Phần 72: Ngoại truyện
Thái nguyên 1 ngày lạnh cắt da cắt thịt, nó đang ngồi xoa tay bên đống đồ ăn nghi ngút tại một quán nướng gần gầm cầu vượt cao tốc. Từng chén rượu cứ thấy đưa lên mồm kèm theo vài miếng thịt đã chín. Thích thật, cái cảm giác lạnh lạnh mà uống rượu rồi ngồi ăn nướng thế này khiến nó bớt thành kiến hơn với mùa đông. Nhấp thêm chén rượu nữa, nó nghe thấy tiếng kéo ghế…
– Lâu quá đấy – Nó nói với giọng lạnh tanh…
– Híc em xin lỗi, em có chút việc bên shop nên giải quyết hơi lâu ạ…
– Thế bao giờ em về Hà Nội?
– Mai em về luôn, tối qua phòng em được không? Em muốn ôm anh ngủ…
Nó không nói gì, chỉ ngồi lật đồ ăn cho khỏi cháy và uống rượu, em thấy vậy cũng tự rót ra chén mình nâng cùng nó. Rượu cũng đã ngà ngà say, lúc này nó mới ngẩng lên hỏi em…
– Anh có tồi không?
– Anh là người em yêu, là người tuyệt vời nhất trong lòng em mà…
– Còn anh thì thấy anh tồi haha, một thằng tồi không làm chủ được cảm xúc của mình, nói yêu cô ấy nhưng lại ngủ với em, như vậy không tồi thì là gì? – Nó ngửa mặt lên trời cười lớn, từng chén rượu đổ vào cổ họng cay xè.
– Anh đừng như vậy nữa, anh như thế này đâu phải là do anh, mọi chuyện là do nó mà, nó luôn tỏ ra ra yêu anh, tỏ ra đáng thương rồi tự dưng biến mất, lúc anh đã ổn định lại tất cả thì nó lại trở về gieo cho anh hy vọng, làm cho anh sống lại thứ tình cảm ấy. Khi đã trói buộc được anh trong tình yêu đó thì nó lại một lần nữa biến mất, khiến anh trở nên như bây giờ. Nó đâu có xứng đáng với tình cảm ấy của anh?
– Em im đi – Nó gắt lên, em nhìn nó sững sờ, mắt em bắt đầu ngấn lệ…
– Hức… Hức… Anh không tồi, chỉ là em ngu thôi, tại sao sau bao nhiêu năm tháng, em lại chạy theo anh mặc cho anh bao lần làm tổn thương em, ngoài kia hàng tá người đang xếp hàng chờ em lựa chọn, mà em chỉ chăm chăm chạy theo, sống chết vì một kẻ vô tình và khốn kiếp như anh. Nhưng tại sao bao nhiêu lần em quyết tâm ra đi thì anh lại xuất hiện trước mặt em, anh muốn em phải chết anh mới vừa lòng sao. Huhuhu…
Em gục mặt xuống khóc to, nó cũng khóc, nó khóc cho những gì nó phải trải qua, nó khóc sao cuộc đời này lại trớ trêu như vậy để bây giờ nó làm khổ cả 4 người con gái, 4 người từng vì nó mà hy sinh quá nhiều. Em khóc nấc lên, nó lấy giấy lau nước mắt cho em thì em gạt ra…
– Thanh xuân của em, tuổi trẻ của em, bây giờ ai trả lại cho em, anh có bao giờ nghĩ anh vì em mà làm chút gì đó sẽ khiến em ổn hơn không? Tại sao suốt những năm tháng qua, anh lại khiến em phải rửa mặt bằng nước mắt. Anh không mảy may suy nghĩ chút nào ư? Hức… hức…
– Em biết em là người đến sau, nhưng tình cảm của em dành cho anh đâu có kém họ? Anh định như thế này mãi sao hả Nam? Anh là đồ khốn kiếp, thằng khốn kiếp, nhưng tại sao em lại yêu thằng khốn kiếp ấy chứ huhuhu…
– Sang tháng anh sẽ đi Hà Lan – Nó gạt nước mắt, với lấy chai rượu tu ừng ực…
– Đừng uống nữa, anh bị điên rồi – Em với tay giằng lấy chai rượu vứt xuống đất, xung quanh nhiều cặp mắt đang nhìn sang bàn nó…
– 3 Lần anh đi tìm nó rồi, cả 3 lần anh đều khiến em phát điên vì lo lắng, anh đang tự giết chính mình đấy anh biết không hức… hức. Anh đi Hà Lan? Anh biết chắc rằng nó có ở Hà Lan không? Anh sang bên đó rồi lại như lần bên Đức, lang thang vật vờ tự làm khổ mình giữa cái tiết trời âm 10 độ ấy ngoài đường. Nếu em không gọi cho thằng Quân thì lúc đó anh đã chết rồi đó, anh có biết không hả? Huhuhu – Em gào lên với nó, giọng em như lạc đi…
– Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng, để anh trọn vẹn 1 lời hứa năm ấy.
– Dựa vào đâu mà anh định sang đó, anh cứ như thế này chỉ khổ anh, khổ bố mẹ, khổ cả em nữa anh có biết không hức… hức…
– 1 Tuần trước khi em lên đây, anh đã liên lạc được với chị, anh đã cầu xin chị cho anh thông tin và địa chỉ của cô ấy để anh gặp cô ấy 1 lần nhưng chị nhất quyết không cho. Chỉ gửi hình của cô ấy đang ngồi trên thảm cỏ, đằng sau là những cối xay gió. Anh đoán cô ấy đang ở Hà Lan…
– Nhưng anh không biết địa chỉ, thị thực của anh cũng chỉ là du lịch, anh định đi đâu để tìm? Anh không nghĩ những điều đó à? Hức… hức…
– Anh có niềm tin vào chuyến đi này, anh sẽ tìm được cô ấy, nếu như không tìm được thì có lẽ duyên của anh và cô ấy đã hết, anh sẽ không đi tìm cô ấy một lần nào nữa.
Em không nói gì thêm, chỉ ngồi thút thít khóc, nó đứng dậy thanh toán tiền rồi đưa em về khách sạn. Đưa em lên cửa phòng, nó tính về thì em kéo nó vào trong rồi chốt cửa lại. Em ghì chặt và hôn nó, nó toan đẩy em ra nhưng thái độ của em khá cương quyết. Mùi thơm từ em khiến nó lạc đi, đẩy nó ra giường, em với tay tắt điện, môi vẫn không rời môi nó. Em từ từ trút bỏ bộ quần áo đang mặc rồi đến quần áo của nó. Nó cũng đáp lại nụ hôn của em, rượu vào khiến nó mạnh bạo hơn, cũng đã rất rất lâu rồi nó không gần gũi với người con gái nào từ khi cô ấy đi. Bỗng chợt trong đầu nó hiện lên hình ảnh của cô ấy, nụ cười và cái vẫy tay của cô ấy cùng chiếc vali trong nắng chiều ở sân bay, bên tai nó văng vẳng câu nói của cô ấy “Ngộ nhỡ có chuyện đó xảy ra thật thì anh phải đi tìm em đấy nhé, anh không được phép bỏ em đâu”… “Em sẽ đợi anh, đợi anh đến tìm em và đón em về, suốt đời suốt kiếp này em chỉ yêu một người duy nhất có tên Hoàng Nhật Nam mà thôi”… “Đôi môi này là của em này, bàn tay này chỉ được phép ôm em, Nam hứa đi”… “Nam, em yêu anh, không được phép làm gì có lỗi với em nhé”…
Đầu óc nó như ù đi, nó đẩy em ra, chạy nhanh vào phòng tắm, bật vòi nước xả lên đầu nó, cái lạnh giá từ nước khiến người nó như đông cứng nhưng cũng khiến nó trở nên tỉnh táo hơn. Em chạy vào đập cửa, nó tắt vòi nước, mở cửa thấy em đứng đó, khuôn mặt thất thần, người em không mặc gì. Nó quay ra với lấy cái khăn tắm, choàng lên người em rồi đưa em ra giường, em òa khóc lột cái khăn tắm ra, lau đầu, lau người cho nó…
– Sao anh phải khổ như vậy, anh bị điên à?
– Không sao, anh muốn tỉnh táo lại, chúng ta đang đi quá giới hạn rồi…
– Anh có biết trời đang bao nhiêu độ không, anh vừa uống rượu xong lại tắm nước lạnh như thế, anh muốn chết đúng không? Huhuhu…
Em lấy chăn choàng lên người cho nó, chạy ra bật cái máy sưởi chĩa vào người nó, em vén chăn chui ra đằng sau nó, ôm nó thật chặt. Người nó lúc này đã cảm thấy cái lạnh, run lên bần bật, tay nó như đông cứng lại không thể cử động được nữa…
– Lúc nãy, anh cũng đã để tâm trí của mình cuốn theo em, anh có tình cảm với em, điều đó anh không phủ nhận, nhưng lúc đó trong đầu anh toàn là hình ảnh của quá khứ. Xin lỗi vì đã đẩy em ra, nhưng em cũng không muốn khi chúng ta làm chuyện đó, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh của cô ấy đúng không?
– Anh cứ thế này thì sao em yên tâm được, anh như thế này lại càng khiến em yêu anh hơn thôi – Em ôm nó chặt, tay xoa xoa lên tay nó để làm ấm.
– Lần này anh đi, cũng sẽ là lần cuối cùng, nếu như anh không tìm được cô ấy, anh sẽ trở về và đón nhận những điều mới mẻ hơn. Em đợi anh được không? Ân tình của em, tình cảm và thanh xuân của em, anh sẽ bù đắp cho em…
Em im lặng sau câu nói của nó, chỉ ôm nó, em cũng đã không khóc nữa, 2 đứa cứ ngồi như vậy. Một lúc sau, em ngồi lên lòng nó, nó đỡ em.
– Anh, anh hôn em được không? Chỉ 1 lần thôi, cho em được cảm nhận tình yêu từ anh…
Nói rồi em nhắm mắt chờ đợi, trước mặt nó đây là người con gái năm tháng ấy chạy theo nó, bất chấp và hy sinh quá nhiều vì nó, cũng là người chịu tổn thương từ nó nhiều nhất, nhưng cuối cùng em vẫn theo nó, vẫn đi tìm nó, vẫn quan tâm chăm sóc nó mặc cho nó đẩy em ra nhiều lần. Nó vuốt má em, cái hành động nó thích làm nhất khi ở cạnh em, nó chầm chậm đặt lên môi em một nụ hôn, em đón nhận nó, 2 dòng nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt. Giọt nước mắt cho tình yêu của em, cho bao tháng năm chờ đợi…
Sáng dậy, mở mắt nó đã không thấy em bên cạnh, với lấy cái điện thoại, nó bấm số em thì thuê bao, trong nó xuất hiện một cảm giác lo sợ, nó với lấy cái áo mặc vào, định chạy ra tìm em thì thấy trên bàn có tờ giấy, nó cầm lên đọc…
‘Gửi anh, chàng trai mà em dành cả tuổi trẻ, cả thanh xuân để yêu…
Em đã yêu anh, em yêu anh rất nhiều, điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của em là em chậm chân hơn người ta, em không đủ can đảm để nói ra tình cảm của mình. Để bây giờ em phải chịu nhiều tổn thương, đau đớn như thế. Anh không phải là con người vô tình, vô tâm, thậm chí em biết những tổn thương em phải chịu là do tình cảm của anh đối với nó quá lớn, là những lời hứa mà anh phải thực hiện bằng được. Những điều mà anh làm với nó, lại khiến em thấy thương và yêu anh nhiều hơn. Trong nhiều giấc mơ, em thấy anh về bên em, yêu em và dành những điều tốt đẹp nhất cho em như anh đã từng với nó. Em đã từng cảm thấy ghen tị với nó, từng hỏi tại sao nó lại may mắn đến vậy, may mắn vì có được tình yêu của anh, anh vì nó mà thay đổi, vì nó mà cố gắng, em đâu thua kém nó đúng không? Nhưng đến đêm hôm qua em mới hiểu, rằng anh giống như em, làm tất cả chỉ vì tình yêu với một người. Chắp bút tại đây, em sẽ đi đâu đó 1 thời gian, tự biến mất khỏi cuộc sống của anh và không làm phiền anh cho chuyến đi này nữa. Em sẽ mở lòng ra hơn, nghĩ thoáng hơn, em hy vọng anh sẽ tìm được nó, anh sẽ lại vui vẻ và hạnh phúc đúng không anh? Chỉ cần thấy anh như vậy, lòng em cũng thấy an nhiên hơn rồi. Vào một ngày đẹp trời nào đó khi gặp lại, Nam của em sẽ trưởng thành hơn, là một con người hoàn hảo hơn, sẽ không đau buồn, không tự làm khổ bản thân mình nữa. Em yêu anh, Suốt đời này em chỉ yêu một người duy nhất, là anh…’
Nó khóc, những giọt nước mắt rơi trên lá thư em gửi lại. Tự nhiên nó thấy đau nhói ở ngực, cảm giác này giống như ngày mà cô ấy đi. Nó có lỗi với em, có lỗi với những gì em đã làm cho nó, nó đã từng nghĩ rằng bản thân nó sẽ không bao giờ hối hận về tình yêu, về những cố gắng suốt 4 năm qua với cô ấy. Nhưng chính những điều đó lại vô tình làm tổn thương đến những người yêu thương nó. Đường phố vắng tanh trong một ngày nhiệt độ xuống thấp, và trong căn phòng ấy, có một chàng trai 22 tuổi nhưng lại đang khóc như một đứa trẻ, trên tay cầm lá thư với những dòng chữ đã nhòe đi bởi nước mắt. Từ nơi sâu thẳm trong lồng ngực, trái tim đó lại một lần nữa vỡ tan…