Phần 74: Ngoại truyện
Reng… reng… reng…
– Anh nghe rồi…
– Hì anh đang làm gì?
– Anh vừa mới đi làm về xong, sao hôm nay lại gọi cho anh…
– Em mời anh cafe được không?
– Thế tầm tối được không? Anh giờ tắm giặt rồi cơm nước, tầm 8h tối nhé…
– Dạ, để em đến đón anh nha…
– Thôi chỗ anh xa, em cứ cho địa chỉ rồi anh đến nhé…
– Vâng…
Nó cúp máy, lâu lắm rồi điện thoại của nó mới hiện lên số của em, từ ngày ấy nó và em ít liên lạc hẳn, cũng bẵng qua gần 3 năm rồi. Thi thoảng em gọi điện hỏi han sức khỏe nó, cũng có lúc em say, em gọi tâm sự với nó rồi khóc… Nhưng sau hôm đó thì cũng chẳng liên lạc thêm nữa… Lâu dần số điện thoại vẫn lưu, nhưng điện thoại chẳng còn cuộc gọi hay tin nhắn…
Hôm nay nó sẽ tự nấu món cánh gà chiên mắm, hôm trước “người ấy” vừa về đây với nó mấy hôm, dạy nó làm món này xong, hôm nay nó thử làm xem sao… Nói chung là ăn cũng được, hơi ngọt chút nhưng nó thấy cũng ổn. Để tập làm thêm mấy lần nữa rồi sang tháng sau “người ấy” về thì nó sẽ trổ tài…
Lau lau cái tóc, nó xực thêm một chút nước hoa cho thơm… Trước thì chẳng quan tâm lắm nhưng giờ đi làm rồi, phải sạch sẽ thơm tho chứ không luộm thuộm mãi được… Ngồi với em thì chắc thôi ăn mặc cho nó thoải mái… Một cái quần bò dài thêm cái áo phông đi giày nữa là hợp.
7h30 nó dắt xe ra, em đã nhắn cho nó địa chỉ rồi, một quán cafe trên đường Láng hạ… Đây là quán cafe mà trước nó và em suốt ngày ngồi. Giờ được sang tên cho chủ khác nên quán đã được thay đổi phong cách, không còn mang đậm kiểu hoa lá cành như trước nữa… Haizz, đúng là đến quán cafe còn thay đổi được chứ nói gì đến lòng người…
Nó gửi xe rồi bước vào quán, em vẫy tay nó, kéo ghế, nó nheo mắt nhìn em một chút. Em già dặn hơn nhiều, nhan sắc của em càng ngày càng đẹp, em có béo lên đôi chút, bụng của em to ra, không còn eo như đợt trước nữa… Em không trang điểm, cái này khiến nó rất vui, trước giờ khi đi chơi với nó, em cũng không trang điểm bao giờ… Nó hỏi thì em nói là nếu nó thích thì cái gì em cũng có thể làm vì nó…
– Đợi anh lâu không? Đèn đỏ nhiều quá nên anh đến hơi muộn…
– Ui dạo này nhìn đẹp trai quá em không nhận ra luôn đó – Em véo cái mũi nó khi nó vừa ngồi xuống…
– Nào, trước véo nhiều mũi anh giờ tẹt lắm rồi mà vẫn thích véo nữa à…
– Kệ em, hihi em thích như vậy…
– Cả năm trời mất tích, hôm nay lại gọi anh cơ…
– Hihi em vui vì anh vẫn lưu số em, vẫn cái kiểu nhấc máy “Anh nghe rồi” với em…
– Thì anh vẫn vậy mà, chỉ có người ta là quên anh rồi thôi…
– Hứ, cả đời này em quên sao được anh, cái đồ đáng ghét nhất trên đời…
Nó cười với em, nói nó là đáng ghét cũng không sai mà, năm ấy cũng chính nó là người buông bỏ, cũng chính nó là người mang lại tổn thương cho em… Nhưng nó không thể làm khác được, em nói nó tồi, nó bạc tình, nhưng em lại chẳng thể nào quên được nó… Đến giờ phút này, em vẫn tha thứ cho nó và cả 2 đều trở thành bạn… Chỉ tiếc rằng từ sau chuyện đó, khoảng cách của nó và em lớn dần, rồi lạc mất nhau…
Nó gọi một cốc nâu đá ít sữa, đây là sở thích của nó từ lúc nó hay đi ngồi cafe, ngày đó nó và em thong dong đi hết quán cafe này đến quán nọ để thưởng thức… Cuối cùng là chọn quán cafe đang ngồi đây nhiều nhất. Nó nói với em cuộc đời nó nhiều đắng cay, nó thích cafe và rượu, nhưng nó lại chẳng bao giờ dám gọi một cốc đen không đường… Mà chỉ gọi nâu thôi, bởi trong đời nó vẫn còn tồn tại những vị ngọt, và vị ngọt ấy là em…
– Suốt ngày uống nâu không biết chán à – Em khuấy cốc sinh tố, nhìn nó hỏi…
– Thì trước anh nói với em rồi còn gì?
– Hứ, anh sắp mất vị ngọt này rồi đó…
– Anh nghĩ là không đâu – Nó cười với em…
– Mồm đĩ lắm, thảm nào nhiều gái theo, mà kể cho em nghe, thời gian qua anh sống thế nào? Anh và… đã yêu nhau rồi à?
– Ừ, anh tìm được cô ấy trong một lần học tập huấn 6 tháng trong Đà Nẵng, và cô ấy đã chấp nhận anh…
– Chúc mừng anh, nhưng em hỏi anh nhé, anh phải trả lời thật lòng…
– Thôi để anh trả lời luôn, anh còn nhưng giờ với anh chỉ là hoài niệm thôi… Trái tim của chúng ta luôn có nhiều ngăn mà đúng không… Và ở một ngăn sâu nhất, anh vẫn luôn dành một chỗ cho những hoài niệm đó…
– Xì, đúng là nhà văn nói láo, nhà báo nói điêu…
– Thật mà…
– Anh đã chắc chắn toàn tâm toàn ý, sẵn sàng để xác định 1 mối quan hệ nghiêm túc với… chưa?
– Anh nghĩ anh đến tuổi này rồi, suy nghĩ của anh đã trưởng thành hơn một chút sau nhiều va vấp cuộc đời… Anh sẽ cố gắng làm thật tốt…
– Nam của em bây giờ không còn là của em nữa rồi… Đến sau cùng, em vẫn không là người cuối cùng…
Em nói giọng buồn, đôi mắt em cũng buồn nhưng chẳng có giọt nước mắt nào rơi xuống cả. Nó biết em bây giờ, không bao giờ dễ khóc trước một chuyện gì đó… Em đã quá trưởng thành rồi…
Một vài bản nhạc không lời vang lên, giai điệu trầm bổng ấy dường như khiến câu chuyện của nó và em chững lại… Cứ như vậy trong 10 phút, nó và em không ai lên tiếng, chỉ có tiếng chiếc thìa va vào miệng cốc kêu keng keng… Nó hiểu câu nói của em, sau cùng người con gái năm tháng ấy chạy theo nó, làm mọi điều vì nó, yêu nó hơn cả bản thân mình… Lại không là người nắm tay nó đi đến hết cuộc đời…
– Cuộc sống em thế nào rồi?
– Em vẫn vậy, sắp tới em có thêm cửa hàng trong Sài Gòn và Nha Trang, em cũng bận trong thời gian này… Nhưng hôm nay em sẽ dành một buổi tối để gặp lại tình yêu của em hì hì…
– Vậy còn chuyện tình cảm của em, bao nhiêu năm qua em thế nào? Em cũng đâu còn trẻ nữa…
Em nắm lấy bàn tay của nó, nó hơi ngạc nhiên nhưng cũng xoay tay lại nắm lấy tay em… Bàn tay của em qua nhiều năm tháng đã không còn mềm mại như trước… Chiếc nhẫn ấy em cũng đã đeo sang ngón giữa, chiếc nhẫn có khắc tên nó và em… Chiếc nhẫn mà năm đó em đã khóc ngất khi đánh rơi, chiếc nhẫn mà 2 ngày trời em lục tung cả thành phố Thái Nguyên lên để tìm… Em nói đó là thứ cuối cùng còn giữ lại nguyên vẹn tình yêu của nó và em… Một tình yêu buồn…
– Em yêu anh, em đã từng yêu anh đến điên dại, những năm tháng ấy em chạy theo một anh chàng sinh viên ngốc ngếch, một anh chàng sinh viên có một vòng tay ấm áp và nụ hôn ngọt ngào… Em đã mất nhiều năm để có thể học cách quên đi anh, nhưng đến cuối cùng em lại chẳng làm được…
– Anh xin lỗi…
Em lắc đầu, cười buồn, đôi mắt của em đã khóc, những giọt nước mắt có thể chưa rơi xuống, nhưng đôi mắt long lanh ấy, nó đang dần đỏ lên…
– Anh không có lỗi, em yêu anh vì anh nặng tình, tình cảm của anh dành cho người đó quá lớn… Đã có lúc em ước rằng nếu như có cỗ máy thời gian, em sẽ quay trở lại để đi tìm anh trước người đó… Và anh sẽ yêu em, phải không anh?
– Có lẽ ở một dòng thời gian khác, em nhất định là người anh yêu, anh chắc chắn vậy… – Nó siết chặt bàn tay của em, đôi bàn tay năm nào đã nắm lấy tay nó, cùng nó vượt qua những khoảng thời gian khó khăn nhất…
– Năm ấy, những lần chúng ta ngủ với nhau, em luôn tìm cách để mình có bầu, sau đó em sẽ cưới anh… Em tin rằng trong hôn nhân, anh sẽ dành mọi tình cảm cho em và con… Em sẽ là người hạnh phúc nhất… Vậy mà…
Em gục mặt xuống, lúc này em khóc thật sự, em khóc nấc lên, những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi… Nó sang ngồi cạnh và ôm em, một vài vị khách nhìn nó khó hiểu… Nhưng nó mặc kệ, nó bây giờ, chai sạn và chẳng còn sợ đám đông nữa…
– Em bình tĩnh đi, khoa học bây giờ phát triển rồi, không khó để em có thể làm mẹ đâu…
– Hức… hức… Anh ơi, em xin lỗi, nhưng có lẽ từ bây giờ em không còn là của anh nữa rồi…
Nói rồi em rời khỏi vòng tay nó, em mở túi xách, lấy từ trong đó ra một tấm thiệp, đặt lên bàn rồi lại ôm mặt khóc nức nở… Nó đón lấy, là một tấm thiệp cưới, ở trong đó ghi tên của em và chồng em… Minh Quân, cái tên thật đẹp… Một cảm giác đau nhói ở lồng ngực của nó… Vậy là em sắp lấy chồng rồi…
– Đừng khóc nữa, em phải vui lên chứ, sao đi đưa thiệp lại khóc nức nở thế này?
– Hức… hức… tại sao ông trời lại hay trêu người như vậy chứ, huhu…
– Nào, bình tĩnh nào… – Nó vỗ về em…
– Sang tháng mùng 10 âm, em về nhà chồng, anh xuống đưa em về được không?
– Nhất định rồi, anh sẽ xuống…
Nó ngồi đó cùng em, em khóc một hồi lâu rồi cũng nín… Nó hỏi han em về chồng của em, em kể rằng anh ta rất tốt với em, cũng theo em ngót 6, 7 năm rồi… Lúc em cảm thấy buồn nhất, đau khổ nhất sau tình yêu với nó, chính anh ta đã ở bên an ủi cho em… Em cảm động nên nhận lời yêu mặc dù tình cảm trong em vẫn dành cho nó rất nhiều… Nhà anh ta khá điều kiện, anh ta cũng giỏi và công ty cũng lớn, khi biết em bị vậy, anh ta đã đưa em đi chữa trị khắp nơi, từ trong nước rồi nước ngoài… Và rồi em nhận lời cầu hôn của anh ta, đúng vào ngày mà em thấy “người ấy” công khai tình yêu với nó trên MXH…
– Em xin lỗi Nam…
– Em không có lỗi gì cả, hứa với anh, phải quên hết đi, hướng về gia đình và phải thật hạnh phúc nghe không?
Gần 10h đêm, nó tiễn em ra xe… Em quay người lại ôm chặt nó, nó cũng ôm lại em… Em nhìn nó ngấn nước mắt, từ từ hôn nhẹ vào môi nó…
– Lần cuối cùng, em trả lại anh tình yêu của em… Em yêu anh!
Một vài giọt nước mắt lăn xuống, nó đưa tay lên má em gạt đi…
– Thôi nào, em không khóc nữa, không thằng cu trong bụng nó nghe thấy nó lại trách chú Nam dám làm mẹ nó khóc đấy – Nó mỉm cười với em, em cũng bật cười với nó…
– Anh phải xin lỗi thêm 1 lần nữa rồi, 1 hoàng tử và 1 công chúa đấy, em mang thai đôi…
Trời mùa thu Hà Nội, từng chiếc lá khô rơi xuống lòng đường, một vài bản nhạc Trịnh Công Sơn vang lên từ trong góc phố nhỏ, thoảng thoảng đâu đó là mùi hoa sữa thơm dịu nhẹ… Hà Nội vào thu là như vậy, sẽ chẳng có những cơn mưa rào bất chợt, sẽ chẳng có những cơn gió nồm oi ả… Nhìn theo chiếc xe của em đang khuất dần sau từng hàng cây cổ thụ, nó bất chợt đưa tay lên vẫy chào, miệng mỉm cười…
“Chúc em hạnh phúc, người con gái ngọt ngào trong cuộc đời anh… Anh chỉ muốn nói rằng, những năm tháng ấy, Anh cũng yêu em…”
Điều làm anh hối tiếc nhất trong cuộc đời này, là bỏ lỡ tình yêu của em… Tạm biệt!!!
Hà Nội 11 – 9 – 2019…