Phần 68
Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn, nó đã hoàn thành hết tất cả các môn thi… Thời tiết đầu tháng 6 nóng nực, oi bức… Sáng sớm dậy mà đã hừng hực lên như đổ lửa… Hôm nay là đến ngày siêu âm theo lịch của bác sĩ, nó đã dậy từ sớm để chuẩn bị, nấu đồ ăn sáng rồi gọi em dậy… Đi siêu âm thì bình thường, thai đã vào trong cơ thể em để phát triển… Bác sĩ nói thai phát triển bình thường và không thấy có dấu hiệu gì cả… Nhưng hiện tại thì vẫn chưa có tim thai… Bác sĩ nói nó và em đừng quá lo lắng và hẹn 3 tuần nữa đến siêu âm tiếp để theo dõi tiếp, lúc đó sẽ biết chắc chắn hơn… Nó dạ vâng rồi đưa em về…
Ngồi ở một quán cafe gần cửa hàng em, vẫn là thói quen một cốc nâu đá ít sữa… Đang nhâm nhi và đọc tin tức trên FB, em vẫn đang hí hoáy check camera ở cửa hàng… Một lúc sau thì em đập tay nó bảo…
– Anh ơi, mình đi du lịch đi…
– Đi đâu, em đang bầu bí thế này mà…
– Đi, không sau không đi được đâu… Đi nhá em đặt vé…
– Nhưng mà đi đâu mới được chứ? Mà em thế này đi liệu có ổn không?
– Yên tâm, không sao đâu mà… Với cả có anh thì em lo gì hì hì – Em nhìn nó cười tươi…
– Thế đi đâu?
– Đi Phú Quốc nhé…
– Ừ, nếu vợ anh thích – Nó bẹo cái mũi cao của em, cười mỉm…
– Vâng hihi – Em hí hửng bấm số rồi gọi ai đó…
Kế hoạch đi du lịch của nó và em được lên, sẽ đi 4 ngày 3 đêm, em nói em muốn đi luôn vào đầu tuần sau nên đã đặt vé luôn mà không hỏi ý nó. Cả ngày chủ nhật nó ở nhà cùng em sắp xếp đồ đạc, đến chiều thì cả 2 sẽ cùng về Hà Nội và nghỉ ở đó để sáng sớm hôm sau ra làm thủ tục bay luôn… Những tưởng sẽ có một kỳ nghỉ vui vẻ và hạnh phúc bên em sau một thời gian dài thì đến tối chủ nhật đó, mẹ nó gọi điện… Nó bốc máy nghe…
– Con nghe rồi mẹ…
– Mày đang ở đâu?
– Con đang ở Hà Nội, sáng sớm mai con với Mai Anh bay vào Phú Quốc du lịch mấy hôm…
– Không đi đâu hết, mày về ngay nhà cho tao, có việc gấp đây… – Mẹ nó quát trong điện thoại…
– Có chuyện gì đấy mẹ – Nó nhìn em, em cũng đang lo lắng nhìn nó…
– Mày còn định giấu mẹ mày đến bao giờ hả thằng kia?
– Giấu chuyện gì ạ, mẹ nói gì con không hiểu…
– Mày đưa cái Mai về đây ngay cho tao, chuyện như vậy mà 2 đứa mày định giấu đến bao giờ?
Nó quay ra nhìn em, em nhìn nó thoáng bất ngờ, nó thở dài nhẹ…
– Mẹ biết rồi ạ…
– Con Ngọc Anh nó không nói thì mày định giấu đến bao giờ nữa… Để đến lúc cái bụng nó to lên rồi mới nói à… Sáng sớm mai về nhà ngay…
– Nhưng con đặt vé máy bay rồi, đâu thể hủy được…
– Mày đặt hết bao tiền về tao đưa lại mày, không đi đâu hết, lỡ làm sao ảnh hưởng cháu tao… Về ngay đây… – Mẹ nó cứ gắt vào trong điện thoại, nó không bật loa ngoài nhưng có lẽ em đã nghe thấy hết… Nó thấy em bụm miệng cười khúc khích…
Nó cúp máy rồi quay ra nhìn em cười khổ… Em ngồi xích lại ôm tay dựa vào vai nó không nói gì… Đôi lúc chỉ ngồi suy nghĩ rồi cười một mình… Nó ấn số thằng Hưng rồi gọi…
– Nghe cậu ơi…
– Từ bao giờ mà cái mồm mày đàn bà thế?
– Sao cậu lại bảo tớ vậy cậu ơi…
– Đmm…
Em đưa tay lên che miệng nó rồi lườm, gắt lên…
– Lại chửi bậy rồi…
– Sao tao nói cho mày biết, mày đi nói với Ngọc Anh, giờ mẹ biết rồi chửi tao? – Nó cười trừ với em rồi tiếp tục nói chuyện với thằng Hưng…
– Ôi cậu ơi, cậu nhắn tin, tớ quên xóa nên em gái cậu nó đọc được… Tớ xin lỗi nhé haha… Vô tình vô tình – Thằng Hưng cười khoái chí…
– Không giải thích, mai về không?
– Ừ mai tao qua đón Ngọc Anh về đây, mẹ cũng vừa gọi Ngọc Anh bắt về xong… Nghe căng lắm…
– Ui giời ơi mày biết tỏng tính mẹ rồi còn giả bộ trầm với chả ngâm… Tao đang ở Hà Nội, sáng mai tao qua đón Ngọc Anh rồi qua đón mày luôn… Đi 1 xe cho tình cảm…
– Ok vậy để tao bảo Ngọc Anh, Ngọc Anh đang ở đây mà…
– Cái đm… ái za…
Em quay ra đánh vào tay nó, nó cười rồi gật đầu ăn năn với em…
– Thế thôi nhé, mai gọi sau… Bảo Ngọc Anh về đi, 10h hơn rồi…
– Về gì, tối nay Ngọc Anh ngủ đây mà?
– Mày đang chọc tao đúng không Hưng?
– Haha, đùa tí, tao đang ở phòng Ngọc Anh… Tao về bây giờ đây…
Nó cúp máy, em vẫn đang lườm nó… Nó quay ra nắm tay em rồi ôm eo em để nịnh… Em cấu vào tay nó đau điếng.
– Đau anh… – Nó nhăn mặt…
– Anh cứ nói bậy rồi quen mồm ra, sau này sửa thế nào được…
– Anh xin lỗi, nói chuyện với thằng Hưng mới thế…
– Không phải nhé, với ai cũng vậy…
– Thôi anh rút kinh nghiệm… mình đi ngủ nhé…
Nó bế em lên giường, nằm ôm em và vỗ về để em dễ ngủ hơn… Nó nằm thao thức chẳng ngủ được, nhìn đồng hồ cũng đã hơn 12h đêm, nó vẫn cứ nhìn trần nhà suy nghĩ như vậy… Vậy là gia đình nó đã biết, chẳng biết ngay mai về mọi chuyện có được suôn sẻ không… Mẹ nó thì nó hiểu, cáu gắt vậy với nó thôi nhưng nghe giọng điệu lúc nãy thì dường như mẹ nó đã chấp nhận rồi, khéo còn vui là đằng khác… Nhưng điều nó lo lắng vẫn là gia đình nhà em… Liệu khi bố mẹ em biết, mọi chuyện sẽ thế nào… Nó thở dài, hơi thở em đều đều… Em về bên nó rồi mà lòng nó vẫn nặng trĩu, ngổn ngang đầy suy nghĩ… Điện thoại nó rung, nó có cuộc gọi, là cuộc gọi của chị…
Nó đẩy nhẹ em ra, kéo chăn đắp cho em rồi cầm điện thoại ra ngoài ban công đứng… Nó nhìn màn hình, hơi lưỡng lực 1,2s thì cũng bấm nghe máy… Nó cố gắng để nói một giọng bình thản nhất…
– Ừ anh nghe rồi…
– Dạ anh chưa ngủ sao? – Giọng chị nhẹ nhàng vang lên, có phần buồn tủi trong đó…
– Ừ anh vừa dỗ Mai Anh ngủ xong, Mai Anh hôm nay bị khó ngủ…
– À vâng…
– Có chuyện gì mà em gọi anh giờ này vậy, em mời cưới à?
– Không ạ, em tưởng anh mới là người mời cưới chứ?
– Linh kể em nghe rồi à?
– Vâng… Chắc anh đang vui lắm đúng không? – Chị vẫn nói với giọng buồn bã… Đôi khi có nghẹn lại như đang kiềm chế…
– Không buồn như ngày đó em đi là được… – Nó thở dài rồi trả lời lại em…
– Anh… hức… hức… – Chị bắt đầu bật khóc, qua loa điện thoại, nó nghe thấy tiếng thút thít vang lên…
– Em nghỉ ngơi đi nhé, nếu được thì sau này khi anh gửi thiệp thì dành chút thời gian đến chung vui cùng anh…
Không đợi chị trả lời, nó tắt bụp máy… đóng nhẹ cái cửa ban công vì sợ khói thuốc lá bay vào trong ảnh hưởng đến em… Trời hôm nay đẹp, có trăng sáng, có sao, đường phố Hà Nội cũng yên tĩnh lạ thường… Nó lại ngồi đó hoài niệm, cuộc gọi của chị khiến nó buồn, tâm tư của một kẻ bị phản bội nó thế… Nó cứ ngồi đó đốt thuốc liên tục… Chỉ đến khi quay sang thấy em đang ngơ ngác không thấy nó đâu thì nó mới trở vào…
Sáng hôm sau, nó và em sang đón Ngọc Anh rồi qua chỗ thằng Hưng ăn sáng… Ăn uống xong thì thằng Hưng lái để em ra sau ngồi nghỉ với Ngọc Anh… 2 đứa nó tíu tít suốt cả chặng đường đi mà phát mệt… Nó thì chẳng nói gì, cứ lại thói quen ngồi ngắm qua cửa kính, nhìn trời, nhìn đường, nhìn dòng người…
– Sắp lấy vợ rồi, sao mặt vẫn căng thẳng thế – Thằng Hưng hỏi nó…
– Căng con bà mày mà căng…
– Ơ bố mày đang hỏi tử tế…
– Nhìn đường đi, hỏi đéo gì…
– Nam ơi, thế anh định nói với mẹ thế nào đấy – Ngọc Anh nhào lên hỏi nó…
– Mày đoán thử xem tao sẽ nói gì? Đến tao còn chưa biết tao sẽ nói gì…
– Thế anh chị dự định bao giờ cưới…
– Mai…
– Dạ… – Em ngơ ngác nhìn nó…
– Anh không gọi em, anh đang trả lời Ngọc Anh mà…
Thế là cả xe cười ầm cả lên… Nó cũng bật cười… Không khí vui vẻ trở lại… Cũng đúng thôi, tại sao nó cứ phải suy nghĩ rồi tự buồn vậy nhỉ… Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên… Nó yêu em, nó chẳng bao giờ bỏ cuộc cũng như chấp nhận xa rời em đâu… Nó tin chắc là em cũng vậy…
Nó nắm tay em đi vào nhà, đi đến cửa, nó và em sững người lại, trên khuôn mặt em bắt đầu có sự lo lắng… Đang ngồi nói chuyện cùng mẹ nó là chị Lan… Chị Lan hướng ánh mắt lên nhìn nó và em… Khuôn mặt chị bình thường nhưng ánh mắt có phần tức giận… Em run run nấp sau nó… Nó càng nắm chặt tay em hơn…
– Dạ con chào mẹ, em chào chị Lan…
– Chào Nam, lâu lắm mới gặp, dạo này nhìn bụi bặm mà trưởng thành lên hơn nhỉ – Chị Lan nở một nụ cười xã giao với nó…
– Dạ vâng, chị về lâu chưa ạ…
– Ừ chị mới về, hơi muộn nhưng mà vẫn kịp để nghe chuyện của 2 đứa…
Nó đi vào, cùng em ngồi xuống ghế… Ngọc Anh và Hưng cũng vào cùng, thấy khung cảnh đó thì Ngọc Anh kéo tay thằng Hưng lên phòng… Không khí bỗng trở nên ngột ngạt hơn khi chẳng ai nói với ai câu nào… Có vẻ như cả mẹ nó và chị Lan đều đang đợi lời nói từ nó và em…
– Hôm nay chúng con về có việc muốn thưa với mẹ và chị – Nó ấp úng một hồi rồi cũng mạnh dạn hơn… Em thì cúi gằm mặt, thi thoảng liếc nhẹ sang nó lo lắng…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
– Em vào luôn vấn đề chính đi Nam – Chị Lan nhấp chén nước rồi nhìn nó…
– Vâng, Mai Anh đã có bầu hơn 1 tháng rồi ạ – Nó chỉ một lượt xung quanh rồi cất tiếng nói, lời nói quả quyết và không vấp…
– Tao đã dặn 2 đứa chúng mày rồi, nhất là mày đó Nam, yêu nhau thương nhau thì giữ gìn cho nhau, đừng có đi quá giới hạn rồi lỡ dở cả cuộc đời… Vậy mà…
– Con xin lỗi mẹ…
– Bây giờ 1 thằng thì còn đang đi học chưa có công việc ổn định, một đứa thì chập chững kinh doanh, cửa hàng mở ra đó còn chưa ra đâu với đâu… Bây giờ thế này thì chúng mày tính làm sao?
Nó và em cùng im lặng cúi gằm mặt… Em thoáng chốc nhìn nó hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì… Mẹ nó thở dài nói tiếp…
– Cuộc sống hôn nhân không phải là thứ để đùa, khi chưa đủ chín chắn thì sống trong cuộc sống hôn nhân sẽ rất khổ… 2 đứa bây giờ mới chỉ là vượt lên trên cảm tính nhất thời… Bây giờ chuyện đã lỡ, mẹ muốn nghe lời từ 2 đứa…
Chị Lan đưa tay ra xua xua vài cái rồi nhìn mẹ nó gật đầu… Chị quay ra nói với em…
– Mai Anh, em còn nhớ em đã hứa với bố mẹ thế nào trước khi về đây không?
– Dạ em có…
– Thế em biết mình sai ở đâu chưa…
Em im lặng trở lại… Bàn tay em rút ra khỏi tay nó khiến nó sững sờ… Em run run chực khóc… Thấy vậy chị Lan quay ra nó nói tiếp…
– Nam, em đi với chị ra đây một chút, chị nghĩ chị cần nói chuyện riêng với em…
– Vâng chị – Nó nắm lại tay em, cảm nhận rõ tay em đang run lên từng hồi…
Chị Lan chào mẹ nó rồi đứng lên ra cửa, nó cũng lẽo đẽo đi theo… Vẫn là khung cảnh quán cafe quen thuộc… Chị đưa nó lên Paloma, chọn một bàn ngoài trời, quán hôm nay hầu như chẳng có khách vì học sinh đang nghỉ hè…
– Mang thuốc lá không?
– Dạ đây chị – Nó móc gói thuốc rồi đưa cho chị, chị mồi lửa châm một điếu?
– Em còn nhớ lúc trước hứa với chị gì không?
– Dạ em còn…
– Bây giờ gần 3 năm rồi chứ không phải 1 năm nữa… Em nói đi, em đã làm được những gì…
– Em vẫn chưa có thành quả gì vì em còn đang đi học… Nhưng mà…
– Chị biết, Mai Anh nó rất vui và hạnh phúc khi ở bên em… Đó là điều chị cần…
– Vậy sao ạ? – Nó nheo mắt nhìn chị ngờ vực…
– Nhưng em phải hiểu, em đang sai đấy Nam ạ… Chị ủng hộ 2 đứa nhưng chị không có nói là 2 đứa làm những chuyện đó rồi bây giờ hậu quả thành ra như thế này… – Chị nói hơi to tiếng… Nó vẫn nhìn chị…
– Em thì nghĩ đó là cái duyên, và bọn em cũng chấp nhận… Cả em và Mai Anh đều rất vui khi biết chuyện này…
– Chị đã nói rất rõ ràng với Mai Anh và cả em… Nhưng mà chị đã quá thất vọng…
– Có lẽ em sẽ không nói xin lỗi chị lần này… Bởi vì em và Mai Anh đều chấp nhận, bọn em yêu nhau và em cũng biết nếu như em và Mai Anh cưới nhau, em sẽ phải làm những gì…
– Em…
Nó nhấp ngụm nước rồi tiếp tục nói…
– Em cũng có chuyện muốn hỏi chị… Năm đó chị nói chị ủng hộ em và Mai Anh, nhưng tại sao chị lại không nói cho em biết chuyện bố mẹ bắt Mai Anh sang đó… Cách đây không lâu, em đã gọi cho chị và đi tìm Mai Anh, nhưng sao chị lại tắt máy?
– Em đang hỏi cung chị đấy à Nam, nếu chị nói thì em làm được gì, em thay đổi được mọi chuyện à? – Chị Lan sững sờ nhìn nó, rồi gắt lên với nó…
– Nhưng ít nhất em sẽ tìm mọi cách để níu giữ Mai Anh ở bên em… Chứ không phải là sự hiểu nhầm giày vò chúng em suốt 2 năm qua…
– Nam ạ, em không thể thay đổi được đâu… – Chị Lan nhìn nó thở dài rồi lắc đầu… Giọng chị bắt đầu nhẹ đi…
– Chưa thử thì chưa biết chị ạ… Cuộc đời này ngày mai ra sao đâu ai biết trước được phải không chị… – Nó cười nhẹ, khói thuốc vẫn bay lên mù mịt…
– Chuyện của em và Mai Anh bây giờ, chị nghĩ rằng 2 đứa còn quá trẻ nên…
Nó xua tay, lắc đầu ngây ngẩy…
– Chị đang có lỗi với cháu chị đấy, nếu chị gọi em ra đây chỉ để nói vậy thì có lẽ em nên đi về… Em không chấp nhận và Mai Anh cũng sẽ không chấp nhận đâu chị…
Nó đứng lên, với lấy bao thuốc và cái điện thoại…
– Em tin rằng Mai Anh sẽ đồng ý ở bên cạnh em, chúng em sẽ kết hôn và em sẽ cố gắng thật nhiều cho cuộc sống của em và Mai Anh sau này…
Nó quay người định bước đi thì nghe thấy tiếng thút thít, sau đó là tiếng khóc nấc lên… Nó quay lại và thấy chị Lan đang khóc… Chị đang ôm miệng khóc…
– Chị làm sao đấy ạ – Nó lấy cái khăn giấy rồi đưa cho chị…
– Phải chăng… hức… hức… ngày đó mà anh ta giống như em bây giờ, thì chị đã không thành ra thế này… huhu…
– Chị sao vậy ạ… Sao chị lại khóc…
Chị Lan vẫn khóc nấc lên, rồi nắm chặt lấy bàn tay của nó…
– Chị xin lỗi vì những chuyện trước đây… Hức… hức… Nhưng chị vẫn ủng hộ 2 đứa như ngày đầu tiên… Chị sẽ bảo vệ 2 đứa… Chỉ cần em làm được những điều mà em nói vừa nãy… Hứa với chị được không?
– Chị đang không ổn sao?
Chị lắc đầu, vẫn khóc nấc lên rồi nhìn nó… Bỗng dưng hình ảnh một người phụ nữ trưởng thành, sắc sảo, thông minh bỗng dưng biến đi đâu mất…
– Em thực sự rất giống anh ấy… hức… hức… Nhưng anh ấy lại không giống em ở một điểm… huhu…
– Là sao ạ… – Nó nhíu mày hỏi chị…
– Đó là em bất chấp và quyết đoán, còn anh ấy thì hèn nhát… hức… hức…
Nó im lặng thở dài… Dường như nó đã lờ mờ hiểu được câu chuyện của chị sau những lắp ghép trong đầu từ câu chuyện của em và những lời chị nói lúc nãy… Chị bỗng đứng dậy rồi đưa chiếc điện thoại ra trước mặt nó… Trên màn hình là ảnh của một anh chàng nào đó, có thể là người yêu cũ của chị… Nó nhìn kỹ, khuôn mặt của anh ta rất giống nó… cực kỳ giống… Bỗng chị ngồi xuống và ôm chầm lấy nó… Khóc nức nở… Nó thấy bất ngờ nên tính đẩy chị ra, nhưng chị cứ ghì chặt nó như vậy…
– Để yên… để chị ôm em… Em rất giống anh ấy… huhu… Để im, cho em ôm anh một lát thôi… Minh Sơn… hức… hức…
Chị cứ ôm nó rồi òa khóc nức nở… Bỗng dưng nó thấy thương chị thật nhiều… Có lẽ chị đã có một khoảng thời gian đau khổ chẳng kém gì lúc em bỏ nó đi cả… Nó vòng tay qua rồi ôm chị vỗ về… Một lát sau chị ngẩng lên, mắt chị đã nhòe hết, lớp trang điểm đã nhếch nhoách bởi nước mắt… Chị đưa tay lên xoa mặt nó…
– Minh Sơn… Anh thật là tồi…
Nó cười buồn, lắc đầu…
– Xin lỗi…
Chị vẫn xoa xoa khuôn mặt đó rồi nhìn nó… Chị khẽ nói…
– Nam, hứa với chị, dù thế nào cũng không được buông tay nhé… Hãy mang lại hạnh phúc cho Mai Anh… Con bé rất đáng thương… hức… hức… Chị không muốn, nó phải như chị… Được không?
– Vâng em hứa với chị…
Chị vẫn ngồi đó ôm nó… Tiếng khóc nấc hòa cùng bản nhạc piano không lời cứ vang lên… Ánh nắng chói chang của mùa hạ cũng chẳng mang đúng tính chất của chính mình… Khi không gian nơi đây bỗng trở nên lạnh lẽo và đau buồn bởi câu chuyện của chị và anh ta…