ tình yêu của chúng ta cả… 1 lần… cũng chưa bao giờ…
Lời nó của nó đã không còn sự gắt gỏng, thay vào đó là một sự bình thản, nhẹ nhàng… Nhưng càng nói, nó lại càng đau… Trời bỗng nổi gió… Mưa rào mùa xuân ư? Một điều lạ lùng thật…
– Em biết em chẳng thể nào còn đủ tự trọng để đứng trước mặt anh nữa… Hôm nay em về đây, là muốn thấy anh… Anh như bây giờ, em yên tâm rồi…
– Cảm ơn em… Anh như bây giờ, là nhờ em rất nhiều… Là em tạo ra áp lực cho anh, một thằng con trai 20 tuổi mà phải sống những năm tháng chết không được mà sống cũng không xong… Nhưng may mắn, anh vượt qua được nó… và tiếp tục bước tiếp con đường phía trước…
– Nhưng chắc em không biết đâu nhỉ… Mọi cố gắng của anh đều là vì em… Đều là vì muốn gặp được em… Năm đó anh đã từng hối hận rất nhiều vì không thể ở bên 2 mẹ con… Nhưng cuối cùng… em lại không đợi được anh… Khắc nghiệt thật… Nó giống như là một tòa thành mà anh dày công xây dựng… Bỗng chốc bị sụp đổ vậy… Anh đau, anh đau lắm Mai Anh…
2 hàng nước mắt nó chảy theo khói thuốc lá… Nó không khóc to, nhưng nước mắt nó cứ chảy… Mắt nó nhòe đi, nó đang kìm nén quá nhiều… Tai hại thật, nó đã dặn lòng sẽ chẳng để cảm xúc được bộc phát ra nếu như gặp lại em… Nhưng mà nó chẳng thể điều khiển được… Càng nói, những hình ảnh năm đó ùa về, cứ thế tua chậm trong đầu nó, nó thấy đau, lồng ngực nó thắt lại… Đó là những tủi hờn của nó những năm tháng qua… Chỉ dồn nén rồi đợi thời điểm thích hợp và bung ra vậy…
– Anh… hức… hức… em xin lỗi… Là do em không tốt… Là tại em cứ thích làm theo ý mình, là do em mà con mình yểu mệnh, em không giữ được con… Huhu… Em xin anh… Tha lỗi cho em… hức hức…
Em cũng bật khóc… 2 bên gò má của em đỏ ửng… 2 hàng nước mắt cũng chảy xuống… Nó lại càng thêm đau đớn hơn…
Với hộp khăn giấy, nó đặt lên trước mặt em… Nó và em, chẳng thể hành động thân mật được nữa… Bởi em là người đã có gia đình, còn nó thì phải tôn trọng Linh…
– Cuộc sống của em thế nào rồi… Chồng em thế nào, anh ta có yêu thương em không?
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
Em im lặng một hồi lâu… Còn nó vẫn cứ nhìn chằm chằm vào em… Một lát sau… Em đưa tay lên tháo chiếc kính đen ra… Chiếc kính từ từ được tháo xuống cũng là lúc mà nó chết lặng… Ngỡ ngàng, đau xót đến tận cùng…
Mưa ơi! Trôi đi chiều thương nhớ!
Trôi hết dùm tôi những muộn phiền…
Trôi tình ta đó còn lơ lửng…
Vào chốn thiên thu, cõi vĩnh hằng.
“Mai Anh, cả cuộc đời này, anh sẽ che chở cho em… Nếu anh không làm được, thì anh cũng không bao giờ tha thứ cho kẻ nào đã chà đạp và làm tổn thương em”
Lời hứa đó vẫn còn văng vẳng đâu đây… Hiện hữu trong tâm trí của nó trước khung cảnh đang mờ dần đi… Nó đang không tin đó là sự thật… Đau đớn, căm hờn và hối hận, là những gì đang bủa vây nó lúc này… Mai Anh ngồi đó, đôi mắt đỏ hoe, từng hàng nước mắt chảy dài sau vết sẹo to đùng nơi khóe mắt… Em chẳng thể thốt lên 01 câu nào để giải thích về vết sẹo đó… Nhưng đôi mắt của em, nó đã nói ra tất cả…
Có lẽ, một vài giới hạn của nó và em đã sụp đổ… Nhìn vào vết sẹo đó, nó chẳng thể kìm được lòng, sự tự trọng, tôn trọng của nó, nó gạt bỏ hết… Đưa tay lên, nó áp vào má em… Ánh mắt nó gằn lên từng tia lửa, thêm trong đó một sự đau xót đến tận cùng…
– Chuyện này là sao Mai Anh?
Em lắc đầu, cầm tay nó gạt ra…
– Em nói đi… giải thích đi… Tại sao em không nói gì?
Nó hét lên, tay đập xuống bàn cái rầm, cốc nước lọc đá rung lên bần bần rồi đổ xuống vỡ tan tành… Thấy cảnh tượng vậy, em giật mình, người run lên bần bật…
– Em xin anh… Huhu… – Em khóc nấc lên… người vẫn run lên sợ sệt… Chưa bao giờ nó thấy em lại hoảng sợ như thế này… đưa 2 tay lên ôm mặt, lúc này nó mới để ý, ở cổ em đều có vết bầm tím, xước sát…
Em bị bạo hành… Đúng vậy… Là bạo hành gia đình…
Nó đứng dậy rồi qua chỗ em… Vòng tay qua, nó kéo nhẹ em vào lòng nó… thấy vậy, em đẩy nó ra… lắc đầu…
– Đừng anh… hức… hức… Đừng làm vậy…
– Một chút thôi… Em sẽ ổn hơn đúng không? Kể cho anh nghe… Thời gian qua, chuyện gì đã xảy ra vậy…
Vừa nói, nó lại ôm lấy em… Có vẻ như câu nói của nó đã làm em nhẹ nhàng hơn một chút… Em cựa nhẹ, vùng vẫy một lúc rồi cũng im… Cơn gió lạnh thổi qua phất phơ mái tóc lộ hẳn ra vết bầm tím…
– Bình tĩnh chưa? Kể anh nghe được không?
– Em sắp ly hôn…
– Tại sao lại vậy?
– Anh ta… Là một con quỷ… Huhu…
– Bình tĩnh… Bình tĩnh… Kể đầu đuôi mọi chuyện cho anh nghe… Anh có thể giúp được em không?
Mai Anh lắc đầu… khẽ đưa tay ra nắm lấy tay nó… Chiếc vòng bạc vẫn đang rung ring bởi gió, cái bảng tên khắc tên nó và em chỉ cũ đi đôi chút…
– Tại sao anh không tháo nó ra…
– Vào thời điểm thích hợp… Anh sẽ tháo nó…
– Tại sao em luôn gây ra những tổn thương cho anh… Mà anh vẫn dành cho em một sự tôn trọng nhất định?
– Anh nghĩ em có câu trả lời rồi… Em hiểu anh mà… Đúng không?
Em mỉm cười nhẹ rồi rời khỏi vòng tay nó… Cầm chiếc kính đen rồi đeo lên… Ngồi xích ra xa nó từng chút, từng chút…
– Chồng em… Anh ta cũng tên là Nam đấy…
– Ừ…
– Nhưng chỉ giống cái tên thôi… Còn lại trái ngược hoàn toàn…
Nó không trả lời em… Chỉ nhìn em như muốn nói rằng, nó đã sẵn sàng để nghe câu chuyện của em… Dù thế nào đi chăng nữa, nó vẫn muốn nghe…
– Em phải kể từ đâu?
– Có lẽ, chuyện của chúng ta cũng đã rất rõ ràng rồi… Anh nghĩ em cũng đã quá hiểu những năm tháng đó anh sống như thế nào… Anh chỉ muốn hỏi em… Tại sao em lại bỏ cuộc…
Mai Anh im lặng một lúc, bàn tay khẽ giật ra khỏi tay nó… Có vẻ như nó đã hiểu câu trả lời của em…
– Anh nói đúng… Chúng ta không thể cố gắng vì nhau được… Chúng ta sinh ra đã là ở 2 thế giới rồi… Em rất yêu anh, em không phủ nhận điều đó… Nhưng em không thể bỏ bố mẹ, bỏ gia đình để theo anh được… Em…
Nó xua tay và lắc đầu… Nở một nụ cười mặn chát…
– Anh hiểu rồi… Cái này là do anh thua… Thua hoàn cảnh… thua thời gian và thua cả lòng người nữa…
– Không anh… Anh đừng… – Mai Anh thốt lên…
– Bây giờ anh muốn nghe, chuyện của em khi em trở về bên đó… Tại sao lại như thế này…
– Em gặp anh ta ở bữa tiệc sinh nhật mẹ em… Anh ta cũng tên Nam, bố mẹ anh ta chơi với bố mẹ em… Anh ta thích em, mẹ em thích anh ta… Nên… hức… hức…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
– Lúc đó, em cũng nhắm mắt đẩy thuyền… Em cũng quá mệt mỏi với những ngày mặt nặng mày nhẹ với mẹ em… Với những câu chì chiết từ gia đình… Những ngày sống trong đau đớn với sự đổ vỡ của tình yêu đầu đời… Em nghĩ rằng… Anh ta yêu thương em… Em sẽ được hạnh phúc…
– Em còn nhớ, lễ cưới của em… Chị Lan có nói rằng anh vẫn ổn và anh đang có một tình yêu mới bên Linh… Hức… hức… Anh và Linh còn ở chung nữa và sắp tới sẽ kết hôn… Dường như lúc ấy sự hy vọng cuối cùng về tình yêu của chúng ta đã sụp đổ… Và em về theo người ta…
– Vớ vẩn thật… – Nó tức giận…
– Anh đừng trách chị Lan… Chị cũng muốn tốt cho em thôi… Bây giờ… Chị ấy đang hối hận nhiều lắm rồi…
– Em nói anh ta rất yêu thương em… Nhưng tại sao bây giờ lại như vậy?
– Là do… là do… hức… hức… Anh ta biết em đã từng có bầu với anh… Anh ta ghen… huhu…
Gió nổi lên ngày càng lớn hơn… Những tia nắng đầu xuân lúc sáng còn lấp ló mà giờ đây chẳng còn… Nhìn em ở ngày trước mặt nó, ủ rũ cùng những vết bầm tím trên người càng khiến cho nó cảm thấy tội lỗi. Nó cứ nghĩ rằng sau ngày ấy, nó là kẻ đáng thương, tủi nhục nhất trong chuyện tình này… Nhưng những gì nó đang chứng kiến trước mắt đây, cô gái năm ấy đã từng là cả mạng sống, khiến nó thương đến trọn kiếp này… Lại đang bị giày vò bởi những sai lầm tuổi trẻ của nó… Nó trách nó bất tài, vô dụng, nó trách nó không thể bảo vệ được em… Khiến em vì nó, mà chịu uất ức…
Mai Anh không nói gì thêm… Em chỉnh lại đầu tóc rồi đứng dậy… Nó muốn níu kéo em lại, nhưng chẳng thể nào làm được… Cứ ngồi đực ra đó nhìn bơ vơ vào khoảng không trước mắt… Em quay lại nhìn nó như đang chờ đợi điều gì đến từ nó, rồi sau cùng, em quay mặt bước vào trong… Một dáng vẻ lạnh lùng…
Nó uống nhiều, không nói, không cười, chỉ uống… Cứ hết chén này đến chén kia, nó uống liên tục… Linh quay sang nhìn nó có chút lo lắng… Nhưng em hiểu tính nó nên chỉ khẽ nhắc nhẹ thằng Quân… Thằng Quân thấy vậy cũng chỉ ngồi cạnh vỗ vai nó rồi cạch chén… Đến khi nó uống quá nhiều, thằng Quân mới giật lại chén rượu từ tay nó… Rượu đổ ra, ướt hết cả một mảng trên áo…
– Mày điên vừa thôi, uống để chết à?
Không to tiếng, không cáu gắt, thằng Quân chỉ nói nhỏ nhẹ… Còn nó, cứ bỏ ngoài tai… Vẫn tiếp tục rót rượu vào trong chén…
Tiệc cũng tàn, lớp nó sẽ đi hát… Linh đứng dậy để thông báo với cả lớp nó cũng là lúc mà Mai Anh đứng dậy theo…
– Rất muốn được chung vui cùng lớp mình, nhưng mình có việc bận, chồng mình đến đón ngoài kia rồi… Xin lỗi mọi người nhé!
Mai Anh vừa nói, em vừa nhìn nó… Thấy nó vẫn ngồi nghệt ra đó, tay lăm lăm cầm từng chén rượu đưa lên nốc cạn… Em khẽ lắc đầu, cầm cái túi xách rồi đi thẳng…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
Nó cũng ngước mắt nhìn theo… Chiếc xe màu đen đỗ xuống trước cửa nhà hàng… Chồng em bước xuống, ánh mắt nhìn em không có vẻ gì là thân thiện… Lịch sự trong bộ vest màu xanh đậm… Đầu tóc vuốt bóng loáng… Chẳng ai nhìn lần đầu mà biết rằng thằng đó chính là một con quỷ, một thằng chồng vũ phu cả…
Mai Anh bước ra, có vẻ chồng em đang khó chịu một điều gì đó… Thái độ trở nên gay gắt… Rồi đưa tay chỉ vào bên trong… Mai Anh lấy tay níu lại, một cái vung tay khiến em ngã ra đường…
Đỏ mắt, cảm xúc của những năm qua ùa về trong nó, câu chuyện của em, vết bầm tím trên người cùng hình ảnh lúc này khiến nó trở nên sôi máu… Nó đứng dậy, vớ lấy chai rượu thủy tinh… Đi nhanh ra đến ngoài cửa… Linh và thằng Quân như hiểu ra chuyện gì… Tức tốc chạy theo nó…
Ra đến cửa… Nó đập mạnh chai rượu vào trong cửa… tiếng vỡ tan khiến cả lớp nó im bặt dõi theo… Nó lao nhanh ra chiếc ô tô màu đen… Thằng kia dường như hiểu ra rằng bản thân đang chuẩn bị gặp nguy hiểm… Nó lao nhanh đến, khuôn mặt Mai Anh trở nên hốt hoảng… Khi chỉ cách khoảng 2m, thì bỗng có gì nó đẩy nó xuống đường rồi ghì chặt nó…
– Mày điên hả Nam? – Thằng Quân hét lên…
– Anh điên rồi… – Linh giằng lấy cái chai rượu đã vỡ đít từ tay của nó…
Nó cố vùng lên bởi cơn điên đang làm chủ trong người nó, trước mắt nó chỉ thấy toàn những hình ảnh em bị chồng bạo hành… Thằng chồng em thấy từng vết hằn trong mắt nó, mặt cũng dần tái lại, nhanh chóng chạy thẳng lên xe rồi đóng cửa lại… Thấy vậy nó càng điên hơn…
– ĐCMM thằng chó, mày chạy đi đâu… Bỏ tao ra… Bỏ tao ra… – Nó hét lên giận dữ…
Cả lớp nó đã chạy ra ngoài cửa… Nhưng hình như chỉ hiểu ậm ờ rằng nó đang có xích mích… Nhưng sau thấy cả Mai Anh đứng đó, câu chuyện lại được xôn xao bằng một chiều hướng khác… Rằng nó say rượu, nó đang ghen và định hành hung chồng của Mai Anh… Nhưng lớp nó, chắc sẽ hiểu tính nó… Bởi từ trước giờ, nó chưa làm gì bất kỳ ai nếu như không ảnh hưởng đến nó cả…
– Đỡ anh ấy dậy đã, chảy máu tay nhiều quá… Quân – Mai Anh hoảng hốt, bàn tay nó rách ra, có thể lúc đập chai đã khiến mảnh thủy tinh cứa vào tay gây tổn thương…
Thằng Quân cùng Mai Anh và Linh đỡ nó dậy… Nó vẫn không hết cơn điên, vùng vằng mạnh hơn… Chiếc váy trắng của Linh giờ chỉ toàn là máu của nó… Thằng Quân vẫn ôm chặt nó… Bọn thằng Hoàng, Ơn, Dũng thấy vậy cũng chạy ra can theo…
Bốp… nó ăn trọn một phát tát… Là của Mai Anh…
– Anh bình tĩnh đi được không?
Chiếc kính đen rơi ra… Đôi mắt của em lại đỏ ngầu… Cả lớp nó thấy vậy đều sững sờ, Linh cũng ngạc nhiên không kém… Khuôn mặt thanh tú, thiên thần ấy giờ đây có thêm 1 vết sẹo… Gió thổi bùng lên khiến tóc em bay ngược lại, lộ ra cả những vết bầm tím trên cổ, trên người… Có lẽ… mọi người đã hiểu vì sao… Nó lại lên cơn điên như vậy…
– Nam… nghe em đây… Đừng làm gì nữa… bình tĩnh lại…
Em đứng trước mặt nó… 2 hàng nước mắt chảy dài… Em đưa tay lên xoa vào mặt nó… Nơi đã đỏ ửng lên bởi rượu và hằn lên những dấu tay… Nó đã bình tĩnh hơn một chút…
– Em không có tội gì để phải chịu nhiều tổn thương đến như thế… Để anh tính với nó 1 lần… – Nó vẫn cố gắng để lao ra chiếc xe đó… Thằng chồng em, ngồi trong xe mà mở hé cửa kính chỉ đủ cặp mắt theo dõi mọi chuyện… Nhìn cảnh tượng lúc đó… giống như 1 thằng đàn ông hèn hạ…
– Dừng lại đi… Chúng ta… Kết thúc rồi – Em nói nhỏ nhẹ, nhưng dường như lời nói ấy khiến nó thoát khỏi cơn điên của thực tại… Nó thôi vùng vẫy… ngước lên nhìn em…
– Nam… Em cảm ơn vì đến thời điểm này… Anh vẫn là người bảo vệ em… Nhưng chúng ta bây giờ đã hoàn toàn là 2 thế giới khác nhau rồi… Nghe em được không? Bình tĩnh lại và trở vào trong kia…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
Từng lời nói của em cùng ánh mắt khẩn cầu khiến nó trở lại bình thường… Máu tay nó vẫn chảy, Linh vội vàng chạy ra xe lấy hộp sơ cứu mini rồi băng tay lại cho nó… Mai Anh vẫn đứng đó, em nhìn nó kỹ hơn… đôi mắt to và có hồn ngày nào giờ chứa đựng toàn đau thương mất mát…
– Còn em thì sao? – Nó lên tiếng…
– Đừng lo cho em… Hãy sống thật tốt, sống cho cả em nữa được không? Em xin lỗi vì ngần ấy năm đã giết chết một con người mà em từng rất yêu… Nhưng bây giờ, em phải về, về theo họ… Dù họ có làm gì đi nữa… Thì trên danh nghĩa, họ vẫn là chồng của em… Em phải đi rồi…
Mai Anh rụt tay lại rồi quay đi… bước chầm chậm về phía chiếc xe…
– Mai Anh…
Em quay lại, nhìn nó 1 lúc lâu, đưa tay lên gạt lệ…
– Quên em đi… Đây sẽ là lần cuối cùng em về Việt Nam… Lời sau cùng… Em chỉ muốn nói rằng… Anh là người mà em yêu đến trọn kiếp này… Tạm biệt…
Tiếng đóng cửa xe khô khốc, nó đứng đó nhìn theo chiếc xe đang dần hòa vào dòng người rồi mất hẳn…
Vậy là… từ đó về sau… cái tên Nguyễn Ngọc Mai Anh chỉ còn lại trong những mảnh ký ức của nó, cuộc đời này, nó mãi mãi chẳng thể có em thêm một lần nữa… Mãi mãi là không bao giờ…