Phần 82
Sân bay Nội Bài một ngày đầu tháng 3, trời se se lạnh… Đây là lần thứ 2 nó ra sân bay này, cách nhau đã 6 năm, đều là tiễn những người con gái mà nó yêu… Em bám lấy tay nó đi vào cửa, em không khóc nhưng cũng chẳng cười… Tiếng ồn ã, tiếng loa thông báo tại khu vực checkin càng khiến nó và em dâng lên cảm xúc bồi hồi…
– Anh ơi, em phải đi rồi…
– Em đi… – Nó cố gắng để nở một nụ cười…
– Em sẽ về thăm anh thường xuyên… Không được thay số điện thoại nhé…
– Anh chẳng biết nói gì nữa…
– Anh không cần nói gì cả… Mạnh khỏe, vui vẻ là được…
Nó ôm lấy em, một cái ôm thật chặt…
– Em đi đây…
Em kéo vali vào khu vực checkin, ngoái lại nhìn nó một lúc lâu… Mắt em đỏ hoe… Kéo cái kính xuống… Em quay mặt bước đi nhanh…
Máy bay cất cánh, nó đứng đó nhìn theo… Vũ Nguyễn Anh Thư… Chúc em một đời bình an!
Nó hoàn thành 5 năm học đại học của nó… Hoàn tất hồ sơ ra trường, nó trở về Hà Nội… Ngày cuối cùng ở Thái Nguyên, không còn bạn bè, không còn bất cứ người con gái nào cả… Nó thấy cuộc sống của nó lúc này, bình yên và nhẹ nhàng… Thằng Hưng đánh xe lên đón nó, tất cả những gì nó mang về chỉ là quần áo, 2 bức ảnh kỷ yếu của Mai Anh và Thư… Còn lại, nó để lại đây hết, mảnh đất cũng đau thương chẳng kém gì Hà Nội…
Ra trường, nó ở nhà 1 tháng nghỉ xả hơi… Đầu tháng 6, nó được nhận vào một cơ quan báo chí tại Hà Nội… Công việc đúng chuyên ngành, nó mất 2 tháng để làm quen và bắt đầu đi làm… Có lẽ làm báo là công việc mà nó thấy nặng nhọc nhất… Vì suốt ngày phải đi, mưa đi, nắng đi, có những chuyến công tác đi cả tháng trời… Nhưng nó thấy thích, vì đi nhiều, tiếp xúc nhiều người, nó trở nên dạn dĩ hơn và tâm tính nó cũng thay đổi… Những chuyện trong quá khứ dường như chỉ là những mảnh ký ức mà nó cất giấu đi… Mai Anh, Hoài Thu, Diệu Linh và Anh Thư, 4 người con gái đi qua đời nó… Kể từ đó, nó cũng không còn liên lạc với bất cứ ai…
Đầu tháng 10, nó được cử đi học chuyên môn ở cơ quan thường trú trong miền Trung… Đại loại là nó là người được bổ sung… Suất của nó là của một chị ở ban khác, nhưng chị ấy lại đang bầu nên không đi được… Và thế là nó được đi…
Ngày nó đi, mẹ nó vẫn lịch kịch chuẩn bị đồ cho nó… Bà đã già đi nhiều và có tóc bạc… Nó nhìn vậy thì càng dặn lòng phải cố gắng hơn nữa trong tương lai… Ngọc Anh đã đi làm ở ngoài Công an huyện được 1 năm… Tình yêu của Ngọc Anh và thằng Hưng vẫn đẹp như vậy… Nhiều đêm 2 anh em ngồi với nhau, nghe Ngọc Anh kể chuyện mà nó ghen tị… Đôi khi cuộc đời là vậy, có những người gặp nhau một lần là định mệnh cả đời… Còn có những người lắm mối nhưng cuối cùng chẳng đâu vào đâu cả, như nó vậy…
– Con đi có 6 tháng thôi, trong ấy đầy đủ hết rồi, mang quần áo đi là được mẹ ạ…
– Trong ấy thời tiết khác ngoài này, nhớ để ý sức khỏe nhé…
– Vâng con biết rồi… Con lớn rồi mà mẹ…
– Giờ là viên chức nhà nước rồi, phải chững chạc lên con nhé, rồi chuẩn bị mà lấy vợ sinh con nữa…
– Thôi chuyện đó tính sau đi mẹ…
– Thời trẻ yêu hết duyên rồi, bây giờ chả có mối nào, mẹ cũng lo… – Mẹ nó thở dài…
– Mẹ khéo lo, cái mồm ông ý thì không thiếu gái đâu… – Ngọc Anh ngồi cười khúc khích…
– Mồm tao giống mồm thằng người yêu mày đấy… Ngày xưa đều bú chung một bầu sữa cả…
– Xì, Anh ý khác anh nhiều, không như cái đồ đa tình, bội bạc như anh…
– Mày đừng tưởng mày là công an rồi thì thích nói gì cũng được nhé… Tao đánh cả công an như mày đấy… – Nó dơ nắm đấm lên dọa Ngọc Anh…
– Thôi 2 cái đứa này, đi làm rồi mà vẫn chòng chọe nhau… Thôi Ngọc Anh đi nấu cơm đi, bố mày sắp về rồi đấy…
Ngọc Anh dạ vâng rồi vào bếp, nó chạy ra đầu ngõ mua ít bia uống cho mát… Bữa cơm chia tay nó thân mật, ấm cúng gia đình…
3 ngày sau, nó bay… ngồi 1 tiếng đồng hồ trên máy bay thì cũng hạ cánh xuống sân bay Đà Nẵng… Xuống đến nơi thì đoàn nó có xe đón về trụ sở trong này… Nó sẽ học chuyên môn ở đây 6 tháng, chỗ ở thì nó cũng tự lo vì nó không thích ở tập thể… Ở ngoài thì được đi chơi thoải mái hơn, dù sao mang tiếng đi học ở thành phố đáng sống này, du lịch một chút cho bõ…
Nó quen một ông anh tên Phong, ông này cũng là phóng viên trong này, hơn nó 5 tuổi… Người nhỏ nhỏ nhưng rất nhiệt tình… Anh Phong thuê cho nó một căn hộ, giá 5 triệu/1 tháng, đồ đạc đầy đủ chỉ việc dọn vào ở… Nó ưng bụng ngay… Tối đó anh Phong rủ nó về nhà ăn cơm… Anh Phong đã có vợ và 1 bé gái 4 tuổi đáng yêu…
2 anh em ngồi lai rai mà cũng hết 2 két bia… Chả hiểu sao vào đây, nó nghe giọng xứ Quảng mà chả hiểu gì… Đôi khi anh Phong nói mà nó phải bảo anh nói chậm lại thì nó mới hiểu được là anh nói gì… Anh Phong nói ở trong đây an ninh tốt, người dân hiếu khách và hiền lành lắm…
– Chú cứ ở đây, có gì thì bảo anh, anh em trong đài cùng cơ quan cả, không phải ngại đâu…
– Vâng anh, em tính mượn anh cái xe để thi thoảng đi dạo chút thôi…
– Ok luôn, nhà anh đầy xe, chú thích con nào? – Anh Phong cười khà khà…
– Cho em mượn con dream nhé, con ấy chiến anh nhể…
– Đúng là tầm nhìn phóng viên mà, con đó Dream thái, nguyên bản đấy… Lát anh đưa chìa khóa cho…
Nó và anh Phong ngồi với nhau đến gần 11h đêm thì nó xin phép về, hơi ngà ngà nên nó phóng vội… Không quen đường cho lắm nên nó vừa đi vừa phải nhìn google map… Đến đoạn gần lên cầu thì nó bị Công an vẫy… Nó táp vào lề, mấy ông Công an nhìn nó…
– Mới nhậu hở, sao xỉn quá vậy…
– Anh thông cảm, hôm nay em uống hơi nhiều, định bắt taxi về mà em mượn được xe nên cố đi về…
– Thế là không có giấy tờ xe hả… Có bằng lái xe đấy không? Người Hà Nội hả? Vào đây làm gì? – Hàng loạt câu hỏi của anh Công an làm nó lú… Nó cười…
– Em vào đây đi học, em vừa vào hôm qua xong…
– Học gì?
– À em học chuyên môn thôi, em đi làm rồi, em làm ở xxx…
Anh Công an nhìn nó ngờ vực, bất đắc dĩ nó đành rút máy ra gọi anh Phong… Anh Phong bảo nó đưa máy cho anh Công an, chẳng hiểu 2 người nói chuyện với nhau thế nào mà toàn thấy “Chủ nhật này nhé”… “Sang anh uống nước”… “Thế nhậu cũng được”… Một lát sau thì anh Công an trả lại điện thoại cho nó…
– Thôi đi đi, phóng viên trẻ hôm nào gặp nhé, chú tên gì?
– Em tên Nam anh ạ – Nó vẫn nở nụ cười tươi…
– Thằng Phong bảo anh rồi, gì chứ toàn người nhà, hôm nào anh em gặp nhau nhé…
– À vâng, vậy em cảm ơn anh ạ.
– Ừ về đi, đi cẩn thận nhé, còn đi được không hay anh cho mấy anh em đưa về?
– Em về được anh ạ…
Nói rồi nó lấy cái mũ đội lại, đón lấy đống giấy tờ mà anh Công an đưa… Nó chào các anh rồi phóng xe về căn hộ của nó… Tắm qua rồi nằm ra giường đánh một giấc đến sáng…
Một tuần trôi qua nhanh chóng, hôm nay nó bắt đầu lên lớp để học… Nó sẽ học nguyên buổi sáng, còn chiều thì được nghỉ… Trừ những hôm nào thầy cô dạy mà hứng lên thì sẽ tổ chức sinh hoạt nghiệp vụ ngoài trời… Đợt này học hầu như toàn là các anh chị hơn tuổi nó, có 2 nhỏ là kém nó 1 tuổi, giọng trầm ấm dễ nghe, nghe đâu bảo 1 nhỏ là người Huế, 1 nhỏ là người miền Tây… Đều là phát thanh viên cả, thảm nào nghe giọng mà phát mê lên được…
– A, nhìn mãi mới thấy một người đồng lứa nè – Nhỏ PTV miền tây ngồi xuống cạnh nó sau màn giới thiệu tên tuổi bắt buộc của thầy…
– Chào em, em tên là Vân nhỉ, cái tên rất đẹp – Nó nở 1 nụ cười tươi…
– Đẹp thế nào hả anh phóng viên trẻ…
– Thì Vân là mây, mà mây thì nghe đã thấy thích rồi, ví dụ như mây mưa này… – Nó cười…
– Hihi dê xồm… Nghe giọng trai bắc ấm vậy nè…
– Ừ giọng của em cũng ngọt ngào mà… Chắc lên sóng thì nhiều anh chết lắm đây…
– Chỗ em toàn thế hết á, em là giọng khàn rồi đó… Anh vào Đài được lâu chưa?
– Anh vào được mấy tháng thôi… Anh mới mà…
– Hihi, anh vào đây học thì ở đâu zạ…
– Anh thuê 1 căn ngoài kia, hôm nào mời em qua chơi…
– Chưa gì đã rủ người ta về nhà, tính làm gì em hả…
– Sao em biết hay vậy…
Nó và nhỏ Vân cười ầm lên… Cũng hết thời gian nghỉ ngơi, cả 2 lại tập trung vào học… Buổi học ấy nhẹ nhàng và nó học được khá nhiều cái hữu ích về nghiệp vụ… Cuối buổi nó còn trao đổi số điện thoại với nhỏ Vân cùng một lời hứa sẽ đưa nhỏ đi ăn kem để trả ơn cho nhỏ vì nhỏ đã cho nó mượn bút…
Thời tiết Đà Nẵng nắng nóng chẳng kém gì Hà Nội, nhưng được cái ở đây nó thấy không khí trong lành hơn vì gần biển… Nó ăn cơm ở một quán ăn gần chỗ nó ở… Xong xuôi về nghỉ ngơi, chiều nay cũng chẳng làm gì nên nó ngủ một giấc đến 3h chiều… Dắt xe ra đi tìm quán cafe ngồi, nó đi ngang qua một shop quần áo khá là to… Dựng xe, nó bước vào… Mùi quần áo thơm lừng, 1 nhỏ nhân viên ra đon đả chào nó rồi tư vấn cho nó…
Mua được 2 cái áo cộc và 2 cái áo sơ mi… Nó đứng đợi thanh toán…
– Ê Tiên, mày dọn lại kho chưa? Chị Như sắp về rồi đấy…
– Tao làm rồi, mà đợt này sao chị Như đi lâu thế nhỉ…
Nó cũng không tính nghe lén cho lắm, nhưng 2 nhỏ nhân viên đứng ngay sau nó, nói rõ to nên lọt vào tai nó thôi…
– Thấy bảo về Hà Nội tìm người yêu á…
– Cái tên là lúc nào bả say bả cũng khóc rồi kêu tên hắn á…
– Ừ cái tên gì mà Nhật hay Nam gì ấy…
Nó quay qua, 2 nhỏ nhìn nó ngạc nhiên… Tự dưng nó nghe thấy nhắc đến tên nó mà lòng nó rạo rực lên một cảm giác khó gọi tên… 2 nhỏ kia vẫn đứng trân trân nhìn nó… Bỗng nhỏ lễ tân lên tiếng…
– Anh cho em xin họ tên của anh với ạ…
– Ừ mình là Hoàng Nhật Nam…
– Cho em xin số điện thoại ạ…
– 0984688Xxx…
2 nhỏ nhân viên kia dường như hiểu gì đó, kéo nhau vào trong kho… Nó cũng chẳng hỏi gì thêm, thanh toán tiền rồi cầm đồ đi về… Câu chuyện đó cũng dần dần đi vào quên lãng… Nó thả mình vào từng ngụm cafe cách shop quần áo đó không xa… Lâu lắm rồi mới được yên tĩnh như thế này… Với lấy quyển sách, nó ngồi đọc… Trời trở nên âm u, sắp mưa…
Bỗng nó có điện thoại… Nhỏ Vân gọi…
– Alo…
– Anh đâu đó, đi chơi với em hông?
– Sắp mưa rồi mà… Anh đang ngồi cafe thôi…
– Anh ngồi đâu zạ, cho địa chỉ em qua liền nè…
– Anh ngồi ở abc… không nhớ đường lắm, em google map xem…
– Đợi em xíu nhé…
Một lát sau thì nhỏ Vân đến, nhỏ mặc một chiếc váy trắng đeo đai, xách túi xách nhìn rất hiện đại… Nhỏ ở Sài Gòn mà nhìn trắng dã man, thêm nụ cười má lúm đồng tiền… Tiếc là mắt nhỏ 1 mí, nếu không thì đúng là hoàn hảo…
Nhỏ ngồi xuống, vẫy tay nhân viên rồi nhìn nó cười rạng rỡ…
– Em đi gì đó…
– Em đi xe của em… Em đỗ ngoài kia kìa…
– Úi zời, nhà giàu thế…
– Hihi xe của bác thôi, bác em ngoài này, em ở nhà bác mà…
– Thế là vẫn giàu rồi… Mà sắp mưa rồi… Cơn giông lớn quá…
– Anh yên tâm, mưa ở đây không lớn đâu… Chỉ nặng hạt thôi… Anh ngồi lâu chưa?
– Anh mới ngồi thôi, anh vừa mua quần áo xong…
Nói rồi nó chỉ vào túi quần áo, nhỏ Vân cầm lên xem xét, ngắm nghía…
– Anh mua ở đâu thế…
– Ở shop kia kìa…
Nói rồi nó chỉ tay cho nhỏ Vân, bỗng nó đứng bật dậy, trời đã đổ mưa… Nó nheo mắt nhìn, bóng dáng đó quen thuộc quá, không thể nào… Nhỏ Vân thấy nó vậy thì hỏi…
– Anh làm sao đấy ạ?
– À không, anh nhìn nhầm người – Nó kéo cái ghế rồi ngồi xuống, nhưng mắt vẫn hướng ra cửa…
– Ai ạ…
– À một người bạn thôi…
– Vâng, đồ đẹp dễ sợ, mà shop đó có đồ nữ không anh?
– Hình như có ấy, nãy anh liếc qua có thấy…
– À tối nay đi ăn với em nha… Chắc anh vào đây chưa đi chơi đâu đúng không?
– Anh cũng chỉ ở nhà, thi thoảng đi cafe thôi… Cũng chưa biết đường đi với cả sợ lạc…
– Thế đi với em đi, em thổ địa ở đây rồi… Hihi – Nhỏ Vân cười tươi…
– Vậy để anh mời em nhé… Để tối anh qua đón em…
– Vâng vậy anh lưu địa chỉ này vào nha…
Ngồi trò chuyện một lúc về cuộc sống, công việc thì trời cũng tạnh mưa… Cũng đã gần 5h chiều, nó đứng lên thanh toán tiền rồi ra về… Nhỏ Vân cả buổi chỉ nhìn nó cười khúc khích, nhỏ cũng mồm mép, biết tạo ra câu chuyện để nói cùng nhau… Nói chung là nhỏ là một người dễ gần và khá thoải mái… Nhìn tiểu thư nhưng có vẻ như nhỏ còn trải đời hơn cả nó vậy…
Nó lấy xe về, đi ngang qua shop quần áo đó, nó đi chậm rồi nhìn vào trong… Cũng chẳng thấy gì cả… Nó chẹp miệng… Chắc nhìn nhầm, người giống người… Nói rồi nó vụt đi…
Trời vừa mưa xong, không khí mát lạnh… Tự dưng nó nhớ đến Linh…